Chương 16
Du Như Băng lại làm một hồi, thành công dời đi sự chú ý của Hứa Sớm, khiến nàng mất đi hứng thú với Cừu Vân Lập, nổi lên một chút tò mò với Đường Hàn Thu. Du Như Băng đồng thời quyết định rằng nếu cơ hội sẽ chậm rãi quan sát —— nếu như một ngày nào đó khi nàng học nhóm, lỡ như nàng đụng phải Đường Hàn Thu thì sao?
Duyên phận chính là một thứ gì đó rất diệu kỳ, nó thích tới thì tới, không ai có thể đoán chính xác được.
Sau khi Du Như Băng đạt được mục đích, trong lòng vui vẻ vẻ mặt tự hào mà rửa mặt đi ngủ.
Vào lúc nàng êm ái chuẩn bị ngủ một giấc, hệ thống lại giống như không cam lòng nhìn nàng sung sướng như vậy, nhảy ra nói: 【 Nhắc nhở: Nhiệm vụ của ký chủ còn chưa hoàn thành xong, thỉnh ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. 】
Ở trong lòng Du Như Băng, mắt đều muốn trợn trắng: Ngươi cảm thấy là ta sẽ làm sao?
【 Lỡ như ngươi làm thì sao? 】
Du Như Băng: Có thể, ở trong giấc mơ của ngươi.
【......】
Hệ thống cam chịu số phận bất hạnh, tự sa ngã mà tuyên bố: 【 Nhiệm vụ thứ nhất: Thất bại. 】
Du Như Băng: Thế này thì không phải là xong việc sao, có thể ngậm miệng lại cho ba ba của ngươi ngủ được chưa?
Hệ thống hết chỗ nói, sau cùng mang theo một tia giận dữ, ném xuống một câu: 【 Sớm muộn gì thì cũng sẽ có hệ thống khác tới thu thập ngươi! 】
Du Như Băng: Ờ.
Nội tâm của nàng không hề dao động.
Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, who sợ who?
...
Ngày hôm sau, mặt trời bắt đầu mọc lên ở phía Đông, thời tiết rất tốt.
Vào đúng 8 giờ, toàn bộ công nhân Hoa Diệu cũng đã đánh thẻ* đi làm. Bộ trưởng các ngành cũng đều vào chỗ, chờ tân nhiệm cấp trên đến, tiếp theo liền thấy được tin nhắn của Hàn tổng trợ trong nhóm quản lí cấp cao.
Hàn Vi: [ 30 phút sau Đường tổng sẽ tới công ty ]
Hàn Vi: [ Trước khi Đường tổng tới công ty, thỉnh đại gia mau chóng dọn sạch hoa ở trong công ty, một đóa cũng không thể lưu. ]
Cuối cùng còn đi theo một câu: [ Nghiêm túc chấp hành, không nên vì cái này mà trì hoãn công tác lại ]
Sau đó các bộ trưởng sôi nổi biểu thị đã thu được, quay đầu buông di động, vội vàng đi ra văn phòng, nghiêm túc truyền đạt mệnh lệnh với các nhân viên trong ngành của mình. Trong phút chốc, từ trên xuống dưới, khí thế ở trong Hoa Diệu đều vội vã đến ngất trời.
Bởi vì một câu cuối cùng của Hàn tổng trợ quá mức nghiêm trọng, bọn họ hận không thể đào ba thước đất, tỉ mỉ kiểm tra một lần lại một lần, cố gắng làm Đường tổng không nhìn thấy nổi một cánh hoa nào —— cho dù bọn họ căn bản là không biết vì cái gì mà không thể có hoa.
Bí thư Trường Lâm Lâm mới vừa giám sát xong các nhân viên công tác tháo hoa, liền nhận được cuộc gọi của Hàn tổng trợ: “Báo cho các bộ bộ trưởng đến phòng họp chờ Đường tổng mở cuộc họp, chuyển lời với bọn họ, nên chuẩn bị tư liệu thật chi tiết, kỹ càng.”
Nếu Đường Hàn Thu muốn mau chóng nắm chắc tình huống trước mắt bên trong Hoa Diệu, đương nhiên là phải nắm vững nền tảng của các bộ, còn phải nhanh một chút nắm bắt được các hạng mục mà Hoa Diệu đầu tư.
Lâm Lâm: “Được.” Sau đó treo điện thoại, thuần thục bắt đầu chuẩn bị các quy trình để mở hội nghị.
30 phút sau, Đường Hàn Thu đúng giờ bước vào công ty.
Trong phòng họp, tư liệu trong tay của mỗi người chỉ nhiều chứ không ít, hơn nữa biểu tình đều rất thống nhất —— tò mò, tò mò bộ dáng, tò mò năng lực của tân cấp trên.
Đường thị một nhà, có vị này là chưa làm qua công việc quản lý, thậm chí có thể nói là chưa bao giờ đi công tác, là một tiểu công chúa chân chính không dính khói lửa phàm tục.
Năng lực công tác của nàng cùng thủ đoạn điều hành có thể có một phong thái như cha mẹ hay anh trai của nàng hay không, ở trong lòng mọi người vẫn là một cái dấu chấm hỏi.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng lôc cộc bình tĩnh thong dong, một hồi sau, ở cửa phòng xuất hiện hai đạo thân ảnh.
Mọi người đồng thời quay đầu nhìn, ánh mắt chợt sáng lên, biểu lộ ra một vẻ mặt kinh diễm.
Lâm Lâm đứng ở một bên, ánh mắt không khống chế được mà bị tân cấp trên hấp dẫn, vô thức nhìn theo động tác của nàng.
Trên người nàng trời sinh đã mang khí chất cao quý của quý tộc, nhất cử nhất động đều là sự ưu nhã làm người không thể bắt bẻ. Dáng người đẹp đến làm người tán thưởng, làn da trắng đến làm người phải ghen ghét, với vẻ đẹp kín đáo của nàng, khi mặc lên bộ tây trang màu đen dành cho phái nữ này, sẽ cho ra một loại cảm giác đây là một trang phục cấp cao.
Đặc biệt là trên chiếc mũi cao thẳng ấy còn đeo lên một cái kính có gọng khung màu vàng, dung mạo chọc người đến trêu nhưng ngược lại là có một hơi thở cấm dục làm người muốn ngừng mà lại không ngừng được.
—— Tại sao gen về giá trị nhan sắc của Đường gia lại đáng sợ như vậy?
Lâm Lâm nhớ ra.
Người của Đường gia từ trên xuống dưới đều không có một ai trông khó coi cả!
Đường Hàn Thu chậm rãi ngồi trên vị trí trung tâm, ánh mắt xinh đẹp mang theo sự vô dục vô tình nhìn về phía trước, đảo qua khuôn mặt mỗi người , bỗng nhiên nàng nhoẻn miệng cười, mở miệng nói: “Mọi người đã ăn sáng chưa?”
Mọi người đồng thời sửng sốt, sau đó đều gật gật đầu.
Đường Hàn Thu: “Ăn no?”
Đầu óc mọi người nhất thời trống rỗng, tân cấp trên bất thình lình quan tâm thân thiết ?
Tiểu Đường tổng chẳng lẽ là muốn bỏ qua thủ đoạn nổi trận lôi đình của Đại Đường tổng mà đi trên con đường thân thiện với con dân à?
Mọi người lại tiếp tục nói là đã ăn no.
Đường Hàn Thu cong môi, xinh đẹp một cách vô lí: “Vậy thì ta liền an tâm rồi.”
Dáng vẻ của nàng tự nhiên mà hào phóng, cho dù đối mặt với trường hợp nghiêm nghị, nặng nề như vậy cũng không luống cuống chút nào, ngược lại nàng còn có thể nhanh chóng chiếm đất làm vua: “Hôm nay là ngày đầu tiên ta tiếp quản Hoa Diệu, có rất nhiều thứ còn cần mọi người chỉ bảo, cho nên hội nghị lần này sẽ không tan sớm. Nếu mọi người đều ăn no, vậy thì mong mọi người tràn đầy tinh lực mà chiếu cố nhiều thứ khác cho ta.”
Nàng cười cười, nhưng ý cười lại không thấy, trái lại trông có vẻ cực kỳ lạnh lùng: “Không nên có lệ với ta.”
Ngay lập tức mọi người đều cảm thấy trên đầu của mình lơ lửng một chiếc đao sắc bén, mỗi người đều lấy ra mười hai vạn tinh thần chuyên nghiệp đi báo cáo với nàng, làm theo như nguyên tắc “Nói suông thì xéo, đơn giản rõ ràng mà tóm tắt” của nàng, tiến trình báo cáo trở nên vừa ngắn vừa dài.
Đường Hàn Thu đem nội dung báo cáo đều nắm đến thất thất bát bát, sau khi kết thúc việc phát biểu, nàng lại hỏi về tình hình điện ảnh của Hoa Diệu trước mắt, chương trình tạp kỹ còn chờ ở các vấn đề liên quan.
Ở hạng mục điện ảnh còn đang nghiêm khắc tiến hành sàng lọc chọn lựa, về phương diện tạp kỹ của Hoa Diệu hiện giờ vẫn còn chưa có nghệ sĩ nào cực kì nổi tiếng để kéo lên, tùy tiện mở ra chương trình tạp kỹ thì phí tổn sẽ ngày càng cao.
Cho nên, nếu Hoa Diệu tuyển chọn một nhóm luyện tập sinh đi ra trổ hết tài năng, sẽ mang đến cho Hoa Diệu những lợi ích không nhỏ.
Trong đầu của Đường Hàn Thu đột nhiên toát ra một cái tên —— Du Như Băng.
Hội nghị từ 8 giờ thì đến 11 giờ rưỡi mới xong, Đường Hàn Thu từ đồng hồ nhìn thời gian một chút, với mọi người nói “Vất vả”.
Mọi người vội vã dáp lại: “Đường tổng khách khí, đều là bổn phận của chúng ta.”
Đường Hàn Thu hơi mỉm cười, không nói cái gì, sau đó thì đi ra ngoài.
Bước ra phòng họp, Đường Hàn Thu có ý muốn đi nhìn xem phòng luyện tập.
Ở Hoa Diệu, 8 giờ sáng mới đi làm, 12 giờ trưa đến buổi chiều là hai thời điểm nghỉ ngơi, buổi tối 6 giờ tan tầm. Hiện tại chỉ có hơn 11 giờ rưỡi, Du Như Băng các nàng hẳn là còn đang luyện tập.
Hiện tại nàng đi tới đó, vừa lúc có thể nhìn xem các nàng luyện tập như thế nào.
Lâm Lâm vội vàng vòng đến trước, dẫn nàng đi phòng luyện tập, Hàn Vi thì trầm mặc mà theo sát ở phía sau.
...
“Bẹp bẹp.” Trong phòng luyện tập vang lên hai tiếng vỗ tay.
Lão sư dạy vũ đạo buông tay, chỉ huy nói: “Chúng ta làm lại một lần nữa, ngoài ra, ba người kia chú ý lực độ của vũ đạo chút.”
Nàng vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lâm Lâm trước tiên đi vào nói: “Đường tổng đến xem tình huống luyện tập.”
Phấn đầu Du Như Băng bỗng nhiên xoay người, giây tiếp theo, một nữ nhân có dung mạo hoàn mỹ không tì vết bước hai bước dài, chậm rãi đi vào tầm nhìn của nàng.
Mái tóc quăn quăn mềm mại gợn xóng tùy ý mà xõa ở trên vai, đôi môi đỏ mọng, tôn lên cái cổ còn trắng hơn cả đông tuyết được lộ ra bên ngoài.
Bộ tây trang màu đen giành cho phái nữ đâu vào đấy, bên trong là một kiện sơ mi chiffon màu đỏ rộng thùng thình, cổ áo rộng mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Trên chân trang bị một đôi giày cao gót, phong cách tổng thể giản lược mà lại không thiếu nhiệt tình, thật giống như một ngọn lửa đang nhiệt liệt thiêu đốt.
Vào lúc nàng vô biểu tình ngẩng đầu nhìn qua, gọng khung bằng kim loại màu vàng của chiếc kính trên mũi nàng ánh lên tia sáng nhàn nhạt, cực kỳ văn nhã đến làm nhân tâm nhộn nhạo —— khiến người không kiềm lòng được mà muốn nhào tới ngọn lửa này, cho dù có phải trả giá đại giới, trả giá sinh mệnh của mình.
Du Như Băng nhịn không được lại cảm khái một phen: Tấm tắc, tuyệt, hâm mộ vì bản lĩnh làm việc đều biến chất thành hâm mộ vì nhan sắc!
Đàm Tịch ở bên cạnh đột nhiên chọt nàng một chút.
Du Như Băng nghi hoặc mà quay sang nhìn, chỉ thấy vẻ mặt của nàng rất nghiêm nghị: “Ta tới lãnh phấn tịch.”
Nàng khẽ meo meo mà nhìn thoáng qua Đường Hàn Thu, sau đó hưng phấn mà giơ ngón tay cái lên: “Văn nhã bại hoại*, quá đỉnh!”
Du Như Băng: “???”
Thật xin lỗi, ta không biết ngươi thích đến như vậy???
Du Như Băng một bên phát “Phấn tịch” cho nàng, một bên hỏi: “Mạo muội hỏi xí, ngươi hâm mộ A Đặc là vì cái gì?”
Đàm Tịch không cần nghĩ ngợi: “Khuôn mặt đẹp thì ta liền thích.”
Du Như Băng ý vị thâm trường mà á à một tiếng, lại nghĩ đến ở trong cốt truyện, sau khi Cừu Vân Lập chuẩn bị khang trang rồi tiến vào Phong Đình, nàng đột nhiên hiểu được cách mà Đàm Tịch yêu Cừu Vân Lập từ cái nhìn đầu tiên —— xác thực là hắn có mang kính, là cái kính có gọng màu đen.
Nàng lâm vào trầm tư, bắt đầu cân nhắc làm sao để cản trở việc yêu từ cái nhìn đầu tiên của Đàm Tịch.
Nếu không thì...... Cho cái kính của Cừu Vân Lập một đấm?
Trực tiếp giải quyết nguồn gốc của tất cả mọi chuyện trên?
Hoặc là......
Du Như Băng bắt lấy Đàm Tịch, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Ngươi nghe ta nói, cái khung kính màu đen nó không tốt bằng cái có màu vàng.”
Đàm Tịch không rõ nguyên do: “Tại sao đột nhiên lại nói đến cái này?”
Du Như Băng: “Bởi vì đây là một vấn đề có tính học thuật rất đáng giá để ngươi và ta nghiêm túc nghiên cứu thảo luận.”
Đàm Tịch với vẻ mặt anh da đen hỏi chấm, một hồi lâu mới phản ứng lại, hỏi: “...... Vì cái gì mà khung kính màu đen không bằng khung kính màu vàng?”
Đây rõ ràng là xem qua giá trị nhan sắc của một cá nhân mà cho hơi vào thổi.
Du Như Băng bắt đầu nói lung tung: “Bởi vì khung kính màu đen không có bại hoại như khung kính màu vàng.”
Đàm Tịch: “???”
Du Như Băng lời lẽ vô lý nhưng lại cực kì hùng hồn: “Khung kính màu đen thoạt nhìn không có quý như khung kính màu vàng, rốt cuộc người nào có tiền thì người đó tốt hơn, cho nên khung kính màu vàng càng có tính bại hoại!”
Đàm Tịch: “!!!”
Rõ ràng biết là nàng đang nói lung tung, nhưng sao tự nhiên chính mình lại cảm thấy logic này hợp lý một cách đáng chết như thế?!
Đây chẳng lẽ chính là câu nói “Có tiền thì muốn làm gì thì làm” ở trong truyền thuyết ?
Đàm Tịch thiếu chút nữa bị nàng thuyết phục.
Du Như Băng lắc lắc hai vai của nàng, chỉ cho nàng nhìn về phía Đường Hàn Thu đang tới gần: “Nhìn Đường tổng, nói cho ta biết, nàng mang một nhan sắc màu gì?”
Đàm Tịch chớp chớp mắt: “Màu vàng......”
Du Như Băng thừa cơ truy kích: “Ngươi nhìn lại phấn tịch ở trong tay, nói cho ta, cái khung kính có màu gì là bại hoại nhất?”
Trong ngàn vạn cái tốt thì thần tượng là tốt nhất. Đây hẳn là một fan hâm mộ có nền tảng để tu dưỡng!
Trong nháy mắt, Đàm Tịch đã bị thuyết phục, chắc chắn nói: “Khung kính màu vàng là bại hoại nhất!”
Đường Hàn Thu vừa vặn đến gần, bước chân dừng lại, mày nhăn lại, hoài nghi mà nhìn về phía Hàn Vi: “Nàng vừa mới nói cái gì bại hoại?”
“Ta!” Du Như Băng anh dũng hiến thân, “Nàng nói ta bại hoại.”
Đường Hàn Thu: “......”
Hình như ta có chút không tin lắm?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)