Chương 37.
Vào lúc vầng trăng treo mình giữa màn đêm tối, cánh cửa đã lặng lẽ bị mở ra.
Bội Ngọc đang ngủ ngon lành, không hề hay biết mà trở mình, trong miệng cứ vẫn lẩm bẩm nói mớ. Trong những lúc ngủ mơ khi có người khác lại gần, nàng sẽ sớm bừng tỉnh. Chỉ trừ bỏ Hoài Bách, nàng chưa từng có phòng vệ đối với sư tôn.
Hoài Bách nhẹ nhàng đi tới, ngồi ở đầu giường, giúp nữ hài đắp lại chăn ấm.
Ánh trăng chiếu qua khe cửa sổ, rọi xuống gương mặt đang ngủ say của Bội Ngọc, nhè nhẹ gợi lên một dung nhan tinh xảo tịch mịch, ngời sáng như một ánh trăng thu. Ánh mắt Hoài Bách dần trở nên mềm mại, khe khẽ đem hai cánh tay nữ hài bỏ vào trong chăn.
Nàng nhìn đôi môi hài tử mấp máy, tựa đang nhẩm nhưng lời nói mê, nghiêng tai lắng nghe, phát hiện nàng đang gọi "Sư tôn" "Sủng" linh tinh gì đó, chậm rãi cong môi lên, trong lòng mềm mại thành một dòng nước xuân ấm áp: "Sư tôn sủng ngươi nhất." Nàng nhẹ giọng nói.
Bội Ngọc với Giản Nhất bọn họ không giống nhau, nàng chưa bao giờ xem Giản Nhất, Minh Anh hay những người khác là đồ đệ của mình, đã tính toán rằng phải chiếu cố đứa nhỏ này thật tốt, dạy nàng như đồ, ái nàng như con, đền bù lại những áy náy sâu trong đáy lòng luôn khó nói ra này.
Kỳ thật chỉ có nàng biết, Bội Ngọc vốn nên là vai chính của chuyện xưa kia.
Nàng đem hết tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời này đều cho đứa nhỏ, mỗi khi viết về nàng, khóe miệng đều không nhịn được mà nở nụ cười.
Bởi vậy, khi viết đến đoạn Cô sơn gặp phải thiên kiếp, Bội Ngọc bị đẩy xuống Vạn Ma Quật, nàng chính là người đau lòng nhất. Nhưng nàng lại không sửa lại kết cục đó, không biết vì sao, có lẽ là cảm thấy nếu sửa lại cái kết, làm Bội Ngọc sống hạnh phúc viên mãn, sự thật liền có sai lệch.
"Cuối cùng thì ta vẫn thật xin lỗi ngươi." Hoài Bách than nhẹ một tiếng, vừa định thay nàng tắt ngọn đèn dầu đi, chợt thấy một quyển sách để ở góc giường. Nàng tò mò cầm lấy xem, lật vài tờ, ý cười trên mặt càng sâu.
Hồi ấy nàng thường kể cho nhóm đồ đệ chút chuyện xưa trước khi ngủ, mà Dung Ký Bạch đem các câu chuyện tổng hợp lại thành sách, lấy tên là "Gởi lại những tháng năm cuối cùng" rồi phát ra ngoài.
Lão Tam luôn bị sư huynh nói không biết đi làm việc đàng hoàng, cả ngày nàng đều biện giải rằng đang liên hệ để vẽ bùa, nhưng thực tế lại là trộm viết các thể loại thoại bản yêu hận tình thù, sớm trở thành một tác giả tiếng tăm lừng lẫy ở nhân gian.
Hoài Bách đem sách để lại chỗ cũ.
Nàng làm bộ không biết sở thích lúc rảnh rỗi này của Dung Ký Bạch, nhưng thực sự thì trong lòng đã rõ ràng ràng, thậm chí còn trộm mua tất cả các thoại bản nàng viết.
Có lẽ làm như vậy thì sẽ không giống một người sư phụ tốt, nhưng nàng vốn cũng không muốn làm một sư phụ tốt trong mắt thường nhân, nàng chỉ nghĩ rẳng đồ đệ của nàng, bằng hữu của nàng, mỗi người ở bên cạnh nàng đều có thể trải qua cuộc sống mà họ mong muốn.
Ánh trăng mênh mông, trong đình như vương vấn lên một tầng tuyết vụn.
Hoài Bách rụt rụt, thụt tay vào trong áo, quay đầu nhìn cửa sổ đang đóng chặt, cười khẽ, đạp trăng sáng bước đi.
.
Chớp mắt đi là đã tới ba ngày sau, Thiên giai thí luyện mở ra.
Thời gian đúng vào lúc buổi trưa, mặt trời chiếu trên cao, mây xanh trên Cô sơn đã tan hết, lộ ra lục phong tại thanh sơn, trông rất bắt mắt.
Mọi người tụ tập ở chân núi, ba năm thành đoàn, ngửa đầu nhìn thềm đá quanh co khúc khuỷu, kéo dài đến vô tận kia, trên mặt lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.
Bội Ngọc yên lặng một mình đứng ở trong góc, không làm người chú ý.
Mấy ngày qua nàng đã gặp được Dung Ký Bạch và Thanh Hải, nhưng sư tôn vẫn chưa tới thêm một lần nào nữa. Dung Ký Bạch nói sư tôn vô dụng kia đang ở các đỉnh núi đi đánh bài, mà đã đánh thì chính là đánh đến trời đất âm u, làm sao còn nhớ tới nàng.
Trong lòng Bội Ngọc có chút hụt hẫng.
Rõ ràng sư tôn đã nói là sẽ trở về, kẻ lừa đảo, sư tôn là một cái đại kẻ lừa đảo.
Đám người đột nhiên xôn xao lên, Thịnh Tể ôm kiếm đi tới.
"Thái Sơ Thiên Thịnh Tể!"
"Đứng đầu Thiên giai thí luyện lần này khẳng định là hắn, hắn chính là tiểu bối được công nhận là người mạnh nhất."
Lại có người nói: "Lần trước ta còn thấy hắn muốn tỷ thí với một tiểu nữ hài, đáng tiếc là hắn không cho chúng ta xem, bằng không là đã có thể thấy cái thứ mà vạn người không thể khai thông của hắn rồi."
"Vậy hắn có thắng không?"
Người nọ nói: "Này còn phải nghĩ sao, tất nhiên là thắng rồi."
Mặt Thịnh Tể đỏ lên, mày kiếm nhăn lại, phản bác nói: "Ta thua."
Mọi người đều ngây dại, một lát sau, người vừa nãy lại mở miệng: "Thịnh Tể công tử tuổi còn trẻ mà đã bắt đầu bận tâm đến mặt mũi của Cô sơn, ha ha ha, nhún nhường như vậy."
Thịnh Tể không kiên nhẫn mà kêu: "Ta thua! Thua vì kỹ không bằng người! Không có nhường gì hết, đừng có đến làm phiền ta!"
Dư Xích Tố không biết từ đâu xuất hiện, cười nói: "Vậy mà ngươi lại không nói dối."
Thịnh Tể đỏ mặt: "Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, ta là một đấng nam nhi, ngay cả thua cũng không dám nhận sao?"
Dư Xích Tố cong mắt cười: "Ngươi cũng đâu phải là một đại nam nhân gì, nhưng mà ngươi dám nhận thua ở trước mặt người khác, hơn hẳn không ít nam nhi cao to tám thước mà ta đã từng gặp."
Thịnh Tể hừ lạnh một tiếng, ôm kiếm không nói.
Lúc này mọi người mới hiểu ra, người thắng trong lần tỷ thí đó thế mà lại là nữ hài nhìn qua có vẻ vô danh kia. Bọn họ xì xầm to nhỏ, trên mặt lộ vẻ không thể tin được, rồi sau đó sôi nổi tìm kiếm, muốn tìm nữ hài mới vừa rồi còn đang xuất hiện ở đây.
Dư Xích Tố cũng đang tìm Bội Ngọc, muốn tự mình nói một tiếng cảm ơn.
Nhưng từ lúc Thỉnh Tể nói ra tiếng thì Bội Ngọc đã sớm dùng mặt nạ quỷ để biến ảo thân hình. Nàng không muốn bị người khác chú ý đến.
Đỉnh núi truyền đến một tiếng nói vang vọng rất lớn.
Hai nữ tử khoác lên vũ y tuyết trắng, nhanh nhẹn đi xuống, vạt áo các nàng nhẹ nhàng phiêu phiêu, khí chất siêu tục, tựa như đã ly biệt khỏi thế gian, hóa mình đạp bước đăng tiên.
Mọi người xem đến tâm tư thổn thức, càng thêm mong muốn được vươn tới Cô sơn.
Sau khi hai nữ tử giải thích rõ ràng quy tắc tỷ thí xong, cưỡi mây đặt chân giữa trời, y phục nhẹ nhàng theo gió, phù ấn trong tay biến ảo, một lát sau, Cô sơn thiên giai xuất hiện trước mắt mọi người.
Đây là một con đường với những bậc thang dài đằng đẵng tưởng chừng như vô tận, khúc đầu đều được dựng lên từ bạch ngọc, hùng vĩ to lớn, rồi sau đó là một con đường mòn uốn lượn, nhấp nhô khúc khuỷu, càng lên cao thì càng khó trèo, uy áp nhận phải sẽ càng trở nên nặng hơn, tượng trưng cho con đường cầu đạo luôn ẩn chứa đầy gian nguy khốn khổ, những người không có tâm tính kiên nhẫn thì sẽ không bao giờ cất bước lên được tới thế giới bên trên.
Mọi người chen chúc bước lên thiên giai, Bội Ngọc xen lẫn trong đám đông. Sau khi nàng bước lên, chung quanh đã xảy ra sự biến hóa kỳ lạ, con đường đã trở nên sâu thẳm hơn, hơn nữa xung quanh chỉ còn có một mình nàng.
Bội Ngọc sớm biết thiên giai sẽ có biến hóa, nên cũng không ngạc nhiên, làm như vậy là vì để cho mỗi người một mình tự đi lên thiên giai, không làm ảnh hưởng đến những người khác, cũng là do việc đi trên một con đường cô độc đã vốn là một điều đã được định trước, lộ trường mênh mông, một người độc hành.
Thịnh Tể cùng Dư Xích Tố đều chậm chạp không đi, nhưng chờ đến lúc tất cả mọi người đều đi vào thiên giai, bọn họ vẫn không thể gặp được nữ hài kia.
Dư Xích Tố nói: "Kỳ quái, chẳng lẽ Bội Ngọc đã chính thức bái nhập Cô sơn rồi sao?"
Thịnh Tể thấy thiên giai sắp đóng lại, nhắc nhở: "Đi thôi, đừng bỏ lỡ."
Nói xong, hai người cũng bước lên thiên giai.
Thí luyện chính thức bắt đầu.
Bội Ngọc vẫn chưa vội vã đi lên trên.
Nàng nhắm mắt đứng tại bậc thềm, cảm thụ cổ uy áp nhàn nhạt kia. Hiện giờ vị trí của nàng là ở bên dưới một trăm bậc, uy áp này cũng là nhẹ nhất, nhưng trong lòng nàng biết, càng lên cao, uy áp sẽ càng mạnh —— đây là thiên uy, cũng chính là sự khảo nghiệm của trời cao đối người tu đạo.
Trời xanh không mây, mấy chỉ hạc tiên đeo mây bay lượn.
Bội Ngọc ngẩng đầu nhìn nhàn vân dã hạc* này, trời trong xanh thẳm, khi trong lòng đã lặng xuống, nàng nhấc chân bước lên một bậc.
Uy áp lớn hơn một chút, sự khác biệt giữa hai bậc với nhau là rất nhỏ, cho dù có là một đại năng ở chỗ này, nói không chừng cũng sẽ bỏ qua, huống chi là những thí sinh đang vội vàng đi lên trên kia.
Nhưng nàng lại cảm giác được.
Bởi vì mục đích của nàng không chỉ là có thông qua khảo nghiệm.
Khuôn mặt Bội Ngọc lộ vẻ trầm tư.
Nàng cảm giác như chính mình đã chạm đến một điểm gì đó, nhưng nó lại ẩn trong một màn lụa mỏng, như hoa trong sương, trăng trong nước, xem không rõ ràng.
Vì thế nàng dừng lại, ngồi xếp bằng trên thiên giai, nhắm mắt cảm thụ cái huyền ảo lên rồi đến kia.
Cô sơn Phi Vũ phong.
Mây mù lượn lờ tựa như khói trắng, tùng xanh bát ngát, trên tảng đá lớn phủ dày lớp rêu xanh.
Dưới tán tùng để một cái bếp lò bằng đất màu đỏ nhỏ bé, trong lò là rượu ấm.
Ninh Tiêu rót xuống hai ly rượu trong, mắt nhìn chân trời, cười nói: "Thí luyện bắt đầu rồi."
Người bên kia thân mặc một đạo bào thẫm đen, cầm ly nhấp rượu, nói: "Cô sơn năm nay không biết lại muốn xuất hiện bao nhiêu tuấn tài."
Ngón tay Ninh Tiêu nhẹ nhàng gõ trên đá, cười lên rất tao nhã, diện mạo hắn cũng không phải là quá xuất sắc, nhưng khí chất lại cực kì xuất chúng: "So ra thì vẫn thua kém với cự tử Mặc môn."
Dung Trường Chúc, cũng chính là cự tử của Mặc môn, buông chén rượu nhỏ, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, "Bạn tốt, chớ để ta mang mũ cao."
Thế nhân đều cho rằng ba phái Cô sơn, Mặc Môn, Thánh Nhân trang đều như nước với lửa, kỳ thật là không phải như vậy.
Hai phái qua lại với nhau, tất nhiên là lấy lợi làm chủ, ví như Mặc môn cùng Thánh nhân trang tuy bất hòa, 300 năm trước cũng sẽ nắm tay nhau đi đối phó Cô sơn.
Nhưng nếu hai người cùng làm bạn, chỉ cần tâm đầu ý hợp là được.
Ít ai biết rằng, Đạo tôn Cô sơn có giao tình rất trọng với cự tử Mặc môn, sớm đã hợp ý nhau.
Dung Trường Chúc cảm khái: "Không biết lần này có ai có thể đi lên đến đỉnh của thiên giai hay không, một lần nữa lập lại truyền kỳ của tiên môn."
Mấy trăm năm trước Hoài Bách đã đi hết một ngàn bậc rồi trở thành một huyền thoại, qua lâu như vậy, cũng không ai có thể với tới đỉnh cao cùng nàng.
Ninh Tiêu nói: "Thiên phú của tiểu Bách, không người nào có thể so sánh."
Dung Trường Chúc hỏi: "Đồ để mới mà nàng thu thì sao?"
Ngón tay Ninh Tiêu hơi khựng lại, "Tam linh căn, tư chất bình thường, ước chừng là có thể miễn cưỡng đi lên đến 600." Hắn trầm mặc một lát, lại nói thêm: "Chẳng qua là tâm tính nàng khá kiên nhẫn, có lẽ đi cao hơn một tầng nữa là dừng lại."
Dung Trường Chúc lại hỏi: "Nghe nói Phong Hoa đã đột phá lên đến Nguyên Anh trung kỳ?"
Ninh Tiêu gật đầu, nhưng trên mặt không có vui mừng, ngược lại là mang lên một tia sầu lo, "Căn cơ của hắn còn không xong, đã mạnh mẽ đột phá, tâm tính lại cao ngạo, xưa nay luôn bất hòa cùng tiểu Bách, chỉ sợ......"
Ninh Tiêu sớm đã đến Nguyên Anh viên mãn, chỉ là không bỏ xuống được sư đệ sư muội chậm chạp không đi bế quan đột phá kia, hiện giờ Đinh Phong Hoa đã đột phá, hắn càng thêm không yên lòng, vừa sợ Hoài Bách bị Bách Đại Phong khi dễ, cũng vừa sợ căn cơ của Đinh Phong Hoa không ổn xong tẩu hỏa nhập ma.
Dung Trường Chúc thở dài: "Ngươi thật sự vì Cô sơn mà sầu thúi ruột."
Ninh Tiêu cười cười, "Ta phải đi."
Dung Trường Chúc vung tay áo, "Đi đi."
Ninh Tiêu cưỡi hạc bay đến Đan Hà cung, mới vừa đến cửa, thì nghe thấy được một thanh âm bén nhọn.
"Ha, đệ tử mới của Thủ Nhàn Phong các ngươi, hiện tại mới đi đến bậc thứ hai?"
Người đang nói chính là đệ tử của Bách Đại phong, tên Dụ Mông, mới vừa bái nhập vào Cô sơn khoảng mấy năm trước.
Dụ Mông thấy người Thủ Nhàn phong không ai nói gì, đắc ý nhìn về phía không trung. Chỗ ấy có một khối thủy kính thật lớn, trên mặt hiện ra danh tính cùng số bậc đi được của người dự thi. Hiện giờ người đang đi ở trên cùng chính là Thịnh Tể, đã bước lên tới 276 bậc, Dư Xích Tố theo sát ở ngay sau đó, mà người cuối cùng, trên kính viết —— "Bội Ngọc, bậc 2."
Dụ Mông nghĩ, một cái phế vật đều có thể đi lên bậc thứ một trăm, loại người này qua nửa ngày còn đứng ở bậc hai, chẳng phải là phế vật trong phế vật sao?
Hắn còn định tiếp tục chế nhạo, chợt nghe thấy một tiếng ho nhẹ, nhìn ra phía bên ngoài, một người có thân mình khoác lên chiếc áo choàng hạc vũ, tóc được cột và bó lại trên chiếc mũ đơn giản, nam tử trẻ trung ấy chậm rãi đi tới.
Dụ Mông tức khắc thay đổi sắc mặt, khom người nói: "Đạo tôn."
Ninh Tiêu đến trước thủy kính, nhìn cái tên đang đứng nhất từ dưới đếm lên kia, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc: "Bậc thứ hai sao?"
Hoài Bách cười mà không nói, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)