Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 24: Đại Yêu (3)

1815 2 7 0
  • Chương 24

 

 

 

Aaa hu hu hu?

Bội Ngọc suy nghĩ một chút, đi phía trước một bước, ôm lấy đùi của Hoài Bách, vùi đầu ở bên hông nàng, thấp giọng nói: “Sư tôn ~”

Nàng quay đầu lại, đối mặt với khuôn mặt xanh tím của hài quỷ, hai mắt lóe lên một đạo màu đỏ, hài quỷ sợ tới mức cả người run lên, oa oa khóc lớn.

Thật sự ồn ào.

Hoài Bách xách hài quỷ lên, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó vỗ nhẹ lưng hài tử, “Dọa đến ngươi rồi đúng không?”

Bội Ngọc lắc đầu, cảm thấy dưới tay có chút mềm mại, vì thế đè xuống.

Hoài Bách gượng lại, gương mặt nhàn nhạt đỏ lên.

Lúc này Bội Ngọc mới ý thức được, thân người cao ráo của mình cùng cái tư thế xấu hổ bây giờ, nếu ôm qua thì tay vừa lúc đặt ở chỗ……

Nàng thầm nghĩ: Thì ra sư tôn không có gầy như nàng tưởng tượng.

Hoài Bách cũng chỉ xấu hổ một lát, lại trở nên chai mặt, cười hỏi: “Đồ đệ, như thế nào? Cảm giác được không?”

Bội Ngọc đột nhiên đỏ mặt một chút, đôi mắt mênh mông hơi nước, nghiêng nghiêng hướng lên trên thoáng nhìn, xấu hổ buồn bực nói: “Sư tôn!”

“Rõ ràng ta mới là người bị sờ, có phải là ngươi đâu mà bày ra vẻ mặt đó hả?” Hoài Bách định nói tiếp, đột nhiên nghĩ đến hài tử trước mắt còn chưa đến mười tuổi, cuối cùng cũng có lương tâm một hồi, “Nhãi con xấu hổ cái gì, tính ra thì ta chính là mẫu thân của ngươi đó.”

Gì, mẫu thân?

Một ngày vi sư, chung thân vì mẫu*

Một ngày làm thầy, suốt đời là mẹ.

Bội Ngọc biết đạo lý này, siết chặt góc áo, ngượng ngùng xoắn xít nói: “Sư tôn, đừng gọi ta là nhãi con……”

Ở đời trước, sư tôn chưa từng gọi nàng như thế.

Khuôn mặt nhỏ của hài tử đỏ bừng lên, khẩn trương nhéo góc áo, trong mắt nhàn nhạt hiện lên nước mắt.

Hoài Bách nỗ lực ức chế lại mong muốn tràn ra tình thương của một người làm mẹ, hít lấy thật sâu mấy hơi không khí lạnh, duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của hài tử, cười nói: “Nhãi con nhà ta thật đáng yêu.”

Nàng yên lặng hạ quyết tâm, lần này, mình nhất định phải làm một cái mụ mụ!

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tam thẩm bước vào phòng, nhìn thấy các nàng, thân mình hơi hoảng, ngơ ngác nói: “Các ngươi không có việc gì chứ?”

Hoài Bách cười như không cười mà liếc nhìn, “Thẩm thẩm tới để giúp chúng ta nhặt xác à?”

“Các ngươi là người tu đạo?”

Phòng ngủ chính truyền đến tiếng khóc nức nở yếu ớt của nữ nhân, vọng lại trong tiểu viện.

“Hu hu hu, ta đói…… Ta đói……”

Sắc mặt Tam thẩm vặn vẹo đến cực kỳ khó coi, ả ta không trở lại phòng ngủ, ngược lại đi ra ngoài tiểu viện, Hoài Bách Bội Ngọc đi theo phía sau nàng.

Đẩy cửa gỗ ra, sắc mặt Tam thẩm trắng bệch, đỡ lấy khung cửa để đứng vững, môi run rẩy, không nói gì hết.

Ngoài cửa đứng chi chít đầy người.

Những người này có biểu tình chết lặng, ánh mắt vô thần, thẳng tắp nhìn nàng, miệng vừa đóng lại, thì thầm nói: “ Đói quá, đói quá, đói quá……”

Tam thẩm cúi đầu nhìn bùa vẽ còn chút nguyên vẹn trên cánh cửa, thả lỏng ra một hơi.

