Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 26: Đại yêu (5)

815 5 9 0

Chương 26:

 

 

 

Lúc các nàng cách động yêu không xa, rừng trúc bỗng nổi cơn lốc, hàng trăm chiếc lá như lưỡi dao bay lại.

Hoài Bách cười cười, lại đem lá trúc trên tay đặt bên môi, uyển chuyển lượn vòng thổi một khúc giai điệu nho nhỏ.

Trăng sáng chưa tắt, giống như một ngọn đèn lẻ loi treo giữa vách núi.

Sát khí trong rừng biến mất, mang theo ngọn gió phá không chia cắt trúc diệp đang vờn quanh Hoài Bách cùng Bội Ngọc, vì các nàng mà phủ thêm một tầng áo giáp.

Dưới ánh trăng nàng thổi sáo, chậm chậm bước đi trong rừng, khung cảnh này thế nhưng lại có thể đẹp tựa như tranh.

Bội Ngọc nhìn bóng dáng phiêu dật ở trước mặt, thầm nghĩ sư tôn vẫn luôn phong nhã như vậy.

Đôi mắt hạnh của Hoài Bách cong cong, thầm nghĩ, hê, giả đò thật sự rất vui.

Kế trước dụ yêu không thành, kế hai lại tới.

Chỉ trong khoảng khắc, rừng trúc lại xảy ra dị biến.

Một cơn mưa máu tầm tã rơi xuống, xào xạc rừng động lá rơi, tung tóe trên đá, mưa máu xối xuống, cỏ cây lập tức khô héo, bùn đất nháy mắt mòn dần.

Trong tay Hoài Bách xuất hiện cây dù, nghiêng nghiêng đem dù che ở trên đầu đứa trẻ, cười nhạo: "Chỉ có chừng này bản lĩnh sao? Yêu này thật đúng là làm đệ đệ là được nha."

Tựa hồ là nghe được giọng điệu coi khinh của nàng, gió càng ngày càng mạnh, mưa càng lúc càng lớn, phía trước là một mảnh sương mù.

Trong bụi cây thấp thấp, đột nhiên vươn ra mấy đôi tay tái nhợt, muốn kéo ngã hai người.

Hoài Bách nhấc chân dẫm lên, chỉ nghe răng rắc một tiếng giòn vang, đôi tay chết kia vậy mà lại bị nàng dẫm đứt.

Nàng chậm rãi đi qua, phía sau lưng là những cánh tanh đứt gãy phủ kín cả đường, trên chiếc giày màu lam nhạt bị bắn lên vài giọt máu đen.

Ánh mắt Bội Ngọc không tự chủ được mà luôn nhìn về phía đôi giày.

Giày của sư tôn, bị mấy thứ này làm dơ.

Con quỷ này, lại có thể dám đem máu dính lên trên giày của sư tôn.

Trong mắt nàng thêm vài phần khói mù, yên lặng điều khiển huyết khí cắt nát những thi thể giấu trong bụi cây.

Vật chết vô tri, làm dơ giày của sư tôn, các ngươi xứng sao?

Thịt nát đẫm máu treo ở trên bụi rậm, từng giọt máu tí tách tí tách nhỏ xuống, nhìn thì có vài phần giống như đang giăng đèn kết hoa.

Trên mặt Bội Ngọc lộ ra vẻ trầm tư, những thi thể này rõ ràng đã chết mấy năm, hồn phách ly thể, sao lại còn có thể chảy máu y như người sống.

Đám xác chết vì đói ở trong thôn kia, tựa hồ cũng có tình huống như vậy.

Đem toàn bộ người trong một thôn luyện thành hoạt thi, cần có huyết vụ bao quanh, dùng hoàng tuyền đồ để bày trận, tái tạo nên một phương địa ngục trần gian không chịu đến sự cai quản của Thiên Đạo.

Trên đời này đáng lẽ chỉ nên có một mình nàng làm được.

Trừ khi có người nắm giữ năng lực huyết vụ.

Hoài Bách bỗng nhiên cười nói: "Yêu này còn không trốn đi, có chút không giống tác phong của nó."

Rốt cuộc thì lúc mới gặp, nó đã chạy trốn thật dứt khoát, cực kỳ hiểu chuyện.

Bội Ngọc nghĩ nghĩ, nói: "Yêu cũng có khí phách của yêu."

Làm đại yêu của một phương, có yêu thì tùy ý làm bậy, tàn sát vô tội, có yêu thì tu thân dưỡng tính, bảo hộ thế nhân, nhưng bất kể là yêu nào, chúng đều sẽ không khom lưng với địch nhân đã tới tận cửa nhà mình khiêu khích. Chúng nó không phải người, từ khi sinh ra đã phải học cách chiến đấu, chỉ có đủ mạnh, mới có thể tranh đến một con đường sống ở trong Thiên Đạo vô tình.

Không chiến thì chết, không tranh cũng chết.

Cùng một loại người đáng thương không được Thiên Đạo quan tâm, từ trước tới nay, trong lòng Bội Ngọc đối với yêu tộc mang thương tiếc, lại có vài phần thưởng thức.

Cho nên ở trong huyết vụ, nàng vươn tay cứu con khổng tước yêu kia.

Hoài Bách câu môi: "Ta đoán là nó đang cất giấu bảo bối gì đó ở trong sào huyệt."

Nàng cười cười, nhảy lên cao, từ trên ngọn trúc bẻ một cành non mịn.

Trúc diệp kinh hãi tuôn rơi, Hoài Bách cầm cành, tiện tay chọn ra một bụi cây trên đường.

Đẩy ra vài cọng trúc, trước mắt lập tức rộng mở thông suốt. Một dòng suối nhỏ róc rách trên cự thạch uốn lượn, trăng sáng chiếu vào khe núi, dòng suối lăn tăn, tiếng nước lách cách che đi mưa gió vắng lặng.

Hoài Bách vẫy vẫy cái cành, kỳ quái nói: "Đã đi tới cửa nhà, không phải là nên có đàn khỉ con đàn khỉ cháu lao tới vây quanh chúng ta sao?"

Bội Ngọc ngây người, khỉ con khỉ cháu?

Trong rừng trúc lại có tiếng động lạ, quả thật là các nàng bị vây quanh, nhưng không phải khỉ con khỉ cháu, mà là ——

Một đám chuột trúc mập mạp to tròn béo ụ ị, mặt đầy ngốc manh, trong miệng kẽo kẹt kẽo kẹt cắn trúc, ngơ ngác mà nhìn các nàng.

Đa số chuột trúc có lông màu xám đậm, chỉ có lẻ tẻ vài con toàn thân có màu trắng tuyết, ở dưới ánh trăng lóe ánh bạc.

Đôi mắt Hoài Bách sáng lên, nói với chuột trúc trắng: "Ngươi thật xinh đẹp."

Con chuột trúc trắng xinh đẹp sợ tới mức lông tơ dựng đứng hết lên, nháy mắt biến thành một con nhím nhỏ màu trắng, cuộn tròn thành một cục chậm rãi lăn qua bên chân Hoài Bách.

"Nhiều chuột trúc như vậy, có thể chế biến thành thật nhiều món ăn, không lỗ."

Hoài Bách vừa dứt lời, một tảng lớn chuột trúc cuộn thành hình tròn. Những con vật nhỏ này, rõ ràng là đã sợ tới mức không xong, nhưng vẫn cố chấp nằm ở trên mặt đất, biến thân mình trở nên to lớn để ngăn cản đường đi.

"Có đàn em, thật hạnh phúc." Hoài Bách cảm khái một câu, cành trúc trong tay nhẹ nhàng lay động.

Đất núi rung chuyển, dòng suối nho nhỏ rời khỏi núi đá, bay lên giữa không trung, như lụa trắng bạc hồng, đột nhiên đâm tới khe hở ở giữa cục đá —— ở chỗ đó, chính là động yêu!

“Chi chi chi chi chi!” Đàn chuột súc thành một đoàn, sợ tới mức chi chi gọi bậy.

Khe suối vỡ toang, giữa hơi nước mù mịt, nữ tử thanh sam thúy vũ dựa trên đá, chậm rãi mỉm cười với nàng.

Bội Ngọc hơi giật mình, “Sư tôn?”

Sắc mặt Hoài Bách khẽ biến, bế lên đứa nhỏ đang nhảy lên dốc đá ở phía sau, “Bội Ngọc, ngươi cẩn thận……” Lời nói của nàng đột nhiên dừng lại, ý cười nhẹ trên mặt không còn, vươn tay quơ quơ trước mắt tiểu hài tử: “Nhãi con?”

Mà đứa nhỏ lại mở to mắt, trong mắt đã mất đi một chút thần sắc.

Hoài Bách thầm nghĩ không ổn. Có chút yêu quái sẽ làm thuật quỷ mị, đem người kéo vào trong ảo cảnh.

Một khi trúng chiêu, trừ bỏ người làm thuật phải đi giải chú thì sẽ không có biện pháp đánh thức lại nào nữa.

Nàng khinh địch.

Ai có thể nghĩ đến, một con chuột trúc thành tinh lại có thể tạo ra ảo cảnh!

“Rời đi nơi này, ta sẽ cởi bỏ chú thuật cho nàng.”

Hoài Bách cẩn thận đem nữ hài đặt ở trên núi đá, bày ra kết giới, rồi sau đó cầm lấy cành trúc, cúi đầu lạnh lùng nhìn con yêu tinh đang nói chuyện.

Bội Ngọc biết bản thân đang rơi vào trong ảo mộng.

Nàng được Lão Tử cõng chạy ra Ngạn thôn. Khi đến dưới chân núi Cô Sơn, Lão Tử mệt mỏi mà chết, thân mình ngã xuống, như một ngọn núi đè lên trên cái chân gãy của nàng.

Nàng ngơ ngác nhìn Lão Tử, thật sự cũng không cảm thấy đau lắm.

Chẳng qua chỉ là đói.

Nửa người bị thi thể của Lão Tử đè lên, nàng đẩy ra không được, chỉ có thể nằm trên mặt đất, uống vài giọt mưa sớm, nhai mấy ngụm cỏ xanh bùn lầy.

Lại qua mấy ngày, nàng đói tới mức không còn cảm giác.

Cả người mê man, giống như một cái xác nằm bất động trên đất, cuộc đời như ác mộng hỗn độn, từng màn từng màn mà hiện lên trước mắt.

Nàng đã sống chật vật như vậy, chẳng lẽ còn phải chết đi một cách đáng thương như vậy sao?

Hoa Nương luôn nói khổ tận cam lai*, rõ ràng là đã đau đớn như vậy, vì sao lại không thể chờ tới được một chút ngọt ngào chứ?

*Khổ tận cam lai: Đau khổ qua đi, hạnh phúc sẽ tới.

Không bao giờ cam lòng.

Cố gắng đi qua một đường sinh tử, trước mắt bỗng nhiên vút qua một tia màu ngọc bích.

Tiên nhân thanh y cong lưng xuống, khuôn mặt như tranh hiện lên dày đặc thương xót, khóe mắt lặng lẽ rơi lệ.

Như một thần phật cao cao tại thượng, đau xót chúng sinh vất vả.

Đôi mắt đứa nhỏ ươn ướt, dùng hết chút sức lực còn sót lại, suy yếu cười nói: “Thần tiên tỷ tỷ, ngươi tới đón ta sao?”

Tiên nhân ôm lấy nàng, “Đúng vậy.”

Bội Ngọc khép mắt, dồn nén lại tất cả cảm xúc đang phập phồng, đi đến trước mặt nữ tử thanh y trong ảo cảnh, ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ngài là sư tôn nào đây?”

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: