Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17: Là cái điêu dân nào đang mơ ước sờ đến cái đầu trên cổ của trẫm?!

448 0 1 0

Chương 17

 

 

 

 

Lúc Du Như Băng nên ra tay thì nàng liền ra tay, lập tức đi ra xả thân cứu lấy chiếc fan nho nhỏ, vô cùng có tinh thần tranh đoạt làm bại hoại, thành công hấp dẫn sự chú ý của Đường Hàn Thu, trong nháy mắt, ánh mắt của hai người bắt gặp, nhìn thấy chính mình ở trong mắt lẫn nhau.

Đường Hàn Thu im lặng nhìn nàng, đôi mắt của nàng trong suốt, đáy mắt mơ hồ chớp động tia sáng của sự ôn nhu, thần sắc bình tĩnh mà trấn định, tựa như một tiểu bạch thỏ đáng thương vô hại.

À không, thoạt nhìn qua thì giống vô tội lại vô bại hoại mới đúng.

Đường Hàn Thu trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn này, cũng không biết nói như thế nào để ứng đối với loại thản nhiên này của nàng, có phải là nên khen nàng một câu "Ngươi rất thành thật?"

Một lúc lâu sau, Đường Hàn Thu mới mở miệng hỏi: “Tại sao nàng lại nói ngươi bại hoại?”

Du Như Băng trấn định tự nhiên, không chút hoang mang mà trả lời: “Nào nào, là nói giỡn, nói giỡn ý mà.” Kỹ thuật diễn của nàng chân thật đến giống như Đàm Tịch đã thật sự nói nàng là bại hoại.

“Là sự bàn luận nho nhỏ giữa những cô gái mà thôi, là chuyện bình thường.” Nàng lại bồi thêm một câu.

Đường Hàn Thu nheo mắt lại, ánh nhìn tràn ngập đánh giá quét nàng từ trên xuống dưới: “Các ngươi còn rất hay nháo sao?”

Con gái nhà ai khi đùa giỡn mà lại nói đối phương là bại hoại?

Du Như Băng ngượng ngùng gãi đầu: “Hì hì, Đường tổng quá khen.”

Đường Hàn Thu: “......?”

Ta đâu có khen ngươi a?!

Một lần nữa, Đường Hàn Thu lại sâu sắc cảm nhận được, người bình thường đúng thật là vô pháp đuổi kịp tư duy của nàng.

Nàng cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian rối rắm cái đề tài này cùng Du Như Băng, lặng yên giơ tay vẫy vẫy, sau đó tiêu sái xoay người đi đến bức tường, khoanh hai tay lại, dựa vào tưởng mà đứng thẳng tắp, đôi mắt không cảm xúc nhìn mọi người, giống như là một người giám sát lạnh nhạt.

Hàn Vi nhìn về phía lão sư dạy vũ đạo: “Hãy luyện tập tiếp nào.” Sau đó đi đến bên cạnh Đường Hàn Thu làm một người giám sát trầm mặc.

Còn Lâm Lâm thì đi mang ghế dựa lại cho Đường Hàn Thu, sau khi nói cảm tạ, Đường Hàn Thu ưu nhã ngồi xuống, hai chân tự nhiên mà bắt chéo nhau, khí chất cao nhã phi thường, mạnh mẽ đến làm người khác khó có thể bỏ qua.

Lão sư ngơ ngác rồi thu hồi ánh mắt, vội vàng vỗ tay: “Được rồi, tiếp tục luyện tập nào.”

Nhóm luyện tập sinh cũng sôi nổi thu hồi ánh mắt, trở lại vị trí của mình. Khi Đàm Tịch đi qua Du Như Băng, khẽ meo meo túm túm tay nàng, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Du Như Băng như theo lý thường mà nàng cần phải làm: “Không cần khách khí, bảo hộ những chiếc fans nhỏ bé các ngươi là thuộc bổn phận công việc của phấn đầu ta đây.”

Đàm Tịch: “......”

Đàm Tịch: “...... Cứ như vậy đi.” Ngươi cao hứng là được rồi.

Đường Hàn Thu trực tiếp nhìn ở hiện trường một lần, gần gũi cảm thụ mị lực của Du Như Băng một chút.

Khi âm nhạc vang lên, Du Như Băng lập tức thu hồi tính cợt nhả, lấy ra thái độ chuyên nghiệp ra ứng đối. Lực độ cùng cách biểu hiện vẻ mặt đều gãi đúng chỗ ngứa, như đem âm nhạc dung hòa vào trong cốt nhục, kết hợp chặt chẽ giữa mỗi một tiết tấu.

Lúc này nàng nghiêm túc chuyên chú, thật sự giống như là một người khác, cả người đều tản ra hào quang rực rỡ lóa mắt, ngay cả trong mắt cũng chớp động những ngôi sao nhỏ lộng lẫy trên bầu trời.

Năng lực làm việc của nàng quả thực là không thể bắt bẻ.

Đường Hàn Thu nâng tay lên, thong thả đẩy đẩy chiếc kính, đôi mắt giấu ở phía sau mặt kính không hề chớp mắt, ánh mắt đi theo từng động tác của Du Như Băng, giống như sợ rằng sẽ bỏ lỡ nàng trong mỗi một cái nháy mắt.

Cho nên nàng còn có phải là Du Như Băng trước kia không nhỉ? Đường Hàn Thu vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này.

Nếu phải, thì kiếp trước nàng đã ẩn giấu bao nhiêu kỹ năng? Nếu không phải, thì nàng là ai?

Từ đâu tới? Làm sao tới? Vì cái gì mà tới?

Lâm Lâm trộm nhìn tân cấp trên một cái, phát hiện đôi mắt của nàng tựa như đinh đóng ở trên người Du Như Băng, hoàn toàn không phân cho người khác một cái nhìn, trong lòng nhịn không được phun tào: Rốt cuộc là Đường tổng ngươi tới xem luyện tập sinh, hay là tới xem Du Như Băng?

Ngài nhìn chằm chằm đến xuyên thủng người ta mất!

“Các ngươi cảm thấy,” Đường Hàn Thu bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng, “Du Như Băng là người thế nào?”

Lâm Lâm không biết tân cấp trên muốn đáp án như thế nào, cân nhắc một chút rồi mới nói: “Là một người dễ ở chung, năng lực làm việc cũng thật làm người kinh diễm.”

“Nhưng có đôi khi không quá đứng đắn.” Hàn Vi phi thường khả quan mà nói thêm.

Đường Hàn Thu gật đầu: “Ừ, có đôi khi là không quá đứng đắn.”

Suy nghĩ vừa chợt tới, nàng lại tiếp tục chậm rì rì mà nói: “Các ngươi có cảm thấy một nghệ sĩ như nàng, nếu không thành công làm idol hoặc là diễn viên......”

Lời nói của nàng dừng lại, Hàn Vi cùng Lâm Lâm an tĩnh chờ nàng tiếp tục tung ra vấn đề.

Đường Hàn Thu chạm đến gọng kính màu vàng một chút, nhoẻn miệng cười, tiếp tục nói: “Hẳn là còn có thể đi tấu hài kể chuyện cùng biểu diễn các tác phẩm rồi làm ra hài kịch?”

Hàn Vi, Lâm Lâm: “......”

Nàng chỉ là một luyện tập sinh còn chưa được ra mắt, lão bản đã sắp xếp sẵn đường lui của nàng luôn rồi? 

Chỉ là, sao cứ có cảm giác không khoẻ với cái phong cách này nhỉ?

Khuôn mặt xinh đẹp đó của Du Như Băng nếu không làm minh tinh thì cũng quá tiếc.

Hơn nữa lão bản nào mà sẽ muốn cho một luyện tập sinh trẻ tuổi xinh đẹp đi làm nghệ sĩ khôi hài a?! Ngài cũng đi theo một phong cách hơi lệch quá một chút đi?!

Phát hiện tính tình của tân cấp trên còn rất tốt, Lâm Lâm đánh bạo nói: “...... Nhưng gương mặt này xinh xắn như vậy, không làm minh tinh thì cũng quá đáng tiếc.”

Mày ngài Đường Hàn Thu khẽ nhếch, hỏi ngược lại: “Nhưng nàng mở mồm ra là biết ăn nói như vậy, không đi tấu hài kể chuyện cùng biểu diễn các tác phẩm thì cũng thật đáng tiếc a?”

Lâm Lâm cảm thấy khiếp sợ: Thế mà ta lại không thể phản bác được!

Nàng lập tức tâm phục khẩu phục: “Ngài nói rất đúng.”

Còn Hàn Vi thì nghiêm túc tổng kết, cẩn thận tính toán tính khả thi, ở trong đầu trù tính một phen, cuối cùng ra tiếng nói: “Tý nữa chúng ta sẽ làm một bản kế hoạch về Du tiểu thư với phương diện là làm nghệ sĩ hài kịch rồi giao cho ngài.”

Đường Hàn Thu nghe xong thì hơi sửng sốt, lại lấy tay che miệng, thấp giọng cười khẽ lên. Nàng vốn dĩ chỉ là thuận miệng nhắc tới, nhưng không nghĩ tới Hàn Vi thật sự sẽ nghiêm túc suy xét đến khả năng này, còn nói nề nếp như vậy, đứng đắn vô cùng.

Nàng quả thực không đành lòng chọc thủng sự thật là chính mình đang nói giỡn, nghĩ rồi lại tưởng tượng, dứt khoát ra quyết định thuận nước đẩy thuyền: “Được, nếu Du Như Băng ra mắt mà thất bại trong việc làm một thần tượng, chúng ta sẽ cho nàng đổi nghề làm nghệ sĩ hài kịch. Bản báo cáo cũng không cần phải gấp gáp, các ngươi chậm rãi mà làm.”

Du Như Băng hiện tại là nghệ sĩ của Hoa Diệu, tự nhiên muốn đi theo sự an bài của quản lý Hoa Diệu, Hoa Diệu cũng muốn vì nàng mà lập ra kế hoạch khá tốt cho con đường nghệ sĩ, bản kế hoạch càng xuất hiện, thì càng có nhiều đường lui.

Đường Hàn Thu suy nghĩ một chút, ngạc nhiên khi phát giác tính khả thi của việc trở thành nghệ sị hài kịch thật sự là không nhỏ, cho nên liền dứt khoát kêu Hàn Vi làm một phần kế hoạch dự phòng.

Nếu Du Như Băng ra mắt thất bại, vậy thì thẳng thắn lưu loát mà đổi nghề làm hài kịch, cũng coi như là không lãng phí nhân tài.

Khóe môi Đường Hàn Thu cong lên, lộ ra nụ cười vừa lòng, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm một người đang sáng ngời, nở rộ vai chính, đứng ở giữa nhóm luyện tập sinh.

Dù sao thì Du Như Băng cũng đáp ứng huyết kiếm lời cho nàng, kiếm không đủ thì đều phải tính đến trên cái cổ của nàng, thân là phía bên A, nàng cũng không có tổn thất gì lớn.

Du Như Băng đang chuyên chú với vũ đạo, cũng không biết là bản thân đã bị an bài đến rõ ràng, chỉ cảm thấy sau cổ đột nhiên lạnh lẽo, có loại ảo giác như cái đầu của nàng đang trên bờ vực khó mà giữ nổi.

Du Như Băng: Là cái điêu dân* nào đang mơ ước sờ tới cái đầu trên cổ của trẫm?!

*Người gian xảo, đểu cáng

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16