Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 28: Đại yêu (7)

534 1 5 0

Chương 28:

 

 

 

Không đúng, là cái tác giả xinh đẹp nào đó hãy dừng bút lại, đừng viết văn nữa!

Trong lòng Hoài Bách âm thầm lặng lẽ mà mạ vàng cho chính mình, sau đó lại không nhịn được mà thở dài một hơi. Thật tức a! Năm đó, tại sao mình lại viết một nội dung báo thù xã hội như thế?

Nàng còn nhớ rõ là có một cái bình luận——"Thật là thú vị, người tốt sống không thọ, người xấu sống ngàn năm. Bội Ngọc tốt như vậy, lại bị cưỡng ép giảm đi trí thông minh của mình, nằm trong tầm tay của Hắc tâm liên kia, vì nàng mà phải trả giá cho cả sư môn. Còn nữ chủ, dẫm đạp lên bao nhiêu hài cốt, xây tông lập phái, trời sáng trăng tỏ, ta thật sự không thể hiểu được ý nghĩa của việc viết ra cái thể loại văn đi báo thù xã hội của ngài a.

Nàng trả lời: "Nhưng là đây chính là hiện thực."

Kẻ xấu sống lâu, người tốt chết sớm. Lương thiện bị giẫm lên, lòng thành chết không tử tế.

Người kia trả lời: "Ha ha, tam quan bất chính."

Hoài Bách ngốc tại chỗ. Nàng tự nhận rằng nàng là một người có tam quan rất bình thường, nhưng vì sao lúc ấy lại có thể viết ra một quyển sách như vậy?

Thực sự kỳ quái.

Nàng chỉ thoáng sửng sốt, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng biến hóa, lại một cái chớp mắt, đứa nhỏ đã bị đè ở dưới lưng bò, lặng im chờ chết.

Ngay lúc này, Hoài Bách phát hiện mình có thể cử động.

Nàng đã dần dần hiểu được, đây là đang tiếp tục nội dung vở kịch ban đầu, chỉ đúng vào lúc nguyên chủ sắp gặp mặt với Bội Ngọc, nàng mới có thể khống chế thân thể lại một lần nữa, thực hiện nội dung vở kịch một lúc.

"Ngài là sư tôn nào đây?"

Hoài Bách thương tiếc mà nhìn đứa nhỏ, lúc đang định vô liêm sỉ nói ra ta là sư tôn mà ngươi thích nhất, trên bụng bỗng nhiên bị một cây đoản kiếm đâm vào.

Mặt Bội Ngọc không cảm xúc: "Ta biết ngươi không phải là bất cứ người nào."

Không phải là thần tiên tỷ tỷ đã cứu nàng vào thời khắc sinh tử kia, và cũng không phải là người sư tôn dịu dàng ấy đã dẫn nàng đi ra huyết vụ.

Người ở trước mắt, chỉ là yêu tinh hóa thành, muốn mượn cơ hội để mê hoặc tâm trí nàng, dùng nàng đến uy hiếp sư tôn mà thôi.

Hoài Bách cười đến nheo lại mắt, nghĩ thầm: "Đồ đệ của ta thật thông minh."

Nhưng ngay sau đó, nàng liền không cười được.

Đứa nhỏ mặt lạnh nói: "Không được nói, không thì, giết ngươi."

Hoài Bách chớp mắt mấy cái, có phải là nàng đã cầm nhầm kịch bản rồi không.

Bội Ngọc đem đoản kiếm thu về trong tay áo, nói: "Đi."

Tâm niệm vừa động, các nàng đến đỉnh núi của Thủ Nhàn phong. Thủ Nhàn phong bốn mùa trường xuân, bất cứ lúc nào đi tới, đều là một mảng xanh biếc, chung quanh đều là một bầu không khí tươi mới và ấm áp, Hoài Bách thoải mái mà thở dài.

Bội Ngọc nhíu mày lại, con yêu tinh này không quá nghe lời.

Hoài Bách: "Ai ~ "

Sắc mặt Bội Ngọc lạnh xuống: "Ta cho ngươi nói chuyện sao?"

Hoài Bách ủy khuất ba ba nói: "Là ngươi gọi ta mà."

Bội Ngọc cười gằn, "Ta gọi sư tôn ta, ngươi là một con yêu tinh, đáp làm cái gì? Ngươi xứng à?"

Hoài Bách cũng cười lên, "Vậy ta đây đúng thật là quá xứng rồi."

Bội Ngọc tức giận, "Ngươi không xứng!"

Hoài Bách cười híp mắt: "Ta không xứng thì ai xứng?"

Đoản kiếm ở trong tay áo Bội Ngọc vung ra ra, lóe lên một tia sắc bén, hung khí ở trên không chỉ cách Hoài Bách một chút. Nàng nhìn đôi mắt hạnh cong cong, chứa đầy ý cười của sư tôn, không xuống tay được, chỉ oán hận nói: "Không cho cười!"

Hoài Bách bận che miệng, "Ta không cười há há há không cười."

Yêu tinh đáng giận, lại dám đội lấy vẻ bề ngoài của sư tôn để trêu đùa nàng như vậy, lửa giận ở trong lòng Bội Ngọc hừng hực lên, vẫn cứ là lúc khi nàng đối mặt với khuôn mặt đó, làm thế nào cũng đều không nhúc nhích được sát tâm, "Yêu tinh!"

Hoài Bách đến gần, "Đại Vương có gì phân phó?"

"Câm miệng cho ta!"

Đôi môi Hoài Bách không khỏi cong lên, nhịn không được mà nghĩ, đồ đệ của ta thật là đáng yêu, ngay cả khi tức giận, nàng cũng đáng yêu như vậy.

Biển mây trên núi cuộn quanh, một tia nắng dọc theo chân trời mà chiếu tới, mặt trời màu đỏ chậm rãi lộ ra, khoảng trời mênh mông đẫm ánh vàng.

Ánh bình minh nơi Phù Tang sống dậy, thiên địa vắng lặng bao trùm.

*Phù Tang là một địa danh trong thần thoại và truyền thuyết của cổ đại xưa. Tương truyền rằng, mặt trời mọc lên ở nơi đây.

Bội Ngọc câu môi, chắp tay lẳng lặng nhìn khung cảnh mặt trời mọc tráng lệ trước mắt.

Mặt trời mọc ở Cô sơn rất đẹp, tâm nguyện lớn nhất của nàng trước đây là có thể bồi sư tôn cùng ngắm trời mọc một lần. Nhưng cái tâm nguyện này, đặt ở đáy lòng đã trăm nghìn năm, xưa nay vẫn không có cơ hội thực hiện.

Bây giờ cuối cùng thì cũng coi như là đạt được ở trong ảo cảnh . . . Tuy rằng sư tôn bên cạnh này chính là một con yêu tinh giả trang.

Thôi, giả cũng tốt, dù sao thì sư tôn vĩnh viễn không thể bồi với nàng được —— nàng dậy không nổi.

Hoài Bách lại im lặng, chuột trúc ở trong lòng không ngừng dùng vuốt nhỏ gãi gãi tay nàng, làm cho lòng nàng dâng lên một nỗi xao động, liếc mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đứa nhỏ, cười nói: "Ha, đi, chưa, Đại Vương? Ngươi còn chưa xem đủ à."

Thích xem mặt trời mọc như vậy, sau khi trở về Cô sơn, mỗi ngày nàng đều bồi đứa nhỏ này xem a.

Bội Ngọc nắm chặt tay, "Ồn ào."

Mặt mày Hoài Bách cong cong, tỏ ra vẻ hiền lành vô hại, "Ngươi rất thích xem mặt trời mọc sao?"

Bội Ngọc vốn định nói liên quan gì đến ngươi, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, tiếng đã biến thành một cái "Ừ" rầu rĩ.

Nàng thích mặt trời mọc, thích biển mây, thích hết thảy những khung cảnh mỹ lệ tươi sáng trên cõi đời này, nhưng nàng vẫn thích nhất là làm bạn, ở bên cạnh cùng với sư tôn.

Hoài Bách mềm lòng đến rối tinh rối mù, "Mai mốt để sư phụ ngươi dẫn ngươi đi xem mặt trời mọc a, ta nghe nói mặt trời mọc ở Cô sơn có thể nói là tuyệt nhất trên đời, áng vàng dệt mây, mặt trời đỏ rực, so với trong ảo cảnh thì càng đẹp hơn."

Bội Ngọc khinh bỉ nhìn nàng một cái, "Yêu tinh như ngươi còn rất có kiến thức." Ngừng lại một lát sau, nàng lại khe khẽ lắc đầu, "Không được, lúc đó quá sớm, sư tôn không dậy nổi."

Hoài Bách thẹn thùng sờ sờ mũi, tuy tiểu đồ đệ còn chưa vào cửa, ấy mà lại có thể rõ tính nàng như thế.

Thật đáng mừng, thật đáng mừng.

Xem mặt trời mọc xong, Bội Ngọc cảm thấy hài lòng, vốn định tiện tay giải quyết con yêu quái không da không mặt này, lại sợ giết chết yêu quái xong sẽ khiến cho sư tôn nghi ngờ, dù sao thì bây giờ nàng vẫn còn là một hài tử tay không tấc sắt.

Vì thế nàng chỉ bỏ lại một câu —— "Vận khí của ngươi không tệ, hôm nay tha cho ngươi mạng chó." Dứt lời, nàng chắp tay đi về phía trước một bước, từ biển mây mênh mang rơi xuống.

Tư thế rơi xuống vực vô cùng cao lãnh, thong dong, rất có phong độ của Huyết ma.

Hoài Bách nhìn bóng dáng đứa nhỏ theo vách núi mà biến mất, lập tức cũng đi theo nhảy xuống.

Tuy rằng không phải là không còn những phương pháp nào khác để đi ra ảo cảnh.

Gió lạnh thổi tới làm nàng rụt cổ, trên không trung còn không quên nghĩ: "Đồ đệ nói sai rồi, nếu như đối diện với nàng là một con chuột trúc yêu, phải nói là tha cho ngươi mạng chuột, nếu như người đối diện là mình, phải nói là tha cho ngươi mạng người, cho dù có như thế nào, đều sẽ không xuất hiện một con cẩu vượt chủng, cái này thật là quá không nghiêm cẩn."

Nàng lại nghĩ: "Đồ đệ bị bức bách đến phải nhảy xuống vực, còn không quên bỏ lại một câu hung ác, thật là một con sói lang, tàn nhẫn, khó hiểu."

Trước mắt Bội Ngọc trắng xóa một mảnh mây mù, sau đó là cây cỏ xanh biếc, lại sau đó là mặt đất cứng cỏi, nàng lập tức muốn té thành cát bụi, nhưng nàng lại không sợ hãi chút nào, chỉ là khó hiểu, vì sao yêu quái kia cũng muốn nhảy xuống theo đây?

Nàng không có ngã thành mảnh nhỏ vụn vặt, trong giây lát, đã trở lại hiện thực, sư tôn đang đứng ở trước mặt, dùng một ánh mắt kỳ quái mà nhìn nàng.

Bội Ngọc bỗng nhiên thấp thỏm: "Sư tôn?"

Nàng không biết bản thân đã làm sai điều gì, nhưng thấy Hoài Bách có vẻ mặt khác với mọi hôm, luôn có cảm giác bất an, lại mang theo mấy phần ủy khuất.

Chẳng lẽ là nàng biểu hiện quá yếu, lỡ bị kéo vào trong ảo cảnh, sư tôn cảm thấy nàng là một trở ngại sao?

Nhưng hiện tại nàng vẫn là hài tử nha.

Hoài Bách hồi phục tâm tình một chút, giật nhẹ môi, cười hỏi: "Đồ đệ, ngươi không có bị dọa sợ chứ?"

Bội Ngọc sáng tỏ thông suốt, đi tới vài bước, ôm lấy Hoài Bách, thấp giọng nói: "Anh. . ."

Hoài Bách cứng lại rồi, thầm nghĩ: "Tiểu nha đầu cuộn phim này, còn có hai bộ mặt."

Tác giả có lời muốn nói:

Bội Ngọc: Ngươi là sư tôn nào vậy?

Hoài Bách: Ngươi là đồ đệ nào vậy?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: