Chương 31
"Cái giá phải trả là gì?" Vẻ mặt Huỳnh Thu thê lương: "Có quan hệ gì đâu? Cho dù muốn cả mạng sống của ta, thì có làm sao?"
Hoài Bách cười nhạo: "Mạng của ngươi đáng bao nhiêu tiền?"
Nàng hiếm khi sắc bén, cay nghiệt đến như vậy, biết rõ người này đáng thương, nhưng lời nói lại càng lúc càng tổn thương người.
"Đó là ma, người đời càng thống khổ, nàng càng sung sướng." Ánh mắt Hoài Bách lộ ra chán ghét cùng căm hận: "Ngươi thế mà lại đi tin một con ma, thật là buồn cười. Cái giá?" Nàng chỉ vào núi thịt trên giường: "Này còn không phải là cái giá của nó sao?"
Huỳnh Thu nhìn theo, môi nhẹ nhàng run rẩy.
Tiểu thư của nàng, không tô son trát phấn cũng đã là một tiểu cô nương quốc sắc thiên hương, cần ở muôn tía nghìn hồng, giữa những đàn hồ điệp màu sắc tung bay, vô tư vô lo cầm đoàn phiến vờn bắt, thân ảnh nhẹ nhàng, lượn là trong gió, không nên như vật vô tri ngồi cả ngày ở nơi này, trừ bỏ lặp đi lặp lại thống khổ trước khi chết thì ngoài ra không còn cái gì cả.
Không nên như vậy.
Nhưng nàng có thể làm gì đây?
Trước giờ nàng đều không có lựa chọn. Từ khi còn bé đã bị bọn buôn người lừa bán, bị đánh gãy tay chân, thật vất vả mới gặp được tiểu thư, lại chịu phải loạn thế, mãi cho đến bây giờ. Nàng vẫn như rơi xuống vực sâu, vốn tưởng rằng sẽ chạm tới tận cùng, rốt cuộc khi rơi mới phát hiện, thì ra thống khổ nhân sinh là không đáy.
Một lần so với một lần lại càng không thể chịu nổi.
"Ông trời phụ ta." Huỳnh Thu nức nở nói: "Thiên đạo bất công, ta chẳng qua chỉ là muốn bảo hộ một người mà thôi, vì cái gì mà lại thành như vậy? Ta cũng đã nỗ lực như thế, tại sao?"
Hoài Bách im lặng nhìn nàng.
Khuôn mặt lạnh băng, trên mặt nhàn nhạt hiện ra một tia chán ghét cùng oán hận.
"Ngươi quá yếu, cho nên dù có bị đùa bỡn, bị dẫm đạp, cũng không hề có năng lực phản kháng. Sinh ra đã là con kiến, thì phải có ý thức của con kiến."
Cái đuôi của Tiểu Bạch xù, giơ lên: "Ngươi không cần nói như vậy! Nàng đã đủ đáng thương!"
Hoài Bách xoay nhẹ cổ tay, các khớp tre trúc gãy nát, Tiểu Bạch sợ tới mức run run, không dám nói nữa.
Hoài Bách cười rộ lên, trong mắt không chút ý cười: "Ngay cả chính mình ngươi còn không thể bảo vệ, còn vọng tưởng đi bảo vệ người khác, thật buồn cười."
Tiểu Bạch cố gắng cuộn tròn thành một quả bóng, nữ nhân này đột nhiên trở nên thật đáng sợ.
Tựa như bị người chọc vào chỗ đau.
Núi thịt run run đứng dậy, đôi mắt chớp chớp, vẩn đục biến mất, con ngươi đen láy, trong suốt như tuyền.
"Huỳnh Thu." Nàng nhẹ giọng kêu.
Mọi người cùng nhìn qua, Huỳnh Thu khó tin mà cứng ngắc tại chỗ, thật lâu sau, mới dám từng bước đi phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư?
Biểu tình khẩn trương, thanh âm mềm nhẹ, như đang sợ sẽ quấy nhiễu đến giấc mộng mờ mịt này.
Hạ Tử Yên cố gắng cười, chỉ là từng tầng từng lớp thịt trên mặt chen chúc lại, nói chuyện thôi cũng thật gian nan: "Là ta."
"Tiểu thư?" Huỳnh Thu run rẩy chạm vào, khuôn mặt tươi sáng của thiếu nữ không còn như trước, tay nàng chạm vào lớp thịt đầy mỡ mềm mềm, nhưng nàng vuốt thật cẩn thận, như đang khẽ vuốt trân bảo của thế gian.
Oán khí trong thôn Hoa Nê dần tan đi, pháp trận đã hỏng, mây đen che kín bầu trời, sấm sét ầm ầm vang vọng.
Sát khí của Huỳnh Thu ngập trời, không người không quỷ, nhất định phải chịu trời phạt.
Tiểu Bạch lăn đến bên chân Hoài Bách: "Tiên trưởng, chúng ta đi được chưa?"
Hoài Bách thẳng tắp đứng tại chỗ, vẫn không nói gì.
Hạ Tử Yên cố sức giơ một cánh tay lên, chạm vào khuôn mặt của Huỳnh Thu, nói: "Huỳnh Thu, tương lai chúng ta cùng đi nơi khác xem nhé?"
Huỳnh Thu ngồi quỳ trên mặt đất, gối lên đầu gối của nàng, ôn nhu nói: "Được. Ta đưa ngươi đi biển, kỳ thật ta đã trộm mua một hòn đảo nhỏ, chuẩn bị tốt thuyền đánh cá cùng ngư cụ, xây tốt nhà nhà gỗ hoa viên, chỉ chờ ngươi tới."
Hạ Tử Yên cười nói: "Ừm, biển rộng, khi phụ thân làm tuần sát ta cũng đã nhìn thấy biển, trên biển có cả trăng sáng, ánh trăng lúc đó rất đẹp." Nàng ngừng một chút, lại hỏi: "Chỉ là đã qua hơn ba trăm năm, nhà gỗ sẽ không bị mục nát chứ?"
Huỳnh Thu cũng nở nụ cười, cười đến lệ tuôn rơi: "Vậy thì xây lại một cái, ta kiếm được rất nhiều tiền mà."
Gió thổi mạnh, cây cối cửa sổ loảng xoảng rung động, đôi vai Huỳnh Thu run rẩy, khóc lóc nói: "Tiểu thư, trời mưa thật lớn, ta muốn về nhà."
Hạ Tử Du nắm tay nàng: "Chúng ta cùng nhau về."
Huỳnh Thu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của tiểu thư, nhớ tới bức tượng thần trang nghiêm ở ngôi miếu đổ nát, nhịn không được hỏi: "Tại sao thần lại không tới cứu chúng ta?"
Tiểu Bạch xem đến dàn dụa nước mắt, nhưng khi một đạo thiên lôi ập xuống, nó liền sợ tới mức co lại: "Tiên trưởng, tiên trưởng, chúng ta nhanh đi thôi."
Hoài Bách nhấc Tiểu Bách lên ném ra ngoài cửa sổ, còn nàng lại từng bước đi về phía trước. Thanh bào đón gió bay lên, thúy vũ đơn độc lạnh buốt.
Nàng chống tay, tay áo phập phồng, gió to phần phật thổi dưới chân, phía sau trào ra muôn vàn kiếm khí.
Kiếm khí quay cuồng, ngàn vạn kiếm quang như chim bay đâm về phía đám mây, lại như con thoi xuyên qua võng, đem mây đen đầy trời cắt ra.
"Thần không cứu ngươi, ta cứu ngươi."
Rất nhiều năm trước, vào thời điểm nàng quyết định sinh hoạt thật tốt ở thế giới này, cũng là lần đầu tiên nàng cầm lấy kiếm, Cô sơn Kiếm Tôn từng hỏi nàng: "Vì sao tập kiếm?"
Nàng nghĩ ra một câu trả lời tiêu chuẩn, nói: "Vì nói."
Kiếm Tôn bế quan không còn thấy, yêu cầu nàng quay về suy nghĩ ba năm.
Nàng đối diện với vách núi đen kịt của Cô Sơn, tuyết trắng bay tán loạn, suy nghĩ ba năm. Nghĩ về kiếp trước, nghĩ tới kiếp này, nghĩ những số mệnh đã được viết tốt ở trên trang sách.
Ba năm sau, Kiếm Tôn lại hỏi nàng, nàng nói: "Vì bản tâm của ta."
Kiếm Tôn lại hỏi: "Kiếm vì sao động."
Nàng nói: "Bất bình mà minh."
Sau đó nàng trở thành đệ nhất kiếm tu chia núi cắt biển, có bạn tốt, có sư môn muốn bảo hộ, công thành danh toại, rơi vào trần thế. Được đến lại mất đi, hạnh phúc lại bi thương, đối với nàng, thế giới này đã không còn là đất khách. Những người tồn tại trên đời này, cũng đã không còn là những ký tự hư vô mờ mịt trên trang giấy.
Nàng nhớ kỹ lời thề rằng chính mính sẽ không dễ dàng cầm kiếm, cũng nhớ rõ bản thân đã từng nói, kiếm theo bản tâm, bất bình mà minh.
Huỳnh Thu đờ đẫn đứng nhìn, kiếm khí vờn quanh nữ nhân có sắc mặt thanh lãnh, trên mặt đất nơi nàng dẫm đã chồng chất vết kiếm, rậm rạp đan chéo nhau như mạng nhện. Nàng khoanh tay, lấy sức của một người, thay các nàng chắn đi thiên phạt.
Mười lăm phút sau, gió ngừng mây tan.
Sắc mặt Hoài Bách tái nhợt, nhẹ lau đi vết máu tràn ra từ khóe miệng: "Các ngươi, về nhà đi."
Tay Huỳnh Thu nắm chặt, lại chậm rãi buông ra: "Ngài, ngài....." Trong mắt nàng nghẹn ứ nước mắt, nhất thời không biết phải nên nói gì, nức nở nửa ngày, mới thấp giọng hỏi: "Vì sao phải cứu chúng ta?"
Hoài Bách không biết nghĩ đến gì, môi khẽ giật: "Có người đã từng nói với ta, chắc chắn một ngày nào đó, ta sẽ giống nàng, vĩnh viễn đọa lạc nơi đêm lạnh, giãy giụa trong vô vọng, cuối cùng cũng như nàng mà trở thành một con ma không hơn không kém, thế nhân càng thống khổ, ta càng sung sướng. Nhưng nàng sai rồi."
"Cũng không phải ai rơi vào đêm lạnh, liền muốn hòa vào bóng tối, ta, cùng kiếm trong tay, vĩnh viễn sẽ không thay đổi." Nàng vung tay áo, hai cỗ thân thể hơn ba trăm năm biến thành cát bụi, trong tro bụi xuất hiện hai thiếu nữ thướt tha duyên dáng.
Các nàng quỳ xuống dập đầu ba cái trước Hoài Bách, rồi sau đó nắm tay đi xa, không biết đi tới hoàng tuyền, hay là bờ biển.
Hoài Bách lặng lẽ nhìn bóng dáng rời đi của các nàng, trong mắt chợt lóe một tia thủy quang.
"Sư tôn!"
Hoài Bách xoay người, tiểu hài tử không biết chạy xuống núi lúc nào, thở hồng hộc nhìn nàng, vẻ mặt lo lắng.
"Không phải bảo ngươi chờ ở trên núi sao?"
Bội Ngọc bước tới trước cầm lấy bàn tay lạnh băng của Hoài Bách: "Ta lo lắng ngài."
Hoài Bách không nói gì nữa, chỉ khom lưng xuống, trán kề trán, nhắm hai mắt lại.
Không biết vì sao, Bội Ngọc bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Hạ Tử Yên, mặt nhất thời liền thiêu cháy.
Nàng nghĩ, bản thân mình 300 năm trước...... Hẳn là không có thành công đi.
Bội Ngọc: Nếu nói là thành công, ta có thể giết ta được không?
Vui còn chưa kịp, đã chua với chính mình.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)