Bách Hợp Tiểu Thuyết

4

677 0 5 0

"Con đường nho nhỏ gió xiêu xiêu
Lả lả cành hoang nắng trở chiều
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
Lần đầu rung động nỗi thương yêu

Em bước điềm nhiên không vướng chân
Anh đi lững đững chẳng theo gần
Vô tâm - nhưng giữa bài thơ dịu
Anh với em như một cặp vần."

<Trích: Thơ Duyên - Xuân Diệu>

***

Hà thản nhiên nhìn năm gã thanh niên do Lệ gọi đến, nhếch miệng cảm thán:

- Con ranh con chơi hèn đến thế là cùng.

Gã thanh niên đứng đầu cũng túm lấy cổ áo cô, gằn lên từng tiếng:

- Nghe bảo mày đánh em tao phải không?

Hà bỗng cười toe toét:

- Thái độ của nó làm bố mày không ngửi được nên bố mày thích thì đánh đấy.

"Chát" một tiếng, má phải của cô bị một bạt tai giáng xuống. Không hề báo trước, càng không hề vì là con gái mà nhân nhượng.

Bởi vì răng đập mạnh vào môi, cho nên khóe miệng cô lập tức chảy máu.

- Tao hỏi mày lần nữa, mày thích đánh Lệ không để hôm nay tao xiên chết con mẹ mày.

Hà nén đau, chẳng buồn đôi co mà xông thẳng về phía đám thanh niên, hai bên đấm đá túi bụi.

- Đ*t con mẹ lũ núp váy phụ nữ. Đánh phụ nữ không thấy hèn à bọn chó?

Một với năm chưa bao giờ là lựa chọn đúng đắn, hơn nữa còn là năm thanh niên. Do đó không trụ được bao lâu, Hà đã bị chúng ấn xuống đất và liên tục dùng gậy quật vào người, đau tới mức không thở nổi.

Lệ đứng sau lưng hắn, run run hỏi:

- Anh... anh ơi, đánh nữa nó chết thì sao?

Máu bắt đầu loang ra chiếc áo đồng phục, trông vô cùng kinh khủng.

Gã thanh niên thấy vậy cũng hơi lo, đành ra hiệu rút quân, bỏ mặc cô nằm dài trên đất.

- Hôm nay tạm tha cho mày.

Hà chống tay đứng dậy, chuông điện thoại trong túi quần vẫn đang réo không dứt.

Người gọi đến là Nghĩa - một trong số đàn em của Bằng.

- Em nghe.

- Mày đang ở đâu? Anh đến trường với gọi mày mãi mà không được. Nghe bảo hôm nay con bé lần trước mày đánh gọi người à? Thế người của chúng nó đến hết chưa? Để anh mang người bên mình tới thiến sống? Cho chúng nó biết thằng bố con mẹ nhà chúng nó động sai đối tượng rồi.

Hà cúi đầu nhìn cánh tay bê bết máu, bình tĩnh đáp:

- Không sao, bây giờ em về. Anh không phải đi tìm em nữa.

- Không sao thật chứ?

- Vâng.

- Vậy nhớ về cẩn thận nhé. Anh Bằng trông thế mà xót mày lắm đấy, đi tận Móng Cái vẫn nhớ gọi điện về nhắc anh để ý mày.

Hà lại cười.

- Em chưa chết được.

- Phủi phui cái mồm.

Hà cúp điện thoại. Chiếc cặp đã bị mài rách tươm sau trận ẩu đả khiến cô phải ôm trước ngực.

- Hà.

Giọng nói trong trẻo tựa như dòng suối mát giữa hè làm Hà dừng bước. Nhưng không phải để cảm kích mà là để cảm thán: "Lại gặp cô hồn".

Bình nhanh chóng dựng xe rồi túm lấy cổ tay cô. Dưới vành mũ rộng, mồ hôi đã thấm ướt hai bên thái dương nàng.

- Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.

Hà nghi hoặc:

- Tìm tao làm gì?

Nàng bỗng nâng tay chạm lên mặt cô, khẽ đáp:

- Chúng mình qua nơi nào râm hơn đi, tớ băng bó giúp cậu.

Chẳng kịp để cô thắc mắc, Bình đã dắt cô tiến về phía xe đạp dựng ở gần đó, còn không quên dặn:

- Cậu nhất định đừng bỏ chạy đấy, cứ lặng yên theo tớ là được.

Hà vẫn ôm khư khư cặp sách, cau mày hỏi:

- Nóng bức thế này mày tan học rồi không về nhà đi? Sao còn lang thang ở đây?

- Tớ đi tìm cậu.

Hà im lặng. Sự im lặng không phải vì tức giận như mọi khi, mà là vì cảm động. Sống mười mấy năm trên đời, chưa bao giờ cô biết cảm giác có người chờ đợi là như thế nào.

Tuy nhiên lời nói ra chẳng thể yêu thương nổi.

- Mày định để tao theo mày đến bao giờ? Nhanh cho tao còn về. Rõ phiền.

- Ra... ra bờ sông cũng được. - Như sợ bị cô mắng, Bình nhỏ giọng an ủi. - Cậu chịu khó một chút, sáng nay tớ mang sẵn bông băng thuốc đỏ rồi.

Thấy người đằng sau đột nhiên giữ đầu xe mình, nàng mở to mắt kinh ngạc.

- Cậu làm gì?

- Ra sau ngồi đi, tao chở. - Hà bực bội nói. - Mày điên vừa thôi, nắng nôi còn bắt tao đi bộ ra tận bờ sông với mày.

Bình nhoẻn miệng cười rồi ngoan ngoãn ngồi lên yên sau, chiếc xe nhanh chóng băng băng trên đường theo sức đạp của cô.

Khi hai người dừng xe bên bờ sông, máu và những vết bầm trên mặt Hà đã chuyển thành màu nâu sậm. Bình rối rít bắt cô ngồi xuống, sau đó lấy trong cặp ra túi đựng cồn, bông băng và thuốc sát trùng.

Hà ngạc nhiên:

- Mày kiếm đâu đầy đủ thế? Chẳng lẽ mày mang mấy thứ này đi học? Định cướp công ăn việc làm của cán bộ y tế à?

- Tớ không. Tớ nghĩ hôm nay cậu chắc chắn sẽ tìm Lệ đánh nhau, cho nên tớ chuẩn bị sẵn. - Nàng vừa trả lời vừa buộc tà áo dài sang một bên để đỡ vướng, sau đó quỳ hai gối ngồi xuống cạnh cô, không quên nhắc nhở. - Sẽ hơi đau đấy, cậu cố chịu chút nhé.

Hà ngây người cho đến khi cơn đau truyền lên đại não. Bấy giờ cô mới kịp phản ứng, nói:

- Sao mày cứ hết lần này sang lần khác quan tâm tao thế? Tao chẳng có gì để mày lợi dụng đâu, ngoại trừ việc có thể bảo kê mày.

- Tớ biết cậu là người tốt. - Bàn tay nàng nhẹ nhàng giúp cô lau sạch vết thương. - Tớ không cần cậu bảo kê, tớ chỉ cần cậu đừng đánh nhau nữa. Hà, tương lai còn dài, cậu như vậy bố mẹ cậu biết làm sao bây giờ?

- Tao làm gì có bố mẹ? - Hà bỗng nghiêng đầu né tránh. - Nếu mày thương hại tao thì mày cút. Con Hà này từ bé tới giờ chưa từng cần ai thương hại.

- Hà.

Bình hoảng hốt bắt lấy cổ tay cô, song bởi vì cô đứng dậy quá nhanh, cho nên nàng bắt trượt rồi đập mạnh xuống nền xi măng.

Hà muốn đi, nhưng nhìn người đang cắn chặt môi cúi đầu, bản thân lại không nỡ.

- Mày thu dọn đồ rồi nhanh về giúp tao, bố mẹ mày cũng lo đấy.

Cô ngồi xổm xuống giúp nàng thu dọn bông băng, thật không ngờ Bình lại kiên quyết nắm cổ tay cô lần nữa.

- Tớ không có ý đó.- Nước mắt nàng ngập dần rồi tràn xuống đôi hai bên má. - Tớ không phải thương hại cậu.

- Ừ, tao biết rồi. Về đi.

- Tớ không có mẹ. - Bình chợt nức nở. - Bố tớ không có nhà, không ai lo cho tớ cả.

Nàng cứ thế òa khóc, không phải vì vết xước ở khớp tay, mà bởi vì câu nói của Hà đã chạm đến nỗi đau duy nhất trong lòng nàng.

"Tớ không có mẹ." - một câu nói đã đủ thể hiện hết nỗi đau mà đứa trẻ thiếu vắng tình thương đang phải gánh chịu.

Hà ngẩn ra. Không phải vì điều bản thân mới biết, mà là vì không thể tin người này lại i ỉ khóc. Cuối cùng cô đành lê gối lại gần, vòng tay ôm lấy nàng. vụng về vỗ lưng an ủi:

- Ừm... không khóc, không khóc... việc gì phải khóc?

Bình siết lấy áo sau lưng cô, thỉnh thoảng nấc lên từng tiếng.

Cô thở dài nâng cằm nàng, sau đó dùng tay lau sạch nước mắt. Mặc kệ càng lau càng nhiều, chẳng khác nào nước đổ lá khoai.

Hà hết kiên nhẫn quát:

- Nín!

Nàng bặm chặt môi, ấm ức nhìn cô. Tuy nhiên hai dòng nước mắt vẫn lặng lẽ chảy.

- Còn rên rỉ nữa tao ném mày xuống sông đấy.

Hà kéo Bình dậy một cách dứt khoát, sau đó vừa giúp nàng phủi vết bẩn trên quần vừa nói:

- Tao đưa mày về.

Nghe lời đề nghị bất ngờ của cô, Bình vội vàng lau sạch nước mắt. Rõ ràng trước đó còn là người cầm bông băng thuốc đỏ đến chăm sóc người ta, hiện tại lại biến thành người ta phải hộ tống mình về.

Giữa cảm giác khoan khoái mà làn gió thổi từ bờ sông mang lại, Hà chợt thấy lưng mình ấm lên, thì ra Bình vừa cởi mũ và dựa đầu vào.

Nàng nghẹn ngào hỏi:

- Cậu đau không?

Hà đáp:

- Đau gì?

- Vết thương. Đau không?

- Lâu dần thì quen thôi, không đau.

Cả hai lại trở nên im lặng.

Theo sự chỉ dẫn của Bình, Hà đưa nàng về tận cổng. Lòng thầm cảm thán căn nhà bốn tầng này cũng thật lớn, hiển nhiên đời sống vật chất của Bình rất tốt.

Nàng xuống xe rồi bảo cô:

- Hay là cậu lấy xe tớ về đi.

- Không cần, nhà tao cách một đoạn thôi. Tao đi bộ về cũng được, bai bai.

Hà vẫy vẫy tay rồi nhanh chóng xoay lưng rời khỏi. Tuy nhiên bản thân có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng vẫn luôn dõi theo mình, loại ánh mắt lưu luyến khó để giải thích.

***

Ngày thi cuối kỳ chớp mắt đã tới. Tuy nhiên Hà vẫn giống như mọi khi, chẳng buồn ôn tập, chờ vào phòng làm bừa rồi gục mặt xuống bàn ngủ.

Nhưng năm nay thì khác. Trong thời gian cô chuẩn bị dùng tay làm gối, thì một tờ giấy nhỏ chậm rãi nhét vào lòng bàn tay cô.

Lần đầu tiên gian lận khiến Bình liên tục run rẩy, trống ngực đập liên hồi. Song trước ánh mắt chẳng hề thiện cảm của người bên cạnh, nàng vẫn cố mỉm cười, nhỏ giọng nói:

- Chép đi.

Hà lầm bầm đáp:

- Không chép.

Nàng im lặng nhìn cô chằm chằm.

Hà khẽ ho khan một tiếng rồi miễn cưỡng ngồi thẳng dậy. Sau khi để ý giám thị đang gà gật trên bàn liền cắm cúi chép. Không cần biết nội dung là gì, chỉ cần biết là giấy Bình đưa, điểm chắc chắn sẽ cao.

Quả thực mấy hôm sau báo điểm, kết quả của Hoàng Ngọc Hà bỗng thăng tiến vượt trội. Khiến ngay cả cô Sang - người luôn ở bên cạnh động viên chăm sóc cũng ngạc nhiên không kém.

Giờ ra chơi, Thư vội chạy đến bàn cô, líu ríu hỏi.

- Hà Tém, mày tu tâm tích đức rồi à?

Hà tự nhủ nếu khai thật rằng tao chép bài chắc chắn sẽ lộ ra Bình. Cho nên đành nhận bừa.

- Ừ.

- Uầy, thế là trí thông minh của mày vô cực đấy. Mày chăm chỉ từ bao giờ mà thành tích tốt thế?

- Tao chăm từ khi nào liên quan mẹ gì đến mày? - Cô xua tay - Ra chỗ khác chơi.

Mặc dù vẫn đang tập trung đọc sách, nhưng khóe môi Bình dần cong lên. Nàng thầm nghĩ người này cũng thật thú vị, mỗi lần muốn giấu giếm đều sẽ xù lông tỏ thái độ cộc cằn để đối phương chán nản mà rời đi.

Hà bỗng chống tay nhìn nàng.

- Cậu đọc mấy thứ này cả ngày không chán à?

Bình sững người.

- Cậu... cậu vừa xưng hô như thế nào cơ?

- Ừ, cậu - tớ. - Cô lười biếng đáp. - Dù sao cũng cần tôn trọng người giúp đỡ mình, đúng không?

Khoảnh khắc tiếp theo, tập thể lớp đã được chứng kiến hành động "chọc chó" của Nguyễn Thanh Bình.

Nàng xoa đầu Hà, mỉm cười khen:

- Ngoan quá đi mất.

- Uầy...

- Cái Bình chán sống rồi à?

- Bình ơi nó đập bỏ mẹ mày bây giờ.

Hà trừng mắt cảnh cáo đám trẻ nhiều chuyện, sau đó lầm bầm: "Đừng được đằng chân lân đằng đầu" rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Chỉ là tâm trí cô đều đặt hết vào cái xoa đầu ban nãy. Cô thừa nhận dạo gần đây mình nghĩ về Bình nhiều hơn, thậm chí còn thích được ở bên nàng.

Cô thích ngắm nụ cười của Bình, thích ánh mắt đượm buồn luôn long lanh như chứa nước, thậm chí thích cả mỗi lần thức giấc khi đã tan học, nàng ngồi cạnh làm bài tập mà không hề đánh thức mình.

Bác bảo vệ đã quen mặt hai người, quen đến nỗi lấy xe muộn gần một tiếng cũng chỉ nhắc: "Chúng mày về sớm đi cho bố mẹ đỡ lo".

Song có lẽ bác không biết rằng điểm chung duy nhất của hai đứa trẻ chính là khuyết thiếu tình thương của gia đình.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Vào ngày tổng kết lớp 11, trong sự hò reo cổ vũ của mọi người, Hà đã mạnh dạn ôm cây guitar anh Bằng tặng lên sân khấu, tình nguyện đóng góp một tiết mục văn nghệ cho nhà trường.

Ngón tay cô chạy thoăn thoắt trên từng dây đàn, cất tiếng hát:

"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng

Em chở mùa hè của tôi đi đâu?

Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám

Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu..."

Khoảnh khắc đó, chính Hà cũng không hiểu vì sao trong tâm trí mình chỉ nghĩ đến Bình. Cô thừa nhận rằng có một sự thay đổi kỳ lạ đang dần xâm chiếm trái tim, khiến cô chẳng thể chán ghét, cáu gắt với nàng giống như trước đây, hay thậm chí là nhìn thẳng vào mắt nàng.

Hà chưa từng yêu, chưa từng hiểu thế nào là từ "yêu". Nhưng những cảm xúc dành cho Bình càng lúc càng khiến nội tâm cô hoảng loạn.

Cô rung động vì con gái, hơn nữa còn là người con gái cùng bàn luôn đối xử tốt với mình - Nguyễn Thanh Bình.















---

24.06.2020

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16