Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 35: Vân Quy Xử (3)

900 5 5 0

Chương 35

 

 

 

 

"Đao của ngươi đâu?"

Bội Ngọc lấy ra một cây đao nhỏ từ trong túi đồ. Nó là một chiếc dao con thường dùng để róc xương, thân đao hẹp nhọn sắc bén, lóe hàn quang dưới ánh trời.

Thịnh Tể đứng xem mà cười, "Làm sao? Ngươi cầm đồ chơi nhỏ này để đánh cùng ta?"

Dư Xích Tố vội chạy lại, nhỏ giọng nói: "Trong bao trữ vật của ta có thanh kiếm, ngươi có muốn không, thượng phẩm, nhưng mà thuộc tính lại là Kim, sẽ bị Hồng Nhạn của hắn khắc."

Bội Ngọc nói: "Không cần."

Dư Xích Tố đứng ở trước người nàng nói với Thịnh Tể: "Ngươi nhìn người ta cầm dao con, ngươi dùng Hồng Nhạn để đánh mà không thấy ngại sao?"

Thịnh Tể cười gằn, "Vũ khí vốn là yếu tố quyết định thắng bại, tài nghệ không bằng thì hà tất gì phải đi tìm cớ?

"Ngươi!" Dư Xích Tố còn muốn nói tiếp, một bàn tay đặt trên vai nàng, ngăn lại những lời nàng sắp nói.

Bội Ngọc tiến lên một bước, nói với Thịnh Tể: "Ỷ lại ngoại vật, bất lợi cho ngươi."

Đạo lý này kỳ thực rất đơn giản.

Tu hành chính là sự theo đuổi không ngừng để đi tới cực hạn, là quá trình kích phát tiềm năng của chính mình. Pháp bảo tốt nhìn qua thì có lợi đối với việc tu hành, nhưng sẽ xoá bỏ nhiều khả năng của bản thân hơn, đối với những tu sĩ muốn truy cầu đến cực hạn mà nói, ngược lại là một loại trở ngại.

Diễm đao của nàng năm đó nổi tiếng thiên hạ, Tễ Nguyệt Phi Tuyết cung danh chấn Tiên môn, cái để các nàng dựa vào không phải là lợi ích của pháp bảo, mà chính là chủ nhân của pháp bảo đó.

Thịnh Tể hết sức khinh thường, "Kiếm tu không ỷ lại kiếm ở trong tay, còn có thể ỷ lại cái gì?"

Bội Ngọc hỏi: "Nếu như trong tay ngươi không có kiếm?"

"Kiếm còn người sống, kiếm đoạn người chết!"

Trong lòng Bội Ngọc hiểu rõ, để Dư Xích Tố tránh ra mấy bước, miễn cho kiếm gió lan đến gần nàng. Rồi cùng Thịnh Tể hành lễ.

Thịnh Tể nói: "Ngươi nhỏ tuổi hơn ta, nên ta chấp ngươi mười chiêu."

Bội Ngọc sửng sốt một chút, gật gật đầu, "Cũng được."

Nàng tùy tiện quơ đao ở trên không trung mười lần, "Một, hai ba. . . Mười, ngươi lên đi."

Mặt Thịnh Tể đỏ bừng lên, "Ngươi làm nhục ta!" Lời nói còn chưa dứt, khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị rút ngắn, Hồng Nhạn như một ngọn lửa đâm tới.

Dư Xích Tố đứng ở đằng xa, vẫn có thể cảm thụ được luồng khí nóng hắt thẳng vào mặt, khí lưu bị Hồng Nhạn đốt đến thiêu cháy lên.

Nàng lau mồ hôi trên mặt, sốt sắng quan sát thế cuộc trên sân.

Hồng Nhạn trong tay Thịnh Tể múa đến uy vũ oai phong, ngọn gió mang theo những vệt lửa bay lên, cây cỏ xung quanh bị đốt đến cháy vàng, lá cây hơi cuộn, ỉu xìu mà treo ở đầu cành cây.

Bóng người Bội Ngọc tựa như môt chiếc thuyền nhỏ liêu phiêu giữa cuồng phong sóng lớn, trông rất nguy hiểm.

Bỗng nhiên mũi kiếm trong tay Thịnh Tể đại thịnh, hắn đạp đất nhảy lên cao, sau đó dùng sức khai sơn phá thạch, vung kiếm chém xuống!

Dư Xích Tố bận gọi: "Nhất Phu Đương Quan!* Tránh đi Bội Ngọc!"

*Nguyên văn: 一夫当关,万夫莫开 / Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai, ý chỉ lấy ít địch nhiều.

Đây là kiếm thức thành danh của Thịnh Tể, Nhất Phu Đương Quan, Vạn Phu Mạc Khai, hắn dũng mãnh mở ra kiếm thức phối hợp với Hồng Nhạn cứng rắn, kiếm gió quét qua đều nhấc lên một làn cát bay đá chạy.

Thân ảnh Bội Ngọc hơi vặn vẹo.

Dư Xích Tố theo bản năng nhíu mày, có chút không đành lòng xem, nhưng sau một khắc, nàng đột nhiên mở to mắt.

Hồng Nhạn bổ tới trên đá, chém ra một đạo vết kiếm sâu, bàn tay cầm kiếm của Thịnh Tể chấn động đến mức run run, người đã có thể bị kiếm gió bao phủ kia, thế nhưng lại biến mất không còn tăm hơi.

Gió thu thoang thoảng qua những tán cây, hồ nước gợn lên một làn sóng nhè nhẹ.

Thịnh Tể sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng, ở phía sau lưng đau đớn một trận.

Bội Ngọc cầm ngược dao con, dùng chuôi đao đâm vào huyệt đạo ở phía sau hắn, sau đó tay trái đẩy ra, chân dưới vấp một cái, Thịnh Tể mất thăng bằng mà thẳng tắp ngã xuống hồ.

Một tiếng ùm vang lớn, hồ nước trong vắt bắn lên những bọt nước lớn, hơi nước như mây khói bốc lên.

Dư Xích Tố chạy tới, khó mà tin nổi: "Ngươi đã làm như thế nào!"

Bội Ngọc đem tiểu đao ném trở về, khoác lên lại chiếc áo choàng thúy vũ, hòa hoãn nói: "Quá chậm."

Dư Xích Tố sửng sốt một chút, quá chậm?

Xưa nay chưa ai nói đường kiếm của Thịnh Tể chậm. Dưới cái nhìn của nàng, nó thật sự là nhanh đến cực hạn. Một chiêu kiếm không thể tránh khỏi, lúc ấy nàng chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh đỏ đậm.

Thế mà người này lại còn nói là quá chậm?

Nhưng nàng không biết, nếu như có một người bị phế đi tu vi, linh căn, bị ném tới bên dưới Vạn Ma Quật mà chưa chết, né tránh mấy chiêu kiếm này, cũng không thể coi đây là một cái chuyện không bình thường gì.

Khói trắng mờ mịt, Dư Xích Tố ngơ ngác nhìn trông mặt nước phẳng lặng như gương, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, "Hỏng bét! Hình như hắn không biết bơi!"

Bước chân của Bội Ngọc dừng lại.

Lại là một tiếng rơi xuống nước, Dư Xích Tố nhảy xuống hồ, thân hình như cá bơi, đem người chết đuối kia kéo tới, ngay sau đó ngồi quỳ chân trên mặt đất, dùng sức làm cùi chỏ để kìm bụng của hắn.

"Khụ khụ khụ. . ." Thịnh Tể ho ra mấy ngụm nước, chậm rãi khôi phục ý thức.

Bội Ngọc yên lòng, từ bên đường bẻ lấy một nhánh cành cây, vớt Hồng Nhạn của hắn lên.

"Kiếm của ta. . ." Thịnh Tể mơ mơ màng màng nói.

Dư Xích Tố tức giận oán trách: "Kiếm kiếm kiếm, kiếm mất, cả ngày chỉ biết kiếm, ngươi có biết là ngươi sắp chết tới nơi rồi hay không!"

Thịnh Tể bỗng nhiên giãy nảy như con cá chép mà ngồi dậy, "Kiếm của ta!"

Bội Ngọc chỉ chỉ trên mặt đất.

Thịnh Tể ôm Hồng Nhạn như ôm tức phụ, cắn cắn môi, nhìn nữ hài thấp hơn nhiều so với hắn, "Ngươi, ngươi làm sao tự nhiên biến mất? Có phải là dùng pháp bảo gì đó?"

Bội Ngọc lắc đầu một cái, nhưng sau khi hắn nói như vậy, cũng muốn bản thân mình thật sự có một món pháp bảo.

Thịnh Tể không tin, "Không đúng, một người thì làm sao có thể có nhanh như vậy? Ngươi nhất định là giở trò lừa bịp!"

"Ngươi làm không được, cũng không có nghĩa là những người khác không làm được." Bội Ngọc bỏ lại cành cây, ở bên hồ nước cẩn thận rửa tay sạch sẽ, sau đó quay người đi tới trên trấn.

Dư Xích Tố vội chạy ở sau lưng nàng, "Bội Ngọc, ngươi thật là lợi hại a!"

"Vừa nãy sao ngươi làm được như thế? Ta chớp mắt một cái, ngươi đã không thấy tăm hơi, một người thật sự có thể nhanh đến như vậy sao?"

"Ngươi thật sự là không có tu vi ư?"

Thịnh Tể nhìn bóng lưng dần đi xa của các nàng, có chút bực mình liếc nhìn Hồng Nhạn, không phục hô: "Ngươi chờ! Ta nhất định sẽ vượt qua ngươi!"

Dư Xích Tố xoay người cười nói: "Ngươi cứ đi hong khô trước đi! Bị cảm lạnh rồi cũng không nên khóc chít chít mà chạy đi cáo trạng với Thái Sơ thiên!"

Bội Ngọc đi một đường, Dư Xích Tố thì thầm bên tai nàng một đường.

"Mấy người ở Thủ Nhàn phong các ngươi đều thâm tàng bất lộ như thế sao?"

"Mới nãy là ngươi để cho hắn biết tự mình nhận lỗi?"

"Ta còn không nghĩ ra, chiêu thức lúc đó là của Cô sơn sao?"

Bội Ngọc thở dài, "Đây cũng không phải là việc khó."

Dư Xích Tố há to miệng, "A?"

"Cái ta vừa mới làm, cũng không phải là kiếm pháp Cô sơn, ngay cả chiêu thức cũng không tính, chỉ là một đòn rất phổ thông mà thôi."

Dư Xích Tố ngơ ngác mà nghe, vẫn là nghi hoặc không rõ, dưới cái nhìn của nàng, đầu tiên là Bội Ngọc thần bí xuất hiện ở phía sau Thịnh Tể, rồi tùy tiện đưa tay đẩy hắn vào trong nước, thân ảnh có thể gọi là quỷ mị, rất nhiều tiền bối Trúc Cơ cũng không có cách nào làm được, huống chi một đứa nhỏ còn chưa tu đến Luyện Khí như nàng đây?

"Quen tay hay việc, tích lũy lâu dài sử dụng một lần. Bào Đinh* lúc mới học mổ trâu, hắn chỉ thấy con trâu, ba năm sau, cái hắn thấy không chỉ là trâu nữa, về sau hắn lấy thần hồn cảm nhận mà không lấy mắt để nhìn, dễ dàng di chuyển lưỡi dao như đưa vào khoảng không rộng rãi. Ta chẳng qua chỉ là biết góc độ xuất kiếm của Thịnh Tể, nắm được thời cơ, sớm tránh đi, cho nên mới có vẻ thành thạo điêu luyện. Nếu ngươi chuyên cần luyện tập, cũng sẽ đạt tới mức độ này."

*Bào Đinh là một nhân vật hư cấu trong Nam Hoa kinh, ở < thi> của Trang Tử. Bào Đinh với thân phận đầu bếp của Lương Huệ vương, có kỹ xảo mổ trâu vô cùng thành thạo, lên tới một tầm cao hoàn toàn mới, đến mức có thể làm thành nghệ thuật để thưởng thức.

Đương nhiên, nàng cũng không có nói, loại thành thạo điêu luyện này được hình thành tại không biết bao nhiêu con đường sinh tử, bên trên là vết thương đầy rẫy. Dù sao thì Thiếu cung chủ Thiên Hàn cung, sẽ không phải chịu những cực khổ như thế.

Con mắt sáng của Dư Xích Tố tràn đầy kinh ngạc, "Ngươi nói là ta cũng có thể đạt đến cảnh giới như ngươi sao?"

Bội Ngọc gật gật đầu, "Chỉ cần ngươi nỗ lực."

Dư Xích Tố vội tỏ ra thái độ, "Ta nhất định sẽ cố gắng! Ngọc tỷ!"

Bội Ngọc: ?

Dư Xích Tố lôi kéo tay nàng, đôi mắt đẫm lệ, "Cô cô ta luôn nói ta phế vật, bọn họ đều cảm thấy ta quần áo lụa là, chỉ có ngươi là không nghĩ như vậy. Ngọc tỷ, về sau ngươi chính là tỷ của ta, chúng ta kết bái đi!"

Bội Ngọc gỡ tay ra, im lặng bày tỏ chống cự.

Nhưng Dư Xích Tố đang chìm đắm trong hưng phấn vì được làm Bá Nhạc*, không chút nào để ý, "Ta muốn đưa ngươi một thứ." Nàng sờ sờ túi, thân thể bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt trắng bệch, ". . . Ngọc của ta?"

*Nhắc tới Bá Nhạc là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.

"Thôi rồi, ngọc của ta mất rồi, cô cô đánh chết ta mất!"

Bội Ngọc nói: "Ngươi đi tìm đi." Sau đó định về trấn, nàng lo lắng nàng đi quá lâu, sư tôn trở lại tìm không thấy, sẽ lo lắng trong lòng.

Dư Xích Tố hoang mang hoảng loạn gật đầu: "Được. Ngọc tỷ ngươi thay ta đi Quy Vân Xử xem, còn ta thì quay lại chân núi tìm."

Bội Ngọc cau mày, "Ta vẫn chưa. . ." Vẫn chưa định giúp nàng tìm kiếm.

Dư Xích Tố mở miệng cướp lời trước, "Là một khối ngọc trắng có hình cá chép, cám ơn ngươi nhé, ngươi đúng là người tốt!"

Bội Ngọc: "Nhưng ta không có. . ."

Dư Xích Tố vung vung tay, "Ta đi trước tìm, tửu lâu bên kia xin nhờ ngươi!"

Bội Ngọc nhìn bóng lưng đang vội vàng chạy đi của nàng, vốn định không để ý, nhưng do dự trong chốc lát, nàng lại chuyển hướng đi tới Quy Vân Xử.

Bạch ngọc được điêu khắc thành hình cá chép sao? Nàng không tên nghĩ đến Hồng Lý bội trên người, không khỏi sinh ra vài phần hiếu kỳ.

Trước cửa Quy Vân Xử có người đang ồn ào tranh cãi.

"Khối ngọc bội này khẳng định không phải là của ngươi!" Thiếu nữ áo đỏ ngăn cản một nam nhân trung niên, "Ngươi một thân rách nát, làm sao có thể có một khối ngọc tốt như vậy?"

Nam nhân có vẻ hèn mọn kia muốn đẩy nàng ra, lại phát hiện cánh tay duỗi đến như chạm phải một hòn núi lớn, hắn dùng sức chín trâu hai hổ cũng không thể mảy may dịch chuyển được.

"Ngươi, cái cô nương này, khối ngọc này là đồ gia truyền mà gia gia ta để lại được chưa?"

Thiếu nữ cười gằn, "Muốn giả mạo người mất để trộm ngọc? Ngươi cũng không nghĩ đến người mất sốt ruột cỡ nào."

Nàng nhấc chân đá một cái, sau đó trực tiếp đoạt lấy ngọc trên tay nam nhân, "Một cước này, là nãi nãi của ngươi có lòng tốt tặng cho! Cực kì thích hợp!"

Không nghĩ tới nam nhân kia sau khi bị đá ngã xuống đất, cư nhiên bắt đầu giở trò vô lại, lăn lộn trên đất nói thiếu nữ là kẻ cướp, lấy đi ngọc bội tổ truyền của hắn.

Thấy mọi người nghị luận sôi nổi, Bội Ngọc chậm rãi đi ra, nói với nam nhân: "Khối ngọc này không phải là của ngươi."

Nam nhân mắng: "Ngươi là ai? Ngươi nói không phải là không phải à? Khối ngọc này là ông nội ta để lại cho ta, đã bao nhiêu năm rồi, ta hiểu rồi, " hắn chỉ vào Bội Ngọc hai người, "Hai người các ngươi thèm khát đồ gia truyền của ta, không đúng quy tắc mà đến cướp bảo bối, trời ạ, dưới chân Cô sơn tại sao lại có thể có những loại người như các ngươi? Các tiên trưởng không đến quản sao?"

Bội Ngọc lạnh lẽo nhìn hắn, đợi hắn nói tới miệng đắng lưỡi khô xong, từ trong lồng ngực lấy ra Hồng Lý bội.

Hồng Lý bội lóe lên quang mang màu đỏ thẫm, cùng Bạch Lí bội hoà lẫn, như một đôi song sinh.

"Như nào? Lẽ nào khối ngọc này cũng là đồ gia truyền của ngươi, cũng bị ngươi làm mất, vừa lúc bị ta nhặt được?"

Nam nhân ngây ngẩn cả người.

Thái độ của người vây xem lập tức thay đổi, "Vừa nhìn thì biết ngay hai khối ngọc này chính là một đôi, đứa nhỏ này mới ngồi ở trong quán, nhất định là của nàng."

"Ta nói người đàn ông này nhìn qua nghèo nàn, làm sao có được một khối ngọc tốt như vậy. May mà tiểu cô nương đúng lúc vạch trần, không để hắn mạo hiểm lấy đi."

Nam nhân thấy ngọc bội không lấy được, đỏ mặt chen vô đoàn người chạy mất.

Thiếu nữ cười rồi chắp tay thi lễ, "Mới vừa rồi cám ơn ngươi, " ánh mắt của nàng dừng lại trên mặt nạ quỷ bên hông Bội Ngọc, "Sao ngươi lại có măt nạ mà sư huynh làm ra. . . Tiểu sư muội! ?"

Bội Ngọc cau mày lại.

Thiếu nữ vội báo họ tên, "Ta là Dung Ký Bạch, đệ tử Cô sơn tại Thủ Nhàn phong, ngươi là đồ đệ mà sư tôn mới thu được sao?"

Bội Ngọc rũ mắt xuống, cắn môi, không trả lời.

. . . Bạch nhi của Sư tôn? A.

Duyên, thần bí vô cùng, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

 

Tác giả có lời muốn nói:

Duyên, thần bí vô cùng, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. —— mù thì nhìn cái gì.

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: