Chương 12
Du Như Băng gánh vác việc kiếm tiền cho Đường Hàn Thu cùng trọng trách phát phí tăng ca cho công nhân Hoa Diệu, một tay dựa vào việc làm không đứng đắn mà quang minh chính đại tự mình sắp đặt cho phú nhị đại nam chủ Cừu Vân Lập.
Con số trên màn hình không ngừng tăng nhanh, mỗi một phút mỗi một giây đều mang theo một hương vị của tiền tài.
Sau một lúc lâu, Cừu Vân Lập rốt cuộc phản ứng lại, không còn sự ôn nhu, có chút kinh hoảng nói: “Từ từ, ta có......”
Du Như Băng vừa nghe lời này của hắn, dứt khoát lưu loát mà bấm dừng, rất bất mãn nói: “Có dị nghị gì thì nói nhanh lên, ngươi không biết thời gian chính là vàng sao?”
Cừu Vân Lập: “......”
Cũng không nhất định cứ phải là tiền đi, sao lại đều bị yết giá rõ ràng!
Du Như Băng vỗ tay: “Thôi, bớt việc, về hết đi, chạy nhanh về nhà ngủ thôi.”
Cừu Vân Lập giơ tay ngăn cản nàng: “Từ từ! Ta giống như là ngươi không có tiền sao!”
Lục thúc nhìn không nổi, nghi hoặc mà mở miệng hô một tiếng: “Thiếu gia?”
Cái loại này không quanh co lòng vòng chút nào, rõ ràng là hành vi lừa tiền, ngài còn có thể mắc câu?!
Cừu Vân Lập dương tay ý bảo hắn không cần nói: “Nếu nàng thiếu tiền, ta đương nhiên có thể giúp đỡ, hơn nữa một chút tiền như vậy thì cũng không tính là gì.”
Lục thúc: “......”
Thật mau, hắn không thể hiểu được tình yêu của tuổi trẻ thời nay.
Du Như Băng rành mạch mà nghe thấy mấy chữ “Một chút tiền như vậy thì cũng không tính là gì”, ở trong lòng điên cuồng nói bóng nói gió cẩu hệ thống: Tiểu ngốc bức ngươi sao an tĩnh thế? Không đi ra diss hai câu nói hắn khoe của à?
【……】 Hệ thống lựa chọn giả chết.
Du Như Băng: Nào, tiểu ngốc bức ngươi đúng thật là tiêu chuẩn kép.
Du Như Băng tuyệt không một chút khách khí với Cừu Vân Lập đang “Giúp đỡ người nghèo”, bởi vì lúc này, trên vai nàng là hai tòa núi lớn —— kiếm tiền cho Đường Hàn Thu cùng với việc phát phí tăng ca cho công nhân Hoa Diệu. Cho nên nàng đã sớm bắt đầu thân thiết với việc thực hiện chu đáo chính sách “Có thể kiếm thêm được bao nhiêu tiền thì là bấy nhiêu”, tiền tự dâng đến trước mặt mà không tới lấy thì chính là ngốc tử!
Đương nhiên, mục đích chủ yếu của Du Như Băng vẫn là chặn đánh ảo tưởng của Cừu Vân Lập, khiến hắn tự động rời xa nàng.
Nàng tưởng tượng đến việc Cừu Vân Lập bá vương ngạnh thượng cung* ở trong cốt truyện, sọ não ngay lập tức muốn nổ tạc, cho nên nàng sẽ dựa một cái phương pháp trực quan hữu hiệu nhất để khiến Cừu Vân Lập tự mình cút đi, đó chính là làm cho hắn phải tự mình bỏ tiền ra mua cái giáo huấn!
Sau đó hắn sẽ phát hiện, nữ nhân mà hắn cho rằng không giống như những người diêm dúa lòe loẹt đê tiện chỉ yêu mặt cùng tiền của hắn kỳ thật so với mấy cái người kia còn thêm yêu diễm, đê tiện —— chính là chỉ biết yêu tiền!
Một khi bạch liên hoa không thể thuần khiết, thì cái tra nam này chắc chắn sẽ không có chuyện tâm tư hắn như tro đã tàn lại còn có thể cháy lên. Bọn họ yêu nhau thật ra chỉ là sự thuần khiết đặc thù kia thôi.
Du Như Băng quay sang nhìn Hàn Vi, hỏi với giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Hàn tổng trợ, ta có thể ra giá một trăm triệu không?”
Cừu Vân Lập: “???” Nàng lại còn tăng giá được!
Đường Hàn Thu ở đầu điện thoại bên kia nghe nàng nói như vậy, vừa không nói nên lời lại vừa cảm thấy buồn cười, đến cả nàng cũng chưa bắt đền hắn một trăm triệu, thế mà Du Không Bằng Băng nghĩ rằng sẽ lấy được số tiền này mà chỉ dựa vào phí thời gian nói chuyện sao?
Lòng tham không nhỏ a.
Lục thúc sợ thiếu gia nhà mình bị tình yêu choáng váng đầu óc, đoạt lời nói: “Du tiểu thư, sao ngươi có thể cứ tiếp tục lên giá cố định như thế, đây là một hành vi không có đạo đức!”
Du Như Băng một thân chính khí đáp lại: “Đồ ăn đều có thể tăng giá, vì cái gì mà ta không thể tăng? Đây rõ ràng là cuộc sống dân sinh bình thường, tại sao ngươi lại nói là không có đạo đức, ngươi đang muốn gây trở ngại việc phát triển dân sinh có đúng không? Vị thúc thúc, tư tưởng này của ngươi rất nguy hiểm a!”
Nàng một hơi oán giận, lưu loát phóng khoáng, vô cùng trôi chảy, thậm chí vận dụng kỹ năng nói đến đưa lên cương lĩnh, đưa lên đường lối*, chỗ nào cũng có thể thấy được phong thái của Giang Tinh* thời nay.
Lục thúc đối mặt với Giang Tinh có hỏa lực mạnh như vậy, đương nhiên là lép vế, hắn mím môi, không lên tiếng.
Hàn Vi kịp thời ngăn lại hành vi của Giang Tinh Du Như Băng: “Ta kiến nghị ngươi cứ theo giá gốc bán ra là được rôi.”
"Cuối cùng thì Đường tổng cũng chưa bắt đền đến một trăm triệu."
Cho dù có muôn vàn tăng giá thì cũng không đến.
Du Như Băng: “Đó đương nhiên chủ yếu là do Đường tổng của chúng ta rất thiện lương!”
Đang nghe diễn Đường Hàn Thu: “......”
Cẩu liếm đến sao mà đột ngột thế?
Đối với hình thức liếm cẩu, tận dụng mọi thứ để thổi Đường Hàn Thu như thế này, Hàn Vi đều sắp chết lặng.
Khuôn mặt Du Như Băng lộ vẻ đáng tiếc, nhỏ giọng nói: “Không thể tăng lên một chút sao? Ta thật sự rất muốn hắn tiêu tiền để mua giáo huấn, về sau sẽ có thể tránh xa một xí.”
Hàn Vi: “Cá nhân ta cho rằng, năm vạn mua một giờ để tới nói chuyện, cũng đủ giáo huấn.”
Đối với các siêu sao nổi bật vô song, hay là đại gia dày dặn kinh nghiệm trên thương trường, chỉ để gặp bọn họ thì cũng cần phải đầu tư đến ngàn vạn, nhưng những giá trị mà họ mang đến sẽ không làm người thất vọng.
Tuy nhiên, trong hai dạng người trên, Du Như Băng đều không có, nàng chỉ là một người bình thường, bỏ tiền ra mua một giờ nói chuyện với nàng, xuất phát từ góc độ thương nghiệp, năm vạn này cơ bản giống như là đang ném đá xuống sông.
Cho nên nói là giáo huấn cũng không phải là quá đáng —— Đầu óc Cừu Vân Lập có lỗ nên mới có thể mắc câu.
Sau đó Hàn Vi bắt đầu hùa theo: “Đường tổng kêu ngươi lấy khí thế 'Có thể kiếm thêm được bao nhiêu tiền thì là bấy nhiêu' ra nói, không cần phải khách khí với Cừu thiếu gia.”
Nếu nàng cứ cuồng dã mà tăng giá, chỉ sợ Cừu Vân Lập sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy lấy người. Đến lúc đó thì cái giáo huấn giá năm vạn đều bán không được.
Du Như Băng suy nghĩ một lát, quơ quơ di động trước mặt Cừu Vân Lập: “Một giờ năm vạn, có ý kiến gì không?"
Cừu Vân Lập sợ nàng lại làm ra hành động bất thường, vội vàng nói: “Không có, năm vạn là được!” Sau đó vội vàng đi đến trước cây lão thụ kia.
Du Như Băng cầm di động, cũng chủ động đi đến chỗ lão thụ, Hàn Vi bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức nắm tay nàng lại, thấp giọng dặn dò: “Du tiểu thư, không cần làm việc phạm pháp!”
Du Như Băng liếc nhìn Cừu Vân Lập đang ở xa xa, có chút buồn bực mà nhỏ giọng nói: “...... Ta cũng còn chưa nói là ta muốn lấy mạng chó của hắn đâu?”
Hàn Vi dừng một chút, kiên quyết nói: “Chửi hắn đến chết cũng tính.”
Du Như Băng: “......”
Nàng gãi gãi mũi, suy nghĩ một chút, thăm dò nói: “Ta đây...... Chửi nhẹ nhàng một chút?”
Cuối cùng vẫn là Đường Hàn Thu ra lệnh từ xa, kêu Hàn Vi thả cho nàng đi.
Đường Hàn Thu muốn cho Cừu Vân Lập phải cam chịu đến mệt, khiến hắn minh bạch rằng thế giới này không phải là chỉ xoay quanh hắn.
Nàng nhìn nhìn điện thoại, ở khóe môi nói một câu: “Hôm nay diễn hơi lâu, vất vả Hàn tổng trợ rồi, tất cả tiền điện thoại tháng này của ngươi đều là do ta trả.”
“Còn nữa,” nàng không chút để ý mà lật văn kiện, “Ngày mai đón ta tới công ty.”
Nếu khoản tiền bồi thường đều đã muốn đầy, nàng sẽ không cần thiết lại phải chứa thêm.
Hàn Vi: “Được.”
Đường Hàn Thu: “Ừ, ngươi tiếp tục nhìn chằm chằm, đừng cho Cừu Vân Lập động tay động chân với nàng."
Nàng không khỏi có chút lo lắng khi nhớ đến ở kiếp trước, Cừu Vân Lập luôn cố chấp theo đuổi Du Như Băng. Du Như Băng không phải là nàng, sẽ không có sức lực đánh Cừu Vân Lập đến nằm lăn ra đất chỉa họng lên trời kêu la khóc lóc.
Kể cả Du Như Băng hiện giờ còn có phải là người đó hay không, chỉ cần Cừu Vân Lập còn thích “Du Như Băng”, thì bọn họ hai người mà cùng một chỗ chắc chắn sẽ cực kỳ nguy hiểm, cần phải có người ngồi ở một bên nhìn chằm chằm mới được.
Hơn nữa, Du Như Băng hay Du Không Bằng Băng thì cũng như nhau, đều đã ký Hoa Diệu, chính là trách nhiệm của nàng.
Bảo hộ để nàng không bị xâm hại, là điều mà nàng không thể chối từ được.
Bên này Du Như Băng đã mở ra đồng hồ đếm ngược, đi đến chỗ Cừu Vân Lập, vừa lột kẹo ăn, vừa nhắc nhở chính mình là phải bình tĩnh, không cần mãnh liệt chửi rủa, mà phải chửi thật dịu dàng, chửi thật ôn nhu.
Cừu Vân Lập vừa thấy đến nàng ăn kẹo thì cảm thấy nàng đáng yêu một cách không thể hiểu được, không kìm lòng nổi mà đeo lên mặt lớp filter tình yêu, tất cả những hành vi không thể tưởng tượng của nàng trước đó đều bị hắn điểm tô, làm đẹp đến 800 tầng.
Du Như Băng nhìn thấy bộ dáng ôn nhu như nước của hắn, ngay lập tức da đầu trở nên tê dại, da gà trên người đều đứng dậy hát vang.
Du Như Băng khắc chế ý định động thủ hành hung tâm tư tra nam, đi thẳng vào vấn đề nói: “Có chuyện gì thì nói mau.”
Nói rằng ta đã chửi ngươi thật mãnh liệt!
Ngược lại, Cừu Vân Lập không vội nói trọng điểm, ánh mắt tràn ngập đau lòng nhìn nàng: “Ngươi nói cho ta biết, bởi vì thiếu tiền nên ngươi mới ký hợp đồng với Hoa Diệu có phải không? Là do Đường Hàn Thu bức ngươi biến thành như vậy, để khiến ta chán ghét ngươi?”
“Ngươi có phải là...... Vì ta mà chịu rất nhiều khổ sở?”
Du Như Băng với vẻ mặt anh da đen hỏi chấm: “???”
Du Như Băng: “Ngươi đang nói cái rắm gì thế?”
“Là ta tự mình tiến Hoa Diệu, liên quan ngươi cái rắm gì mà lại nói đến Đường tổng của chúng ta? Ngươi không cần mờ ám chọc chọc, diss người mà có thịnh thế mỹ nhan, anh minh thần võ, thân thiết khả ái, thông minh cơ trí như Đường tổng, sau đó bắt đầu làm đẹp cho bản thân ngươi a.”
Cái con cẩu là địch nhân như ngươi còn chạy tới diss Đường tổng ở trước mặt ta?!
Cừu Vân Lập nghe xong lời nói chứa đầy mùi thuốc súng của nàng cũng không cảm thấy buồn bực, dường như đã đem nàng trở thành một người thân bất do kỷ, là nghệ sị thê thảm phải diễn kịch để tự bảo vệ lấy mình: “Không liên quan, ở trước mặt ta ngươi không cần phải mang lên mặt nạ để diễn, có thể thỏa thích mà làm chính mình. Ta sẽ bảo hộ ngươi, cũng sẽ giải cứu ngươi ra từ nữ nhân độc ác Đường Hàn Thu kia.”
Du Như Băng hoang mang mà nhìn hắn: “Chỉ là vài món thức ăn a, uống say thành như vậy, ngươi có ăn hạt đậu phộng cũng không đến mức đó a, nhìn một cái, ngay cả tiếng người ngươi cũng không nói được.”
Cừu Vân Lập: “......”
Cừu Vân Lập: “Ta không uống rượu.”
Du Như Băng: “Ủa, vậy thì chắc là do đầu óc của ngươi có bệnh, ta khuyên là nên chạy đi chữa kịp thời, nếu chậm trễ thì sợ chữa không kịp mất.”
Cừu Vân Lập: “???”
Nàng rốt cuộc là vòng sang đề tài khác kiểu gì vậy???
Cừu Vân Lập thật sâu nhận ra rằng không thể tiếp tục nói đề tài này với nàng nữa, nếu không thì có khả năng kế hoạch ban đầu hắn đều quên đi mất. Hắn cứng rắn nói: “Lần này ta tới là muốn cùng ngươi nói một việc, sau khi thành công, ngươi có thể nhận được một ngàn vạn.”
Tựa như tiền tài tự mang một ma lực nào đó, Du Như Băng rốt cuộc cũng không cãi lại hắn, ngược lại là an tĩnh mà nhìn —— xem hắn còn có thể phóng cái từ nào ra.
Cừu Vân Lập thật thích bộ dáng an tĩnh nhìn hắn của nàng, tựa như một đóa hoa yêu kiều chọc người trìu mến, làm người khác chỉ muốn đem nàng ôm vào trong lòng ngực mà trân quý, trong hai mắt không khỏi toát ra một chút si mê.
Du Như Băng cảm thấy hắn hiện tại giống như một tên biến thái đáng sợ: “Mẹ ôi, ta không nghĩ tới ngươi chính là một thằng biến thái?”
Tiểu ngốc bức hệ thống cũng không nói cái này với ta a!
Cừu Vân Lập một giây mất đi tươi cười, có chút hoảng loạn nói: “Ta không phải, ngươi đừng hiểu lầm ——”
Du Như Băng đánh gãy hắn, vẻ mặt chính trực nói: “Cái loại sự tình này ta không cần ngươi nghĩ ta hiểu lầm, ta muốn cảm thấy ngươi như thế nào, thì ngươi chính là như thế đó, cho nên ta muốn báo cảnh sát.”
Cừu Vân Lập: “???”
Cừu Vân Lập vội vàng tiến lên ngăn lại đôi tay đang muốn báo nguy của nàng, trong một giây bắt đầu nghiêm túc lên.
“Không cần náo loạn, lần này ta tới là cần ngươi đứng lên kiện cáo Đường Hàn Thu để lấy tiền bồi thường.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)