Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9: Đều lưu lại cùng nhau ủng hộ sự nghiệp của Đường tổng cho ta!

556 0 3 0

Chương 9.

 

 

 

Pháo Italy của Du Như Băng vẫn là không thể nã Cừu Vân Lập, bị Hàn Vi mạnh mẽ nhét trở về. 

Lúc trước Hàn Vi đã chú ý tới biểu tình không kiên nhẫn của Du Như Băng, lại so sánh với một thân sát khí vừa rồi, quyết định nói: “Ngươi không cần đi.” 

“Tuyển tú phải bắt đầu trong tháng sau rồi, ngươi đi tham gia luyện tập trước, không cần lãng phí thời gian.” 

Hàn Vi quay đầu nhìn Lâm Lâm: “Ngươi thông báo người bên dưới mang Cừu thiếu gia đi phòng khách trước, sau đó tự mình phụ trách Du tiểu thư làm công tác kế tiếp.” 

Nàng lật đồng hồ lên nhìn nhìn, một bên mở màn hình di động, một bên nói: “Ta đi tiếp đãi Cừu thiếu gia.” 

Lâm Lâm: “Tốt.” 

Du Như Băng toát ra một biểu tình đáng tiếc, nhưng lại không thể nề hà, rốt cuộc hiện tại thì Hàn Vi cũng là cấp trên của nàng, không thể làm gì khác nàng đành gãi gãi cái mũi, nói một tiếng: “Vất vả Hàn tổng trợ rồi.” 

Hàn Vi gật đầu, nhìn vẻ mặt tiếc nuối cùng biểu tình còn tồn tại cái tâm nhãn* của Du Như Băng, không tiếng động mà rũ mắt xuống nhìn khung thoại của nàng cùng Đường Hàn Thu, một bên hồi đáp một bên đi đến phòng chiêu đãi. 

*心眼: tâm nhãn, ý chỉ loại người có nội tâm, lòng dạ bày mưu tính kế, ý đồ xấu xa  

... 

 

Trong nhà tiếp đãi rộng mở sạch sẽ, nam nhân ngồi ở sô pha, một đôi chân thon dài không an phận, mặt mày tuấn tú ẩn ẩn toát ra vẻ không kiên nhẫn. 

Giây tiếp theo cửa phòng được mở ra, dáng vẻ sạch sẽ khéo léo của Hàn Vi từ bên ngoài đi đến, bên tai phải mang một tai nghe Bluetooth màu đen, đôi mắt hơi giương lên đồng tử phản chiếu lại bộ dáng của Cừu Vân Lập, nàng thoáng cong cong thân mình: “Cừu thiếu gia.” 

Sau đó đi đến bàn đối diện ngồi xuống, đưa điện thoại di động đặt ở trên mặt bàn, tự giới thiệu một chút, sau đó dùng một giọng điệu như đang giải quyết công việc chung nói: “Phi thường xin lỗi Cừu thiếu gia, Du Như Băng hiện nay là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với Hoa Diệu, nàng còn có công tác phải làm, không có thời gian tới gặp ngài, còn mong ngài thông cảm.” 

“Nghệ sĩ?” Cừu Vân Lập liền bắt được trọng điểm, “Nàng trở thành nghệ sĩ Hoa Diệu khi nào?” 

Hàn Vi: “Vừa mới.” Mới chính thức trở thành nghệ sĩ Hoa Diệu. 

Ánh mắt Cừu Vân Lập lập tức biến đổi, ngắt lời nói: “Không có khả năng.” 

“Như Băng cùng Đường Hàn Thu có xích mích, sao lại có thể ký hợp đồng chính thức với Hoa Diệu?" Mắt hắn tối sầm lại, “Các ngươi có phải là dùng thủ đoạn gì đó không quang minh bức nàng ký đúng không!” 

Giọng nói Cừu Vân Lập vừa rơi xuống, Hàn Vi liền nghe thấy một tiếng cười khẽ đầy ghét bỏ phát ra trong tai nghe, mặt nàng không đổi sắc: “Cừu thiếu gia, ta nghĩ ngươi có thể là đã hiểu lầm gì đó, ký hợp đồng với Hoa Diệu là do cá nhân Du Như Băng quyết định, không có quan hệ cùng chúng ta.” 

Nói ra thì ngươi chắc chắn sẽ không tin, nàng còn dùng cái đầu của chính mình ra làm đảm bảo. 

Cừu Vân Lập gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Là Đường Hàn Thu có phải hay không?” 

Chính là nữ nhân điên kia đang chơi thủ đoạn có phải hay không? Bởi vì không chiếm được hắn, cho nên liền phải chia rẽ hắn cùng Như Băng! Còn cố ý không ở công ty, muốn cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột! 

Cừu Vân Lập não bổ* một chút, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thỉnh ngươi chuyển lời cho nàng, không cần chơi cái màn xiếc nhàm chán này nữa, chạy nhanh đem thả Như Băng ra, nếu không ta sẽ không tha thứ cho nàng!” 

* 脑补: não bổ, chỉ sự tưởng tượng những tình huống, diễn biến không được đề cập đến hoặc không có thực 

Hàn Vi đối mặt với thái độ bá đạo bất thình lình của Cừu Vân Lập có vẻ không hoảng hốt chút nào, lỗ tai truyền đến thanh âm của sếp: “Ngươi hỏi hắn một chút, có cảm thấy 500 vạn là quá ít?” 

Đến cái nông nỗi này rồi mà tại sao hắn còn cảm thấy nàng có ý tứ đối với hắn? 

500 vạn còn chưa đủ để hắn thanh tỉnh sao? Chẳng lẽ muốn năm ngàn vạn, năm trăm triệu? 

Nếu hắn có cái ý tưởng này, nàng khẳng định cũng sẽ không nương tay mà đưa tay ra muốn lấy tiền. 

Hàn Vi trấn tĩnh nói: “Nếu Cừu thiếu gia cảm thấy 500 vạn ít, ta kiến nghị ngài có thể cùng luật sư bên phía chúng ta thương lượng một chút về vấn đề tăng giá.” 

Nàng đẩy đẩy mắt kính, nghiêm trang nói: “Năm ngàn vạn hoặc là năm trăm triệu, đều tùy tâm tình của ngài.” 

Cừu Vân Lập dừng một chút, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo: "Ngươi có tư cách gì mà cùng ta nói chuyện như vậy?"

“Ngươi cho rằng ngươi là ai?” 

Ở trong lòng hắn, Hàn Vi chỉ là một tổng tài trợ lý, ở Hoa Diệu có chức vị cao nhưng bất quá cũng là làm công, không thể so sánh được với hắn sinh ra liền là con nhà giàu sinh hoạt trong kim ốc. 

Bọn họ khác biệt chính là một cái thiên một cái nê*. 

*Nê: là bùn 

Biểu tình Hàn Vi bất biến, ánh mắt bình tĩnh như lúc ban đầu, đối với lời lẽ cao ngạo như đao thương của Cừu Vân Lập đang đâm vào người nàng có vẻ không đau không ngứa. Ngược lại là Đường Hàn Thu nghe không nổi nữa. 

Cừu Vân Lập thấy Hàn Vi mở ra di động chọt chọt, giây tiếp theo là thanh âm thành thục bình tĩnh của Đường Hàn Thu từ bên trong truyền ra tới: “Nàng là tổng tài trợ lý của ta, là Phó giám đốc Hoa Diệu.” 

“Ta không có ở đây, nàng chính là ta.” 

Đường Hàn Thu lạnh lùng nói: “Ngươi hôm nay xem như chạy tới địa bàn của ta, đối với ta vênh mặt hất cằm sai khiến?” 

“Một phong văn kiện luật sư, Cừu đại thiếu gia ngươi là đang chê ít phải không?” 

Cừu Vân Lập sửng sốt một chút, không đoán được Đường Hàn Thu sẽ cùng hắn trò chuyện —— nàng phía trước còn hắt nước bẩn lên người hắn! 

Cừu Vân Lập phản ứng lại, đen mặt hô một tiếng: “Đường Hàn Thu!” 

Đường Hàn Thu không kiên nhẫn mà đánh gãy hắn, từng câu từng chữ mà sửa cho đúng: “Đường, tiểu, tỷ, ba chữ đơn giản như vậy ngươi đều học không được sao?” 

“Ngươi chẳng lẽ là con cá lọt lưới trong giáo dục bắt buộc của đất nước?” 

Cừu Vân Lập: “???” 

Cừu Vân Lập bị đánh bất ngờ như thế, hắn tức đến suy nghĩ hỗn loạn, mới vừa sửa sang lại ý nghĩ rồi định nói ra, Đường Hàn Thu lại đoạt trước nói: “Đừng có đến Hoa Diệu đối với người của ta giở trò thiếu gia tính tình của ngươi, Hoa Diệu ta không có nghĩa vụ phải chiều chuộng ngươi.” 

“Có rảnh để mà chạy lung tung thì còn không bằng chạy nhanh đem 500 vạn bồi thường lại đây, phiền phức.” 

“Tiễn khách!” 

Sau đó liền cúp, tốc độ nhanh đến giống như dừng lại một giây liền khiền nàng hít thở không thông. 

Cừu Vân Lập: “......” Nữ nhân này! 

Hàn Vi chậm rãi đứng lên, nhìn Cừu Vân Lập bằng hai mắt vô bi vô hỉ: “Cừu thiếu gia, mời.” 

Cừu Vân Lập bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào di động trên bàn: “Các ngươi đây là vu cáo! Nàng căn bản là không có chuyện gì hết!” 

Hàn Vi không chút hoang mang mà cấp cho lão bản nhà mình mụn vá: “Cừu thiếu gia hiểu lầm, Đường tổng của chúng ta là một người kiên cường, đau cũng sẽ không dễ dàng biểu lộ ra tới.” 

Cừu Vân Lập: “......” 

Cừu Vân Lập: “Cho nên liền biểu lộ trong văn kiện?” Còn có minh xác tới mức độ 500 vạn để đo đạc nàng có bao nhiêu “Đau”? 

Hàn Vi đẩy đẩy mắt kính, lời lẽ chính đáng: “Dùng pháp luật một cách hợp pháp để bảo vệ lợi ích của chính mình, là quyền lợi cơ bản của mỗi một công dân Trung Quốc.” 

Cừu Vân Lập: “......” 

Cừu Vân Lập bị mời ra khỏi Hoa Diệu, trong đầu gió bão không ngừng, trước khi lên xe còn đang suy nghĩ: Như Băng khẳng định là bị bắt ký hợp đồng với Hoa Diệu. 

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua xung quanh tòa nhà cao lớn, ánh mắt chứa đầy âm trầm. 

—— Ta nhất định phải giải cứu Như Băng ra tới! 

 

Du Như Băng đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, thực tế nàng đã 29 tuổi, đang ở phòng luyện tập chậm rãi cùng những hậu bối trẻ tuổi giao lưu. 

Tiểu đội cùng với nàng cần được Hoa Diệu đưa đi tuyển tú lần này tổng cộng tất cả là năm người, ở trong trí nhớ, nàng lục lọi một hồi nguyên bản cốt truyện, tìm được một cái kết cục đại khái của tiểu đội này. 

Ban đầu, bốn người này đi tham gia tuyển sinh thì chỉ có một người tên Đàm Tịch có thực lực ổn, biểu hiện phá lệ sáng chói, một đường đứng vững trong lớp A, cuối cùng thành công trở thành một thành viên nữ trong tân đoàn, còn lại ba người không có đặc biệt gì. 

Bất quá sau khi thành lập nhóm, Đàm Tịch cũng không đạt tới thành quả về sự thành công lớn nào, mức độ hot vẫn luôn không ôn không hỏa, cũng không có nhấc lên bao nhiêu của cải ảnh hưởng tích cực đến Hoa Diệu khi công ty mới vừa cất bước. 

Ánh mắt Du Như Băng dừng lại trên một cô gái buộc tóc cao đang tập nhảy ở trươc gương, khuôn mặt cả nàng thật xinh đẹp, mang một chút lãnh cảm tư nhiên, vào thời điểm nàng nhảy, trong mắt phát ra ra muôn vàn rạng rỡ, vì nàng mà tô điểm cho nhan sắc thêm rõ ràng. 

Lâm Lâm mang Du Như Băng đi đến trước mặt nàng, giới thiệu nói: “Đây là Đàm Tịch.” 

Đàm Tịch dừng lại động tác, chậm rãi nhìn về phía Du Như Băng, Du Như Băng vươn tay: “Chào, ta là Du Như Băng, đồng đội mới của ngươi.” 

Vốn dĩ cũng là tình địch của ngươi. 

Không sai, Đàm Tịch là một trong những đông đảo người theo đuổi Cừu Vân Lập. Trong một lần cơ duyên xảo hợp, nàng gặp Cừu Vân Lập, sau đó nhất kiến chung tình với hắn, lúc sau bị Phong Đình đào quá khứ lên. 

Nhưng kết cục của Đàm Tịch cũng thật làm người thổn thức, nàng cùng Cừu Vân Lập phát sinh qua quan hệ, khi nàng đã cho rằng bọn họ chính là người yêu của nhau, Cừu Vân Lập lại nói nàng biết: “Ta sẽ không thích ngươi.” 

Từ đó tinh thần của nàng từ từ sa sút, cảm xúc nhất thời mất khống chế, cuối cùng lấy tự sát để thương tiếc cho tình yêu cầu mà không được này của nàng. 

Vào thời điểm nàng chết, mới 25 tuổi. 

Du Như Băng thầm than: Tra nam hại người a! 

Đàm Tịch nhìn tiểu bạch hoa trước mắt này tuy không nhỏ nhưng lại mảnh mai xinh đẹp đến làm người kinh diễm, nắm lấy tay nàng: “Chào.” 

Du Như Băng hướng nàng lộ ra một cái tươi cười xán lạn, lực độ trên tay không tự giác mà nắm lấy thật chặt. 

Kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ không khiến cho Đàm Tịch giẫm lên vết xe đổ. Làm người ủng hộ sự nghiệp của Đường Hàn Thu, đối với nghệ sĩ có lợi cho Hoa Diệu, một người nàng cũng sẽ không bỏ qua! 

Ai đều đừng nghĩ chạy! 

Đều lưu lại cùng nhau làm người ủng hộ cho sự nghiệp Đường tổng cho ta! 

Sau cổ Đàm Tịch mạc danh chợt lạnh, cứ cảm thấy nụ cười xán lạn của Du Như Băng như đang giấu giếm huyền cơ. 

Sau khi đem người đều giới thiệu xong, Lâm Lâm liền cùng các lão sư chỉ đạo mở một cuộc họp nhỏ, kêu Du Như Băng tạm thời chờ một chút. 

Du Như Băng khẽ cười gật đầu đáp ứng, sau đó ánh mắt thoáng nhìn về phía Đàm Tịch, đôi mắt sáng, trong trẻo tựa như hổ phách, xinh đẹp của nàng chớp chớp, chủ động nói: “Ngươi có thích idol không?” 

Đàm Tịch tuy rằng lớn lên thanh lãnh, nhưng trên thực tế tính cách lại khá thân thiện, rất dễ gần, nàng dừng một chút, nói: “Có, đội trưởng A Đặc của King.” 

King, một nhóm nhạc nam nổi tiếng, đội trưởng cũng chính là Cừu Vân Lập, đệ đệ Cừu Vân Kiệt, nghệ danh A Đặc, bằng vào thực lực của bản thân, mỹ mạo trong sáng động lòng người cùng nụ cười đặc trưng tựa như ánh nắng mặt trời ban mai của hắn đã dấy lên một đại sóng về mức độ hot. 

Du Như Băng cân nhắc một chút, Đàm Tịch thích Cừu Vân Kiệt thì cũng không xem như là đối thủ một mất một còn với Hoa Diệu, nhưng bởi vì người hắn hợp tác chính là công ty quản lý, mà không phải là Phong Đình giải trí nhà mình.  

Nàng thân là người ủng hộ sự nghiệp của Đường Hàn Thu, khó tránh khỏi việc sẽ mang lên tư duy của fans —— thích ai đều được, nhưng đối thủ liền không được! 

Nhưng lại bởi vì trong nguyên bản cốt truyện, quan hệ của Đường Hàn Thu cùng Cừu Vân Kiệt thực tốt, cho nên nàng miễn miễn cưỡng cưỡng đem Cừu Vân Kiệt từ trong danh sách đối thủ này loại trừ ra. 

Du Như Băng phảng phất như là một nhân viên phỏng vấn, đối với đáp án của Đàm Tịch còn coi như là vừa lòng gật đầu, lại tùy ý hỏi: “Ngươi thích cái gì của hắn?” 

Đàm Tịch không cố kỵ nói thẳng: “Mặt.” 

“Hắn lớn lên đẹp.” Nghĩ nghĩ, lại chắc chắn mà bổ xuống một câu, “Đặc biệt đẹp.” 

A Đặc thường xuyên bởi vì các loại ảnh chụp lén khi hắn đang đi trên đường, nhan sắc quá đẹp được đánh bạo lên hot search, cũng ra ngoài phạm vi, hấp dẫn một đám lại một đám mê trai đẹp, trong đó cũng bao gồm Đàm Tịch. 

Du Như Băng vừa nghe cái lý do này xong, nhanh chóng nắm bắt điểm vào cuộc. 

“Tỷ muội, sắc đẹp hoàng kim của Đường Hàn Thu, hiểu biết một chút?” 

 

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16