Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 40: Vấn tâm (1)

498 1 3 0

Chương 40

 

 

 

Đường núi ẩm ướt, tường đá đen kịt, vài ngọn cỏ nhô đầu qua khe nứt.

Hoài Bách dắt Bội Ngọc đi đến vấn đài —— không lâu sau nữa thì lần thí luyện thứ hai sẽ bắt đầu.

Hoài Bách nghĩ, đồ đệ nhỏ của nàng, đều làm chuyện lớn trong yên lặng, may mà đã sớm dùng thi thuật che lấp, Đan Hà cung bên kia, Ninh Tiêu cũng ra tay áp việc này xuống.

Nàng không chút nghi ngờ về việc đồ đệ của mình sẽ trở thành một thiên tài kinh diễm thế nhân, nhưng càng xuất chúng thì càng dễ dàng bị người ghen ghét, huống chi bên Thánh Nhân trang và Mặc Môn còn đang như hổ rình mồi.

Hào quang càng chói sáng, lúc còn trẻ thì luôn cần phải gánh vác những trách nhiệm càng nhiều.

Nhưng nàng chỉ mong Bội Ngọc có thể thanh thản mà sống, giống như những hài tử ở xã hội hiện đại kia, chính là có một tuổi thơ tốt đẹp.

"Sư, sư tôn......" Bước chân Bội Ngọc dừng lại, ngẩng đầu nhìn Hoài Bách, biểu tình có chút khẩn trương.

Hoài Bách quay người, cười nói: "Làm sao thế?" Thấy nữ hài hồi lâu chưa nói lời nào, nàng ngồi xổm xuống, ôn nhu nói: "Còn đang suy nghĩ đến chuyện thiên giai sao? Không cần lo lắng, chỉ sụp thôi, không có chuyện gì đáng để lo cả, dù cho là trời sập, cũng còn có sư tôn mà."

Bội Ngọc nghe vậy, trong lòng giống như bị vật gì đó cào nhẹ, khẽ rũ mắt xuống, hai má ửng đỏ, buông ra nắm tay trái còn đang đóng chặt, một chiếc lá vàng rực rỡ đang yên lặng nằm ở trong lòng bàn tay.

"Sư tôn, tặng cho ngươi."

Đây không phải là đồ vật quý trọng gì, sư tôn sẽ thích sao?

Bội Ngọc cắn môi, tim đập loạn xạ. Đây là chốn nhân gian mà nàng yêu tha thiết, nàng muốn tặng cho người mà nàng để ý nhất trên đời.

Hoài Bách tiếp nhận lá cây, cười nói: "Cảm ơn, ta rất thích."

Bội Ngọc cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng đôi môi lại không khỏi nhếch lên, trong mắt đã tràn đầy vui sướng: "Sư tôn thích là tốt rồi."

Hoài Bách cong ngón tay, gảy gảy trên chiếc mũi tinh xảo của nữ hài, "Bé con, đi vấn tâm đi."

Cuộc thí luyện thứ hai của Cô sơn, chính là vấn tâm.

So với thiên giai, thí luyện này nhìn qua có vẻ đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần người thí luyện đặt tay trên thạch Vấn Tâm là được.

Trên thạch Vấn Tâm, bọn họ sẽ nhìn đến những thứ mà tỏng lòng họ khát vọng nhất.

Cha mẹ, kiều thê, con cái, công danh...... Một khi bước vào tiên môn, nhất định phải vứt bỏ đi rất nhiều thứ, có người vì trường sinh, chặt đứt trần duyên, bái nhập tiên môn, quay đầu lại thì năm tháng đã qua đi, cố nhân thành hoàng thổ, mới hiểu ra chính mình đã mất đi thứ quan trọng nhất.

Thạch Vấn Tâm, thật ra là để cho đệ tử sắp bước vào Cô sơn một cơ hội lựa chọn, để bọn họ tự hỏi trong thâm tâm của mình, con đường về sau sẽ không còn đến mức hối hận.

Hoài Bách nghĩ, ngày xưa Đạo Tổ lập ra thí luyện có thể nói dụng tâm lương khổ, từ lúc bắt đầu con đường, đã sớm truyền đạo cho nhóm thiếu niên này.

Hiện tại ở dưới Vấn Tâm đài đã đứng mười mấy người thiếu niên, đều là đi lên 600 bậc, là đệ tử có tư cách tiến vào nội phong.

Bọn họ ngẩng đầu, khát khao nhìn ngọc đài, cùng với mặt trên của thạch Vấn Tâm đang phát ra ánh sáng.

Trên đài Vấn Tâm đứng bốn thiếu nữ bạch vũ.

Nhìn thấy Hoài Bách đi tới, các nàng từ trên đài đi xuống, đứng ở trước mặt Hoài Bách hành lễ: "Hoài Bách sư thúc."

Hoài Bách gật đầu, cười nói: "Không cần để ý tới ta, ta chỉ bồi đồ đệ ta tới vấn tâm thôi."

Nàng vừa nói xong, mọi người đều khiếp sợ không thôi. Lấy thân phận phong chủ, bồi một đệ tử chưa vào cửa tham gia thí luyện, đây là trường hợp mà trước nay chưa từng có ở tiên môn.

Tuy rằng bọn họ đều cho rằng tu vi của Hoài Bách không cao, nhưng ấn tượng về nàng không khỏi trở nên tốt dần.

"Nếu về sau ta có một sư phụ ôn nhu như vậy thì thật tốt."

"Đây là phong chủ của Thủ Nhàn phong sao? Thật xinh đẹp, giống như tiên nhân vậy."

Dư Xích Tố vẫn luôn suy nghĩ về dị biến của thiên giai, vừa thấy Hoài Bách, đột nhiên kích động lên, phất tay hô: "Tiên trưởng, Bội Ngọc!"

Hoài Bách cười với nàng một cái.

Hai đôi tay của Dư Xích Tố đặt ở trước ngực, làm bộ thành Tây Thi đang bị nắm giữ tâm tư tình cảm, "Tiên trưởng cười với ta ui ui ui ui!"

Bội Ngọc nhíu mày lại, theo bản năng che ở trước người Hoài Bách, chỉ là nàng lập tức nhận ra, hiện giờ vóc dáng của chính mình, ngăn không được ánh mắt của người khác.

Nàng có chút buồn bực mà cắn môi, nghiêng đầu lặng lẽ liếc Hoài Bách một cái.

Vì sao sư tôn lại cười với người khác?

Hoài Bách vẫn như trước mà cười như gió xuân, nói với mấy đệ tử Phi Vũ phong: "Bắt đầu thí luyện đi."

Bốn người nghe vậy, gật đầu, bay đến trên ngọc đài, tuyên bố quá trình vấn tâm bắt đầu. Tiếp đó các nàng gọi theo thứ tự, dẫn dắt mỗi người lần lượt lên đài kiểm tra.

Những thiếu niên đó không biết ở thạch Vấn Tâm nhìn thấy gì, khi xuống đài hốc mắt đo đỏ ươn ướt, trong mắt đã không chứa những khát khao như ban đầu, ngược lại còn có dao động cùng suy xét.

"Này, ngươi không sao chứ?" Dư Xích Tố tò mò hỏi.

Thịnh Tể hiếm khi không có một câu trả lời khắc nghiệt, chỉ trầm mặc lắc đầu.

Hoài Bách híp mắt mà quan sát, nhớ tới lúc chính mình còn là thiếu niên, cảnh tượng nàng thấp thỏm không yên đem tay đặt trên thạch Vấn Tâm khi đó vẫn luôn rõ ràng trước mắt, không nghĩ tới trong nháy mắt, đã qua mấy trăm năm.

Nếu ở thế giới cũ, nàng đã sống được vài đời.

Trên mu bàn tay bỗng nhiên bị nhẹ cào, nàng rũ mắt nhìn lại, Bội Ngọc cung kính nói: "Sư tôn, đến lượt ta."

Hoài Bách nắm lấy tay nàng lần nữa, cười nói: "Ta bồi ngươi."

Bội Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu, một lát sau, lại cúi đầu, thấp giọng nói: "Đa tạ sư tôn."

Hoài Bách dắt nữ hài, chậm rãi đi lên đài Vấn Tâm.

Nàng nhớ tới lúc mình còn mới đến dị thế này, một mình một người lần mò tự đi, tự luyện kiếm giết địch, cho đến khi mệt mỏi đau đớn đến cùng cực, nàng ngồi ở trước hồ thời gian, lặng lẽ nhìn vầng trăng sáng đằng nọ, cảm nhận được một loại cô đơn đến thấu xương.

Sư tôn của nàng từng nói, con đường vốn là một cái lộ cô độc, chỉ có thế tự mình đi, chính mình ngộ.

Nhưng nàng không muốn Bội Ngọc cô đơn giống mình, nàng nghĩ nàng có thể bồi đứa nhỏ này, dùng hết khả năng, vĩnh viễn cùng nàng.

Thạch Vấn Tâm lóe lên tia sáng nhu hòa.

Hoài Bách nắm lấy Bội Ngọc, ôn nhu nói: "Chỉ cần đặt tay lên là được."

Tay Bội Ngọc khựng lại gần trên thạch Vấn Tâm, có chút đo dự, lúc này nàng đang nắm tay cùng sư tôn, nói cách khác, hình ảnh trong lòng nàng sư tôn cũng sẽ nhìn thấy. Nếu sư tôn xem bộ dạng bất kham của nàng như vậy, thì nên làm cái gì bây giờ?

Nhưng khốn cảnh của nàng không duy trì được lâu.

Hoài Bách rất nhanh liền buông tay Bội Ngọc, sờ sờ đầu nàng, đẩy sang một bên.

Đây là quyền riêng tư của hài tử, nàng không có ý định chen chân vào.

Bội Ngọc yên lòng, lại nổi lên một nỗi mất mát nhàn nhạt. Nàng nhìn thạch Vấn Tâm, đặt tay lên.

Mọi thứ trước mắt đều biến thành màu đỏ.

Sương máu dày đặc như biển, nàng thấy bên trong khung cảnh huyết hồng đó có một người chậm rãi đi tới, thân hắc y đội một Đấu lạp màu đen, dung nhan bị che lấp, chỉ lộ ra đôi mắt như một làn thu thủy.

Người nọ xuyên qua người nàng, trầm mặc đi về phía Cô thành.

Trong lòng Bội Ngọc lấy làm lạ, yên lặng đi theo phía sau người này.

Không bao lâu, nàng đã vào thành, nhìn đến trong đám người u ám kia có một tia sắc xuân rực rỡ —— đó là sư tôn khi còn trẻ, trên mặt còn mang theo sự non nớt của thiếu nữ, mặt mày xa cách lãnh đạm, bên hông đeo bảo kiếm.

"Đa tạ đạo hữu vừa nãy đã cứu giúp." Lúc Hoài Bách nhìn thấy hắc y nhân nọ, trong mắt thoáng sáng lên.

Màn lụa màu đen hạ xuống, môi đỏ hơi giương lên, "Khách khí."

Hoài Bách nghe được thanh âm khàn khàn kia, trong lòng hơi kinh ngạc, lại hỏi: "Xin hỏi tên họ của đạo hữu là?"

Người nọ không biết đang nghĩ gì, cười một cái, giọng khàn mà nói: "Minh Loan."

Rồi sau đó trước mắt Bội Ngọc xẹt qua rất nhiều hình ảnh, mông lung mờ mịt, xem không rõ ràng, cuối cùng, một tiếng cười mỉm của sư tôn rơi vào bên tai nàng ——

"Minh Loan, hôm nay là ngày ngươi và ta lập khế ước, ở trong thế giới của ta, khi phu thê kết hôn họ thường thẳng thắn thành khẩn với nhau, cho nên, ta cũng muốn nói với ngươi một bí mật nha."

"Muốn biết? Hôn ta một cái liền nói cho ngươi."

Bội Ngọc không kịp nghe thấy cái bí mật kia, thạch Vấn Tâm đột nhiên nóng rực, nàng không kịp phòng ngừa, bị bỏng đến phải rút tay ra.

Hoài Bách vội đi tới, hỏi: "Đồ đệ, làm sao vậy?"

Bội Ngọc lắc đầu, lại đem tay đặt lên lần nữa, nhưng trước mắt nàng không còn xuất hiện dấu vết của chuyện xưa cũ.

Rốt cuộc vừa nãy là cái gì? Là...... Chuyện cũ của Huyết Ma và sư tôn sao?

Trong lòng nàng vừa loạn vừa rối, không khỏi nhíu chặt mi.

Trong Đan Hà cung.

Ninh Tiêu bỗng nhiên "A......" Một tiếng, ánh mắt trở nên có chút phức tạp.

Linh Tố phong chủ vội hỏi: "Chưởng môn sư huynh, phát sinh chuyện gì?"

Ninh Tiêu cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói: "Chỉ sợ về sau Cô sơn phải thay đổi quy tắc thí luyện."

Hoàng chung phong chủ hỏi: "Sao lại nói vậy?"

Trác Ngọc phong chủ nói: "Ý của chưởng môn sư huynh là thiên giai hỏng rồi, nên cần nghĩ đến biện pháp để sau này khảo nghiệm, chẳng qua chỉ là thạch Vấn Tâm cùng Tẩy Trần trì vẫn có thể sử dụng."

Ninh Tiêu thở dài: "Thạch Vấn Tâm cũng hỏng rồi."

"A?"

"...... A?"

"Này, Bội Ngọc?"

Trác Ngọc phong chủ cứng họng hồi lâu, mới lẩm bẩm: "Có lẽ, sửa một chút là có thể tốt rồi?"

Linh Tố phong chủ bỗng nhiên mở to mắt: "Kêu nàng không cần đi Tẩy Trần trì! Cầu nàng!"

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: