Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Cắt xong chưa?

700 0 2 0

Chương 6.

 

 

 

Đường Hàn Thu không ở cùng cha mẹ, một mình một người sống tại khu chung cư nhỏ, yên tĩnh mà lộng lẫy xa hoa.

Nhà nàng rộng mở sạch sẽ, bố cục kết cấu hợp lý, dễ nhìn, mỗi một đồ vật trong nhà đều được chọn lựa kỹ càng, phòng ốc nhỏ gọn, hào phóng làm tôn thêm vẻ đẹp của căn nhà nhưng lại vô tình biểu lộ lên một cảm giác trống trải tịch mịch.

Không giống như một ngôi nhà, mà chính là giống như một chỗ dừng chân.

Du Như Băng ngồi ở sô pha màu tối mềm mại thoải mai, vùi đầu cắt tỉa móng tay của mình, nghĩ thầm: Đây đại khái là cuộc sống của một kẻ đỉnh cấp có tiền đi.

Phòng ốc không mang lại cảm giác ấm áp, nhưng thiết kế cho nó thoải mái như một khách sạn là tốt rồi. Rốt cuộc thì một kẻ bất động sản có tiền không có khả năng chỉ có một chỗ ở, bọn họ cũng có thể không sống tại nơi nào lâu.

Du Như Băng nhớ rõ Đường Hàn Thu dưới danh nghĩa làm bất động sản cũng chính xác là không chỉ có một chỗ này, tất cả đều là cha mẹ của nàng một tay đặt mua, đại khái là nhìn vừa mắt xong liền mua cho con của họ.

Hiện tại Du Như Băng cảm thấy mình như một quả chanh, chua đến không chịu được.

Nếu có cơ hội thì nàng nhất định phải lấy kinh nghiệm từ một tay đầu thai cừ khôi như Đường Hàn Thu, nhìn xem kiếp sau khi nào nàng mới có thể đầu thai đến một gia đình như vậy.

Vào lúc nàng đem móng tay của mình cắt đến trọc, giọng nói của Đường Hàn Thu từ bên cạnh truyền đến: "Cắt xong chưa?"

Đường Hàn Thu nhìn mười ngón trụi lủi của nàng, nghĩ thầm: Móng tay của nàng ban đầu cũng không dài, rốt cuộc có cái gì mà phải cắt?

"Ca", một tiếng mỏng manh vang lên, Du Như Băng cuối cùng đem móng tay của mình cắt đến không thể nào cắt nổi, sau đó yên lặng buông bấm móng tay: "Ừm, xong rồi."

Sau đó Đường Hàn Thu chậm rãi đẩy ra một phần hợp đồng trên bàn, ngón tay thon dài của chuyên gia đầu thai đè lên: "Nhìn xem, không có vấn đề gì thì ký đi."

Từ bên kia đưa đến một cây bút.

Du Như Băng hướng theo cây bút nhìn lên trên, liền thấy một nữ nhân mặc một bộ đồ nghề nghiệp đang đứng ở bên cạnh. Trên chiếc mũi cao của nàng đeo một cặp kính đen, mái tóc dài đen nhánh được chải gọn gàng sau lưng, toàn thân đều lộ ra một hơi thở của sự khôn khéo, chính là -- trợ lý của tổng tài Hoa Diệu, Hàn Vi.

Vài phút trươc, Du Như Băng vừa mới đi theo Đường Hàn Thu tới khu chung cư, Hàn Vi đã tới ở ngay phía sau, một tay mang theo máy tính, một tay ôm văn kiện.

Du Như Băng lúc đó mới biết được rằng, Đường Hàn Thu không phải là muốn mua sắc đẹp của nàng, mà là muốn ký hợp đồng với nàng, cho nàng ra mắt với tư cách là người bán đứng chính mình.

Mới tiến vào sự nghiệp Du Như Băng lập tức nhẹ nhõm thở dài một hơi: Đều được, đều được, dù sao thì nàng cũng đã đạt được mục đích, ngài vui vẻ là tốt rồi.

Cái lúc mà Đường Hàn Thu đưa cho nàng cái bấm móng tay, kêu nàng không cần phải khách sáo, nàng còn rất xấu hổ.

Vốn dĩ nàng mua là để làm đồ dự phòng cho Đường Hàn Thu, dù sao thì kẻ có tiền thích "Ngủ" hơn là "Bị ngủ". Thế mà cuối cùng lại là một sự hiểu lầm, Du Như Băng đành phải căng da đầu tiếp nhận cái bấm, đem móng tay không còn một cái gì mà cắt hỏng một trận......

Hơn nữa, nàng vô cùng nghi hoặc là vì cái gì mà lại phải ở căn hộ chung cư mà không phải là công ty Hoa Diệu -- làm việc ở nhà sẽ càng thân thiết với nhau hơn sao?

Còn làm nàng hiểu lầm!

Du Như Băng áp xuống muôn vàn suy nghĩ, cầm lấy hợp đồng. Dựa vào sự chuyên nghiệp cùng nhạy bén mà nàng đã tu dưỡng hằng ngày, đem tất cả những chỗ cần chú ý của bản hợp đồng đều đọc không xót một chữ, phát hiện ra Đường Hàn Thu còn bỏ thêm một cái hợp đồng thỏa thuận bổ sung --

Nếu như bên B không thể huyết kiếm lời cho bên A thì bên B sẽ thuộc quyền sở hữu của bên A, không được dị nghị bất kì cái gì.

Thân là người phía bên B Du Như Băng: "....."

Du Như Băng cảm thấy chính mình có thể trả lời vấn đề "Lúc ngươi đang yên ổn thuận lợi mà cái đầu của ngươi đột nhiên bị nhắm đến là cảm giác như thế nào?"

-- Cảm ơn vì lời mời. Sợ hãi, cổ lạnh, sọ não còn đau.

Bản thân phía bên A Đường Hàn Thu hai chân bắt chéo, khuỷu tay chống ở đầu gối, thẳng thắn mỉm cười nhìn nàng: "Đối với hiệp ước mới thêm có ý kiến gì không?"

Du Như Băng cực nhanh mà tiếp nhận cây bút trong tay Hàn Vi, lưu loát ký xuống ba chữ Du Như Băng, sau đó đem hợp đồng đẩy trở lại: "Không có, mời ngài xem qua."

Đường Hàn Thu khẽ nhếch cằm, Hàn Vi ngầm hiểu, tiếp nhận kiểm tra hợp đồng, Đường Hàn Thu quay sang nhìn Du Như Băng: "Tin tức liên quan tiếp theo ngươi giao cho Hàn tổng giúp là được rồi."

 

Lại quay đầu mỉm cười mà nhìn Hàn Vi: "Mấy ngày nay ta không đến công ty, khổ cực Hàn tổng trợ giúp phụ trách công tác kế tiếp của nàng."

Hàn Vi nhậm chức nhiều năm trong tập đoàn Đường thị, cũng đã trải qua mấy dự án lớn, vô cùng khôn khéo và có năng lực, Đường Mặc Uyên đã phái riêng nàng tới hiệp trợ Đường Hàn Thu xử lý công việc bên Hoa Diệu, đối với khả năng làm việc của nàng, Đường Hàn Thu cũng thập phần tín nhiệm.

Hàn Vi đối mặt với lời nói của sếp mới, vẻ mặt không biến hóa mà đẩy đẩy mắt kính trên mũi: "Đường tổng yên tâm, ta sẽ xử lý tốt."

Sau đó nàng bắt gặp ánh mắt trong trẻo của Du Như Băng, hơi gật đầu, Du Như Băng cũng gật đầu mà đáp lại.

Tiếp đến, Hàn Vi lại nhìn về phía Đường Hàn Thu, giọng điệu bình thường nói: "Đường tổng, từ nay về sau ngài đi ra ngoài sẽ đều do ta phụ trách."

Du Như Băng nghĩ thầm: Không chỉ làm trợ lý mà còn phải làm tài xế, có chút thảm. 

Đường Hàn Thu thoáng đảo mắt, liếc nàng một cai, ngữ khí bất mãn nói: "Hàn tổng, ta lái xe là được rồi."

Mặt Hàn Vi không đổi sắc, đẩy đẩy gọng kính: "Ta khuyên ngài nên giấu dốt, nếu không thì khó bàn giao."

Đường Hàn Thu không nói gì, ánh mắt thanh lãnh lăng lăng nhìn Hàn Vi. Hàn Vi bình thản ung dung, mặc cho nàng nhìn chằm chằm.

Du Như Băng ngồi một bên, lờ mờ nghe được tiếng khói thuốc súng đang tràn ngập trong không khí, luôn lo lắng các nàng sẽ nhào lên đánh lộn, lại không khỏi nghi hoặc vì cái gì mà không cho Đường Hàn Thu lái xe?

Có khi nào Đường Hàn Thu có thể đem xe lái đi lên trời không?

"Vậy thì vất vả Hàn tổng trợ rồi." Đường Hàn Thu mở miệng trước, không gợn sóng đem diệt đi mùi chiến tranh sắp nổ. 

Hàn Vi không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Đây là việc mà ta nên làm."

Du Như Băng cùng Hàn Vi không có ở lâu, ký xong hợp đồng liền đi, Đường Hàn Thu còn đặc biệt dặn dò Hàn Vi đưa Du Như Băng quay về trường học.

Vừa ra tới cửa, Du Như Băng do dự một chút, xuất phát từ quan tâm mà hỏi nàng một câu: "Mấy ngày nay Đường tổng vì cái gì mà không đến công ty?"

Đường Hàn Thu nghe xong, hơi mỉm cưởi, nâng tay vén lên mái tóc dài, che đi thái dương xanh tím: "Bị trì hoãn do công việc."

Vẻ mặt Du Như Băng hiện lên dấu chấm hỏi đen kịt. Ta có nhớ rõ ngài ở cửa bệnh viện nói không có việc gì là như nào nhỉ?!

Đường Hàn Thu nhìn biểu tình hoang mang của nàng, lại nhìn thoáng qua Hàn Vi, chỉ thấy đối phương theo thói quen mà đẩy gọng kính một chút, giọng điệu bình thường nói: "Ngài có thể giả vờ hợp lý hơn một chút."

Đường Hàn Thu liền thong thả mà đỡ lấy trán, không cảm xúc mà phát ra một tiếng: "A, đau quá?"

Du Như Băng trầm mặc với kỹ thuật diễn cứng ngắc của Đường Hàn Thu.

Đường Hàn Thu cười: "Làm sao vậy? Ta diễn không tốt à?"

Du Như Băng lập tức vỗ tay, tán thưởng nhìn nàng "Tuyệt! Không hổ danh là ngài!"

"Với vài câu thoại ít ỏi cùng nhiều loại cảm xúc phức tạp đã làm người khác không khỏi phải suy nghĩ sâu xa, kỹ thuật diễn xuất thần nhập hóa này quả thực khiến ta tâm phục khẩu phục, ai nhìn mà sẽ không tin là ngài thật sự đang đau đâu?"

"Dù sao thì ta tin ngài!" Tân liếm cẩu Du Như Băng tiến lên nói.

Một người luôn luôn có biểu tình bình tĩnh như Hàn Vi lại xuất hiện hoang mang trong phút chốc -- Vị tiểu thư này, ngươi nghiêm túc?

Đường Hàn Thu: "....."

Ngươi mà cũng nói lên được như vậy?

... 

Du Như Băng đứng ở dưới tàng cây, không nói một lời mà nhìn Hàn Vi cùng Đông bá đang tiếng hành nghi thức bàn giao việc làm tài xế cho Đường Hàn Thu.

Hai người khách khách khí khí mà lẫn nhau nói vất vả, sau đó Hàn Vi thay Đường Hàn Thu truyền đạt mấy câu, Đông bá sửng sốt, nhìn Du Như Băng vài lần, nói: "Ta đã biết." Liền mở xe Đường Hạc Thiên trở về Đường gia báo cáo kết quả công tác.

Hàn Vi lái xe đưa Du Như Băng về trường học, cũng để lại cho nàng số điện thoại, nói ngày mai sẽ đến đón nàng đi Hoa Diệu. Du Như Băng đáp lại từng cái, thái độ khiêm tốn khéo léo, đứng đắn vô cùng, phảng phất như cái người khoe khoang ở nhà Đường Hàn Thu kia không phải là nàng.

Hàn Vi đẩy gọng kính, suy nghĩ mãi, vẫn là mở miệng: "Du tiểu thư, ta hy vọng ngươi nhớ kỹ, ngươi đã ký hợp đồng với Hoa Diệu, vậy ngươi chính là người của Đường tổng."

"Ta khuyên ngươi từ giờ phút này bắt đầu xử lý các mối quan hệ của ngươi một cách đúng đắn."

Hàn Vi thân là tổng trợ lý, hiển nhiên cần phải hiểu biết hết thảy về cấp trên là Đường Hàn Thu, bao gồm cả việc Cừu Vân Lập bị khởi tố, nàng cũng có quyền tìm hiểu về gút mắt của Du Như Băng cùng Cừu Vân Lập. 

Xuất phát từ kinh nghiệm nghề nghiệp, nàng cần phải nhắc nhở Du Như Băng một vài chỗ.

Du Như Băng lập tức lấy ra danh nghĩa sự nghiệp làm người hâm mộ của mình, ngay tại chỗ thề: "Hàn tổng trợ yên tâm, ta có chừng mực, nếu ai gây trở ngại đến sự nghiệp của Đường tổng, chính là kẻ thù không đội trời chung của ta."

"Phạm người Đường tổng, tuy xa tất tru!"

“Tru không đến..... Ta đây liền chơi chết nó!"

【 ...... 】 

Hệ thống bị điểm danh ở trong tối ngoài sáng chưa bao giờ hối hận đến như vậy. 

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16