Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 42: Thủ Nhàn phong (1)

569 1 7 0

Chương 42

 

 

 

 

Lão Tử!

Bội Ngọc không lo Lão Tử sẽ bị giết, nó là một con bò gần như thành tinh. Ban đầu nàng đã nghĩ thả cho nó tự do.

Không ngờ tới Lão Tử sẽ được Triệu Giản Nhất mang về.

Trong lòng nàng có chút động dung. Lúc Triệu Giản Nhất tìm cách trở về tìm Sở Tiểu Đường, đã biết được chuyện con bò.

Thiên sơn vạn thủy*, hắn còn không quên đem Lão Tử dắt về, thực sự có tâm.

*Nghìn núi muôn sông. Tỉ dụ đường đi nhiều, rất xa xôi, lắm hiểm trở.

"Ồ, nhãi con còn có một con bò sao?"

Hoài Bách nghĩ, vậy cũng tốt, có thể xây một cái vườn bách thú.

Về sau Thủ Nhàn phong có thể mở rộng hoạt động kinh doanh một chút, hai khối linh thạch một vé vào cửa, cũng để cho mấy đứa nhỏ nhìn thấy việc đời.

Đại Bạch kêu "Cạc cạc cạc" bay tới, ánh mắt Hoài Bách sáng lên, từ sau lưng Đại Bạch nắm ra một cục bông màu trắng.

"Ngươi đến đây làm gì?"

Tiểu Bạch cười hì hì biến trở về thành bộ dáng một tiểu cô nương, nói: "Ta vừa mới thấy tiểu tỷ tỷ bay ở trên trời."

Nàng mắc cỡ đỏ mặt nhìn Đại Bạch, tay nhéo góc áo: "Tiểu tỷ tỷ thật là xinh đẹp."

Đại Bạch: "Quạc?"

"Đại Bạch nhà ta xinh đẹp nên ngươi cưỡi nó sao?" Hoài Bách vô cùng đau đớn, nói: "Thói đời ngày sau, tâm yêu không hết! Ngươi thế mà lại trộm bò lên trên lưng nó, ức hiếp nó vì nó không thể hóa hình sao!"

Trên mặt Tiểu Bạch đỏ bừng, liếc mắt nhìn Đại Bạch một cái, nhanh chóng cúi đầu xuống, ngượng ngùng xoắn xít nói: "Ta đối với tiểu tỷ tỷ là thật lòng."

Đại Bạch: "Cạc cạc?"

Hoài Bách nhướng mày: "Thanh Hải, ngươi giúp ta phiên dịch một chút."

Tiểu cô nương sam y xanh biếc còn chăm chú lắng nghe Đại Bạch kêu to vài tiếng, nói: "Nó nói, loài khác nhau thì không thể yêu nhau, nó thích vịt."

Hoài Bách đỡ trán, "Này...... Dù sao, Đại Bạch sẽ không tiếp thu ngươi, ngươi đi chết tâm đi."

Tiểu Bạch nắm chặt tay: "Ta sẽ không từ bỏ!"

Ánh mắt nàng kiên định, quyết chí rằng nhất định phải ôm được mỹ nhân về.

Đại Bạch: "Cạc cạc cạc!" Sau đó đập cánh bay đi, lông trắng như tuyết mà rơi xuống.

Hoài Bách nói: "Rụng tóc nghiệm trọng như vậy, sau này sớm muộn gì cũng trọc, ngươi xác định chọn nó?"

Lòng si mê của Tiểu Bạch không thay đổi: "Trọc ta cũng thích, ta sẽ cho nàng Hà thủ ô trên núi tuyết, Phục linh bên bờ thủy, vì nàng mà tìm các kiểu linh dược trị rụng tóc."

Hoài Bách có chút cảm động, không chút khách khí mà tạt một chậu nước lạnh: "Nhưng nó thích vịt."

Tiểu Bạch suy nghĩ, đột nhiên biến thành một con vịt trắng như tuyết, vỗ cánh bay theo Đại Bạch.

Ánh mắt Thanh Hải có chút động dung, nói: "Đáng tiếc trời sinh Đại Bạch có một đôi mắt tinh tường, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu ngụy trang của nàng."

Hoài Bách cười: "Tùy bọn họ đi."

Thanh Hải hỏi: "Có cần phải nói cho nàng là Đại Bạch thích uống Lễ Tuyền, yêu ngủ trên cành ngô đồng không?"

Hoài Bách cong môi, lông mi như vũ, khẽ run lên: "Theo đuổi một người, không cần quanh co lòng vòng như vậy. Không cần nước Lễ Tuyền, cũng không cần cành ngô đồng làm chi, chỉ cần một trái tim chân thành là đủ rồi." Nàng hơi dừng lại, nói tiếp: "Theo đuổi một con khổng tước tự cho mình là vịt thì cũng như nhau mà thôi."

Thanh Hải liếc nhìn Dung Ký Bạch, bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế."

Bội Ngọc nhìn Hoài Bách, yên lặng nhỡ kỹ: "Thì ra là thế, quả nhiên sư tôn cái gì cũng hiểu, ngay cả cách theo đuổi yêu tinh cũng biết rõ ràng như vậy."

Lão Tử được buộc ở sau núi.

Nó chỉ nghe thấy tiếng bước chân của vài người là đã bắt đầu đứng ngồi không yên, ngẩng cổ kêu: "Mu mu mu!"

Triệu Giản Nhất cầm một củ cải trắng ngồi xổm trước người nó: "Tổ tông, ngươi lại làm sao thế?"

"Đồ đệ!"

Triệu Giản quay đầu lại, vẫy tay cười: "Sư tôn, sư muội."

Bội Ngọc thấy Lão Tử, trên mặt cũng thêm vài phần rạng rỡ. Vào lúc này ở kiếp trước Lão Tử đã sớm chết, bây giờ lại rõ ràng sống tốt mà đứng ở trước mắt nàng như vậy.

Quả nhiên vận mệnh là có thể thay đổi.

Nàng bước nhanh đến trước Lão Tử, vươn tay sờ đầu nó.

Ngay lúc tay nàng vừa chạm vào đầu Lão Tử, cơ thể Lão Tử run lên, đột nhiên nghiêng qua một bên ngã xuống.

Mọi người ở đây đều khiếp sợ.

Hoài Bách phản ứng nhanh nhất, sờ cổ nó, thấp giọng nói: "Tắt thở."

Thanh Hải và Dung Ký Bạch đi tới, vây quanh thi thể Lão Tử ríu rít nghị luận.

"Chết tại chỗ?"

"Không thể nào, vừa nãy thấy còn khỏe mạnh mà. Chẳng lẽ là có bệnh kín?"

Dung Ký Bạch nói: "Sư huynh, có phải ngươi làm cho nó bị bệnh hay không?"

Triệu Giản Nhất khóc không ra nước mắt: "Ta thật sự không có, ôi, ta cũng không biết tại sao lại như thế này, cải trắng đều do ta tự tay rửa sạch rồi đút cho nó ăn."

Thừa dịp các nàng đều đang xem Lão Tử, Bội Ngọc bước vài bước ra chỗ khác, trộm lấy khối Thạch Chuyển Sinh từ trong lòng, nhìn lướt qua.

Một viên đá quý ở vị trí đầu trung tâm đã sáng lên.

Động vật khác với người, người có ba hồn bảy phách, mà động vật thì chỉ có mệnh hồn, không có thiên hồn, địa hồn và bảy phách.

Trên người Lão Tử có mệnh hồn của mẹ nàng.

Bội Ngọc sững sờ tại chỗ, lệ bỗng rơi.

Lão Tử được sinh ra ngay sau khi mẹ nàng mất, sinh ra đã không giống với một con bò bình thường, vô cùng nhân tính.

Ở trong khoảng thời gian mà nàng bất lực nhất, bò nhỏ vẫn luôn ở bên nàng.

Sau đó, Lão Tử cõng nàng chạy mấy ngàn dặm, bôn ba lặm lụi thiên sơn vạn thủy, chết mệt ở dưới chân Cô sơn.

Nàng chưa bao giờ dám xa vời cầu đến được tình thương của mẫu thân. Từ khi nàng nhớ lại, nữ nhân xinh đẹp lại ngu dại kia chưa bao giờ từng để ý đến nàng dù chỉ là một lần.

Sẽ không vì nàng mà may cho một bộ quần áo ấm áp vào mùa đông, sẽ không vì nàng mà làm nên một chiếc bánh nhân đậu thơm ngọt, sẽ không vì nàng mà nhẹ tay thổi lên trên những vết thương rướm máu.

Mẫu thân, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng sẽ không cho nàng.

Nhưng nàng cũng không dám xa xỉ cầu mong.

Nàng nghĩ, nàng sinh ra đã là cái tội, làm hại cả đời mẫu thân. Đứa nhỏ tại mái ấm bên kia, chính là kết tinh của một đôi vợ chồng tình đầu ý hợp, vì yêu mà sinh. Mà nàng lại vừa lúc ngược lại.

Nàng đặt chính mình ở trong bụi bặm, hèn mọn, đê tiện mà sống trên đời này.

Không có ai sẽ yêu nàng.

Hóa ra là không phải như vậy.

"Nhãi con." Hoài Bách ngẩn ra trong phút chốc, rồi sau đó khom lưng xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói: "Đừng khóc."

Bội Ngọc nhón chân, ôm cổ Hoài Bách, ở trong lòng nàng không nói một lời nào.

Chất lỏng ấm áp vương khắp trên ngực, thấm vào áo xanh mỏng, tùy ý chảy xuôi trong lòng Hoài Bách.

Hoài Bách ôm tiểu hài tử chặt hơn, đáy mắt hiện lên thương tiếc, nhẹ thở dài: "Bội Ngọc...."

"Tiểu sư muội, ta thật sự không phải cố ý." Vẻ mặt Triệu Giản Nhất gần như sụp đổ, sắp muốn khóc.

Hoài Bách vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ rời đi, rồi sau đó khẽ vuốt lên tấm lưng gầy yếu của Bội Ngọc. Tiểu hài tử thật sự rất gầy, xương sống sau lưng nhô ra, sờ vào có chút cộn tay.

Nàng nhớ tới lúc khi nàng còn ở thế giới cũ, đã từng nhặt được một con mèo hoang nhỏ. Con mèo đó cũng như thế này, nho nhỏ gầy ốm, tâm phòng bị lại lớn, khi thấy đồ ăn, thật cẩn thận mà tới gần, có hơi chút động tĩnh là nhảy ngay vào trong bụi cỏ, cảnh giác nhìn xung quanh.

Nhưng sau khi quen thuộc, mèo nhỏ sẽ nhẹ nhàng mà cọ đầu vào tay nàng.

Nó sợ hãi thế giới nguy cơ bốn phía này, lại chỉ cho riêng mình cả đời tín nhiệm cùng ôn nhu.

Bội Ngọc lẳng lặng ôm sư tôn một lúc lâu, sau đó buông tay ra, nói: "Sư tôn, ta không sao."

Nước mắt trên mặt nàng đã khô, chỉ là đôi mắt còn chút sưng đỏ.

Hoài Bách vỗ vỗ lưng nàng.

Các nàng đi chôn cất Lão Tử.

Bội Ngọc đứng cạnh gò đất nho nhỏ hồi lâu, Hoài Bách yên lặng ở bên, tay đặt ở trên vai nàng.

Sắc trời dần tối, trăng sáng dâng lên, ánh trăng sáng tỏ vẩy lên mặt đất một tầng bạc vụn.

Thủ Nhàn phong bốn mùa đều xuân, nhưng Hoài Bách vẫn lo lắng tiểu hài tử bị cảm lạnh, khoác lên cho nàng một cái áo.

Bội Ngọc lấy lại tinh thần, cười một cái, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, chúng ta đi nghỉ ngơi đi."

Hoài Bách dắt tay nàng: "Được, đêm nay ngươi ngủ với ta."

Trở về, hai người đơn giản rửa mặt, xong chuẩn bị đi ngủ.

"Bội Ngọc," Hoài Bách ngồi ở trên giường, phía sau dựa vào một vầng trăng sáng, chỉnh lại chăn cho hài tử: "Trước kia ta cũng từng nuôi một sủng vật nhỏ."

Bội Ngọc nhìn nàng, đôi mắt long lanh ướt át.

Hoài Bách một tay chống bệ cửa sổ, cười nói: "Đó là một con mèo nhỏ, đôi mắt ướt sũng, rất đáng yêu."

Bội Ngọc hỏi: "Là Cửu Vĩ sao?"

Hoài Bách lắc đầu: "Không phải yêu, chỉ là một con mèo nhỏ màu cam bình thường mà thôi. Ta còn chưa kịp nuôi nó thành một con trư màu cam thì nó đã không còn nữa." Nàng thở dài, có chút cảm khái: "Cả đời người chính là như vậy a, không ai có thể bồi bạn cả đời. Điều duy nhất mà chúng ta có thể làm, cũng chỉ là vào thời điểm làm bạn của nhau, không để cho hối hận, như thế, lúc ly biệt, mới sẽ không bi thương."

"Nếu...... Trong lòng có hối hận thì sao?"

Thân hình Hoài Bách khựng lại, tựa hồ là nghĩ đến chuyện thương tâm, chậm rãi rũ mắt xuống, giấu đi thủy quang trong đôi mắt của mình: "Ta đã từng có ba vị bạn tốt, bọn họ đều là những người kinh tài tuyệt diễm, ta biết, bọn họ vốn nên bước lên trên đỉnh của tiên đồ, có được sự huy hoàng và rực rỡ trong cuộc đời của bản thân." Giọng nói nàng có chút run rẩy, như đang nghĩ đến chuyện xưa mà không đành lòng nhớ lại, nhưng cũng không thể nào mà dám quên: "Đáng tiếc thế sự khó lường, bọn họ vốn nên danh chấn thiên hạ, lại vô thanh vô tức mà chết đi ở trong cái xó tối tăm dơ bẩn."

Trong lòng Bội Ngọc run lên, cầm lấy bàn tay rũ xuống của Hoài Bách: "Sư tôn, là Thì Lăng sao?"

Hoài Bách sửng sốt: "Ngươi nghe rồi à?" Nàng cười khổ một tiếng, sự thống khổ trong mắt đã bị ánh trăng cắt thành vô số mảnh, "Trước kia ta đối nhân xử thể thật lãnh đạm, ích kỷ, chưa từng coi nơi này là quê hương. Hạc Thanh, Như Tuyết, Trường Phong bọn họ lại không thèm để ý, do ta nhỏ tuổi nhất, nên họ thường xuyên quan tâm tới ta. Năm ấy giải thưởng cho cuộc thi thử kiếm là Vân Trung, bọn họ vì để ta bắt được bảo kiếm, trộm thua ta."

"Hạc Thanh là đệ tử đầu tiên của Mặc môn, kỹ thuật về cơ quan có một không hai trên thế gian này, vốn nên nhậm chức Cự Tử của Mặc gia; Như Tuyết có huyết mạch phượng hoàng, cầm cung cùng Đạo thuật đều là hạng nhất, còn có Trường Phong, đó là người có thiên phú tối cao nhất mà ta thấy," Hoài Bách khẽ cười lên, "Ta thường xuyên nghĩ rằng, có thể tìm kiếm được đại Đạo trong thiên địa, có thể có được một đám bạn trời quang trăng sáng như vậy, chính là việc mà ta trước kia cũng không dám tưởng, cho nên dù mai sau này...... Sẽ còn cái gì để mà hối hận nữa đây?"

"Nhưng đến cuối cùng, ta vẫn luôn lưu lại những tiếc nuối." Hoài Bách chậm rãi nhắm mắt lại, "Ta chưa từng nghĩ tới, số mệnh của bọn họ vì ta mà thay đổi. Bọn họ chết ở trước mặt ta, chết ở một địa phương mãi mãi không có ánh sáng không có mặt trời, vô thanh vô tức, ngay cả thi hài cũng không lưu lại được."

"Sư tôn." Bội Ngọc cẩn thận nắm lấy đôi tay Hoài Bách, cố gắng an ủi nàng, "Không cần thương tâm."

Hoài Bách mở mắt ra, cười với nàng, trong mắt như đựng lấy một ánh trăng ôn thủy, "Ta không thương tâm, 300 năm đã qua đi, cũng chỉ còn vài người nhớ rõ tính danh bọn họ. Hiện giờ ta có các ngươi, đã cầu nhân đắc nhân*, sẽ không tiếc hận." Nàng sờ sờ mái tóc mềm mại của Bội Ngọc, từ trong lòng lấy ra một khối thấu kính nho nhỏ, "Trước khi du lịch thì ta đã lấy được nó, từng dùng nó để chống đỡ các năm tháng gian nan nhất của cuộc đời ta. Ngươi xem, chỉ cần tâm niệm động một chút, ngươi sẽ nhìn đến thân ảnh của những người đó."

*Cầu nhân đắc nhân – 求仁得仁: Cầu nhân đức được nhân đức, tóm lại là đạt thành lý tưởng nguyện vọng.

Trong gương xuất hiện ba thiếu niên phong hoa khí phách, đang đứng trên ngự kiếm bay lượn trong mây.

Hoài Bách buông tay ra, hình ảnh nọ lập tức không thấy, "Bội Ngọc, ta tặng nó cho ngươi, về sau nếu ngươi có người tưởng niệm hoặc là cái khác, liền dùng nó nhìn xem."

Bội Ngọc nhận lấy thấu kính, cầm vào tay là một cảm nhận như ngọc thạch ôn hoà man mát, gần giống với khối thấu kính ở trong tay nàng, chỉ là nhỏ hơn một chút.

"Sư tôn, còn ngài thì sao?"

Hoài Bách lắc đầu: "Ta không cần nữa." Trong mắt nàng ẩn chứa ý cười, thanh âm so ánh trăng càng muốn ôn nhu, "Bọn họ đã trở lại bên cạnh ta."

Bội Ngọc sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía nàng.

Hoài Bách không đáp, chỉ là nhẹ giọng nói: "Ngày mai giờ Mão (5-7h sáng) liền phải họp sáng, ngủ trước đi."

Bội Ngọc gật gật đầu, đem thấu kính cất đi, nhìn Hoài Bách một cái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Chờ tiểu hài tử ngủ say, Hoài Bách vô thanh vô tức đứng dậy, mở cửa sổ nhảy ra.

Lấy tu vi hiện giờ của nàng, tất nhiên là không cần phải ngủ.

Trăng sao thưa thớt, trời xanh thăm thẳm.

Nhạn bay về ven núi trong cơn gió lạnh lẽo, thiếu niên ngồi ở vách đá, y bào bị thổi tung lên.

Hoài Bách ngồi ở bên cạnh hắn, đưa qua một chén rượu thanh: "Như thế nào? Nửa đêm lại ngồi ở nơi này?"

Triệu Giản Nhất mím môi, nhìn qua có chút khổ sở, "Sư tôn, ta thật sự không phải cố ý, khi con bò kia đến Cô sơn, vẫn còn khỏe mạnh."

Hoài Bách một hơi uống rượu: "Ta biết, ngươi không có sai, con bò kia không phải bị bệnh, nó ngay cả hồn phách cũng không còn."

Triệu Giản Nhất há to miệng: "A...... Đây là xảy ra chuyện gì?"

Hoài Bách lắc đầu: "Ta cũng không biết, có lẽ nó đã sớm trúng một nguyền chú nào đó, chắc là vận mệnh đã như vậy, dù sao cũng không liên quan tới ngươi, không cần phải tự trách."

"Nhưng mà, tiểu sư muội vẫn khổ sở." Triệu Giản cúi đầu, ủ rũ nói: "Ta thật vô dụng, ngay cả việc dắt con bò về cũng làm không tốt, tiểu sư muội vừa đến Thủ Nhàn phong, đã chọc cho nàng khóc."

"Được rồi được rồi." Hoài Bách nhìn lên vầng trăng nằm giữa khoảng trời, "Ngươi chỉ nhập môn sớm hơn một ít so với các nàng, số tuổi lớn hơn xíu mà thôi, đừng lúc nào cũng ôm lấy hết thảy trách nhiệm vào trên người mình, lại nói, ngươi muốn bồi thường, tại sao không đi làm một chút vật nhỏ gì đó cho tiểu sư muội của ngươi a. Nàng sắp đi tập sáu Đạo ở Phi Vũ phong, chỉ sợ bị người Bách Đại phong làm khó dễ, đúng là yêu cầu cần có một ít thủ đoạn nhỏ."

Ánh mắt của Triệu Giản Nhất sáng lên, "Đúng rồi! Ta có thể làm mấy cái yển giáp kim cương, còn có thể làm một cái yển giáp hình con bò tặng nàng."

Hoài Bách vỗ vỗ vai hắn, "Đừng ở ven núi nói mát, mau trở về, ta không có ý định làm đại sư tâm linh chạy khắp nơi vào buổi tối."

Triệu Giản Nhất bò dậy, cười nói: "Cảm ơn sư tôn đã khai sáng."

Hoài Bách vẫy vẫy tay, "Mau trở về."

Triệu Giản Nhất lại nói: "Ngươi uống ít rượu một chút a!"

"Biết rồi biết rồi."

Nhìn thiếu niên đi xa dần, Hoài Bách ngẩng đầu lên, đem rượu trong hồ uống một hơi cạn sạch.

Nước rượu trong vắt từ hàm dưới chảy xuống, làm ướt cả một vết lớn trên thanh y.

Hoài Bách đặt chén rượu ở một bên, tay chống ở phía sau, chân đung đưa bên vách đá.

Gương mặt tuyết trắng chậm rãi ửng lên một tầng hồng đỏ, nàng lắc lắc đầu, lại có một chút say.

Chỉ có những lúc bình yên thì người mới dám yên tâm đắm đuối, mà nàng đã mấy trăm năm chưa từng say qua.

Giữa trăng sáng tựa hồ xuất hiện ba thân ảnh thiếu niên thiếu nữ, một người hồng y phần phật, mãnh liệt như hỏa; một người ôn tồn lễ độ, luôn tự cho mình là huynh trưởng; một người trí tuệ bao la, bất cần đời, muốn cưỡi trường phong, phá sóng muôn dặm.

Hoài Bách ngơ ngẩn nâng rượu.

Trong mơ hồ, dưới chân nàng như xuất hiện bốn cái bóng dáng, cùng nàng mời chén cộng ẩm.

"Nâng ly mời trăng sáng, với bốn bóng người a." Hoài Bách si ngốc cười lên tiếng, rồi sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, vọng lại trong khoảng không vách núi.

Sau khi cười, nàng ôm đầu, trên mặt không biết từ lúc nào đã vương đầy nước mắt.

Trăng sáng hôm nay là trăng sáng của ngày xưa sao?

Cố nhân lúc này là cố nhân của năm đó sao?

Nàng không hiểu được, chỉ có thể cố gắng hết sức, không oán cũng không hối hận.

"Người chết như qua sông, một đi không trở lại," nàng thấp giọng thì thào, qua hồi lâu, nhẹ nhàng cười, khuôn mặt là sự bễ nghễ thiên hạ cùng lợi hại năm xưa, nhưng lại mang theo nhiều nỗi buồn sầu qua bao lần trải qua tang thương nước mắt.

"Ta muốn nó trở về, nó phải trở về."

 

 

 

 

 

Editor có lời muốn nói:

"Người chết như qua sông." là một câu có nhiều ý nghĩa, đây là một dòng sông không bao giờ trở lại và nó là một phép ẩn dụ cho sư trôi qua của thời gian. Cũng giống như sông Hoàng Tuyền, một khi rời đi, là hoàn toàn cắt đứt liên hệ với trần thế, đội lên một sự tái sinh mới, cũng như cái tồn tại cũ kia sẽ hoàn toàn biến mất theo dòng đời.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: