Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14: Đường tổng nói là nàng nghe không nổi nữa.

621 0 3 0

Chương 14

 

 

 

 

Tiếng nói thần kỳ của Du Như tuôn ra Băng hàng loạt, dỗi từ trên trời dỗi xuống dưới đất, ngây ra một chút là chửi Du phụ ở đầu bên kia điện thoại đến hắn không chịu nổi được mà tự cắt đứt trò chuyện xin tha, ngăn chặn họng súng lửa đạn liên tục kia.

Du Như Băng hung hăng phun ra một ngụm trọc khí, mắng một tiếng cuối cùng: “Nói cái quái gì thế không biết!”

Nàng thật là hồ đồ, thế mà lại đem phụ thân của nguyên chủ trở thành lão Du nhà nàng!

Ở trong cốt truyện, gia đình nguyên chủ trừ bỏ mẹ ruột của nàng đã mất sớm thì đều là con quỷ hút máu đáng ghê tởm. Ghét bỏ nữ nhi, lại muốn từ trên người nữ nhi đào huyết nhục xuống mà gặm ăn, biết rõ chính mình làm như vậy cũng không phải là tốt, thế mà còn không chịu buông tha nàng.

Bọn họ sẽ mặt dày mày dạn tìm nguyên chủ đòi tiền, vừa đấm vừa xoa, làm nguyên chủ cực kỳ hiếu tâm hiếu thảo không biết tình hình hiện tại của chính mình kia mềm lòng đáp ứng cho bọn hắn tiền. Nhưng cầm tiền xong, họ vẫn y như cũ mà châm chọc mỉa mai nàng, như thể nàng đưa tiền cho họ chính là điều đương nhiên, không chút nào cảm thấy áy náy khi đem nàng trục xuất ra khỏi nhà, đúng là điển hình của một gia đình lập dị.

Du Như Băng tức muốn chết. Lão Du nhà nàng thuần phác thiện lương, tinh thần bất khuất không thể khuất phục, sẽ không có một thân tật xấu chỉ biết hút máu nữ nhi như vậy!

Nàng cũng không biết nữ chủ với khuôn mặt thiên thần nhưng trái tim lại là ác quỷ chịu đựng cả nhà này như thế nào —— chẳng lẽ nguyên chủ và hệ thống này cùng có một cái đặc thù nào đó là đam mê bị ngược sao?! Vẫn là do nàng yêu thích loại trò chơi khổ tình này sao?!

Nàng càng nghĩ càng giận, nhanh chóng móc ra viên kẹo nhét vào trong miệng, ép chính mình bình tĩnh lại. Kết quả là khi bình tĩnh xuống, chuyện cũ lại lặng yên tiến đến, nàng phát giác dù mười mấy năm nay qua đi, chính mình vẫn là khó có thể quên được ngày ấy —— phụ thân nàng vì bảo vệ người khác nên bị thọc chết nằm ở trên hẻm nhỏ sâu thẳm.

Về sau, nàng dưỡng thành thói quen ghi note về tính cách của người khác. Nàng đem điện thoại ghi về lão Du, từ một chữ đơn điệu “Ba”, đến “Lão Du cao cao”, “Lão Du Sẽ kêu ta là kẹo nhỏ”, “Lão Du hay cười”…… Từng bước từng bước mà thay đổi một lần.

Nàng làm không biết mệt, còn cẩn thận đem ghi chú cũ lưu trữ ở dưới.

Bởi vì nàng sợ —— sợ thời gian sẽ vô tình tiêu ma đi ký ức của nàng, ăn mòn đi quá khứ của nàng; sợ chính mình sẽ có một ngày không thể nhớ rõ bộ dáng ngày thường của hắn, cuối cùng hồi ức lại thì cũng chỉ còn hình ảnh hắn nằm ở vũng máu......

Mà khi nàng cái ghi chú đơn điệu kia xuất hiện trên màn hình di động, nàng trong phút chốc liền hoảng hốt.

Giống như...... Lão Du nhà nàng chưa bao giờ rời đi.

Nghĩ đến đó, mũi nàng lại nhịn không được mà lên men. Nàng vội vàng quơ quơ đầu, vỗ vỗ mặt, sau đó hung thần ác sát mà cầm lấy di động sửa chữa ghi chú về phụ thân nguyên chủ —— “Con quỷ hút máu tanh tưởi!!!”

Còn ghi thêm ba cái dấu chấm than, nêu lên oán giận.

Mỗi người một nơi ở cách xa nhau, Đường Hàn Thu không thấy lúc nãy nàng rơi nước mắt, cũng bỏ lỡ tiếng nói “Lão Du” kinh hoàng bất an của nàng, chỉ nghe thấy kế tiếp là nàng tức đến bay lên chửi.

Trở về một đời, nàng đương nhiên biết cha mẹ Du Như Băng là loại người như thế nào. Bọn họ không có phẩm hạnh, tham lam mà lại nhát gan, cả người tràn ngập hơi thở con buôn, mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào để lấy tiền từ nữ nhi bị bọn họ đuổi, kiếm mọi cách làm tiểu nhi tử trong nhà sống tốt hơn.

Kiếp trước Du Như Băng tính tình mềm, tâm địa cũng mềm. Bị người trong nhà đối đãi như vậy, cũng không so đo với hiềm khích trước đây mà gửi tiền cho bọn hắn, thật là làm người khác cảm thấy vừa tức lại vừa bất đắc dĩ.

Cũng bởi vì như thế ở kiếp trước, khi nàng bị làm thành con rối, cũng tiêu tiền không ít kêu cái loại cha mẹ này đi làm khó xử Du Như Băng, hắt nước bẩn lên nàng ở trước mặt mọi người, khiến tinh quang trên người nàng dính lên vết nhơ bẩn thỉu không thể nào tránh được.

Suy nghĩ của Đường Hàn Thu càng phiêu càng trôi.

Lúc ấy Du Như Băng làm gì ấy nhỉ?

À, lấy ơn báo oán.

Nàng từng hận cái tính tình mềm yếu kia của nàng, hy vọng nàng có thể học được đạo lý “Ai đánh ngươi, ngươi liền đánh lại”, mà không phải là mơ muội mờ mịt mà thuận theo, khiêm nhượng, chấp nhận.

Lấy ơn báo oán, dùng cái gì để trả ơn?

Cho nên, Du Như Băng ở kiếp này làm nàng kinh hỉ không thôi, là hy vọng trong tiềm thức mà nàng muốn nhìn đến, có thể xuất hiện ở trên người Du Như Băng.

Sẽ cự tuyệt, sẽ lấy bản thân làm điểm xuất phát, không hề nhẫn nhục chịu đựng.

Đường Hàn Thu cầm cái ly, chậm chạp uống một ngụm, một đôi ánh mắt sâu thẳm mà xinh đẹp.

Như vậy, đây là Du Như Băng sao? Hay là Du Không Bằng Băng?

Tính cách nàng đại biến, không nhỏ yếu ôn nhu như trước kia. Nàng có ý nghĩ của chính mình, tính cách thất thường có chút không đứng đắn, làm người theo không kịp, đoán cũng không xong, có đôi khi ngôn ngữ của nàng còn làm người hãi đến khi nào muốn chết mới thôi.

Một người như vậy...... Vẫn là Du Như Băng lúc đầu sao?

Nàng không biết, vấn đề này, sợ là muốn giao cho thời gian về sau đến trả lời.

Ở một bên đầu dây điện thoại khác, Hàn Vi nhìn biểu tình Du Như Băng thay đổi liên tục, đẩy đẩy mắt kính: “Du tiểu thư, ngươi có khỏe không?”

Du Như Băng dừng một chút, viên kẹo xoay chuyển trong khoang miệng, vị ngọt trên đầu lưỡi lặng yên tràn ra, nàng nhanh chóng thu thập cảm xúc thật tốt, xấu hổ cười cười: “Thật ngượng ngùng, để các ngươi chê cười rồi.”

Nàng sảng khoái xua xua tay: “Thay trời mắng người thôi, các ngươi không cần để trong lòng ha.”

Ánh nắng nhu hòa đúng lúc chiếu ở trên mặt, Hàn Vi nhìn thấy hốc mắt của nàng còn có chút đỏ lên, chứng tỏ rằng mới nãy nàng còn đang rất bất an, nhưng nhìn lại bộ dáng thoải mái bây giờ của nàng, tự nhiên cảm thấy không hợp lý chút nào.

Nhưng Hàn Vi chung quy cũng không hỏi gì cả, không gợn sóng mà gật đầu: “Không có việc gì là được rồi.”

Cừu Vân Lập là người chịu chấn động lớn nhất, sự tưởng tượng về một người con gái hiếu thảo và ôn nhu của hắn đều bị vỡ tan tành. Hắn há miệng thở dốc, nhắm mắt lại mở mắt ra, thần sắc cực kỳ phức tạp, cuối cùng cau mày hỏi một câu: “Đường Hàn Thu rốt cuộc hạ dược gì cho nàng?”

Hôm qua sau khi nàng bị đánh rồi rời đi, nàng còn không phải là người như thế —— nhưng khi vào Hoa Diệu nàng mới trở nên như vậy!

Chắc chắn là lỗi của Đường Hàn Thu! Nàng huỷ hoại Như Băng của hắn!

Hàn Vi còn chưa kịp nói, phấn đầu* là Du Như Băng đã giận dữ đoạt lời: “Xin lỗi, hạ dược là việc mà chỉ có loại người trong Ma giáo như ngươi mới có thể làm, Đường tổng của chúng ta chỉ cần dựa vào nhân cách và mị lực của nàng là có thể bắt đến một đại sóng fan hâm mộ!”

*Nguyên gốc: 粉头, ở Minh - Thanh, phố biến với nghĩa là “kỹ nữ”, ở hiện đại, thường dùng để chỉ fan master (fan trung thành nhất).

“Đường tổng của chính ta chính là sao trời của ngân hà, là núi non sông nước, là nắng gắt chói chang, cái giống loài sinh vật có đầu óc đơn giản như ngươi căn bản là không có cách nào cảm nhận được một tồn tại tuyệt mỹ như vậy!”

Mặt Du Như Băng không đổi sắc mà thổi Đường Hàn Thu, nhìn Cừu Vân Lập đang kinh ngạc không thôi, hơi mỉm cười: “Hiểu chưa, xú đệ đệ?”

Không đợi Cừu Vân Lập trả lời, lỗ tai Hàn Vi bắt đầu thanh tịnh, nàng sửng sốt một chút, rồi sau đó đối với đệ nhất liếm cẩu trong Hoa Diệu nói: “Đường tổng cúp điện thoại rồi.”

Du Như Băng: “?”

Hàn Vi: “Nàng nói nàng nghe không nổi nữa.”

Du Như Băng: “???”

Ta chân tình thật cảm mà thổi như vậy, ngươi có thể cho ta một chút mặt mũi được không?!

Sự nghiệp làm phấn đầu của Du Như Băng ở hôm nay như tao ngộ Waterloo*, nàng tha thiết tình cảm khen thần tượng như vậy,thế mà thần tượng lại coi như bị thổi đến nổi da gà mà đứng dậy, vô tình quay đi bỏ lại liếm cẩu đang dào dạt tình ý.

*Waterloo: Là trận chiến đánh dấu sự kết thúc của "Những cuộc chiến tranh của Napoleon".

Trường hợp này thật xấu hổ.

Nhưng Du Như Băng sẽ không liên tục làm loại sự việc xấu hổ này nữa, trong lòng suy nghĩ nhanh chóng, vội vàng cầm lấy di động, mở ra ứng dụng tính giờ, phát hiện đã qua nửa tiếng.

Nàng nhìn về phía Cừu Vân Lập, hắn đang rất mê mang, lại không biết đang suy nghĩ cái gì, dù sao thì cũng không phải là bộ dáng muốn nói chuyện.

Nàng cầm di động đi đến trước mặt hắn, vẻ mặt vô tư nói: “30 phút 4 giây, bốn làm tròn thành năm, tổng cộng hai vạn rưỡi.”

Cừu Vân Lập nhìn ứng dụng tính giờ, lại nhìn nàng. Sau khi hắn chịu đả kích chấn động, ấn tượng đối với người trước mắt đang bắt đầu xây dựng lại, thái độ của hắn cũng không như trước, ít nhất là cũng sẽ không mù quáng cắn câu đưa tiền cho nàng như lúc nãy.

Ngay sau đó thì nghe thấy nàng cúi xuống nói: “Nếu không thì chúng ta từ bốn lại làm tròn lên năm?”

“Bốn làm tròn năm, là năm,” nàng ngẩng đầu, tươi sáng cười, “Năm vạn, phiền toái ngươi làm cái sổ sách.”

Cừu Vân Lập, Lục thúc: “???”

Trời mẹ, hai vạn năm, từ bốn giây đổi ra làm tròn lên năm vạn! Thiên tài buôn bán nào đây?!

Cừu Vân Lập: “Ngươi cho rằng ta không biết bốn làm tròn lên năm là như thế nào sao?!”

Thiên tài buôn bán Du Như Băng tiếc hận mà phát ra một tiếng cảm khái: “A...... Ngươi đã được học qua a.”

Trong thoáng chốc, Cừu Vân Lập cứng họng: “......”

Ngươi còn cảm thấy rất đáng tiếc???

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16