Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8: Đi vào đơn vị sự nghiệp hành chính nào đó có tiếng của nước ta

757 0 2 0

Chương 8. 

 

 

 

 

Sau khi Đường Hàn Thu xem xong video, thật lâu không phục hồi tinh thần lại, ngón tay không nghe theo sai khiến mà nhấn vào chỗ phát lại, cứ như không thể kháng cự được mị lực, một lần nữa từ màn hình mà nở rộ ra tới.  

Một đóa tiểu bạch hoa mảnh mai trong gian phòng luyện tập rộng rãi, mấy người phụ trách tùy cơ mà phát ca khúc đến với phong cách khác nhau, ba người lẫn lộn cùng một chỗ nhưng lại đắp nặn ra một cái rực rỡ lóa mắt, khí thế hùng mạnh như vũ giả. 

Nàng đổi thành một bộ dáng mảnh mai, thân thể hướng theo âm nhạc mà di chuyển, ở mỗi khúc đầu đều tùy tâm sở dục mà phóng thích mị lực vô hạn của mình, nhất cử nhất động như đều nắm giữ tự tin tuyệt đối với sân khấu.

Biểu tình của nàng cũng thập phần hợp lý, hoặc tà mị hoặc lạnh nhạt hoặc sức sống, giai điệu như thế nào nàng như thế đó.  

Mặt sau còn mở ra phân đoạn giọng hát của nàng, mỗi một thủ khúc đều dung hòa những cảm xúc khác biệt, cực kỳ cuốn hút người nghe, dễ dàng đem người khác vào trong ca khúc, đi đến thể giới của riêng nàng. 

Nàng đứng ở trong phòng luyện tập, lại như là đứng ở trung tâm sân khấu dưới ánh nhìn chằm chằm của vạn chúng, cả người đều tản ra quang mang chói mắt.  

Nàng giống như vì sân khấu mà sinh, là vai chính chói lọi.  

Đường Hàn Thu không biết cái này có tính là tác dụng của hào quang nhân vật chính hay không, nhưng không thể không thừa nhận, nàng xác thật đã rất rung động. Năng lực thích ứng của Du Như Băng thành thục lão luyện, giống như là một vị thân kinh bách chiến đầy kinh nghiệm.  

Nếu không phải vừa mới ký hợp đồng với nàng, Đường Hàn Thu đã tin rằng nàng chắc chắn là một tay lâu năm.

Đường Hàn Thu một chút cũng không do dự, ở WeChat nhắn trở về cho Hàn Vi.  

[ Cho nàng đi ]  

Nàng thích hợp với sân khấu kia hơn bất luận kẻ nào.  

Hàn Vi nhìn màn hình đang sáng, sửng sốt một chút, không nghĩ tới Đường Hàn Thu hồi đáp nhanh như vậy, sau đó trấn tĩnh nói: [Tốt ]  

Hàn Vi: [ Có cần hẹn trước bác sĩ cho ngài không? ]  

Đường Hàn Thu như cũ đáp lại thực mau: [ Không cần, không có việc gì ]  

Mặt sau lại bỏ thêm một câu: [ Kêu nàng có rảnh thì gọi điện thoại cho ta ]  

Hàn Vi: [ Được ]  

Du Như Băng đứng ở một bên lau mồ hồi, lại nuốt nước miếng, sau đó móc viên kẹo ra nhai nhai.  

Nàng có chút phiền muộn.  

Cho dù nàng đã từng là một idol có thực lực, lúc này cũng không che giấu được sự buồn rầu của nàng.  

Ở thế giới trước kia nàng đã từng ra mắt, ăn mệt nên ăn khổ nàng cũng ăn không ít, cũng bởi vậy mà nàng đã rút ra rất nhiều bài học để làm cho chính mình trở nên ưu tú và nổi bật hơn, cuối cùng ở trên sân khấu giành được sự ủng hộ reo hò của mọi người.  

Sau đó liền dừng lại, không đến hai năm, con đường sự nghiệp của nàng chuyển biến bất ngờ.  

Bởi vì công ty không lớn, năng lực nghiệp vụ cũng rất kém cỏi, đem con bài tốt của nàng lúc đó đều đánh nát, cũng bởi vậy mà nàng trở nên chậm chạp, nhạt nhẽo trong tầm nhìn của đại chúng, cuối cùng cũng không có gì nổi bật, sau khi hợp đồng hết hạn nàng dứt khoát rời khỏi giới giải trí, trải qua cuộc sống thông thường.  

Bình phàm sinh hoạt qua nhiều năm, nàng cũng không nhảy hay hát lại, hôm nay vì ủng hộ sự nghiệp mà làm lại nghề cũ, nàng không biết chính mình còn có phải là Du Như Băng kia có thể đem sân khấu chặt chẽ mà nắm vững trong lòng bàn tay như năm đó nữa hay không. Nàng chỉ có thể tận lực phát huy tốt nhất có thể, còn sự phán quyết cuối cùng vẫn là do khán giả quyết định.  

Nàng rất lo lắng Đường Hàn Thu không vừa mắt nàng.  

Vạn nhất kẻ có tiền của thế giới này biến thái đến nỗi muốn theo đuổi đỉnh cấp của sự hoàn hảo đâu! Rốt cuộc bọn họ khen như thế nào thì cũng không thể khen bằng những cách thông thường được!  

Trong lòng Du Như Băng hoảng hốt một trận, chỉ có thể dựa vào những viên kẹo để duy trì số mệnh.  

Hàn Vi nhìn về phía nàng: “Vất vả.”  

“Đường tổng đồng ý cho ngươi tham gia tuyển tú.”  

Đôi mắt trong veo của Du Như Băng lập tức sáng lên, chợt lóe chợt lóe như chú nai con.  

Hàn Vi đẩy đẩy mắt kính: “Đường tổng kêu ngươi có rảnh thì gọi điện thoại cho nàng.”  

Mắt Du Như Băng trong phút chốc sáng ngời: “Hiện tại ta đây...... có rảnh?”  

Hàn Vi nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ màu đen, đánh giá thời gian một chút rồi nói: “Ngươi nghỉ ngơi một lát trước đã, sau đó đi gặp mặt những luyện tập sinh khác.”  

Du Như Băng hai mắt cong cong, nở nụ cười tươi rói ấm áp, khuôn mặt kiều diễm của nàng lại thêm vài phần sắc thái tươi sáng, đẹp đến làm người khác nhịn không được mà xem vài lần: “Tốt, cảm ơn Hàn tổng trợ.”  

Nàng đứng dậy rời văn phòng trợ lý tổng tài, lặng lẽ đi qua nơi những người thư ký tinh anh đang làm việc, tìm được một chỗ có cửa sổ thấp, an tĩnh ngồi bấm số điện thoại của Đường Hàn Thu.  

Điện thoại rất mau liền kết nối, một nữ thanh âm thành thục mà bình tĩnh xuyên thấu qua đường dây của điện thoại, làm tăng thêm nhiều phần mị lực làm rung động lòng người : “Uy?”  

Du Như Băng không khỏi thầm than: Tuyệt! Lớn lên vừa đẹp lại vừa có tiền thì còn nói được, ngay cả giọng nói đều dễ nghe như vậy! Làm cái chanh tinh thật danh đúng là hay ghen ghét mà!  

Du Như Băng chấn chỉnh tâm trạng một chút, cười nói: “Cảm ơn Đường tổng đã cho ta cơ hội này.”  

Đường Hàn Thu bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ trầm thấp, như lông vũ quẹt qua bên tai: “Đó là chính ngươi đã tranh thủ lấy đến, ngươi nên cảm ơn chính mình.”  

Du Như Băng nghe giọng nói trong trẻo mê người của nàng, ánh mắt xuyên qua lớp cửa sổ sạch sẽ hướng ra phía ngoài nhìn lại.  

Ánh nắng xán lạn, bao vây lấy toàn bộ Lan thị. Với kết cấu bán vòng, các tầng tầng lớp lớp rõ ràng của Hoa Diệu bị chiếu rọi đến chói mắt, hơi hiển lộ một góc to lớn cứ như vậy mà đứng ngạo nghễ ở trước mắt Du Như Băng.  

Nàng có vẻ vô cùng nhỏ bé khi đứng ở trước mặt tòa nhà khổng lồ này. Nhưng nàng đã lựa chọn dựa vào nó, lấy nó làm thuyền, theo gió vượt sóng, vì sự nghiệp của Đường Hàn Thu mà thêm mắm thêm muối.  

“Đường tổng,” nàng thu liễm ý cười, biểu tình trở nên nghiêm túc, “Ngươi nhất định phải kinh doanh Hoa Diệu thật tốt.”  

Hoa Diệu dựa vào tập đoàn Đường thị, có nhỏ thì cũng chỉ nhỏ như cái công ty nát của nàng trước kia. Nhưng nàng sợ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, tỷ như người quản lý nhân viên của Hoa Diệu bị thiểu năng trí tuệ nên không thể kinh doanh, quân bài tốt đều có thể đập nát; hay là Đường Hàn Thu có tâm tư chơi phiếu, vô tâm xử lý Hoa Diệu, để mặc cho tự sinh tự diệt.  

Du Như Băng không muốn trải qua cách làm việc tệ hại của công ty nát nhỏ bé kia một lần nữa, sẽ khiến thể xác và tinh thần mệt mỏi. 

Nàng không biết Đường Hàn Thu đảm đương chức vị tổng tài của Hoa Diệu một cách nghiêm túc hay vẫn là chơi phiếu, chỉ là nàng hiện tại thân là người ủng hộ sự nghiệp của cộng thêm thân phận nghệ sĩ đã ký hợp đồng với Hoa Diệu, dù sao thì vẫn phải biết làm như một bé con đang ôm tha thiết hy vọng đối với cấp trên. Nếu cần thì nàng còn có thể liều chết tiến lên khuyên giải Hoàng đế bệ hạ Đường Hàn Thu hãy đi xử lý triều chính.  

Đường Hàn Thu lặng im một lát, từ ngữ khí của Du Như Băng, nàng mơ hồ nghe ra một chút hương vị của chuyện xưa, nhưng cũng không khó cảm nhận được lời nói chân tình —— Du Như Băng là thật tâm thật lòng mà hy vọng nàng có thể kinh doanh Hoa Diệu thật tốt.  

Sau đó liền nghe thấy Du Như Băng trầm trọng thở dài, buồn bã nói: “Bằng không ta cũng chỉ có thể đi vào đơn vị sự nghiệp hành chính nào đó có tiếng của nước ta.”  

Đường Hàn Thu khẽ cau mày, có thể đi vào đơn vị sự nghiệp hành chính có tiếng thì có cái gì mà không tốt? Nhưng nghĩ lại tưởng tượng, hiện tại tư duy của Du Như Băng không thể logic như người bình thường được, vì thế nàng bật thốt lên hỏi: “Đơn vị gì?”  

Du Như Băng: “Dưới cầu vượt.” Lại bồi thêm một câu, “Ta đi ép kính điện thoại còn tốt.”  

Đúng vậy, nàng đi ép kính điện thoại còn tốt. Tuy rằng chức vụ công tác của nàng không phải làm cái này, nhưng bởi vì di động thường xuyên có ý tưởng va va đập đập, này đồng dạng rớt kia đồng dạng rơi, thúc đẩy nàng luyện tập kỹ thuật ép kính điện thoại.  

Chỉ có điều là sau khi nàng đã ép kính điện thoại bằng một cách thuần thục, di động của nàng liền không còn bị quăng ngã nữa —— làm nàng thật sự không hiểu tại sao.  

Đường Hàn Thu: “......”  

Quả nhiên không thể xem nhẹ tư duy của nàng......  

Đường Hàn Thu nghĩ nghĩ lại cảm thấy nàng buồn cười, trong thanh âm bất giác mang theo ý cười: “Nếu ngươi đủ tranh đua, ta có lẽ sẽ không khiến một cái nghệ sĩ có giá trị thương mại làm đơn vị hành chính sự nghiệp là ép kính điện thoại đi?”  

Những nghệ sĩ mới nhất đang tranh đua để giành đến sự ưa thích của công ty, Hoa Diệu nếu có tiền thì cũng không thể nuôi dưỡng một phế nhân cứ mãi há miệng chờ sung.  

Du Như Băng vui mừng cười cười. Thật tốt, Đường tổng của chúng ta vẫn rất là thanh tỉnh.  

Nàng bỗng nhiên nhớ tới mộng tưởng của mình năm đó, lại hỏi: “Về sau ta có thể có cơ hội diễn phim sao?”  

Nàng vẫn luôn rất muốn diễn phim, nhưng là công ty đã nhỏ còn nát kia vẫn luôn chưa cho nàng hưởng đến tài nguyên liên quan đến truyền hình và điện ảnh, cuối cùng còn dứt khoát làm cho nàng hồ đồ, năm đó nàng có bao nhiêu tức liền có bấy nhiêu giận —— công ty phế vật kia đúng là không biết hảo hảo trân trọng và tận dụng nghệ sĩ, thế mà còn mở công ty làm cái rắm gì!  

Đường Hàn Thu nhướng mày: “Còn xem bản lĩnh của ngươi.”  

Nàng không tâng bốc một cách mù quáng mà sẽ kết hợp hoàn cảnh thực tế của Du Như Băng trong kiếp này. Một nghệ sĩ có bản lĩnh, tài nguyên chỉ nhiều chứ không ít.  

"Tốt! Ta sẽ cố!" Du Như Băng ý chí chiến đấu sục sôi nói, "Đường tổng ngươi cũng cố gắng phát huy, làm lớn mạnh Hoa Diệu!"

Đường Hàn Thu nhịn không được mà cười, mạc danh cảm thấy Du Như Băng so với nàng còn muốn sốt ruột sự nghiệp này hơn.

Chẳng lẽ là sợ Hoa Diệu phá sản liền phải đi xuống dưới cầu vượt ép kính điện thoại? 

"Được", Đường Hàn Thu nói, "Sẽ không làm ngươi đi ép kính"

Du Như Băng tắt máy, vui sướng thêm WeChat của Đường Hàn Thu vào, sau đó cõi lòng đầy chờ mong mà chuẩn bị đi gặp mặt cùng nhóm luyện tập sinh.

Đường Hàn Thu ngốc tại trong nhà mà cầm di động, không chớp mắt mà nhìn vào khung ghi chú đang trống.

Nàng không biết có nên ghi ba chữ "Du Như Băng" này hay không, vào lúc nàng đang định đánh tiếp, trong đầu lại không khống chế mà nhớ tới bốn chữ "Du Không Bằng Băng."  

Nàng lâm vào trầm mặc, sau một phút, nàng giật giật ngón tay, đánh xuống một chữ "Du", ở phía sau lại bỏ thêm một cái dấu chấm hỏi.

  

...

 

Đường Hàn Thu đã thu xếp riêng cho Hàn Vi, thay nàng làm việc ở công ty trong khoảng thời gian này, tận lực tự tay làm lấy công việc của Du Như Băng, hơn nữa còn muốn đem tất cả thực lực của Du Như Băng phơi ra hết, không hề thiếu sót mà sửa sang lại rồi gửi đi cho nàng.  

Như là đang giám sát, lại như là đang quan sát.  

Hàn Vi thực sự cũng không cảm thấy kỳ quái, nàng cũng thấy tiềm lực lớn lao ở trên người Du Như Băng, nếu bồi dưỡng thật tốt, nói không chừng nàng sẽ là tác phẩm danh hào mà Hoa Diệu đang cần để có thể khai hỏa, cho nên Đường Hàn Thu cẩn thận cũng không phải là không có lý.  

Khi Hàn Vi đang muốn tự tay chuẩn bị đưa Du Như Băng đi gặp mặt với những luyện tập sinh khác, thư ký Trường Lâm Lâm vội vàng chạy tới, nói với nàng: “Hàn trợ lý, Cừu thiếu gia tới Hoa Diệu.”  

Hàn Vi theo bản năng liếc mắt nhìn Du Như Băng một cái, vừa vặn đụng phải ánh mắt đồng dạng hoang mang của nàng.  

Cừu Vân Lập tới làm gì?  

Lâm Lâm: “Hắn nói muốn gặp Du tiểu thư.”  

Du Như Băng: “?” Xú tra nam làm thế nào biết ta ở chỗ này?!  

Đột nhiên, trong đầu nàng ong ong một chút, trong phút chốc cả người hoảng hốt, âm thanh máy móc của hệ thống lại một lần nữa nổ tung: 【 Khởi động đệ nhị phương thức sửa lỗi. 】  

【 Phương thức sửa lỗi thứ hai: Từ sự hỗ trợ của hệ thống, thỉnh ký chủ nhận nhiệm vụ tương ứng. 】  

【 Nhiệm vụ trước mắt: Gặp nam chủ, đối với hắn nói ra lời diễn: “Ta tiến vào Hoa Diệu là do bị bắt ép.” 】  

Du Như Băng: Này ập vào trước mặt sao toàn là hương vị của bạch liên hoa???  

Đột nhiên khởi động đệ nhị phương thức sửa lỗi làm Du Như Băng hoảng hốt thấy được ở trước mắt nàng từng tảng từng tàng lớn bạch liên hoa đang nở rộ, cảm giác phản nghịch quen thuộc trong nháy mắt liền bị cảm xúc phản cảm thúc đẩy, cọ cọ cọ mà hướng trên đỉnh đầu nàng bốc lên.  

Nàng móc kẹo ra, lột đi giấy gói kẹo màu sáng, ném vào trong miệng, vẻ mặt lạnh nhạt mà ăn.  

Hệ thống coi tâm tình đang bốc khói của nàng như phù vân, máy móc lặp lại: 【 Nhiệm vụ trước mắt: Gặp nam chủ, đối với hắn nói ra lời diễn: “Ta tiến vào Hoa Diệu là do bị bắt ép.” 】  

Du Như Băng một bên dùng vị ngọt làm chính mình bình tĩnh lại, một bên ở trong lòng nói: Ngươi xác định là kêu ta đi đúng không?  

Hệ thống không thuận theo lặp lại: 【 Nhiệm vụ trước mắt: Gặp nam chủ, đối với hắn nói ra lời diễn: “Ta tiến vào Hoa Diệu là do bị bắt ép.” 】  

Du Như Băng: Được rồi, đây chính là ngươi nói, ba ba thương ngươi một hồi nên hiện tại liền đi.  

Hệ thống lập tức an tĩnh, không hé miệng nói nửa chữ, sợ bị nàng bắt lấy phang cho một cái, đem mở hướng lái đi vào chỗ chết.  

Hàm răng cứng rắn đã chính thức được chứng thực kia của nàng đột nhiên đem viên kẹo cắn nứt, trong miệng phát ra một tiếng “ca”, hương vị ngọt ngào nháy mắt tràn ngập.  

Hai mắt nàng chợt bốc cháy lên một trận mạc danh chiến ý, vừa đi vừa vén lên tay áo: “Ta hiện tại liền đi gặp hắn.”  

Ta hiện tại liền móc ra khẩu pháo Italy cho cái nam chủ này của ngươi nếm thử!  

Hàn Vi cùng Trường Lâm Lâm nhìn nàng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nhìn như nào vẫn luôn cảm thấy nắm trong tay nàng chính là một phen đại đao tàng hình to 40 mét, cả người thoạt nhìn không giống như là muốn đi gặp người, càng như là muốn đi giết người!  

“Từ từ!” Hàn Vi không nghĩ ngợi mà bắt lấy cổ tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn, “Du tiểu thư, giết người là phạm pháp.”  

Du Như Băng: “??”  

Ta cũng còn chưa nói là đang muốn lấy mạng chó của hắn đâu?  

 

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16