Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4: Đường tiểu thư có thể làm quen với ta thêm một lần nữa

783 0 4 0

Chương 4

 

 

 

Một oa oa không biết nghe lời. 

Du Như Băng nhìn bản ghi chú này lại một lần nữa, không vui nhíu mày.

Đây là dòng chữ mà nguyên chủ ghi chép về Đường Hàn Thu.

Nàng không rõ nguyên chủ đem Đường Hàn Thu ghi thành như vậy là xuất phát từ tâm thái gì, cũng suy đoán đến nguyên chủ có phải chính là người nấp ở phía sau màn, đem Đường Hàn Thu thành một cái oa oa mà điều khiển hay không, hoặc nàng chính là đầu não của hệ thống này?

Nhưng nàng không biết đáp án là gì, hệ thống không có giải đáp hoang mang của nàng, hoặc là nói cho nàng biết "Đây không phải là việc mà ngươi nên hỏi" hay là lựa chọn trầm mặc. Từ khi bị nàng làm cho tức giận về sau, đại đa số thời gian hệ thống đều an tĩnh như gà, sẽ không tự chuốc lấy phiền toái.

Cho nên nàng chỉ có thể xác định nguyên chủ khẳng định không có thuần lương như trong cốt truyện, như thế nào cũng là một cái bạch thiết hắc! Nếu nguyên chủ thật sự là cái bàn tay thao túng ở phía sau, thì nàng chinh là một bạch thiết hắc có đầu óc không quá bình thường -- ai sẽ lại điều khiển người khác đi tới làm khó xử chính mình a?

Nhàn đến hoảng!

Nàng muốn thay đổi ghi chú, chỉ là trong chốc lát lại không biết muốn đổi như thế nào. Từ trước đến nay nàng viết ghi chú về người khác, nàng đều phải ghi gần giống như tính cách của đối phương, cho nên nàng tính toán tạm thời gác lại, chờ có sự hiểu biết nhất định đối với Đường Hàn Thu rồi mới suy xét tiếp nên đổi cái gì.

Nàng bắt điện thoại, Đường Hàn Thu hỏi nàng ở đâu, nàng thành thật trả lời: "Ở bệnh viện."

Nàng nhìn người đến người đi tại cổng lớn, thêm hai chữ: "Cửa."

Đường Hàn Thu hỏi tên bệnh viện, kêu nàng chờ một lát, lập tức sẽ tới đón nàng.

 

...

 

Du Như Băng chán đến muốn chết mà đứng chờ ở cửa bệnh viện, bỗng nhiên thấy một chiếc siêu xe quý giá đứng ở xa xa. Cửa xe mở ra, từ phía trên đi xuống là một nữ nhân dáng người cao gầy.

Trong chớp mắt, ánh mắt Du Như Băng đều bị nàng hấp dẫn đi.

Mái tóc màu nâu sẫm dài uốn lượn như sóng, ở bất kì góc độ nào thì ngũ quan cũng tinh xảo đến làm người phải tán thưởng, dáng người trươc sau đều cong, vô cùng duyên dáng, đôi chân thon dài thẳng tắp cất giấu sau chiêc váy dài liền thân màu xám nhạt đang nhẹ nhàng phiêu động như sương như khói, bàn chân ngọc ngà trắng muốt mang một bộ giày cao gót  màu đen, khí chất bắt mắt xuất chúng, nàng như là một thiên thần đang giáng thế, đi về phía chúng sinh.

Cho dù Du Như Băng đã gặp qua nàng trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc này cũng không khỏi cảm thán -- Dung mạo của Đường Hàn Thu thật sự quá hoàn mỹ, giống như một kiện đồ vật vô cùng trân quý được cất giấu ở phía sau tủ kính, làm người khác chỉ có thể ở xa xa mà chiêm ngưỡng.

Vẻ ngoài của Du Như Băng sao? Tất nhiên, đáp án này là không thể nghi ngờ.

Nhưng tồn tại đẹp nhất trong thế giới này không phải nàng, mà là Đường Hàn Thu.

Tựa như đại đa số nữ xứng trong tiểu thuyết ngôn tình, có dung mạo đẹp như tiên, gia thế khủng không ai sánh bằng, ở mấy phương diện này các nàng đều hơn xa nữ chủ một bậc. Nhưng các nàng thua là thua ở chỗ mắt ị mù, không phải là nam chủ là không được.

Mà Đường Hàn Thu kiếp trước bị bại bởi hệ thống.

Du Như Băng nhìn lên, dừng tại trên đỉnh đầu của Đường Hàn Thu, ở nơi đó nổi lơ lửng ba chữ chữ màu đỏ, cực kỳ dễ thấy __ BUG.

Du Như Băng trong lòng ha hả hai tiếng.

Nàng nói không sửa là không sửa, làm nhiều việc lòe loẹt như vậy hữu dụng sao? Nếu nàng mà hỗ trợ sửa chữa, nàng lập tưc chặt bỏ đầu đem làm banh đá vào hệ thống!

Sau đó nàng liền thấy tiêu chí BUG trên đỉnh đầu của Đường Hàn Thu lóe hai phát, tự nhiên biến mất.

Đướng Hàn Thu đứng yên ở trước mặt nàng, đối mặt với những ánh mắt từ bốn phương tám hướng phóng lại đây, có vẻ bình tĩnh, mở miệng hỏi: "Xem qua bác sĩ chưa?"

Du Như Băng gật đầu: "Xem qua."

Đường Hàn Thu lại hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào?"

Du Như Băng phi thường bình tĩnh trả lời: "Bác sĩ nói răng ta cứng."

Đường Hàn Thu: "...."

Đường Hàn Thu khụ một tiếng: "Ta chi trả tiền thuốc men cho ngươi."

"Thật sự không cần", Du Như Băng nói: "Đường tiểu thư một chưởng như thần đánh tới, đánh đến phi thường đẹp, đánh đến ta thần thanh khí sảng, toàn thân thoải mái, bệnh cũ nhiều năm đều đánh khỏe."

Hệ thống nhịn không được mà lên tiếng: 【 Nàng đánh người ngươi còn liếm nàng? 】 

Du Như Băng: Nàng đính chính là Du Như Băng, làm gì liên quan đến Du Không Bằng Băng ta?

【 ...... 】 

【 Không được liếm nàng. 】Hệ thống nghiêm túc ngầm ra mệnh lệnh.

Du Như Băng: Nga? Ngươi sẽ không thoải mái?

【 Đúng, ta sẽ không thoải mái. 】 

Du Như Băng: Vậy được rồi, ngươi không thoải mái ta liền thoải mái.

Để chọc tức hệ thống này, trong nháy mắt nàng hạ quyết tâm tranh làm đệ nhất cẩu đi liếm Đường Hàn Thu!

 

Tân liếm cẩu Du Như Băng tiến lên, lộ ra xuân phong tưới cười: "Ta thậm chí còn cao hứng đến muốn cảm tạ ngươi vì tiền thuốc men."

Đường Hàn Thu sửng sốt một chút: "Bệnh cũ nhiều năm nào?" Tại sao nàng không biết Du Như Băng còn có một cái thần kỳ bệnh cũ nhiều năm?

Du Như Băng nghiêm trang nói: "Mù."

Đường Hàn Thu: "....?"

Du Như Băng thở dài, mặt đầy đau lòng: "Ta nếu không mù thì sao lại thiếu chút nữa coi trọng Cừu Vân Lập đâu?"

Nàng rất muốn thỉnh cầu nguyên chủ ngay lập tức bắt đầu tự kiểm điểm chính mình. 

Đường Hàn Thu nhất thời sờ không được ý nghĩ, ánh mắt hoang mang không thôi đem nàng quét từ trên xuống dưới.

Dung mạo người trước mặt vẫn như cũ, nhưng lại cho nàng một cảm giác cực kỳ xa lạ. Kiếp trước nàng không thiếu việc hãm hại Du Như Băng, đối với Du Như Băng hiểu biết chỉ có nhiều chứ không có ít, so với Cừu Vân Lập thậm chí còn muốn hơn.

Nàng cảm thấy Du Như Băng trước mắt này thay đổi, thay đổi rất nhiều.... Rất rất nhiều.

Trong ấn tượng của nàng, Du Như Băng nhu nhu nhược nhược, tuyệt đối sẽ không nói như vậy, giống như nhân cách của nàng bị sụp đổ vậy.

Đường Hàn Thu nhịn không được hỏi một câu: "Ngươi là Du Như Băng?"

"Không phải." Du Như Băng lập tức phủ nhận.

Đường Hàn Thu trong lòng cả kinh.

Du Như Băng bình thản ung dung mà tự giới thiệu: "Ta là Du Không Bằng Băng."

"Đã chia tay quá khứ, đây là phiên bản mới của ta."

Du Như Băng bình tĩnh nhìn nàng: "Đường tiểu thư có thể làm quen với ta thêm một lần nữa."

Đường Hàn Thu: "...." Nàng bỗng nhiên cũng muốn cho chính mình đi đăng ký nhập viện não khoa, làm sao giờ?

Đường Hàn Thu xoa xoa mi tâm, càng cảm thấy Du Như Băng này không quá đứng đắn, nhưng lại không thể nào mà mở miệng hỏi. Nàng chính là trọng sinh, mang theo ký ức của kiếp trước, nhưng nàng không có cách nào bảo đảm Du Như Băng cũng như thế, tùy tiện hỏi sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Có lẽ Du Như Băng thật sự bị nàng đánh đến thanh tỉnh, tính cách đại biến. Hoặc..... nàng đã không còn phải là Du Như Băng nữa.

Đường Hàn Thu không khỏi nghĩ nếu người trước mặt thật sự không phải là Du Như Băng trước kia, thì Du Như Băng này có khi nào có liên hệ cùng với lực lượng thần bí đã trói buộc nàng ở kiếp trước?

Đường Hàn Thu liếc nàng một cái, phát hiện ánh mắt trong veo của nàng, mặt mang mỉm cười nhìn mình, thê nhưng không hiểu sao lại có một tia ngoan ngoãn.

 Quên đi, về sau chắc sẽ có rất nhiều thời gian đề quan sát nàng.

Đường Hàn Thu thở ra một hơi, bất đắc dĩ quay người hướng về chiếc xe đi tới: "Lên xe, ta đưa ngươi trở về."

Người phía sau đột nhiên gọi lại: "Đường tiểu thư, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề hay không?"

Đường Hàn Thu dừng bước, xoay người nhìn nàng: "Ngươi hỏi."

Du Như Băng nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng: "Ngươi thật sự không thích Cừu Vân Lập sao?"

Đường Hàn Thu ngạc nhiên nhướng mày, đúng sự đáp: "Thật sự."

Du Như Băng gắt gao nhìn chằm chắm, truy hỏi: "Một chút cũng không?"

Đường Hàn Thu chắc chắn: "Một chút cũng không."

"Thật tốt" Du Như Băng hai mắt cong lên, cực kỳ cao hứng mà cười: "Ta đây liền an tâm rồi."

Đường Hàn Thu: "....?" Ngươi yên tâm cái gì a?!

Du Như Băng tiếp tục thuần lương vô hại mà cười với nàng, nhạ nhàng đổi đề tài: "Trán ngươi tốt chứ?"

Đường Hàn Thu chớp mắt: "Không có việc gì."

Du Như Băng tiếp tục mỉm cười nhìn nàng, tràn đầy từ ái.

Chỉ cần Đường Hàn Thu không thích nam chủ, vậy nàng liền có thể không chút cố kỵ mà nã pháo tra nam kia rồi!!!

 

...

 

Cừu Vân Lập một lần nữa bỏ cuộc

Bời vì Cừu Hải Ninh lại đem đệ hắn nói ra, uy hiếp hắn đi nhận sai, nêu không thì sẽ thoái vị.

Cừu Vân Lập không bỏ xuống được công ty giải trí Phong Đình, dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể khẽ cắn môi nhịn.

Cừu Hải Ninh đang cùng Cừu Vân Lập thương lượng nên nhận sai như thế nào thì thư ký của Cừu Hải Ninh đến, đưa cho hắn một phong văn kiện -- Một bức thư từ luật sự Đường thị gửi đến.

Lấy danh nghĩa là Đường Hàn Thu khởi tố Cừu Vân Lập vì việc xâm phạm đến sự an toàn cá nhân của nàng, liệt kê một loạt chi phí yêu cầu phải bồi thường, con số tăng lên đến...... 500 vạn.

Đường Mặc Uyên ra tay, mang theo đoàn luật sư đen đều có thể nói thành trắng, làm người nghe thấy tiếng đã sợ vỡ mật.

Một sự tình nhiều nhất cũng chỉ là chịu trách nhiệm dân sự, lại từ trên trời rơi xuống 500 vạn bồi thường kim ngạch.

Cừu Hải Ninh tịch mịch tắt điếu xì gà, đi tới sô pha mềm mại, đau đầu mà xoa xoa mi tâm.

Lúc này, hắn thật sự rất muốn đoạt tuyệt quan hệ cha con.

Cừu Vân Lập vô thố mà hô lên một tiếng: "Cha..."

Cừu Hải Ninh: "Đừng, để ta gọi ngươi là cha."

Ngay cả đoàn luật sư của Đường Mặc Uyên cũng kêu ra được, ngươi cũng thật con mẹ nó có tiền đồ!

Cừu Vân Lập không phải là chưa từng nghe qua sự lợi hại về đoàn luật sư của Đường Mặc Uyên, nhưng hắn không nghĩ tới chính mình vô tình đẩy, cư nhiên sẽ đẩy ra một cái 500 vạn.

500 vạn bọn Cừu gia không phải là không cho được, chỉ là số tiền vốn này đưa cho là điều không cần thiết. Cái này không phải hắn sai! Hắn chỉ là.... Chỉ là vô tình đẩy a! Ai biểu Đường Hàn Thu muốn đánh Du Như Băng đâu!

Đường Hàn Thu quá mức hoang đường!

Cừu Vân Lập đau đầu hỏi: "Chúng ta phải cho sao?"

Cừu Hải Ninh lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi dám không cho?"

"Hiện tại không cho, chờ lúc sau lên tòa án liền sẽ không chỉ là 500 vạn."

Cừu Vân Lập rụt đầu, lại nghe thấy Cừu Hải Ninh nói: "Nhưng không thể chỉ là mỗi chúng ta, Đường gia bọn họ cũng phải như thế."

 

...

 

Đường Hàn Thu bắt chéo hai chân, dáng vẻ tùy ý hào phóng, tay chống cằm, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn người bên cạnh.

Du Như Băng câu nệ ngồi ở ghế sau, hai tay an phận đan lại, đặt ở trên đùi, dáng ngồi đoan chính như một học sinh tiểu học.

Ở thế giới thực, tuy rằng nàng cũng đã ngồi qua siêu xe, nhưng ngồi trong cái loại xe mà đến cả môt cái đầu đền vô cũng không đủ thì đây là lần đầu tiên.

Vì cái đầu, nàng không dám động.

Đường Hàn Thu khẽ nâng ngó tay, giấu đi ý cười bên môi: "Thả lỏng một chút."

Du Như Băng lắc đầu, lời lẽ chính đáng nói: "Không được, ta sợ nếu ta không cẩn thận làm xe của ngươi hỏng, ta liền không có cái đầu nào để bồi thường cho."

Đường Hàn Thu thay đổi tư thế, chống quai hàm, dào dạt hứng thú nhìn nàng. Nàng không thể không thừa nhận, Du Như Băng này không đứng đắn chính là không đứng đắn, nhưng có đôi khi cũng rất vui tính. 

Đường Hàn Thu an ủi nàng: "Thoải mái đi, hư thì hư thôi."

Du Như Băng nghe vậy cũng hơi hơi thả lỏng.

Đường Hàn Thu: "Dù sao thì xe này cũng không phải là của ta."

Xe này là của lão gia gia nhà nàng, cũng vừa mới cho nàng dùng để đi ra ngoài thôi, hỏng rồi thì cũng không khiến nàng phải bỏ tiền ra, mà là đều tính trên đầu lão gia gia.

Du Như Băng nhất thời từ ghế dựa giật bắn lên, lưng căng thẳng, như trên đống lửa, như ngồi đống than.

Du Như Băng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vậy càng không được, vạn nhất chủ xe là một người tính tình nóng nảy lại không thích phân rõ phải trái, thế chẳng phải là cho chính ngươi thêm phiền toái sao?"

Đông bá đang lái xe nhịn không được mà khụ một tiếng.

Đường Hàn Thu liếc mắt nhìn người đang ngồi ghế trước, bình tĩnh noi: "Đông bá, những lời này đừng làm lão gia gia biết."

Đông bá: "Vâng, thưa tiểu thư."

Du Như Băng: "......?"

Nàng vừa mới dẫm lên đuôi cọp à?!

Nếu muốn cho Đường Hạc Thiên biết việc này, mặc kệ xe có hư hay không, đầu nàng đều sẽ phải bay đi mất!

Du Như Băng lập tức sửa miệng: "Đương nhiên, nhưng nếu người kia là Đường đổng thì chắc chắn hắn sẽ không làm như thế, bởi vì ta tin Đường đổng nhất định chính là một người anh minh thần võ, thông tuệ hơn người, hào phóng nho nhã lại hòa ái dễ gần!"

Đường Hàn Thu trầm ngâm một lát, đánh giá nàng trong ba giây, mở miệng nói: "Đông bá, đừng để lão gia gia biết là ta đã gặp nàng."

"Hôm nay trong chiếc xe này, chưa từng xuất hiện một người tên Du Như Băng."

Du Như Băng chấn kinh rồi: "???"

Đến cả một cái tên nàng đều không xứng sao?

Kẻ có tiền như các ngươi ở thế giới này đều khó khen như vậy?!

Nàng dứt khoát kéo khóa lên, lựa chọn câm miệng.

..... Tư duy của kẻ có tiền, thật khó hiểu.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16