Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3: Trên đời không có việc khó, chỉ cần người buông tha

878 0 3 0

 

Chương 3.

 

 

Nước ào ào mà chảy xuống, giọt nước bắn tung toé trên áo sơ mi trắng tinh của Du Như Băng, đôi tay nàng giữ chặt bồn rửa mặt, hai mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm người trong gương.

—— Mọi thứ đều quay trở lại về ban đầu, trở lại về 30 phút trước.

Lần này là lần thứ 23 nàng sống lại sau khi nhảy lầu.

"Ta kháo....."

Nàng chửi nhỏ một tiếng.

Nàng sống 29 năm, cũng chưa nghĩ đến sẽ có một ngày nàng có thể cảm nhận được cái cảm giác muốn chết mà chết cũng không xong, vô cùng thống khổ như thế này!

Nhưng ai biết được rằng, nàng chỉ ở nhà ngủ một giấc, vừa mở mắt ra liền biến thành một người khác cùng tên!

Đột nhiên, một thanh âm máy móc lạnh lẽo ở trong đầu nàng vang lên: 【 Còn muốn phản nghịch sao? 】

Du Như Băng không đáp lại, nàng trầm mặc hồi lâu rồi xoay người ra khỏi phòng vệ sinh, bước chân lần này của nàng thực bình tĩnh, cả người nàng cũng có vẻ phi thường mà bình tĩnh theo.

Nàng một lần nữa kéo cửa sổ ra, tâm tình thập phần ổn định, thậm chí còn có thời gian mà quay đầu lại chào hỏi người bạn mới trở về nhà: "Này."

Nàng đạm nhiên nhìn Hứa đồng học phía trước - người mà từ lâu đã bị quét sạch đi ký ức: "Tiếp theo, ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem một cái tiết mục."

Hứa vẻ mặt mộng bức: "...... Tiết mục gì?"

Du Như Băng: "Gập bụng trước khi chết."

Lần thứ 24.

... 

Quay trở về hiện tại, tiếng nước vẫn như cũ, người ở trong gương vẫn hoàn hảo đến không hao tổn một chút gì.

Du Như Băng ở trong lòng không khỏi có chút phiền muộn, bây giờ miệng nàng rất không thoải mái, bản năng muốn nhai một cái gì đó ngọt ngọt.

Nàng vô thức sờ túi quần của mình, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch, Du Như Băng không khỏi sửng sốt một chút, rồi cuối cùng nặng nề mà phun ra một ngụm trọc khí, sau đó xoay người đi ra ngoài, lần này nàng không có ra cửa sổ, mà là trở về kéo ghế ra, đặt mông ngồi xuống, theo một kiểu tư thế như cuộc đời chẳng còn gì để mất, chậm rãi nằm la liệt xuống dưới.

Hệ thống một lần nữa mở miệng: 【 Không phản nghịch nữa à? 】 

Du Như Băng rất bất mãn với hệ thống tự tiện đem nàng túm lại chỗ này, ha hả một tiếng: "Ta nhảy lầu mệt rồi nên cần nghỉ ngơi, ngươi không hài lòng hay gì?"

 ..... 

 【 Từ bỏ đi, ngươi hiện tại là nữ chủ của thế giới này, ngoài một cái kết thúc bình thường, mọi kiểu loại tử vong mà ngươi bày ra sẽ chỉ khiến thế giới lặp đi lặp lại, cho dù ngươi có chết một nghìn lần đi chăng nữa cũng là như thế này thôi. 】 

Du Như Băng khóe miệng trào phúng nói: "Ta phải về nhà, cảm ơn."