Hoài Bách tiến lại gần, kinh ngạc nói: “Nhiều xác chết đói như vậy, đây đích thị là quỷ đói rồi!”

Thừa dịp các nàng đều trông ở ngoài cửa, Bội Ngọc nâng tay lên, một sợi sương đỏ lặng lẽ từ đầu ngón tay tràn ra, như một con rắn lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ Tam thẩm.

Trong phòng ngủ có một ngọn đèn nhỏ sáng lên, bên cạnh trải ra cuốn họa, trên bức họa là một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, nói cười nhẹ nhàng đoan trang.

Người phát ra âm thanh chính là một nữ nhân rất béo, có lẽ dùng từ núi thịt để hình dung thì càng chuẩn xác. Núi thịt kích thích, chấn động đến làm ván giường không ngừng rung động.

“Ta đói quá, ta đói quá……” Núi thịt khóc kêu.

Bội Ngọc phát hiện trong ngọc thạch ở chiếc gối trên đầu giường tựa hồ đang cất giấu gì đó, nàng điều khiển sương đỏ tiến lên, nhưng khi vừa mới đến trước giường, nữ nhân dừng khóc, hé miệng ra một hút, sương đỏ thoát ly khống chế của nàng, bị hút vào trong miệng của nữ nhân.

Bội Ngọc sắc mặt trầm xuống.

Nàng đã mất đi cảm ứng với huyết vụ. Chẳng lẽ nữ nhân này có thể dung hợp huyết vụ hay sao?

Ngoài cửa, xác của thôn dân vì chết đói còn đang đứng thẳng tắp.

“Đói quá, đói quá……”

“Thơm thật, muốn ăn, muốn ăn……”

Hoài Bách lấy phù chú ra, như Thiên Nữ Tán Hoa* mà ném.

*Nguyên văn là天女散花/nữ thần rải hoa, đây là điển tích bắt nguồn từ Phật Giáo, dùng với nghĩa miêu tả sự vật rơi với tần suất lớn như rải cánh hoa, ví dụ tả tuyết rơi dày đặc.

Phù chú dừng ở trên người thôn dân, không xảy ra chuyện gì.

Hoài Bạch ngạc nhiên nói: "Hửm, sao lại không có tác dụng?" Nàng cười: "Hồn phách của những người này đều không còn, thân thể lại hoạt động như bình thường, thật là thú vị."

Tam thẩm đóng cửa lại.

"Những người này vẫn còn sống."

Hoài Bách cười nói: "Hồn phách đã rời đi, sao có thể là người sống được?"

Tam thẩm lắc đầu, cố chấp nói: "Là người sống."

Nàng nhìn Hoài Bách, trên khuôn mặt gầy hiện ra một loại ngời sáng khác thường, “Tiên trưởng, ngài là tiên trưởng sao? Ngài có thể cứu chúng ta sao?”

Hoài Bách lắc đầu, “Không thể.” Nàng xem ngoài cửa, “Những người đó, không thể cứu."

Mặt mày Tam thẩm suy sụp.

Ánh trăng chiếu vào trong viện, trên mặt đất như phủ hơi nước, rọi bóng lập lòe, đom đóm chập tắt.

Hoài Bách đứng ở trong đình, nửa đêm nhìn đến trăng tròn xa xa, bấm ngón tay tính tính, thở dài, “Thôi, gặp được là duyên, ta không muốn dính phải cái tai họa này, nhưng cũng không đành lòng để ngươi tiếp tục chịu đựng dày vò. Rốt cuộc là đã xảy ra cái gì, không ngại thì cẩn thận nói cho ta nghe.”

Bội Ngọc yên lặng nhìn nàng, trong lòng nghĩ: Sư tôn thực sự có phong thái của thần côn.

Tròng mắt của Tam thẩm xoay chuyển, bỗng nhiên chảy xuống một hàng nước mắt.

"Ba mẹ chết sớm, chỉ để lại một người em gái. Ta thật vất vả nuôi lớn đứa nhỏ, nàng hiểu chuyện, người lại đẹp, ở trong thôn nổi danh là một cành hoa, người làm mai chen chúc đứng đầy sân, lòng ta dạt dào mà cho rằng, rốt cuộc cũng có thể hoàn thành di nguyện của người cha đã mất. Nhưng ai biết được, đột nhiên nàng bị sơn đại vương ở nơi này coi trọng.”

“Sơn đại vương?”

Tam thẩm chỉ vào trúc sơn, “Là một con yêu tinh ở trên kia đã chiếm đỉnh núi làm vua. Trước kia hắn bắt thôn chúng ta cung phụng, sau đó lại coi trọng muội muội của ta, còn muốn cưới nàng làm tức phụ. Người thì sao có thể thành thân cùng một con yêu tinh ?” Tam thẩm lau nước mắt, lại nói: “Hắn thấy chúng ta không đồng ý, mạnh mẽ cướp lấy em gái ta, còn hạ chú với toàn bộ thôn, biến thành bộ dáng quỷ quái như thế này.”

"Núi thịt ở trong phòng chính là đứa nhỏ ấy?"

Bội Ngọc cảm thấy có chút kỳ quái, nếu yêu quái coi trọng cô gái này, còn vì nàng mà nguyền rủa ác độc đến như vậy, làm sao có thể cam tâm mà biến nàng thành bộ dáng đó? Vì yêu mà sinh hận sao?

Dù sao thì từ bức vẽ kia, nàng ấy xác thật là đã từng là một mỹ nhân.

Hoài Bách gật đầu, “Yêu quái này thật là có năng lực, đem một cái thôn đang yên đang lành biến thành quỷ đói biết nói, muội muội của ngươi đâu? Nếu có thể thì ta sẽ cứu nàng.”

Tam thẩm cắn môi, đôi tay không ngừng xoa xoa, cả người run rẩy.

Hoài Bách rất quan tâm hỏi: “Như thế nào?"

Phòng trong lại truyền đến tiếng khóc thút thít yếu ớt —— “Đói quá, đói quá, đói quá……”

Hoài Bách vốn định đi vào điều tra, Tam thẩm lại che ở cửa, “Nàng không tiện gặp khách.”

“Nhưng ta đang đi cứu nàng.”

Thần sắc của Tam thẩm ảm đạm, “Trước kia nàng đẹp như vậy, hiện tại biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, nàng vẫn luôn sợ bị người khác nhìn thấy.”

Hoài Bách cực kỳ thông tình đạt lý, “Được, vậy ta không đi vào.”

Tam thẩm gắt gao nhìn chằm chằm nàng, “Chỉ cần ngài đi giết chết tên yêu quái kia thì tốt rồi.”

“Nhưng ta không giải được cái chú này a.” Hoài Bách bất đắc dĩ buông tay.

Tam thẩm sầu thảm cười, “Đều đã như vậy, khó giải thì có quan hệ gì? Ngài giúp chúng ta báo thù là được.”

Hoài Bách lại gật đầu, “Được được được, nhưng mà làm sao để dẫn tên yêu quái kia ra?”

Ánh mắt Tam thẩm dời đến trên người Bội Ngọc, “Yêu quái kia háo sắc thành tính, yêu thích nhất là những nữ hài xinh đẹp, nếu tiểu tiên trưởng một mình đi ở trên đường núi, nó nhất định đi ra.”

……

Sau khi đi ra khỏi nhà Tam thẩm, Bội Ngọc hỏi: “Sư tôn, ngài tin lời của nàng sao?”

Hoài Bách vốn dĩ đang nhẩm hát, nghe vậy thì cười nói: “Không tin.”

“Chúng ta đây còn đi bắt yêu sao?”

Hoài Bách nói: “Bắt.”

“Ngài muốn đối phó với yêu quái như thế nào?”

Hoài Bách dừng bước chân lại, che mặt mà cười rộ lên.

“Sư tôn?”

Hoài Bách nhịn cười, “Nhãi con, ngươi đã từng nghe qua một câu này chưa?”

“Câu gì?”

“Tính đến tai họa, hãy chia cắt vì hòa bình lâu dài, cắt xong là được.”*

*Câu thành xuất phát từ thơ cổ Nhạc Phủ, câu có ý nghĩa rất hay nhưng được Internet TQ làm biến dạng, thành một câu chơi chữ. Theo baidu thì nôm na là "Sex quá thịnh vượng, cắt đi để dễ quản lí" (cắt cái đó của đàn ông)

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: