Chương 2
Mặt Đường Hàn Thu mang theo tươi cười cúp máy, nhìn về phía Cừu Vân Lập đang kinh ngạc không thôi, nàng không gợn sóng nói: "Hiện tại về sau Cừu tiên sinh có thể không phiền mà tránh xa ta ra một chút?"
Cừu Vân Lập bị việc từ hôn bất thình lình này làm cho chỉnh ngốc, đứng nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Đường Hàn Thu thấy bộ dáng ngốc lăng của hắn, liền dứt khoát cất bước tiến lên, đột nhiên kéo cà vạt tây trang một cái, gân xanh trên cổ tay nổi lên, bất ngờ dùng một chút lực, như đang tùy ý vứt rác mà ném hắn vào trong lồng ngực Cừu quản gia Lục thúc: "Lăn xa một chút."
Sau đó nàng nhanh như chớp dùng sức bắt lấy cổ tay nhu nhược của Tiểu bạch hoa Du Như Băng, hai mắt sáng ngời nhìn nàng.
Du Như Băng lúc này mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần jean sạch sẽ, ngăn nắp, tóc đuôi ngựa được cột cao lên, tản ra mùi dầu gội thơm dịu. Dung mạo nàng thanh lệ, động lòng người, chỉ vẽ lên một vài nét trang điểm nhẹ. Cả người mảnh mai, mang theo tinh thần phấn chấn điểm thêm một chút ngây ngô, bồng bột.
Trên khuôn mặt trắng nón như sứ của nàng hiện rõ ràng một vết bàn tay đỏ rực, thật lâu không biến mất, đủ để thấy nàng xuống tay có bao nhiêu nặng.
"Thực xin lỗi."
Đường Hàn Thu không chút do dự, trực tiếp nhận sai.
Du Như Băng run bần bật, như một Tiểu bạch thỏ nhỏ yếu đáng thương đang đứng trước một đại lão hổ hung mãnh.
Đường Hàn Thu: "...."
Đây là nàng không cẩn thận đánh ra bóng ma tâm lý sao?
Đường Hàn Thu lập tức buông lỏng tay nàng ra, lui về phía sau vài bước, hô một tiếng: "Đông bá."
Du Như Băng cuống quít nhìn nàng một cái, không biết nàng định muốn làm hành động bất thường gì, ngay tức khắc bất an mà quay đầu, theo bản năng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Cừu Vân Lập.
Tiếp theo liền nghe thấy Đường Hàn Thu nói: "Đứng ở giữa đi."
"Truyền lời."
Du Như Băng ngoảnh lại một hồi sau, trên đầu chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi: "....?"
Đông bá cung kính lên tiếng: "Vâng, thưa tiểu thư."
Sau đó nhanh chóng bước ra, tựa như một hòn núi hùng hậu, cao to che ở giữa hai người.
Cừu Vân Lập được Lục thúc đỡ, bỗng nhiên xoay người muốn tiến lên bảo hộ tình yêu, trước cái liếc mắt lạnh lùng của Đường Hàn Thu, bước chân lại tự động cứng ngắc.
Đường Hàn Thu sinh ra đã có sẵn cao ngạo, khiến khí tràng của nàng lúc này lan toả, mở ra đến vô tận, nháy mắt cao lên tới 800m. Nàng hơi nâng cằm lên, lộ ra đường cong tinh xảo, duyên dáng, tựa như một nữ vương đang quan sát chúng sinh.
Cừu Vân Lập chưa bao giờ gặp qua một Đường Hàn Thu như vậy.
Đường Hàn Thu cũng lười nhìn hắn, đảo mắt lại nhìn về phía Du Như Băng.
Du Như Băng ở trong ấn tượng của nàng vẫn luôn thực vô tội, thực tốt và cũng thực thảm.
Du Như Băng bởi vì được Cừu Vân Lập coi trọng nên mới bị nàng thù ghét, cho nên nàng cảm thấy nàng ta thực vô tội. Hơn nữa hiện tại Du Như Băng cũng không có thích Cừu Vân Lập, bị đánh là thật sự oan uổng.
Về sau, cho dù là Du Như Băng không cẩn thận luân hãm trong sự ôn nhu dạt dào của Cừu Vân Lập, cũng sẽ vì hắn không thể giải trừ hôn ước mà cố tình bảo trì khoảng cách. Không có giống Đường Hàn Thu vì tình yêu mà đầu óc lu mờ, bất chấp. Cho nên nàng cảm thấy nàng ta là tốt bụng.
Nhưng thảm là thảm ở chỗ khi nàng bắt đầu có mối quan hệ với một nam diễn viên nổi tiếng khác, sau đó lại có scandal với hắn, nàng liền bị Cừu Vân Lập cưỡng bức.
Dưới danh nghĩa tình yêu đích thực mà mạnh mẽ cướp đi lần đầu tiên của một người phụ nữ, con mẹ nó Cừu Vân Lập quả thực là một nam nhân thối nát!
Hắn có thể trở thành nam chủ của thế giới này, Đường Hàn Thu cảm thấy nếu không phải là do ông trời mù mắt cộng thêm đầu óc có vấn đề thì sẽ không có khả năng xuất hiện một kết quả như vậy.
Cho nên ở kiếp trước, Đường Hàn Thu có bao nhiêu chán ghét Cừu Vân Lập thì lại có bấy nhiêu thương xót cho Du Như Băng, đối với nàng cũng thật lòng mà cảm thấy hối lỗi.
Ánh mắt băng lãnh của Đường Hàn Thu chậm rãi tan biến, khuôn mặt hiện ra một nụ cười hiền lành, mở miệng nói: "Du tiểu thư, sự việc lần này là do ta làm sai, ta nguyện ý chịu trách nhiệm cho mọi chi phí của ngươi sau này, thật sự xin lỗi, mong ngươi thứ lỗi cho."
Đông bá quay đầu, không xot một chữ mà lặp lại lời nói một lần nữa với Du Như Băng: "Du tiểu thư, tiểu thư nhà ta nói: 'Du tiểu thư, sự việc lần này là do ta làm sai, ta nguyện ý chịu trách nhiệm cho mọi chi phí của ngươi sau này, thật sự xin lỗi, mong ngươi thứ lỗi cho.' "
Thái độ của nàng thật thành khẩn mà cũng thật tha thiết chân thành, Du Như Băng ngơ ngác: "....Không, không sao."
Đông bá xoay người, nghiêm trang nói: "Tiểu thư, Du tiểu tư nói: 'Không, không sao.' "
Du Như Băng: "???"
Cũng không cần thiết phải thuật lại đến không thiếu một chữ như vậy đi!
Đường Hàn Thu thở dài, tính tình nàng ấy vẫn luôn mềm nhẹ như vậy. Nàng hỏi: "Thật sự không có việc gì? Muốn ta cùng ngươi đi bệnh viện xem không?"
Lần này nàng ra tay, Du Như Băng không bị nàng đánh tới phụt răng ra thì cũng coi như là răng nàng chắc chắn.
Đông bá tiếp tục làm tròn trách nhiệm mà truyền lời.
Du Như Băng theo bản năng: "... Không, không có việc gì."
Đông bá một chữ không rớt tiếp tục truyền lời qua.
Du Như Băng: "..." Cái mồm thúi này!
Ngay sau đó, Đường Hàn Thu cầm lấy di động ra: "Số điện thoại của Du tiểu thư là gì?"
Đông bá xoay người nhìn Du Như Băng, Du Như Băng lập tức nói: "Ngài có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"
Đông bá dừng lại một hồi, thanh âm Đường Hàn Thu từ phía sau truyện đến: "Theo lời của Du tiểu thư, Đông bá hãy nghỉ ngơi một lát đi."
Đông bá hơi khom người: "Vâng, thưa tiểu thư."
Đường Hàn Thu lướt lướt màn hình di động, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười, nhưng khẩu khí lại cường ngạnh đến không thể từ chối được: "Số điện thoại."
Du Như Băng cảm thấy nếu nàng không cho số, nàng liền có cảm giác giống như sẽ bị xử tử ngay tại chỗ, hít thở không thông.
Sau khi nói ra số của mình, nàng thấy màn hình điện thoại sáng lên, một dãy số xa lạ gọi đến cho nàng, sau đó lại tự động cúp máy.
Đường Hàn Thu ngắt kết nối, hơi mỉm cười: "Đây là số điện thoại của ta, ngươi có chuyện gì thì trực tiếp gọi cho ta biết, còn hiện tại thì ta đưa ngươi đi bệnh viện?"
Nếu đã là do nàng đánh người, vậy thì nàng nhất định sẽ toàn tâm toàn ý mà phụ trách tới cùng.
Du Như Băng lập tức nắm chặt di động, vội vàng lắc đầu: "Không cần! Ta có thể tự mình đi được!"
Vừa dứt lời, không đợi Đường Hàn Thu nói thêm cái gì, nàng liền xoay người, bước chân vội vàng, không một chút lưu luyến rời khỏi khu trung tâm.
Đường Hàn Thu đứng tại chỗ, nhìn nàng thập phần vội vã.
Không giấu giếm gì, nàng cảm thấy Du Như Băng giống như là đang chạy trốn.
Nàng một thân hòa ái dễ gần như vậy cơ mà? Đường nhị tiểu thư tỏ vẻ không thể hiểu được.
Đường Hàn Thu nhìn Du Như Băng rời đi, tầm mắt chậm rãi tập trung đến trên người Cừu Vân Lập, nàng có thể thấy được biểu tình phức tạp từ trên mặt hắn, hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đường Hàn Thu khinh bỉ cười cười. Từ sự hiểu biết của nàng về hắn ở kiếp trước, nàng đoán hiện tại hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc, cũng như là không thể nào tin nổi.
Bởi vì trong nhận thức của Cừu Vân Lập, những nữ nhân si mê hắn chỉ biết đem hắn tâng bốc lên đến tận trời, quỳ gối trước mặt hắn, không bao giờ phản kháng hắn, lơ hắn, đối địch hắn.
Dù cho hắn có xuẩn lại phế, hay dù cho hắn không xứng đáng để được yêu mến.
Ánh mắt chạm nhau, Cừu Vân Lập đọc ra được ánh nhìn khinh thường của Đường Hàn Thu, giống như coi hắn là một thứ rác rưởi. Hắn khó chịu nhăn mày.
Đường Hàn Thu làm bộ như không thấy vẻ mặt của hắn, đeo kính râm, đem hết thảy cảm xúc đều thu liễm sau mắt kính, phong thái mỹ lệ sang chảnh mà cao lãnh, làm người khác không dám tùy tiện đi trêu chọc.
Nàng di chuyển bước chân, nhẹ giọng nói với Đông bá một câu: "Chúng ta nên trở về."
Sau đó lấy Cừu Vân Lập làm trung tâm, bước một bước, đi thành một hình nửa cung đường tròn lớn, tránh hắn như tránh ôn thần.
Cừu Vân Lập: "..."
Cừu Vân Lập hằn học kêu nàng: "Đường Hàn Thu!"
Bước chân Đường Hàn Thu dừng lại, nhưng nàng cũng chẳng thèm quay đầu: "Làm ơn biết lễ nghi một chút, gọi ta là Đường tiểu thư."
Cừu Vân Lập rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Ngươi đang cố thu hút sự chú ý của ta à?!"
Ngoài người con gái hồn nhiên mà lạnh lùng kia, như thế nào sẽ còn có người đối cử với hắn như vậy?!
Đường Hàn Thu dừng một chút, sau đó quay đầu nói với Đông bá: "Gọi điện cho bệnh viện."
Đông bá lưu loát móc di động ra.
Đường Hàn Thu nghiêm túc nói: "Cho Cừu tiên sinh vào hẳn viện não khoa chữa bệnh đi, mau lên."
Cừu Vân Lập: "???"
Nàng vừa đi vừa ghét bỏ nói: "Nếu không phải là đầu óc có vấn đề thì sẽ không thể nói một điều ngu xuẩn như vậy."
...
Một chiếc Maybach 625 xa hoa khí phách thong dong băng qua khu đô thị sầm uất, yên tĩnh rẽ vào làn đường nơi có bóng râm. Chung quanh không một tiếng động. Tại đây, thời gian dường như trong phút chốc đã dừng lại.
Đường Hàn Thu thoải mái ngồi ở ghế sau, cảm giác như đang ngồi trên khoang xe hạng nhất, không nói một lời mà bôi thuốc, yên tĩnh hồi tưởng lại tât cả mọi chuyện đã xảy ra.
Thẳng đến khi thuốc mỡ được lau khô, nàng mới từ trong mộng tỉnh dậy, tay cầm lấy di động, bấm số điện thoại gọi Du Như Băng.
"Du tiểu thư", nàng mở miệng nói: "Mặt cô như nào rồi?"
Du Như Băng ngốc lăng mà ngồi một mình trong phòng ngủ, nhìn gương mặt của mình ở trên gương đã không còn sự kinh hoảng, sợ hãi như lúc nãy, mặt vô biểu tình nói: "Không sao." Lại hỏi: "Đường tiểu thư còn có chuyện gì sao?"
Nếu nàng đã trực tiếp như vậy, Đường Hàn Thu cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề nói: "Du tiểu thư có thể suy xét việc ký hợp đồng với công ty Hoa Diệu không?"
Hoa Diệu, một công ty điện ảnh, chịu sự quản lý của tập đoàn Đường thị, tổng giám đốc đương nhiệm chính là ca ca của Đường Hàn Thu - Đường Mặc Uyên đã quyết định thử mở rộng lĩnh vực trên giới giải trí.
Mà lần này Đường Hàn Thu về nước là để tiếp nhận chức vụ giám đốc công ty Hoa Diệu, vì Đường thị mà chuẩn bị cho ra mắt một khối tài sản khổng lồ.
Tuy rằng Hoa Diệu có cái lưng to bự là tập đoàn Đường thị làm hậu thuẫn, nhưng ở trong giới giải trí rộng lớn này bất quá vẫn là một tồn tại nhỏ bé, không có bất kỳ thành công nào. Công việc cấp bách hiện giờ là một cái danh hào có thể làm nên tên tuổi.
Mà ở kiếp trước, một siêu sao nổi tiếng toàn cầu cho đến hết đời như Du Như Băng không thể không nghi ngờ chính là một tác phẩm hoàn hảo nhất.
Đường Hàn Thu từ trong người đã có máu kinh doanh, hệt như cha của nàng vậy. Đầu óc nàng tất có sự khéo léo của một thương nhân. Toan tính kế hoạch một phen, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua một tuyệt tác đầy giá trị như Du Như Băng.
Hơn nữa, nàng cũng nguyện ý vì kiếp trước, bù đắp cho nàng thêm nhiều sự trợ giúp cùng bảo hộ, làm nàng tránh xa xú nam nhân Cừu Vân Lập kia ra --- Đương nhiên, nếu nàng thật sự thích Cừu Vân Lập, vậy coi như Đường Hàn Thu nàng chưa từng có cái ý tưởng này.
Du Như Băng trầm mặc cầm điện thoại một lúc. ánh mắt của nàng ở trong gương vô cùng âm trầm.
"Xin lỗi Đường tiểu thư hiện tại ta tạm thời không có suy xét đến việc ký hợp đồng." Nàng nói.
Đường Hàn Thu rõ ràng mà nghe ra ý tứ cự tuyệt, cũng không bất mãn cái gì, thong dong bình tĩnh mà lên tiếng: "Ừ, xin lỗi vì đã quấy rầy."
Du Như Băng cúp điện thoại, đột nhiên phiền chán phát ra một tiếng "thích", sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
30 phút sau, bạn cùng phòng của Du Như Băng trở về, vừa mới mở cửa, liền thấy Du Như Băng đột nhiên từ trong phòng vệ sinh vọt ra, mở toang cửa sổ, khinh thường nói: "Ngu ngốc hệ thống, ta hiện tại sẽ khiến cho ngươi biết ta có bao nhiêu phản nghịch!"
Sau đó không chút do dự từ lầu bảy nhảy xuống.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)