Chương 18
Trong chớp mắt thì đã đến 12 giờ, mọi người vui vẻ nghênh đón thời gian nghỉ ngơi tuyệt mĩ, nhưng lại không dám đi ra phòng luyện tập, rốt cuộc thì ở đây còn có một vị Phật cao quý.
Lão sư dạy vũ đạo cẩn thận dò hỏi Đường Hàn Thu: “Đường tổng...... Muốn nói với mọi người cái gì không?”
Đường Hàn Thu chậm rãi đứng dậy, dùng giọng điệu cho việc xử lí công tác nói một câu: “Cố gắng cho tốt, làm hết sức đi.”
Những người khác kém hơn Du Như Băng cùng Đàm Tịch, nàng cũng không có biện pháp, có lẽ có những người trời sinh đã không thích hợp với chén cơm ăn này, chỉ là đánh bậy đánh bạ vào cái vòng luẩn quẩn này thôi.
Nàng sẽ không cưỡng cầu người khác đi đột phá lên tiềm lực, bởi vì nó căn bản là không có biện pháp cưỡng cầu.
Dù sao còn có Du Như Băng cùng Đàm Tịch, cho dù Hoa Diệu có phong ba bão táp thì vẫn không có thiệt thòi.
Đường Hàn Thu nghĩ vậy, vô thức nhìn thoáng qua Du Như Băng mà chính mình đã một tay ký xuống, phát hiện đối phương luôn cúi đầu xem điện thoại, phát ra một tiếng thở dài be bé, sau đó lại quay người đi, trộm ăn viên kẹo.
Nói tóm lại, tâm tình có vẻ không không tốt lắm.
Đường Hàn Thu: “Tất cả hãy nghỉ ngơi đi.”
Sau đó nàng trước tiên ra khỏi phòng luyện tập, mới vừa đi ra đến cửa phòng, phía sau liền quét qua một trận gió, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy Du Như Băng cầm di động đi ra, trên màn hình còn rành mạch hiện ra ghi chú “Tanh tưởi quỷ hút máu!!!”.
Đường Hàn Thu: “???”
Cái ghi chú kinh thiên quỷ địa thần khiếp gì đây?!
Tiếp đến lại thấy Du Như Băng một thân áp suất thấp, đưa điện thoại di động đặt bên tai, lạnh lùng mở miệng: “Ngày hôm qua ta mắng hắn còn chưa đủ, hôm nay ngươi còn muốn vội vàng đến đưa đầu cho ta?”
“Được a, bây giờ Du Không Bằng Băng ta sẽ giáo huấn đàn quỷ hút máu các ngươi thật tốt, làm quỷ cũng phải tuân thủ pháp luật cơ bản cho ta!”
Đường Hàn Thu nhìn bước chân vội vã của nàng đang đi về phía ngược lại với căn tin, mở cửa lầu thang ra, nhấc chân đi vào, thân ảnh hoàn toàn biến mất ở trong tầm nhìn của Đường Hàn Thu.
Đường Hàn Thu trầm mặc một lát, quay đầu nói với Hàn Vi: “Xem bộ dáng như vậy, hẳn là đang nói chuyện cùng với người trong nhà?”
Hàn Vi gật đầu.
Đường Hàn Thu nghĩ nghĩ: “Ngươi nói cho ta biết tất cả sự tình đã trải qua ở ngày hôm qua.”
Nàng rất lo lắng Du Như Băng sẽ bị gia đình một nhà quái lạ kia quấy nhiễu, hơn nữa một người mà luôn thích tươi cười, sẽ càng che giấu đi tâm sự của mình.
Sau đó cửa phòng luyện tập lại bị mở ra, luyện tập sinh cùng lão sư chỉ đạo lần lượt đi ra, khi phát hiện Đường Hàn Thu còn đang đứng ở ngoài thì giật nảy mình, thấy nàng đang chăm chú một cách thân thiện, mọi người kinh sợ mà đi tới căn tin.
Thiếu nữ đi theo ở đằng sau đội ngũ tên Trì Noãn đột nhiên ngừng lại, ngơ ngác đứng tại chỗ, hai tay không ngừng nhéo lấy vạt áo, khuôn mặt lộ vẻ do dự.
Bỗng nhiên nàng từng ngụm mà hít lấy không khí, khẩn trương đến trái tim đập bang bang, giống như là chuẩn bị nhảy ra tới nơi. Nàng nâng tay ấn lại ngực, nỗ lực khắc chế sự khẩn trương của mình, không ngừng nói với bản thân “Không cần hoảng, phải bình tĩnh”.
Đường Hàn Thu thấy tiểu cô nương nhút nhát sợ sệt kia chậm rãi xoay người lại, đầu cúi xuống, giống như muốn hận không thể chui vào trong đất.
Nàng có chút ẩn tượng với tiểu cô nương này, chỉ nhớ rõ năng lực biểu diễn của nàng trên sân khấu bình thường, không quá thoải mái với chính mình, hiện tại thấy nàng đang do dự đứng như trời chồng tại kia, mở miệng trước hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”
Trì Noãn đột nhiên hoảng sợ, tựa như một con mèo con không phòng bị, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu, bất chợt cùng Đường Hàn Thu bốn mắt nhìn nhau, trong đầu ầm ầm nổ tung, loạn thành một đoàn, kinh sợ xong rồi thì cẩn thận rụt trở về, lắp bắp trả lời: “Không, không có việc gì......”
Lông mày Đường Hàn Thu hơi nhăn lại: “Vậy ngươi đứng ở đây làm gì? Không đi ăn cơm à?”
Nàng thử nói: “Hay là căn tin Hoa Diệu quá khó ăn?” Cho nên ngươi không muốn ăn trưa?
Trì Noãn cuống quít lắc đầu: “Không phải không phải!”
Thức ăn ở căn tin ở Hoa Diệu vẫn luôn rất tốt!
Cuối cùng nàng vẫn không có dũng khí nhìn Đường Hàn Thu, khẩn trương vạn phần mà liên tiếp lùi hai bước, bỗng nhiên khom lưng thật thấp, hoảng loạn nói: “Thật xin lỗi Đường tổng! Chúc, chúc ngài có một tân niên vui sướng!” Sau đó thì xoay người chạy đi.
Đường Hàn Thu: “???”
“Lỗ tai của ta có vấn đề à?” Nàng nhìn về phía Hàn Vi, chau mày, “Nàng chúc ta tân niên vui sướng?”
Biểu tình của Hàn Vi bình tĩnh đến kiên cố: “Lỗ tai của ngài không có vấn đề, mới nãy nàng đúng là chúc ngài tân niên vui sướng.”
Đường Hàn Thu: “......”
Không phải là hiện giờ mới là tháng 9 sao?
Tư duy này nhảy vọt lên sao mà hay thế?
Đường Hàn Thu thoáng suy tư một chút, hỏi: “Nàng bị Du Như Băng dạy hư sao?”
Ở những người mà nàng nhận thức, cái tư duy có thể nhảy lên đến bực này, chỉ có Du Không Bằng Băng mới có được, hơn nữa, nàng còn ở cấp bậc vương giả.
Hàn Vi: “Vấn đề này, ta cũng không có cách cho ngài một cái đáp án xác thực.
Đường Hàn Thu xoay người nhìn thoáng qua chỗ cửa dẫn lên lầu thang thông thoáng, nói: “Quên đi, tùy các nàng vậy, ngươi tiếp tục nói cho ta nghe một chút sự việc ngày hôm qua.”
...
Cầu thang yên tĩnh, không khí lạnh đến phát run.
Mẹ kế chanh chua của nguyên chủ kia cũng không chống đỡ được phương pháp chửi mắng đến ra ngoài vũ trụ của Du Như Băng, rất mau liền giương cờ hàng đầu hàng, khí thế mỏng manh mà mắng một câu “Nữ nhi bất hiếu”, xong rồi mau chóng cắt đứt điện thoại, giống như ở phía sau đang có quỷ dữ đuổi đánh.
Du Như Băng không cảm thấy vui sướng một chút nào, ngược lại thì một lần nữa nhớ tới phụ thân đã rời đi của nàng.
Nàng lẳng lặng mà ngồi ở bậc thang, hai tay gắt gao ôm lấy chính mình, mặt chôn ở giữa hai chân, đắm chìm trong tĩnh mịch.
Di động ở trong lòng bàn tay run đến sắp rớt, chỉ cần đánh mất một tia sức lực cuối cùng là có thể làm nó rơi xuống tan xương nát thịt, tựa như cảm xúc yếu ớt lúc này vậy.
Bóng hình cô đơn, tứ cố vô thân.
Đột nhiên, gân xanh nhô lên ở mu bàn tay của nàng, dùng sức nắm chặt di động.
Nàng cảm thấy không công bằng.
Vì cái gì mà một loại cha mẹ ghê tởm như bọn họ lại có thể sống lâu như vậy?
Mà lão Du nhà nàng tốt bụng như thế lại không thể sống lâu trăm tuổi?
—— Vì cái gì?
Nàng nghĩ đến giận dữ lại vô lực, càng dùng sức ôm chặt chính mình, mũi lên men một trận, nhưng vẫn hết sức khắc chế sự không cam lòng sắp phun trào ra.
—— Đừng khóc, không thể khóc!
Nàng vội vàng mà móc ra một viên kẹo nhét vào miệng mình, định thông qua vị ngọt mà áp xuống cảm xúc của bản thân, nhưng ngược lại thì càng thấy phản tác dụng, sẽ chỉ làm nàng luôn nhớ tới phụ thân đã đi xa.
Mỗi khi trong lòng nàng khó chịu, khó chịu đến muốn khóc, lão Du sẽ an tĩnh mà bồi ở bên cạnh, chờ nàng khóc xong, phát tiết xong rồi sẽ mua cho nàng một cây kẹo mút để an ủi.
Từ khi lão Du không còn nữa, nàng cũng rất ít khi khóc, bởi vì nàng không có dũng khí —— sợ rằng sau khi khóc xong sẽ không còn kẹo mút đưa đến trước mặt nàng ở trong trí nhớ kia nữa, nếu cứ như thế này thì sẽ làm nàng sụp đổ mất.
Đúng vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, là thanh âm phát ra từ giày cao gót khi đi trên mặt đất, một thân ảnh cao gầy dần lại gần, giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, mang theo sự quan tâm nhè nhẹ.
“Du Như Băng,” Đường Hàn Thu đứng ở đằng sau nàng, “Ngươi có khỏe không?”
Du Như Băng sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên chính là lau đi nước mắt.
Đường Hàn Thu thấy hành động hoảng hốt này, ngược lại hỏi: “Vì cái gì mà muốn nhẫn chịu?”
Nàng đi đến bên người, ngồi xuống: “Ngay cả khóc cũng không thể tùy theo ý mình thì cũng quá vất vả.”
Động tác Du Như Băng dừng lại, hiếm khi không nghịch ngợm, ngược lại là không biết làm như thế nào, nhẹ nhàng nói: “Nhưng thế giới của người trưởng thành vẫn luôn vất vả như vậy......”
Khi ta lớn lên, liền sẽ bị thế giới cưỡng chế vứt bỏ đi quyền lợi đặc biệt của trẻ con, bao gồm cả tư cách tùy tâm khóc lớn, cuối cùng thì chỉ còn lại sự kiên cường đã được dựng lên.
Đường Hàn Thu không ý kiến, chỉ là cười cười: “Đúng, nhưng cuộc sống chung quy vẫn là của ngươi, cao hứng thì cười, khổ sở thì khóc, cứ cho chính mình thoải mái một chút.”
—— Cao hứng thì cười, khổ sở thì khóc.
Lời nói này, lão Du nhà nàng cũng nói qua. Lão Du nói: “Có ba ba ở đây, ngươi vẫn luôn có thể làm một hài tử, cao hứng thì cười, khổ sở thì khóc, không cần cất giấu tâm sự, để nó nghẹn ở trong chính mình, phải nhẹ nhàng mà sống cho hết đời này.”
Nàng đã từng cho rằng nàng thật sự có thể làm con trẻ của hắn cả đời. Cao hứng thì cười, khổ sở thì khóc, không cần đi học để trở thành một người kiên nhẫn, hay để trở thành một người trưởng thành có ủy khuất cũng không dám cất lên tiếng khóc.
Nhưng nàng không nghĩ tới, nàng là người trước tiên bị bắt phải lớn lên, phải đối mặt với việc hắn rời đi, đối mặt với thế giới to lớn không có chỗ dựa này.
Người kia nói rằng hắn muốn cho nàng cả đời làm một hài tử, nhưng lại bỏ đi trước, để lại hài tử một mình trưởng thành.
Nước mắt ủy khuất nháy mắt lấp đầy hốc mắt, long lanh trong suốt xoay chuyển, như là muốn chảy ra xong lại không dám xuống, nơm nớp lo sợ, kinh hoảng vô thố.
Du Như Băng hít một hơi thật sâu, nỗ lực cười lên: “Sẽ không khóc.”
Đường Hàn Thu quay đầu nhìn nàng, lại thấy một giọt lệ từ vành mắt lặng lẽ rơi, quét qua sự miễn cưỡng mà nàng đã bài trừ, thay vào đó là sự tươi cười, càng giống như là nàng sẽ không thể chịu nổi một đả kích nào nữa.
Du Như Băng ra vẻ kiên cường, bắt đầu vui đùa nói: “Chủ yếu là ta khóc lên thì xấu lắm, sợ dọa tới Đường tổng.”
Sau đó duỗi tay lau đi nước mắt, bỗng nhiên bên cạnh đi đến một bàn tay nắm lại cổ tay của nàng, Đường Hàn Thu nhìn đôi mắt mê mang hơi nước, nghiêm túc nói: “Ta muốn ngươi muốn khóc thì ngươi khóc, không cần ngươi nhẫn nại.”
Con người luôn muốn được phát tiết, không thể một mặt mà che giấu đi. Nếu tích ở trong lòng quá nhiều, một khi bùng nổ, có thể trực tiếp hủy hoại đi chính bản thân người đó.
Đường Hàn Thu lo lắng cho nàng, cũng không hy vọng nàng sẽ có hướng đi tự làm tổn thương mình. Lại cũng sợ nàng không muốn buông tha, đành phải nghiêm khắc nói: “Đây là công tác mệnh lệnh, ngươi cần phải chấp hành.”
Du Như Băng nhìn nàng, trái tim đột nhiên truyền đến một trận ấm áp, khiến sự ủy khuất mười mấy năm mà nàng đau khổ chống đỡ trên lưng đã bắt đầu cúi xuống thỏa hiệp.
Tiếng khóc của nàng mang theo một chút nức nở, gật gật đầu, lại rơi xuống hai giọt nước mắt trong suốt, nhu nhược như trái tim của nàng đã tan vỡ: “Ừm...”
Du Như Băng theo bản năng hướng đến trong lòng Đường Hàn Thu mà dựa vào, đột nhiên lại dừng xe, quay đầu đi dựa tường yên lặng khóc.
Đường Hàn Thu: “???”
Cái thao tác gì đây?
Đường Hàn Thu hoang mang không thôi: “...... Cái tường nó thoải mái hơn à?”
Du Như Băng thút thít khóc nấc lên: “Khóc sẽ làm bẩn...... Bồi...... Bồi thường không nổi......”
Đường Hàn Thu là người nào? Quần áo nàng mặc chẳng lẽ là rẻ sao?
Du Như Băng thân là một cái quỷ nghèo khổ, đương nhiên nàng lúc nào cũng bảo trì cảnh giác, để tránh không cẩn thận một cái liền táng gia bại sản.
Đường Hàn Thu bình tĩnh mà a một tiếng, nói: “Cái này thì ngươi không cần phải bồi thường.”
Du Như Băng tiếng khóc hơi yếu xuống, chờ nàng nói cho hết lời.
Đường Hàn Thu thật thà nói: “Không phải mỗi kiện quần áo nào đều phải mặc đi mặc lại nhiều lần, còn có mặc một lần liền ném đi, ví dụ như cái áo này.”
Du Như Băng: “......”
“Má!”
“Thật quá đáng ——!!!”
Tiếng khóc của nàng chợt cất cao, đã nức nở còn mang theo vài phần phẫn nộ của chanh tinh.
Đường Hàn Thu: “......?”
Ta rõ ràng là ăn ngay nói thật, vì cái gì mà nàng lại càng khổ sở?
Đường Hàn Thu cảm thấy đau đầu một trận, tiếng khóc thê thảm của Du Như Băng giống như đã từ sự thất vọng bay lên đến giận sôi đối với nàng.
Có phải là nàng dỗ sai cách rồi không?
Thái độ Đường Hàn Thu thành khẩn: “Ngươi đừng khổ sở, ta không cố ý.”
Du Như Băng khóc lớn hơn nữa —— Ư ư, nàng còn không có cố ý có tiền như vậy, ta cảm thấy thật chua xót a!
Đường Hàn Thu bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, thử dỗ: "... Ta mua kẹo cho ngươi nhé?”
Nước mắt cùng tiếng khóc của Du Như Băng đột nhiên im bặt: "OK."
Đường Hàn Thu: “......”
Nước mắt sao có thể rút lại một cách thành thạo như thế??
Trên người của ngươi có cái van à???
Du Như Băng kéo kéo áo: “Muốn...... Muốn kẹo mút.....”
Đường Hàn Thu chăm chú nhìn nàng khóc đến đỏ bừng mắt, không nói gì, sau một lúc lâu thì bất đắc dĩ mà thở dài, nói ra những lời êm tai nhất trên thế giới.
“Được, mua, kẹo gì cũng mua cho ngươi.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)