Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 44: Lựa đao (1)

466 2 4 0

Chương 44.

 

 

Ngươi có ở đó không? Ngươi đang làm gì đó? Ngươi ăn cơm chưa?

Trong đầu Hoài Bách vang lên một bài ca liếm cẩu hèn mọn, thở dài, buông tay ra, Tiểu Bạch chít chít chít ba lần rồi rớt trên boong thuyền: "Nhìn ngươi như thế, ta thật cũng không đành lòng nói cho ngươi biết."

Tiểu Bạch bĩu môi: "Ta làm sao cơ."

Khổng tước khinh bỉ liếc nàng một cái, đôi cánh vỗ phành phạch hai lần rồi bay về phía chân trời. Lông vũ màu trắng bàng bạc ẩn ẩn hiện hiện trong biển mây bao la, khó có thể phân biệt được.

Tiểu Bạch nhảy dựng lên, bay theo: "Tiểu tỷ tỷ, đợi ta với!"

Tiểu tỷ tỷ tỏ vẻ không muốn để ý đến nàng, thả rắm xuống.

Ánh mặt trời tà tà chiếu tới, Hoài Bách híp mắt, cười nói: "Thật là hâm mộ nha."

Dung Ký Bạch: "Sư tôn, ngươi hâm mộ cái gì? Hâm mộ vì không được đi hửi rắm sao?"

Hoài Bách rất là bất đắc dĩ: "Ngươi cứ giữ im lặng là được rồi."

Dung Ký Bạch: "Trời cho ta một cái miệng để mở, vì cái gì mà ta không thể nói chuyện, ta a a a......"

Thanh Hải che miệng của nàng, tay kia ôm lấy thân mình, làm nàng không thể động đậy, "Sư tôn, ngài nói tiếp."

Hoài Bách đỡ trán, "Thật vất vả để dâng trào cảm xúc mà giờ lại cụt hứng mất rồi, ta còn có thể nói cái gì đây hả?"

Bốn con thú trên thuyền vẫn đang ngửa mặt, tò mò nhìn nàng, đôi mắt long lanh lấp lánh.

Hoài Bách ngồi xổm xuống, thở dài: "Các đồ nhi, ta nói cho các ngươi biết, khi còn trẻ mà toàn tâm toàn ý đi thích một người, không màng tất cả để theo đuổi người đó, đây là một việc rất đáng quý."

Triệu Giản Nhất buông cơ quan trong tay xuống, hỏi: "Vì sao?"

Hoài Bách cười, "Bởi vì tuổi tác sẽ dần lớn lên, loại dũng khí không màng tất cả chỉ vì một người cũng từ từ biến mất, hơn nữa, cái tâm tư sẽ khó bị cảm động hơn rất nhiều. Khi còn trẻ ấy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể yêu một người, chờ lớn lên, liền khó rồi."

Nàng cười cười, đôi mắt nhìn qua, "Nhưng không sao, các ngươi đều là những thiếu niên thiếu nữ."

Thanh Hải yên lặng rũ mắt, trong lòng cảm thấy tự ti, "Sư tôn, ta đã mấy trăm tuổi."

Dung Ký Bạch thật vất vả để giãy ra từ trong lồng ngực Thanh Hải, nói: "Sư tôn, nghe giống như ngươi mới chính là người có chuyện xưa a!"

Cô sơn đem chuyện Thì Lăng giấu thật sâu, ba người này hẳn là không biết.

Trong lòng Bội Ngọc tự nhiên có một cảm giác kỳ quái. Sư tôn đau xót, chỉ có một mình nàng biết được, nàng mới là người chân chính hiểu được sư tôn.

Hoài Bách nói: "Đây là kinh nghiệm mà ta muốn tuyên bố."

Dung Ký Bạch lại hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cũng đã từng theo đuổi một người sao?"

Hoài Bách không biết nghĩ đến cái gì, khẽ cười, mặt mày ôn nhu, "Ta mới không theo đuổi, là nàng theo đuổi ta."

Vừa nói xong, tất cả mọi người đều tò mò lên, ngay cả Cửu Vĩ miêu và Cá Chép bảy đầu đều bay sang bên cạnh để nghe lén.

"Nàng? Nàng là ai?" Nét mặt hăm hở của Dung Ký Bạch sắp tràn ra tới, "Sư tôn, trước kia ngươi còn đi thích một người nào đó sao?"

Hoài Bách cong tay búng trán nàng, "Tốt xấu gì thì sư tôn của ngươi cũng đã từng là một thiên tài, mà thiên tài thì sao, thì tất nhiên phải có một chút cố sự."

Dung Ký Bạch đã sớm không coi những dạng lời nói tự biên tự diễn này của Hoài Bách là thật, chỉ nắm nắm kéo kéo tay áo nàng, làm nũng nói: "Sư tôn, người kia là ai vậy, ngươi nói cho chúng ta biết đi."

"Đó là một con người rất kỳ quái," Hoài Bách nhíu mày, tựa như đang nhớ tới lần đầu tiên các nàng gặp mặt, "Lúc thấy nàng, ta liền cảm thấy nàng khác với người thường, khi đang cười thì lại giống như đang khóc, đứng ở dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời cũng muốn kết thành băng, gió lướt qua bên cạnh nàng, liền sẽ bị đông lạnh đến không thể bay tiếp được nữa."

Dung Ký Bạch thè lưỡi, "Thật khủng khiếp, bị hắn theo đuổi chắc chắn sẽ là một chuyện đáng sợ."

Hoài Bách giương môi lên, nhìn biển mây trắng tuyết, mặt mày khoan khoái, "Cũng không phải là như vậy. Tất cả mọi người đều sợ hãi nàng, nhưng ta chỉ cảm thấy thương tiếc, nhịn không được mà nghĩ đến nàng, một người phải tuyệt vọng cỡ nào, mới có thể biến thành bộ dáng như vậy."

Bội Ngọc cúi đầu, giấu đi sự ướt át trong đôi mắt của mình.

Dung Ký Bạch tò mò hỏi: "Sau đó thì sao? Người kia với ngươi có ở bên nhau không?"

"Nàng chết rồi."

"A......" Trăm triệu không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển như vậy, Dung Ký Bạch vội vàng nói: "Là ai giết hắn? Sư tôn, chắc chắn ngươi đã thay hắn báo thù!"

Hoài Bách cười: "Người giết nàng quá lợi hại, lại xinh đẹp, dùng kiếm còn rất soái, ta thật sự không thể hạ thủ được a."

Nàng nhìn khuôn mặt kinh ngạc của các đồ đệ, xoay chuyển câu chuyện, "Có một số người, là không đáng cứu rỗi rồi để mà chuộc tội. Giết đi, cũng tốt."

Hai chỉ yêu thú cảm nhận được sát khí từ trên người nàng, nhanh chóng nhảy ra xa.

"Sư tôn, ta không rõ. Ý của ngươi là, nàng là một người xấu sao?"

Hoài Bách nói: "Có lẽ là vậy."

Nàng nhìn về phương xa, ánh mắt lộ ra phức tạp, cùng nhàn nhạt u buồn.

Dung Ký Bạch còn muốn hỏi tiếp, lại bị Thanh Hải ngăn lại. Thanh Hải nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.

Bảo thuyền ở trên không trung chậm rãi chuyển hướng.

Hoài Bách kéo tay Bội Ngọc, hưng phấn nói: "Nhãi con, chúng ta đi lựa pháp khí tiện lợi đi."

Triệu Giản Nhất hỏi: "Phải đi Trác Ngọc phong sao?"

Hoài Bách gật đầu: "Tất nhiên, mấy ngày trước sư tỷ đánh bài thua ta, nợ ta rất nhiều thứ tốt, ta đòi vũ khí của nàng, nàng cũng sẽ không từ chối."

Triệu Giản Nhất cười nói: "Lúc trước sư tôn đánh bài từ sáng sớm đến tối muộn, chẳng lẽ là vì muốn lấy thượng phẩm pháp khí cho tiểu sư muội làm thắng lợi sao?"

Mày trắng của Dung Ký Bạch rối rắm, "Sư tôn, ngươi cũng thật không công bằng, chúng ta theo ngài lâu như vậy, ngay cả trung phẩm pháp khí đều không có."

Hoài Bách cười đến đôi mắt cong cong, "Đây không phải là một lần bổ sung hết toàn bộ à. Các ngươi muốn cái gì?"

Triệu Giản Nhất nói: "Ta muốn cái lò, về sau có thể tự mình làm một ít cơ quan linh kiện, không cần phải đi mua."

"Lão tam lão tứ, còn các ngươi?"

Dung Ký Bạch nghĩ nghĩ, "Ta muốn một cây bút, để luyện tập vẽ bùa."

Triệu Giản Nhất cười ra tiếng, "Vẽ bùa?"

Hoài Bách cũng là mỉm cười, "Lão tam, không nghĩ tới ngươi lại cần cù như vậy."

Khuôn mặt trăng trắng của Dung Ký Bạch ửng đỏ, "Ta, ta chính là một con người vẽ bùa rất lợi hại!"

Hoài Bách cười nhưng không nói.

Qua mấy ngày nay, với tài năng của mình thì nàng đã mua được Gửi gắm những quãng đời còn lại mà mình mới làm ở chợ.

*Câu này khá khó hiểu, nhưng có vẻ "Gửi gắm những quãng đời còn lại" là thoại bản Dung Ký Bạch viết. 

"Lão tứ, ngươi muốn cái gì?"

Thanh Hải suy nghĩ một lát, chậm rãi lắc đầu, "Ta không có muốn gì hết." Nàng nghiêng đầu nhìn Dung Ký Bạch, "Sư tỷ có thích pháp khí không?"

Đôi mắt xanh thẳm như làn khói mê, làm Dung Ký Bạch nghĩ đến một khoảng biển rộng mênh mông bát ngát, nàng nghiêm túc hỏi: "Có a, sư tôn, trên đời có một loại pháp khí nào tên là kim ốc không?"

Hoài Bách nói: "Cái này, ngươi đi hỏi Văn Quân đi."

Dung Ký Bạch cười rộ lên, đôi mắt cong cong, "Ta hỏi Trác Ngọc phong chủ một chút, có pháp khí kim ốc nào khiến ta có thể giấu Thanh Hải vào trong đó hay không."

Kim Ốc Tàng...... Kiều.

Thanh Hải rũ xuống đôi mắt màu lam, ngón út hơi nắm lấy ngón tay của Dung Ký Bạch.

Hoài Bách cảm khái. Thu Thanh Hải làm đồ đệ vốn là việc ngoài ý muốn của nàng.

Nàng với loài yêu cũng không có khúc mắc, nhưng thân phận của Thanh Hải lại đặc thù, mang theo nàng đi về Cô sơn thật sự là một phiền toái.

Nhưng đứa nhỏ này lại rất...... Mãnh liệt.

Hoài Bách nhớ tới ngày đó ở nước biển bay lên một mảng lớn màu đỏ, trong lòng than nhẹ một hơi, duỗi tay đặt ở trên bả vai gầy yếu của Thanh Hải, chỗ này có lưu lại miệng vết thương cũ thật dữ tợn.

Thanh Hải hơi sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn mà ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Sư tôn."

Hoài Bách vỗ vỗ vai nàng, lại hỏi Bội Ngọc: "Nhãi con, ngươi muốn cái gì?"

Bội Ngọc nói: "Đao." Nàng ngừng lại, lại nói tiếp: "Hạ phẩm là được."

Trác Ngọc phong khác với năm phong còn lại.

Một nơi là núi lửa Xích Viêm có biển lửa cháy sôi, một nơi khác có trời đông giá rét, bông tuyết bay lả tả.

Trong lúc hai bên băng hỏa luân phiên, ở giữa lại có một lò luyện thật lớn, nối thẳng hai thiên địa với nhau.

Trác Ngọc phong chủ giống một con rắn không xương nằm nghiêng trên chiếc giường, miệng thơm khẽ mở, ngậm lấy một quả nho tươi mát mới được lột xong.

Cung điện này tọa lạc ở trung tâm hai khu vực hỏa cùng băng, không nóng cũng không lạnh, cực kỳ thoải mái.

"Ai, sướng ghê*." Trác Ngọc phong chủ an nhàn mà híp lại đôi mắt đẹp, nhìn mỹ nhân đang nghiêm túc lột nho trước mắt, bất tri bất giác liền phun ra một câu nói thân thương.

*Thật ra mình cảm thấy "phê quá" nó thích hợp hơn :))

Tú sắc khả xan*, thật đúng là tú sắc khả xan.

*Tú sắc khả xan: "sắc" là sắc đẹp, "tú" là tuấn tú,xinh xẻo, "khả" là có thể, "xan" là cơm => ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.

Chỉ là câu đó mới được thốt lên, đôi mắt nàng bỗng nhiên trợn to, thân mình lập tức liền thẳng.

Hoàng Chung phong chủ hỏi: "Chuyện gì?"

Các địa bàn của các phong chủ đều có những kết giới riêng, Trác ngọc phong chủ cảm nhận được đoàn người Hoài Bách bay tới sớm hơn so với nàng, khom mình muốn chốn xuống dưới gầm giường, rồi cảm thấy không ổn, mở tủ quần áo ra nhìn nhìn, cuối cùng lại chạy ra đẩy cửa sổ, nói: "Tiểu Bách mang theo tất cả đồ đệ của nàng bay qua đây rồi, ta thua nàng nhiều đồ vật như vậy, chạy trốn một chút."

Nói được một nửa, đôi tay đang đẩy cửa sổ của nàng dừng lại.

Hoài Bách mang theo đàn đệ tử của mình, ngồi ở bên dưới, cười đến đôi mắt cong cong.

Duyên, tuyệt không thể tả.

"Sư tỷ, trùng hợp thật nha."

Trong lòng Trác Ngọc phong chủ rơi lệ, trên mặt lại miễn cưỡng cười cười, "Tiểu Bách à, đứng ở ngoài cửa sổ làm gì thế? Mau tiến vào."

Hoài Bách cười tủm tỉm mà nhìn nàng, "Sư tỷ có nhớ rõ ba ngày trước đã đáp ứng ta cái gì không?"

Trác Ngọc phong làm sao mà không nhớ rõ?

Lúc ấy nàng đánh cược hơi hăng, tất cả linh thạch trên người đều thua hết, vì thế liền khoác lác, nói rằng nếu như lại thua, sẽ cho Hoài Bách vào trong Lang Huyên các tùy ý chọn lựa.

Đánh bạc nhầm người rồi a!

Trác Ngọc phong chủ yên lặng rơi lệ: "Ngươi mang nhiều người tới như vậy, muốn đem toàn bộ pháp khí ta vất vả gom được cướp sạch sao?"

Hoài Bách cười nói: "Sư tỷ à, chơi thua thì phải chịu."

Hoàng Chung phong chủ đi tới, thấp giọng nói: "Không được nuốt lời."

Trác Ngọc phong chủ không thể nề hà, mang theo mấy người bay về hướng Lang Huyên các, trong miệng không ngừng nhắc nhở: "Những pháp bảo này đều do ta cực nhọc mệt khổ mà lượm tới, kém cỏi nhất cũng là thượng phẩm, các ngươi mới nhập môn, hãy suy xét khi lấy thượng phẩm pháp khí, bằng không thì trong mình cứ mang dị bảo như thế, cũng dễ dàng làm người ta mơ ước."

Hoàng Chung phong chủ hỏi: "Tiểu Bách có cần pháp khí gì không? Văn Quân mới luyện chế được một thanh bảo kiếm, không tồi."

Hoài Bách xua xua tay, chỉ vào Bội Ngọc: "Không cần, ta chỉ cho đồ đệ của ta tới tuyển lựa pháp khí."

"Nàng muốn cái gì?"

"Đao."

Sắc mặt hai vị phong chủ bình tĩnh, chẳng hề kỳ quái.

Ở Thủ Nhàn phong không chỉ luyện kiếm, bắn cung, còn có vẽ phù, làm khí cụ, yêu tinh, nay lại thêm một cái chơi đao, cũng không tính là việc hiếm lạ gì.

Trác Ngọc phong chủ gật đầu, "Đao là gan góc trong trăm binh, cùng đồ đệ của ngươi đi đạp nát......" Nàng nhớ tới việc này không nên nhắc lại, vì thế liền sửa miệng, "Với khí chất tiểu đồ đệ của ngươi thì thật tương xứng." Đều là nhân vật tàn nhẫn.

Lang Huyên các chia làm ba lầu.

Lầu một chưa những thượng phẩm pháp khí, rực rỡ muôn màu, ở trong bảo khố bắn ra quang mang bốn phía.

Dung Ký Bạch cùng Triệu giản Nhất đều có mục đích rõ ràng, tìm được thứ mà mình muốn, liền xua tay ý bảo không cần nữa.

"Nhãi con, ngươi thích cây đao nào?"

Trước mặt bày ra ba bảo đao sắc bén lành lạnh.

Trác Ngọc phong chủ cầm lấy một thanh đao đơn giản dài hẹp, lưỡi đao mỏng như cánh ve, sắc bén vô cùng, nói: "Cái này có tên là Cửu Tử, từng được sở hữu bởi Gianh Tân Thành, lấy Cửu Tử lập chí là không bao giờ hối hận, thượng phẩm pháp khí, rất thích hợp cho nữ hài tử."

Bội Ngọc lắc đầu, nhìn lướt qua ba thanh đao, trong lòng không xúc động.

Nàng chỉ muốn lấy về chiếc đao hạ phẩm mà kiếp trước nàng có được.

Trác Ngọc phong chủ giới thiệu xong từng cái, nhìn tiểu hài tử trước mắt vẫn như cũ là cái bộ dáng chẳng thèm hứng thú, nàng cực kì kinh ngạc, "Không thể nào, ngươi chướng mắt hết ba cái thanh này sao?"

Bội Ngọc nói: "Ta chỉ cần hạ......"

Nàng chỉ cần hạ phẩm pháp khí.

Hoài Bách đánh gãy lời nói của nàng, cười nói: "Ý tứ của đồ đệ ta là vậy đó, mấy cái pháp khí dưới đây đều như phế vật, nàng muốn lên lầu trên nhìn xem một chút."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: