Chương 46
Trác Ngọc phong chủ: “Quỷ mới tin ngươi!”
Hoài Bách buông tay, “Sư tỷ, ngươi trách oan ta rồi, là do cái đao nó ra tay động thủ trước mà.”
Trác Ngọc phong chủ nổi giận đùng đùng đi tới, “Động thủ? Ngươi nói cho ta biết, tay nó ở chỗ nào?”
“Nhãi con, vận chuyển linh khí nhập vào trong đao.”
Trác Ngọc phong chủ cười nhạo, “Đây cũng không phải là pháp khí bình thường, thần binh thì làm sao lại có thể bị sử dụng một cách dễ dàng như vậy?”
Ý cười của nàng dần dần tắt đi, không thể tưởng tượng mà nhìn một màn trước mắt.
Sau khi Bội Ngọc đưa linh lực vào, diễm đao phát ra tia sáng rực rỡ, thân đao hiện ra ánh đỏ, giống như mới vừa đi uống máu về.
“Này, sao có thể?”
Hoài Bách sờ đầu Bội Ngọc, cười nói: “Sư tỷ, ngươi thấy chưa, không phải là nàng lựa chọn thần binh, mà là thần binh lựa chọn nàng.”
Trác Ngọc phong chủ ngẩn ra một lát, vẻ giận dữ trên mặt đã như mây mà tiêu tán, bỗng nhiên bật cười, “Đồ đệ này của ngươi, cứ làm ta nhớ tới ngươi hồi trước, thôi thôi, các ngươi cầm đi.”
Nàng xoay người bước vài bước, lại quay đầu, “Đúng rồi, không được nói cho đồng nghiệp biết.”
Hoài Bách chắp tay cười: “Đa tạ sư tỷ đã phải hy sinh những thứ mà ngươi yêu thích, việc này ta tất nhiên hiểu được.”
Trác Ngọc phong chủ thở dài, ánh mắt dời qua chỗ diễm đao.
Từ thời khắc mà tiểu hài tử ôm chiếc đao ra ngoài, nàng liền biết cây đao này đã tìm được chủ nhân chân chính của nó. Những cây đao trừ khi tìm thấy chính chủ, sẽ không tùy tiện biến ảo hình thái, Hoài Bách dù có năng lực khiến tiểu hài tử cầm lấy cây đao, cũng không thể ép nó cam tâm tình nguyện thu nhỏ.
Nữ hài ôm đao có thể trạng gầy yếu, ngũ quan non nớt, chỉ có ánh mắt là trong trẻo, cực kỳ giống Hoài Bách không bao lâu trước đây, nhưng cũng không được đầy đủ như hoài bách.
Ánh mắt Hoài bách trong vắt như suối nguồn, rất thẳng thắn vô tư, như một ánh trời sáng sủa, vô cùng ấm áp.
Mà đôi mắt của đứa nhỏ này, lại đen lay láy, không chút cảm tình, chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Đây là người mà thần binh lựa chọn sao?
Trác Ngọc phong chủ suy tư về chuyện cũ, nhẹ giọng nói: “Cây đao này cũng không phải là do ta vất vả sưu tầm mà có được. Hơn ba trăm năm trước, nó bỗng nhiên bay đến nơi đây, ta vui mừng hớn hở hơn trăm năm, hôm nay mới biết được rằng, nó chỉ muốn ở chỗ này chờ một người chủ nhân.” Nàng nhìn Bội Ngọc, “Thần binh có linh tính, nếu nó lựa chọn ngươi, ngươi liền đối xử với nó thật tốt.”
Bội Ngọc trịnh trọng gật gật đầu.
Hoài Bách hỏi: “Sư tỷ, cây đao này tên là gì nha?”
“Khi đó ngươi xinh đẹp có một không hai nên ta gọi tên nó là Vô Song. Ta nghĩ là khi ngươi có đạo lữ, chắc chắn sẽ là một nhi lang có thể nắm giữ Vô Song được, ta muốn mượn hoa hiến phật đem cây đao này tặng cho các ngươi. Trên đời này, cũng chỉ có Vô Song mới có thể xứng đôi với Vân Trung.” Nói đến chỗ này, Trác Ngọc phong chủ nhẹ nhàng cười một cái, “Vốn dĩ là chuẩn bị làm của hồi môn, không nghĩ tới cuối cùng không phải là đạo lữ, mà là đồ đệ.”
Hoài Bách cười nói: “Cái này cũng không khác mấy.”
Trác Ngọc phong chủ bất đắc dĩ dặn dò: “Ngươi để cho chưởng môn sư huynh chuẩn bị một chút, khiến Vô Song giấu đi được hơi thở của thần binh, ngụy trang thành pháp khí bình thường, thất phu vô tội, hoài bích có tội, đừng để cây đao này khiến cho đồ đệ ngươi chọc phải tai họa.”
“Được được!”
“Rồi sao? Đao cũng cầm lấy rồi, còn không đi?”
“Đi nè, sư tỷ đừng vội.”
Hoài Bách để Bội Ngọc thu Vô Song vào trong túi trữ vật, dắt nàng từ từ đi xuống.
Nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ màu xanh kia đang dần dần khuất đi trong tầm mắt, Trác Ngọc phong chủ khoanh tay chậm rãi đi đến chỗ đặt hai hai thanh đao Cô Tuyệt, Bất Hối, nhìn nhìn thượng cổ hoa văn, trong mắt có thêm vài phần hoài niệm, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng cũng lại hóa thành một tiếng thở dài tròng trọc.
“Thương Lan, Tri Thủy……”
Lúc này Thanh Hải và Dung Ký Bạch đã đi ra Lang Huyên Các, sớm đứng chờ ở trên boong thuyền.
Dung Ký Bạch gối đầu trên chân Thanh Hải, duỗi tay cuốn lấy lọn tóc mai hơi có màu xanh lam đang rũ xuống.
“Sư tỷ, ngươi cảm thấy tiểu sư muội là người như thế nào?” Thanh Hải đột nhiên hỏi.
“Như thế nào?” Dung Ký Bạch cầm lấy lọn tóc đặt tới chóp mũi ngửi ngửi, không chút để ý mà nói: “Khá tốt nha, lớn lên xinh đẹp, thiên phú lại cao, sư tôn cũng thích.”
“Ta thấy,” Thanh Hải nắm chặt tay áo, chân mày nhíu lại, “Sư muội khiến ta cảm giác nguy hiểm.”
Dung Ký Bạch nâng mắt, kỳ quái nói: “Nguy hiểm?”
Thanh Hải có chút khó xử, “Ta không biết nói sao nữa.”
Đây là căn cứ vào trực giác của yêu, khi nàng nhìn thấy Bội Ngọc, sẽ có bản năng cảm thấy sợ hãi.
Dung Ký Bạch chống tay xuống boong thuyền ngồi dậy, chỉ là nửa thân kia vẫn còn đang lười nhác mà dựa vào trên người Thanh Hải, “Lúc ta mới gặp tiểu sư muội thì lão già Đinh Phong Hoa ấy xuất quan, tường vân trên bầu trời có cả vạn trượng, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên xem, chỉ có nàng, liếc mắt một cái xong liền rũ xuống, vẻ mặt như cũ, giống như đây chẳng qua chỉ là một sự kiện tầm thường.”
Thanh Hải nhẹ giọng nói: “Ý của sư tỷ là……”
Dung Ký Bạch chậm rãi nói: “Đại sư huynh nói nàng là hài tử trong thôn, nhưng kiến thức, cử chỉ của nàng, hiển nhiên không chỉ có như vậy. Còn nữa, dựa theo sự miêu tả của sư huynh, lấy hoàn cảnh của nàng khi đó, ai sẽ đi dạy nàng học chữ chứ? Nhưng thoại bản ở trong phòng sư tôn lại bị lật qua, ta hỏi bóng hỏi gió, nàng không chỉ có đọc rồi hiểu những chuyện xưa trong thoại bản, mà còn có rất nhiều nhận xét. Không giống như một hài đồng.”
Nàng gõ gõ boong thuyền, đưa ra kết luận, “Nếu không phải là trời giáng thần đồng xuống, thì đó chính là một ẩn tình khác.”
Mắt lam của Thanh Hải trợn to, “Vậy chúng ta nhanh nói cho sư tôn biết đi!”
Dung Ký Bạch cười cười, xoa bóp gương mặt của nàng, “Đồ ngốc, chuyện đơn giản như vậy, ngay cả ta cũng nhìn ra được, sư tôn làm sao không biết?”
Thanh Hải nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta cảm thấy nàng thật sự không biết……”
“Hơn nữa nha,” Dung Ký Bạch vừa cười vừa ôm lấy bả vai của Thanh Hải, cọ cọ mặt nàng, “Cái này thì có quan hệ gì đâu? Sư tôn còn chưa nói, lại nghĩ đến sư muội không hề có địch ý với chúng ta, chúng ta cứ đơn giản mà coi nàng là một tiểu sư muội bình thường thôi, suy tư nhiều như vậy làm gì. Mỗi người đều có bí mật của chính mình, vì sao lại bất chấp đào căn quật đế lên xem?”
Thanh Hải nghiêng đầu nhìn.
Dưới ánh mặt trời thiếu nữ cười đến xán lạn vô tư, gương mặt dần dần trùng khớp với người trong trí nhớ. Không biết như thế nào, nàng lại nghĩ đến câu thơ kia ——
“Khí cuồn cuộn một chút, gió mát thổi ngàn dặm.”
“Ừm, ta nghe sư tỷ.”
Dung Ký Bách nghịch nghịch tóc mai của nàng, tựa như chơi trò này bao nhiêu lần cũng không chán, “Thủ Nhàn phong chúng ta khác với các phong còn lại, đã vào sư môn rồi thì đó sẽ là người một nhà, tâm phòng bị của tiểu sư muội còn nặng, nghĩ đến trước kia nàng chịu đựng rất nhiều khổ sở, chúng ta phải đối xử với nàng thật tốt. Những lời ngươi mới vừa nói, không cần đi nói cùng người khác.”
Thanh Hải ngoan ngoãn gật đầu, mím môi một lát, lại nói: “Sư tỷ, những phàm nhân mà ta biết chỉ có các ngươi, ta sẽ không nói bậy.”
Dung Ký Bạch cười: “Ngoan.”
“Sư tỷ, còn nữa,” Thanh Hải khẩn trương mà nắm lấy góc áo, mắt lam nổi lên gợn sóng, dưới ánh nắng mà chiếu rọi, lộ ra tia sáng làm tâm vui người đắm, “Ta, ta……”
Dung Ký Bạch chọt chọt mũi nàng, “Sao dừng lại?”
“Có thể nhận thức các ngươi, ta cảm thấy rất vui vẻ.” Thanh Hải thấp giọng nói: “Các ngươi thực sự là những người rất tốt.”
Quang minh lại rộng rãi, hiểu được thế sự, rồi còn không mất lương thiện khoan dung.
Tuy nàng là yêu, cũng cảm thấy khâm phục.
Đám người Hoài Bách đã đi tới.
Bọn họ đều khoác lên một thanh y nhẹ nhàng, tựa như hàng cây lục biếc, trúc xanh mơn mởn, bừng bừng sinh cơ và tràn đầy sức sống, làm người không tiếc dùng những từ ngữ tốt đẹp nhất để tán thưởng.
Dung Ký Bạch đứng lên, vẫy tay cười: “Sư tôn, bên này.”
“Được đó, hai ngươi lại chạy sang một bên làm chuyện không chính đáng.” Hoài Bách vươn tay, nhẹ nhàng búng lên trán các nàng, “Lão tứ, ngươi chọn pháp khí gì?”
Thanh Hải lắc đầu, chậm chạp nói: “Ta không……”
Dung Ký Bạch cướp lời: “Chúng ta giúp Nhị sư tỷ chọn một mũi tên.”
Trong tay nàng xuất hiện một mũi tên có màu đỏ đậm. Được chế từ hồng ngọc, trên thân có chạm khắc hình lông phượng hoàng, xa hoa tráng lệ, tinh xảo vô cùng.
“Trác Ngọc phong chủ nói, mũi tên này một khi bắn ra, nó sẽ vút một tiếng, nổ ra một pháo hoa thật lớn, có thể phát ra tín hiệu cầu cứu, so với Sí Linh thì khá hơn nhiều, lại còn rất đẹp!”
Hoài Bách cười: “Có tâm, còn nhớ đến Nhị sư tỷ của ngươi.”
Nhưng mà dựa theo cái tính tình ngạo kiều của Minh Anh kia, có khi cũng sẽ không thích mũi tên phượng hoàng có hiệu ứng cầu viện này.
“Đúng rồi, tiểu sư muội chọn được cái đao nào vừa ý chưa?”
Bội Ngọc gật đầu.
Dung Ký Bạch thò đầu qua, “Đao gì vậy, cho ta xem đi, ta còn chưa đi qua lầu hai của Lang Huyên Các lầu.”
Bội Ngọc nhìn ánh mắt của Hoài Bách, thấy nàng mỉm cười không nói, đôi mắt cong cong tràn đầy tín nhiệm, lấy Vô Song từ trong túi trữ vật ra, đưa cho Dung Ký Bạch.
Người cầm đao sẽ không dễ dàng đem đao của chính mình đưa cho người khác, nó giống như con trai bỏ đi cái xác của mình, lộ ra da thịt mềm mại nhất, nếu không có tín nhiệm cực cao, chắc chắn sẽ không làm như thế.
Nàng không tin bất luận kẻ nào, nhưng chỉ cần sư tôn mong đợi, đừng nói là kêu nàng dâng đao lên đưa người khác, mà ngay cả kêu nàng dâng mệnh lên tặng người đó, cũng có sao đâu?
Một cỗ khí thế che trời lấp đất chỉ thuộc về thần binh dũng mãnh xoay lại đây, chiếc thuyền như đi cùng với gió to sóng lớn, xung quanh bắt đầu rung lên.
Bội Ngọc hơi rũ mắt, hơi thở của Vô Song ngay lập tức nội liễm, thuyền không đong đưa, ở trong mây an tĩnh mà dừng.
Ý cười trong mắt Hoài bách càng sâu.
Từ những bước đầu tiên liền đã được thần binh tán thành, không cần chỉ điểm cũng biết cách khống chế Vô Song, đứa nhỏ này đúng thật là một khối mỹ ngọc tài năng.
Làm vi sư, ai có thể không thích?
“Đó là hơi thở của thần binh sao?” Dung Ký Bạch cảm thán không thôi, “Khủng bố như vậy! Khủng bố như vậy! Lão tứ, ngươi đến xem này.”
Thanh Hải ủy khuất tội nghiệp mà súc ở một bên, “Không đâu, ta sợ.” Yêu khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi khi đối mặt với một thần binh tuyệt thế.
Triệu Giản Nhất cầm lấy Vô Song, cũng tán thưởng, “A, hoa văn này thật là đẹp, ta có thể cầm đi tham khảo cho cái yển giáp sau của ta không? Đường máu này làm sao khắc vào? Phương pháp tưới huyết mới sao?”
Sau khi xem xong, hắn trả Vô Song lại cho Bội Ngọc, không quên dặn dò: “Tiểu sư muội, cây đao này ngươi đừng có đưa cho người khác xem, việc họ biết ngươi có thần binh trong mình cũng không phải là chuyện tốt. Tâm hại người là không thể không có, tâm phòng người là không thể không mang, về sau phải cẩn thận ngàn vạn lần mới được.”
“Ừm,” Bội Ngọc dừng lại, “Cảm ơn sư huynh đã dạy bảo.”
Triệu Giản Nhất rất lo lắng, “Tính tình của tiểu sư muội quá lương thiện, chúng ta vừa mới bảo nàng lấy ra, nàng liền không chút nghĩ ngợi mà làm, lời này nếu là của người khác, nàng cũng sẽ không như vậy đi?”
Hoài Bách cực kì tán thành, lưu loát đem những điểm cần phải chú ý khi cầm giữ Vô Song nói toàn bộ cho Bội Ngọc biết.
Dung Ký Bạch cuối cùng cũng nhịn không được mà trợn mắt, “Sư tôn, ngươi coi tiểu sư muội là ngốc tử sao?”
Hoài Bách nói: “Ngươi cho rằng nhãi con là một người giống quỷ tinh tinh như ngươi sao? Nàng không có nghĩ nhiều như vậy.”
Thanh Hải kéo kéo góc áo của Dung Ký Bạch, đè thấp thanh âm: “Sư tỷ, ta cảm thấy sư tôn thật sự không biết……”
Chiếc thuyền bay đến trước Thủ Nhàn phong.
Hoài Bách dẫn đầu nhảy lên trên mặt đất, sau đó ôm Bội Ngọc xuống dưới.
Triệu Giản Nhất chớp chớp mắt, “Sư muội, ta mang ngươi đi đến một nơi.”
Bội Ngọc kỳ quái mà nhăn mi lại, theo hắn đi ra phía sau núi.
“Mu mu mu!” Một con bò nhỏ xòe chân ra chạy tới, vô cùng thân mật mà dụi vào tay nàng.
Con bò này giống y đúc Lão Tử.
Bội Ngọc nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ lên cái đầu của nó. Nhưng khi chạm vào lại là một cảm xúc lạnh băng cứng rắn, không mềm mại giống như huyết nhục.
Triệu Giản Nhất gãi gãi đầu, “Cái này là ta dùng yển giáp để làm, nhưng, ta thật sự không bắt chước được cái cảm giác giống như da thịt.”
Vì cái yển giáp này, hắn hao phí tinh lực, ngày đêm không ngủ, cũng không thể khiến khúc gỗ lạnh băng trở nên mềm mại giống như huyết nhục.
Trong lòng Bội ngọc có chút động dung, thấp giọng nói: “Cảm ơn…… Sư huynh.”
Triệu Giản Nhất cười nói: “Cảm tạ cái gì, ngươi không trách sư huynh là được.”
Hoài Bách vỗ vỗ đôi vai của Bội Ngọc, “Nhãi con, đi vào phòng nhìn xem, chúng ta còn chuẩn bị lễ vật cho ngươi nữa.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)