 【 Vì cái gì mà phải đi về? Ở chỗ này ngươi sẽ là một siêu sao có vầng hào quang vô cùng chói lóa, nhận được tình yêu thương từ người đàn ông tốt đẹp nhất, gia đình hạnh phúc viên mãn, trở thành người chiến thắng, đứng đầu trên thế gian, như thế này không phải là sẽ rất tuyệt sao? 】 

Du Như Băng nhướng mày, giễu cợt nói: "Nam nhân tốt nhất? Ngươi đang nói xú nam nhân luôn bạo hành vợ sau khi kết hôn, cùng ái tình trên danh nghĩa của hắn vượt rào, rồi ngủ thêm vài cái nữ nhân thế mà lại còn muốn nữ chủ vì hắn mà thủ thân như ngọc kia sao?"

30 phút trước, nàng không thể hiểu được mà bị nhét vào khối thân thể này rồi trở thành nữ chủ của thế giới, sau đó lại bị nhồi thêm một đợt cốt truyện.

Bộ dáng của nam chủ Cừu Vân Lập chỉ để lại cho nàng một ấn tượng "hôi hám, ngu xuẩn".

Loại nam chủ này nếu làm thành phim truyền hình trong thời đại bấy giờ, tuyệt đối chỉ có thể bị mắng lên đến hot search, công kích đến khi nào sập mới thôi.

Nàng thậm chí còn hoài nghi là do Cừu Vân Lập đi cửa sau nên mới có thể trở thành nam chủ.

Để nàng đi theo một cái mô tuýp tình yêu ngu ngốc như vậy, còn không bằng để nàng chết đi một nghìn lần. Một triệu lần cũng có thể.

"Hắn như này mà còn được gọi là nam nhân tốt đẹp?" Du Như Băng tấm tắc hai tiếng, phi thường khách khí nói: "Tới, ngươi tới đây, ngươi xứng đáng để thay ta nhận lấy tình yêu đẹp đẽ này."

Hệ thống dường như chưa từng gặp qua một ký chủ nào mà không nghe lời đến bực này, trầm mặc một chút rồi mới nói tiếp:【 Thời gian của thế giới thực đã dừng lại vì ký chủ, thỉnh ký chủ lập tức bắt đầu sửa lỗi BUG—— nữ xứng Đường Hàn Thu. Hoàn thành xong, ký chủ mới có thể trở về nhà, ngoài ra còn hưởng được tài phú của nàng. 】 

Du Như Băng: "Sửa cái rắm, không bằng ngươi kêu ta đi cướp bóc luôn cho rồi."

Ở cốt truyện, nàng nhìn nữ xứng Đường Hàn Thu trong kiếp trước bị hệ thống khống chế, giống như một con rối diễn xong vai trò nữ phụ ác độc của mình. Cuối cùng nàng lại tự thức tỉnh, tạo cho hệ thống một lỗ hổng, thuận lợi thoát khỏi sự điều khiển của hệ thống, lấy tự sát để kết thúc đi nhân sinh hoang đường đó.

Ký ức còn lưu giữ trong đầu nói cho nàng biết, sau khi Đường Hàn Thu đánh ghen Du Như Băng, xiềng xích màu bạc trên đầu liền đứt gãy, nàng một lần nữa thức tỉnh lại ý thức, thuận theo bản tâm mà sinh ra kháng cự với nam chủ, đối với nữ chủ bắt đầu thân thiện.

Nàng cho rằng, nữ xứng Đường Hàn Thu này từ khi có ý thức của chính mình, nàng liền trở nên hiền lành cùng tốt tính, biết đâu là đúng đâu là sai, lại có tinh thần phản kháng, một chút vấn đề đều không thấy. Nàng nhìn Đường Hàn Thu lấy cái chết để chống lại việc bị hệ thống kiểm soát, thiếu chút nữa liền muốn lập tức đứng dậy vỗ tay bôm bốp hoan hô, chúc mừng nàng đã được giải thoát.

Môt người nếu không thể làm chính mình, chỉ có thể sống như một con rối, thì sống còn có ý nghĩ gì sao?

BUG? Hệ thống ngu ngốc này mới là cái thứ BUG!

Xuất hiện môt cách không thể hiểu được, lại còn không có lý do mà bắt một người đi sửa lỗi cho người khác, mà người đó lại hoàn toàn không có vấn đề gì, chẳng lẽ muốn biến Đường Hàn Thu thành nữ xứng ác độc để khiến cho nữ chủ phải chịu khổ sau?!

Hệ thống này có khuynh hướng thích chịu ngược à?!

Hơn nữa làm xong còn nhận được của cải của nữ xứng, như này còn không phải là kêu nàng đi đoạt tiền của người khác?

Tuyệt đối không có khả năng, nguyên tắc cơ bản để làm người, nàng vẫn phải có.

【 Thỉnh ký chủ làm rõ sự việc, nếu ngươi muốn về nhà, trừ bỏ việc sửa lỗi BUG thì không còn cách nào khác. Nếu BUG một ngày không được sửa, ngươi ở thế giới này sống nhiều thêm một ngày. BUG vĩnh viễn còn đấy, ngươi cũng vĩnh viễn ngốc tại thế giới này. 】 

Đi chết nàng còn không sợ, nói nàng sẽ sợ việc phải ở lại thế giới này sao?

Du Như Băng một bộ chán đời nằm liệt trên ghế, không chút sợ hãi nói: "Không sửa, nếu không phục, ngươi có ngon thì giết ta đi."

【......】 

Hệ thống còn chưa làm cái gì, mà dù có làm thì Du Như Băng cũng không chịu theo.

Sau khi bị ép cho vào đầu một đống nội dung cốt truyện, nàng còn bị phổ cập khoa học một phen. Kỳ thực, không chỉ có một hệ thống, hơn nữa loại hình cũng đa dạng, sẽ căn cứ vào tình huống của ký chủ để tiến hành phân phối.

Bởi vì nhiệm vụ của nàng là sửa lỗi BUG, cho nên đã được phân công tới phụ trợ hệ thống, ngoại trừ việc giúp nàng làm Đường Hàn Thu biến lại trở về thành ác độc nữ xứng thì hệ thống cũng không làm được gì, cũng chả có chức năng trừng phạt ký chủ, tựa như một người giám sát vô năng.

Hệ thống dứt khoát thay đổi phương thức thuyết phục, bắt đầu máy móc lặp đi lặp lại lời nói trong đầu nàng:【 Thỉnh ký chủ lập tức bắt đầu sửa lỗi BUG Đường Hàn Thu, thỉnh ký chủ lập tức bắt đầu sửa lỗi BUG Đường Hàn Thu...... 】 

Du Như Băng tinh thần nhàn nhã, tùy ý để hệ thống làm một cái máy đang điên cuồng oanh tạc trong đầu.

Nó phiền nó quấy như nào nàng đều kệ nó, như một cơn gió nhẹ quất núi đồi.

Lặp lại tầm mười phút, hệ thống cảm giác câu chữ mới đây còn ở trong đầu nàng bây giờ không biết như nào mà bay đi đâu mất, nó bắt đầu lặp lại cái khác: 【 Một trong những cách sửa lỗi, thỉnh ký chủ tự do phát huy: Đả kích sự tự tin của Đường Hàn Thu, phủ nhận ý thức của nàng, đánh tan phòng tuyết tâm lý, cho hệ thống thời gian phục hồi lỗ hổng 】 

Đả kích, phủ nhận, đánh tan.

Giết người diệt tâm, không có cái gì mà ác bằng cái này!

Du Như Băng rốt cuộc động đậy, trong phút chốc liền nổi cáu: "Sẽ không, không sửa, cút!" 

Hệ thống cuối cùng cũng đình chỉ việc lặp lại khiến người khác phiền lòng kia của nó, cổ vũ mà nói một câu: 【 Trên đời không việc khó ——】 

Du Như Băng: “Chỉ cần ta buông tha.” 

Hệ thống: 【 Sự cám dỗ của tiền bạc là vô cùng lớn, hiện tại ngươi nói không cần, ngày sau liền thật thơm, bản chất con người các ngươi là thế, đã nghiện còn ngại. 】 

Du Như Băng: “Sủa.” 

【 ...... 】 Hệ thống câm nín, 【 Ngươi có thể không nổi đóa như vậy có được không?  

“Có thể.” Du Như Băng nói, “Đem ta đi về, ta liền không cọc cằn với ngươi.” 

Hệ thống một hơi bác bỏ: 【 Khuyên ngươi nên từ bỏ, không hoàn thành nhiệm vụ ngươi đi không xong. 】 

Du Như Băng buồn bực: "Vì cái gì mà lại là ta? Cũng không thể là bởi vì trùng tên trùng họ đi?"

Hệ thống không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Du Như Băng nói như đúng rồi: “Ngươi nghĩ biện pháp đưa ta trở về, ta lập tức mang sổ hộ khẩu đi sửa tên, tên ta đều nghĩ kỹ rồi, liền gọi là ‘Du Không Bằng Băng’, thế nào?” 

Hệ thống: 【 ...... 】 

【 Chẳng ra gì. 】 

【 Không hoàn thành nhiệm vụ, ngươi đừng hòng đi. 】 

Du Như Băng không buông tha: "Nguyên chủ đâu? Người ở trong thân thể này trước khi ta tới đâu? Kêu nàng ta tự đi mà sửa!" 

Hệ thống một câu vô tình: 【 Ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần làm nhiệm vụ liền tốt đẹp 】đem toàn bộ hy vọng của nàng đều đổ xuống biển.

 

Du Như Băng không có hứng thú phản ứng nó nữa, mí mắt lười iếng mà rũ xuống, tùy ý liếc nhìn người trong gương, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở vết đỏ đã dần mờ đi.

Hồi tưởng lúc Đường Hàn Thu bắt đầu biến hóa, trong lòng Du Như Băng bỗng nhiên có cái ý tưởng. 

Nếu ngốc bức hệ thống kia cứ kiên trì mà muốn nàng sửa lỗi, nàng liền không nghe theo. Không chỉ không nghe theo, nàng còn muốn giúp Đường Hàn Thu trở nên càng ngày càng tự tin tốt đẹp. 

Nàng kiên quyết đấu tranh cùng cái hệ thống ngu ngốc này tới cùng! 

 

... 

 

Đông bá không nhanh không chậm lái xe qua vùng ngoại thành yên tĩnh, đi vào cổng chính được hàng rào sắt bao quanh. Trước mắt hiện lên một mảnh thảm cỏ xanh tươi, một tòa nhà lớn sừng sững ở cách đó không xa đang hào hùng khí thế. Phong cách tổng thể rất đơn giản mà trang nhã, từng hoa văn, kiểu cách bố trí đều mang theo khí chất cao quý bất phàm như chính chủ nhân nơi đây vậy. 

Xe vững vàng dừng lại ở cổng, không đợi Đông bá tới mở cửa, Đường Hàn Thu đã xuống xe, di động phát ra tiếng động nhỏ, nàng lấy ra nhìn, phát hiện là Du Như Băng đang gọi.

Đường Hàn Thu đứng yên ở trước cửa xe, bắt máy: "Chào."

Du Như Băng hỏi: “Đường tiểu thư, ta muốn hỏi ngươi một chút, hiện tại ngươi có thời gian không?" 

Ngữ khí so vơi trước kia hoàn toàn bất đồng, mi mắt Đường Hàn Thu khẽ động: "Sau này hẳn là có, Du tiểu thư có chuyện gì?"

Du Như Băng cười cười: “Kia có thể hay không...... Cho ta lãng phí thời gian của ngươi một chút?

Đường Hàn Thu cân nhắc ngữ khí của nàng, phát giác thật sự không giống lúc trước, nhưng cũng không để tâm quá nhiều, thong dong trả lời: "Ta sẽ gọi cho ngươi ngay sau đó."

Du Như Băng khách khí nói: "Được, cảm ơn Đường tiểu thư" 

Đường Hàn Thu cúp điện thoại, hơi nhấc mắt lên, liền thấy thấy một nam nhân đang đứng trên cầu thang. 

Nam nhân ăn mặc nhàn nhã, thân hình mảnh khảnh với mái tóc đen ẩn ẩn hiện hiện một vài sợi tóc bạc, trên khuôn mặt mang theo dấu vết tang thương của năm tháng, nhưng không khí để nhận ra ngũ quan đoan chính, khi còn trẻ chắc hẳn là một người đàn ông tài hoa sáng sủa. 

Khí độ người ấy trầm ổn, vững vàng như núi, không giận không kiêu, đôi mắt đen láy, sắc bén như Ưng, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Đường Hàn Thu lộ ra một cái tươi cười, hô một tiếng: "Đường đổng, hảo."

Đường Hạc Thiên nhìn thoáng qua thái dương xanh tím của nàng, sắc mặt đột nhiên lạng lùng, nặng nề mà hừ một tiếng, xoay người bước vào, ném xuống một câu: "Theo ta tiến vào!" 

Đường Hàn Thu ngoan ngoãn đi phía sau, hắn không hỏi nàng cũng không nói. 

Đường Hạc Thiên: “Ngươi nói, làm sao lại bị như thế này?” 

Đường Hàn Thu đáp: "Cừu Vân Lập đẩy." Một chút cũng không giấu giếm. 

Bước chân Đường Hạc Thiên ngừng lại: "Vì cái gì mà hắn lại đẩy ngươi? Nữ nhi của ta hắn nghĩ muốn đẩy là có thể đẩy?!"

Đường Hàn Thu dừng lại, đem tất cả sự tình nói ra, bao gồm cả việc nàng lỡ tay đánh Du Như Băng.

Đường Hạc Thiên trầm mặc nghe xong, săc mặt từng chút mà đen xuống: "Hoang đường!"

"Sau mấy ngày nữa liền đính hôn rồi mà còn đi ra ngoài hái hoa ngắt cỏ! Cừu Hải Ninh như thế nào dạy dỗ con của hắn?!"

Hai người đang nói chuyện thì phái sau truyền đến tiếng bước chân lộc cộc, một thanh âm thâm trầm vang lên: "Cha, tiểu Thu." 

Đường Hàn Thu xoay người, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân đang bừng bừng anh khí.

Đường Mặc Uyên ăn diện một bộ tây trang màu đen, sắc mặt sáng quắc, vai rộng eo thon, vóc người cao lớn, hai đôi chân thon dài được bộ tây trang thoải mái bao lấy, không chỗ nào mà không phát ra vẻ nam tính quyến rũ. 

Hắn dừng lại ở bên người Đường Hàn Thu, đeo trên mũi một chiếc mắt kính màu kim sắc, gọng kính tinh tế, hơi phát sáng: "Các ngươi vừa mới nói là Cừu Vân Lập hái hoa ngắt cỏ?"

 

 

 

 

Ở một chỗ khác phía xa Lan thị, tại biệt thự Cừu gia, Cừu Hải Ninh hung hăng đem cái ly nắm ở trong tay nện xuống đất, chỉ vào Cừu Vân Lập mắng: "Hồ nháo! Ngày thường ta là như thế nào dạy ngươi!"

Hắn nôn nóng đi đi lại lại trước bàn làm việc to lớn hoa lệ, cảm giác như trên đầu mình tóc đã bạc rồi bây giờ lại còn muốn bạc thêm: "Ngươi không biết Đường Hạc Thiên rất đau lòng Đường Hàn Thu sao?! Ngươi cư nhiên sẽ vì một nữ nhân không quan hệ đi đắc tội với hắn, ngươi điên rồi có phải hay không?!"

Cừu Vân Lập nhìn mảnh sứ vỡ canh chân, nắm chặt tay, cứng rắn nói: "Cha, ta không thích Đường Hàn Thu, ta không muốn cưới nàng."

Cừu Hải Ninh dừng bước, ánh măt sắc bén nhìn hắn: "Thích?"

"Địa vị của ta ngươi có thể ngồi ổn sao? Ngươi ở trong cái vòng luẩn quẩn này có quyền lên tiếng? Không có Đường Hạc Thiên cùng ta duy trì, với tư cách chó má hiện tại của ngươi làm sao mà có thể nói ra một chuyện ảo tưởng không thực tế như vậy?"

Không có quyền lực tuyệt đối cùng bản lĩnh thì không cần vọng tưởng việc tùy tâm sở dục trước những nguồn vốn khổng lồ.

"Lúc ngươi chưa thể trở thành một ngươi như Đường Mặc Uyên", Cừu Hải Ninh phiền muộn hút môt điếu xì gà, "Mẹ nó để lão tử đánh rắm xong rồi nói thích!" 

Vừa nhớ tới Đường Mặc Uyên, Cừu Hải Ninh có chút ghen ghét đến ê răng.

Đường Hạc Thiên đã lui về sau vài năm trươc đó, con trai trưởng Đường Mặc Uyên thuận theo tự nhiên mà tiến vào tập đoàn Đường thị, lấy khí thế mạnh mẽ mà quàn quét đi những tiếng động bất bình, tân tổng tài Đường thị dựa vào tài hoa trác tuyệt của mình mà tạo dựng lên địa vị cùng thanh danh, đến nay không người nào không phục.

Thủ hạ của hắn còn có một đội quân luật sư hùng mạnh, bất khả chiên bại, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Đều là con trai trưởng, nhà mình như thế nào lại là một Cừu Vân Lập không có tiền đồ như vậy đây?

"Cha! Cừu Vân Lập tức giận bất bình, vì chính mình mà biện giải: "Vụ hôn nhân này là do ngươi cùng mẹ đã ước định sẵn!"

Cừu Hải Ninh phun ra một ngụm khói, cao lãnh mà liếc hắn: "Thế à? Ta như nào còn nhơ rõ có ai đó nghe ta nói muốn nhường vị trí cho đệ đệ của hắn, hắn liền luống cuống đâu?"

Cừu Vân Lập: "...."

Cừu Hải Ninh thở dài, hơi thở từ từ tiêu xuống, khẩu khí cũng ôn hòa theo không ít: "Ngươi đối với quyền lực có dã tâm, ta rất cao hứng. Nhưng ngươi phải biết rằng, Đường Hàn Thu có thể mang cho ngươi những lợi ích mà ngươi không thể tưởng tượng nổi, cũng là thứ mà nữ học sinh kia không thể cho ngươi."

"Ngươi nghe ta, hảo hảo đi nhận sai với Đường Hàn THu. Nàng thích ngươi đến như vậy, khẳng định sẽ không sinh khí với ngươi lâu lắm. Nữ nhân sao, hống một chút liền tốt rồi." 

"Về phần nữ học sinh kia, chờ ngươi có năng lực về sau rồi tính tiếp."

 

Cừu Hải Ninh thở ra một ngụm khói, ý vị thâm trường nói: "Vân Lập a, nàng khăng khăng một mực thích ngươi như vậy, một nữ nhân đã có tiền lại còn nghe lời như thế...."

"Có thể dễ khống chế hơn bất kì thứ gì trên đời."

Bởi vì các nàng bị tình yêu mê hoặc, dại dột mà không rõ đúng sai.

Lấy Đường Hàn Thu đối với Cừu Vân Lập si mê, Cừu Hải Ninh rất tin tưởng mà cho rằng Đường Hàn Thu cũng đứng ở trong hàng ngũ ngu xuẩn đó —— chỉ cần con hắn cúi đầu một chút, nữ nhân ngốc nghếch này nhất định sẽ lập tức cho không.

Không có ngoại lệ. 

 

 

 

Đường Mặc Uyên buông điện thoại xuống, nhìn Đường Hàn Thu: "Tiểu Thu cảm thấy bao nhiêu là thích hợp?"

Đường Hàn Thu chưa từng tiếp xúc qua những thư này, chống cằm nhìn hắn, thuận miệng hỏi: "Ba vạn?"

Lại lo lắng mà nói thầm: "Có vẻ hơi nhiều nhỉ?"

Đường Hạc Thiên nhăn mày, ngược lại hắn cảm thấy ba van là quá ít, liền lập tức đau lòng cho nữ nhi đối với tên hỗn đản kia luôn mềm lòng như vậy.

Hắn đang muốn mở miệng bác bỏ, lại nghe thấy Đường Hàn Thu cười nói một câu: "Vậy 300 vạn đi, một xu cũng không được thiếu." 

Đường Hạc Thiên dừng một chút, vẻ mặt vui mừng nhìn Đường Hàn Thu.

300 vạn, hảo! Không hổ là nữ nhi của hắn!

Đường Mặc Uyên trầm mặc một chút, cầm điện thoại: "Giá khởi điểm là 300 vạn, các ngươi cứ tăng thêm, càng nhiều càng tốt."

Đường Mặc Uyên cùng Đường Hàn Thu trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu, ngữ khí nghiêm túc xưa nay chưa từng có: "Đường gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Cừu Vân Lập."

 

 

 

Từ Đường gia đi ra, Đường Hàn Thu ngồi trong xe, không chớp mắt nhìn ngoài cửa sổ. Trên cổ tay mang chiếc đồng hồ Piaget Limelight Gala màu trắng tinh xảo.

Nàng mang trên tay dây đeo đồng hồ màu đen, lớp vỏ bên ngoài làm bằng vàng hồng được 62 viên kim cương tròn tròn, lộng lẫy bắt mắt bao chung quanh, mặt số làm bằng ngọc trai từng giây từng phút mà trôi qua.

Cha mẹ cùng ca ca của nàng đều ủng hộ việc nàng hủy bỏ hôn ước, rất nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng nàng không thích Cừu Vân Lập. Hơn nữa mụ mụ và ca ca cũng giúp nàng dấn thân vào công ty giải trí Hoa Diệu, đi vào thế giới của riêng mình.

Chỉ có cha là khác, hắn hy vọng nàng được gả cho một gia đình tốt, không mong nàng dốc sức làm việc bên ngoài, bởi vì hắn cảm thây như thế là quá khổ, hắn không muốn cho nữ nhi của mình giống như hắn cùng lão bà lúc trước vất vả làm việc.

Hắn cực khổ cả đời, nguyện vọng duy nhất chính là cho vợ con sự hạnh phúc mỹ mãn, không cần phải trải qua những năm tháng khổ sở đó.

Nhưng Đường Hàn Thu lại không nghĩ thế, nàng chính là muốn thử một lần, muốn kiếm tiền, không muốn làm con nhà giàu chỉ biết ăn nhậu chơi bời.

Dù sao thì kiếp trước nàng.... thật sự rất phế trong một khoảng thời gian dài, lại mang về cho người nhà quá nhiều phiền toái.

Đường Hàn Thu thu hồi dòng suy nghĩ, nâng tay lên nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ —— 5 giờ rưỡi chiều. 

Nàng gọi điện thoại cho Du Như Băng.

Du Như Băng đứng ở cửa bệnh viện, di động trong túi đột nhiên vang lên, nàng vừa lấy xem liền thấy trên màn hình hiển thị ra một ghi chú, rõ rõ ràng ràng sáu chữ:

—— Một oa oa không biết nghe lời. 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16