Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11: Ôi thôi rồi, bậc thầy lật mặt xuất thế

668 0 4 0

Chương 11

 

 

 

 

Đường Hàn Thu ngồi ở trước màn hình máy tính, nhìn di động đang sáng ở trong tay.

Bởi vì số tiền bồi thường chưa có ngay, cho nên nàng chỉ có thể ngốc ở trong nhà mà làm việc, chơi trò điều hành từ xa này.

Nàng sắp chính thức tiếp nhận Hoa Diệu, vì để bắt đầu một cách mau chóng, từ chiều đến giờ nàng vẫn luôn xem tình hình hoạt động của Hoa Diệu trước mắt, đầu tiên là về ngành sản xuất các hình thức lớn về tạp kỹ điện ảnh cùng các số liệu về tình hình hiện nay từ thư ký làm chế tác.

Nhưng đây là lần đầu nàng tiếp xúc với những thứ này, nên đương nhiên là cần một ít trợ giúp, ví dụ như Hàn Vi. Vì thế nàng vẫn luôn duy trì cuộc trò chuyện với Hàn Vi, có cái gì không hiểu thì thuận tiện hỏi trực tiếp, đến khi Hàn Vi đưa Du Như Băng trở về trường học cũng chưa cúp máy, thái độ có thể nói là cực kỳ nghiêm túc.

Sau đó liền không cẩn thận mà nghe được nghệ sĩ nhà mình mờ ám chọc chọc, diss* chính mình ở sau lưng, trong phút chốc cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

*Diss nói nôm na trong đây là để công kích, chỉ trích, chế giễu bà chủ là Đường Hàn Thu.

Du Không Bằng Băng này, trộm mắng nàng ở sau lưng thì còn nói được, thế mà mắng xong rồi còn dám ngắt điện thoại?

Công nhân nhà ai mà dám làm như vậy với sếp?!

Giây tiếp theo, di động liền vang lên, hiện ra người đang gọi là Hàn Vi, nhưng khi nàng bắt máy, thanh âm ở đầu bên kia điện thoại lại là Du Như Băng. Du Như Băng tự giác nhận sai: “Ta sai rồi Đường tổng, ta không có cố ý cúp điện thoại của ngài.”

Sau đó bắt đầu giảo biện, “Nói ra thì ngài có thể không tin, chính là tay của ta tự động làm như thế……” Ở sau lưng mắng bà chủ keo kiệt, sau khi bị phát hiện còn dám cúp điện thoại của nàng, Du Như Băng cảm thấy mình thật là được đến một khoảng khắc làm hổ báo. Vì để không bị Đường Hàn Thu ghi vào sổ đen, nàng lập tức bắt đầu ném nồi.

Ta tuyên bố, tay của ta đã tự độc lập ba phút!

Đường Hàn Thu buồn cười nói: “Đều bị ta bắt được giờ còn muốn ngụy biện?”

Du Như Băng có chết cũng chối, kiên quyết không thừa nhận là mình làm: “Tuyệt đối không phải là ngụy biện, đây chính là có căn cứ khoa học! Ta đã từng xem qua một bài báo cáo nghiên cứu khoa học cho thấy rằng, thân thể của con người kỳ thật cũng không hoàn toàn là do não bộ khống chế, các bộ phận đều có kết cấu suy nghĩ độc lập, cho nên sẽ thường xuyên xuất hiện tình huống 'trở tay cúp điện thoại'......”

Đường Hàn Thu híp híp mắt, một người luôn luôn chú ý đến các tin tức lớn như nàng lại không hề có ấn tượng đối với cái bảng tin về nghiên cứu khoa học này: “Ngươi xem ở đâu?”

Du Như Băng mặt không đổi sắc: “Quan hệ bằng hữu từ thế hệ trước”

Dù sao thì nàng cũng kiên quyết không thừa nhận là chính nàng đang phịa ra!

Đường Hàn Thu: “......” Đãng lẽ ta không nên xem nhẹ năng lực tư duy của nàng!

Đường Hàn Thu bình thường trở lại mà hỏi, "Mới nãy ngươi vừa mắng ta đúng không?" 

Du Như Băng điên cuồng lắc đầu: “Làm sao có thể như thế được!”

“Ta là đang mắng chính là những cái người không cho phí tăng ca, Đường tổng của chúng ta anh minh thần võ như vậy thì sao có khả năng có việc khất nợ phí tăng ca của công nhân, và chắc chắn là ngài không ở trong những đám người đó!”

Đường Hàn Thu hai tay ôm ngực, một câu liền phá hỏng tư tưởng của nàng: “Ta đích xác không có cho nàng phí tăng ca.”

Du Như Băng không lời gì để nói: “......”

Đường Hàn Thu, ngươi có thể cho một con đường sống cho con người đang hâm mộ sự nghiệp của ngươi hay không?

Đường Hàn Thu lười biếng mà lắc cái ly trong tay, từ từ nhàn rỗi nói: “Bởi vì ta không có tiền để phát nên chỉ có thể chờ các ngươi kiếm tiền cho ta, xong rồi mới có thể phát phí tăng ca cho mọi người.”

“Vì thế, phiền ngươi hãy nỗ lực vì phí tăng ca của bọn họ, được không?”

Du Như Băng: “???” Như thế nào còn vòng tới trên người ta!

Ngài sao có thể thù dai như vậy?!

Nàng nâng mắt lên nhìn Hàn Vi một chút, liền thấy đối phương bình tĩnh mà đẩy đẩy mắt kính, dùng một loại ánh mắt chắc chắn mà nhìn nàng, nhẹ giọng phun ra ba chữ: “Thỉnh cố lên.”

Du Như Băng chấp nhận sự thật, ngoan ngoãn bày ra tư thái thấp kém “Bà chủ định đoạt, ta đều đồng ý, đều không thành vấn đề” nói: “Được, Đường tổng yên tâm, ta sẽ cố gắng nỗ lực để kiếm tiền cho ngài.”

Đường Hàn Thu vui mừng ừ một tiếng, kêu nàng đưa điện thoại trở lại.

Mặt Hàn Vi không cảm xúc mà tiếp nhận di động, đeo Bluetooth lên một lần nữa, để Đường Hàn Thu khi có vấn đề gì đối với kế hoạch hoặc là hoạt động của công ty thì nàng còn kịp thời giải đáp.

Chẳng qua là Hàn Vi rất bội phục đối với năng lực học tập của sếp mới, kếu nàng duy trì cuộc trò chuyện để thuận tiện tham khảo ý kiến nhưng trên thực tế, Đường Hàn Thu căn bản là không hỏi qua bao nhiêu vấn đề, mà nàng đã tự mình ngồi cân nhắc suy nghĩ một chút liền thông.

Tiếp đục đi về phía trước, rẽ vào một lần nữa sẽ đến ký túc xá của Du Như Băng, dọc theo đường đi gió êm sóng lặng, trừ bỏ nàng trộm thoát phấn, diss cấp trên một phát xong liền bị phát hiện, cũng không xảy ra chuyện gì.

Du Như Băng: “Đưa ta đến đây là được rồi, đã không còn sớm, Hàn tổng trợ cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

Hàn Vi nhìn chỗ ngoặt ở phía trước, chuyên nghiệp nói: “Còn chưa tới dưới lầu.”

Du Như Băng vừa đi vừa khó hiểu mà gãi gãi mặt: “Con đường ngắn như vậy còn có thể có cái gì ngoài ý muốn sao?”

Sau đó rẽ vào, đột nhiên trong tầm mắt chưa kịp phòng ngừa của nàng đâm vào hai đạo thân ảnh —— Cừu Vân Lập cùng với quản gia Lục thúc.

Hàn Vi bình tĩnh nói: “Ngoài ý muốn, xuất hiện.”

Du Như Băng: “......”

Nàng cảm thấy Hàn Vi có thể dự liệu trước được tương lại một chút, chân thành đặt câu hỏi: “Ngươi đã sớm đoán được?”

Hàn Vi sửa đúng: “Là Đường tổng đoán được.”

Du Như Băng cứng họng mà giương miệng, nhìn nhìn Cừu Vân Lập đang vui vẻ đi tới, lại nhìn nhìn Bluetooth trên lỗ tai Hàn Vi, đầu óc xoay chuyển một chút, ánh mắt sáng ngời nói: “Đường tổng, đi dự đoán giải thưởng trúng số kỳ tiếp theo một chút được không?”

Câu này nói ra vô cùng rõ ràng, Đường Hàn Thu đang lật văn kiện thì dừng tay lại, có chút nói không nên lời: “...... Đừng làm tư duy của nàng nhảy lên như vậy, ta không cung cấp công việc này.”

Hàn Vi thuật lại không xót một chữ.

Du Như Băng nghe xong còn vô cùng đáng tiếc mà thở dài, nói thầm: “Có thể kiếm tiền nhiều hơn một chút là được rồi......”

Cừu Vân Lập đúng lúc vừa đến gần, lời này của Du Như Băng nói đến nhẹ nhàng bay bổng, nhưng truyền tiến lỗ tai của hắn lại giống như cự thạch ầm ầm đang tạp vào trong nước, hăng hái bắn lên những bọt nước hung ác, làm hắn phải chịu cực đại chấn động.

Trong nháy mắt, hắn đã tỉnh ngộ —— chính là do nguyên nhân này! Như Băng khẳng định là thiếu tiền nên mới ký hợp đồng với Hoa Diệu!

Hắn bắt đầu ảo não, oán hận chính mình. Vì cái gì? Vì cái gì mà không sớm nghĩ đến? Để Như Băng rơi vào miệng hổ xong rồi mới muộn màng nhận ra?!

Cừu Vân Lập lại một lần khởi động cơn bão tư duy, mang lên một cái filter tình yêu, đem Du Như Băng trở thành một con người nhu nhược yếu đuối một cách bất lực đã phải lấy cái đầu ra mà làm đảm bảo là sẽ huyết kiếm lời, và tiểu bạch thỏ đã bị lão vu bà độc ác Đường Hàn Thu ấn đầu xuống mà ký hợp đồng.

Hắn nhìn Du Như Băng, trước mắt đều là đau lòng cùng ôn nhu.

Du Như Băng bị ánh mắt như vậy của hắn xem đến da đầu tê dại, lại nghĩ đến hành động của hắn trong cốt truyện, cảm xúc bực bội nháy mắt dấy lên, hai đường lông mày xinh đẹp không tự giác mà nhăn nhó lại.

Nàng nhanh chóng móc ra viên kẹo trong cái bọc nhỏ nhét vào trong miệng, dựa vào vị ngọt để mà ổn định lại cảm xúc. Nàng không thể khó chịu, một khi khó chịu quá mức sẽ dễ dàng làm ra việc khiến nàng hối hận đến đứt ruột xé gan, nói ra những lời như đang mất não.

Cừu Vân Lập thấy nàng ăn kẹo, ánh mắt hơi tan ra, nghĩ thầm: Chẳng lẽ nàng thích ăn kẹo?

Sau đó càng cảm thấy nàng có chút không giống người thường, ngay cả việc thích một đồ vật đều đáng yêu như vậy......

Hàn Vi không khờ dại như hắn, ngược lại cảm thấy Du Như Băng hiện tại có chút nguy hiểm, dù sao thì hôm nay, khi nàng đang muốn “Giết người diệt khẩu”, nàng lại nhai kẹo, còn cắn đến có thể nghe tiếng ca ca, tưởng chừng như đang muốn ăn thịt người.

Hàn Vi bước một bước, ngăn cách Du Như Băng cùng Cừu Vân Lập, âm điệu bình thường nói: “Cừu thiếu gia có chuyện gì thì cũng có thể nói với ta, ta có thể làm giúp ngài.”

Đỡ phải ngài bị nàng phang chết, Hoa Diệu không dễ công đạo.

Mặt Cừu Vân Lập lộ vẻ không vui, nhíu mày nói: “Hiện tại đã không phải là lúc nàng đang công tác, thế mà ta cũng không thể nói chuyện trực tiếp với nàng sao?”

Hàn Vi đang định nói, Du Như Băng đột nhiên vươn tay vỗ vai nàng để ngăn lại, sau đó chủ động đứng dậy, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm hắn: “Được, ngươi nói.”

Ngươi nói xong ta mới có cớ để tức giận.

Cừu Vân Lập dò xét xung quang một phen, tầm mắt cuối cùng cũng dừng trên một cái cây thô to chắc chắn ở trong góc.

Cổ thụ đứng cạnh bên ngọn đèn đường trầm tĩnh, ánh sáng ngời ngợi xuyên qua cành lá rậm rạp, ở dưới bóng cây dệt thành một lưới cảnh vật thật tỉ mỉ, bốn phía một mảnh yên lặng, là một nơi thích hợp để nói chuyện.

Mặt Cừu Vân Lập mang mỉm cười, giơ tay chỉ chỉ: “Ở đây có nhiều người nên không thuận tiện, chúng ta đến đó nói được chứ?”

Du Như Băng không kiên nhẫn mà cãi một tiếng: "Chuyện gì mà còn phải đổi chỗ để nói a?" 

Cừu Vân Lập ôn nhu mà cười: “Một việc rất quan trọng, có lợi với ngươi, tin tưởng ta.”

Du Như Băng không tin tưởng lắm: “Ngươi chắc chắn?”

Cừu Vân Lập: “Đương nhiên, ta lấy nhân cách của ta ra làm đảm bảo.”

Du Như Băng nghi hoặc mà lặp lại một lần: “Nhân cách của ngươi?” Sau đó trầm mặc một lát, xoay người cúi đầu chào Hàn Vi, “Hàn tổng trợ ngủ ngon, ta trở về đi ngủ.”

Cừu Vân Lập: “???”

Hàn Vi, Lục thúc: “......”

Đang uống nước Đường Hàn Thu không kịp phòng ngừa mà sặc một chút —— nàng cũng biết nhân phẩm Cừu Vân Lập không đáng giá để nói đến sao?

Du Như Băng nói xong liền thật sự muốn đi, Cừu Vân Lập vội vàng từ mộng bức lấy tinh thần lại, lui về phía sau một bước, che ở trước mặt nàng: “Ngươi có ý tứ gì?”

Du Như Băng lời lẽ chính nghĩa: “Qua các sự việc để xem đến bản chất, ta phát hiện ngươi căn bản là không có nhân phẩm. Đã không có nhân phẩm còn muốn đem ra làm đảm bảo, ngươi như thế này còn không phải là kêu ta trở về đi ngủ sao!”

Cừu Vân Lập cứng họng ba giây, không nói nên lời, nghi hoặc mở miệng: “Như Băng ngươi ——”

Du Như Băng lập tức đánh gãy hắn, toàn thân đều hiện ra cỗ cự tuyệt một cách chính trực: “Đừng! Ngàn vạn lần xin ngươi đừng kêu ta thân thiết như vậy!”

Nàng đỡ đỡ cái phấn tịch hư vô trên đỉnh đầu của mình, lấy ra thái độ độ chuyên nghiệp của một người hâm mộ, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ta đã là người của Đường tổng, làm ơn chú ý hành vi của ngươi, không cần mơ ước kết thân với ta, cảm ơn.”

Nói ngắn gọn: Đã là đối thù thì đừng lại gần ta!

Đường tổng của chúng ta còn ở trên tai Hàn tổng ngồi nghe đây, ngươi định làm cho nàng hiểu lầm cái gì, ta sẽ không để yên cho ngươi a!

Ánh mắt Cừu Vân Lập âm trầm trong chớp mắt, thoáng nhìn thấy Bluetooth trên tai Hàn Vi, hắn sửng sốt một chút, ngay sau đó nhắm mắt lại để thở một hơi, lại như là thay đổi cái tâm tình, sau khi mở to mắt ra thì cảm xúc tiêu cực trên mặt đều bị quét sạch, khóe mắt chỉ còn nhộn nhạo một chút ý cười lưu luyến, trở lại thành nam nhân ôn nhu như lúc trước.

Du Như Băng bất động thanh sắc mà lui về phía sau hai bước —— ối giồi ôi, sao hắn có thể lật mặt một cách siêu sao như vậy?

“Được, ta đã biết.” Cừu Vân Lập tính tình tốt đẹp mà đáp, “Ta không kết thân với ngươi, vậy vị tiểu thư mỹ lệ này có nguyện ý cho ta mượn một chút thời gian để nói chuyện không?”

Du Như Băng xem bộ dáng 'đêm nay không nói xong thì tuyệt đối không thể quay về' của hắn, sợ hắn tiếp tục điên cuồng ngồi canh mình, tâm niệm thay đổi thật nhanh, nói: “Được rồi, cho ngươi mượn một chút thời gian.”

Sau đó móc di động mở đồng hồ đếm ngược ra: “Vậy thì tính theo giờ, mỗi giờ năm vạn.”

“Vượt qua một giây thì thêm một vạn.” Nàng nhìn biểu tình khiếp sợ của Cừu Vân Lập, “Ngươi không có dị nghị gì chứ?”

Cừu Vân Lập: “......”

Du Như Băng: "OK, ngươi không có.” Sau đó tuyệt tình mà ấn xuống nút đỏ tính giờ.

Cừu Vân Lập vẻ mặt mộng bức: “???”

Hắn cứ như vậy bị Du Như Băng an bài đến rõ ràng trước mặt Hàn Vi cùng Lục thúc đang không còn lời nào để nói mà ngóng nhìn.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16