Chương 30
Con ngươi đỏ máu, không một tia cảm tình, lạnh lẽo như băng tuyết.
Trong lòng Bội Ngọc hoảng hốt, không phải là vì bị đôi mắt máu dọa tới, mà là do người này, chính là bản thân nàng.
Hoài Bách đuổi theo, ánh mắt nữ tử cong lên, như đang cười cười, thản nhiên phất tay áo.
Huyết vụ như thủy, ồ ạt về phía Hoài Bách.
"Sư tôn cẩn thận!" Bội Ngọc chưa kịp nghĩ ra người này rốt cuộc là ai, nhảy qua khe núi, đi theo chạy tới.
Ngay sau đó, bỗng nhiên Hoài Bách nhảy lên, như một con chim biếc màu ngọc bích, bay vút qua huyết vụ. Nàng cầm một cành trúc xanh, đâm về phía nữ nhân nọ.
Tốc độ của nàng quá nhanh, chỉ thấy một tàn ảnh màu lam đánh úp lại, mang theo gió lạnh, hắc y phục của nữ nhân bị gió cuốn theo, tấm màn lả lướt, nàng hơi nghiêng người, né tránh đi.
Cành trúc đâm vào trên đá, cong thành trăng non, vòng eo của Hoài Bách còn mềm dẻo hơn cả trúc, mượn lực ở không trung mà gập lại, tiếp tục đâm về phía nữ tử.
Bội Ngọc ngừng lại, nàng đã nhìn ra, đây không phải một trận chiến sinh tử, hai người ở trong cuộc này, đều không có sát tâm.
Tấm màn lụa mỏng trên Đấu Lạp của nữ nhân kia bị gió cuốn lên một góc, lộ ra một chút làn da loang lổ huyết hồng, tay Hoài Bách run rẩy, cành trúc thay đổi phương hướng, xẹt qua bên cạnh nữ tử.
"Thật sự là ngươi......" Hoài Bách đứng ở trên đá, vươn tay về phía nữ nhân, lúc tay nàng chạm đến hắc y kia thì trong nháy mắt, thân ảnh nữ nhân bỗng nhiên hóa thành mấy vệt đỏ, tiêu tán trong đêm tàn gió lạnh.
Tay Hoài Bách dừng ở giữa không trung.
Cùng lúc, Bội Ngọc cảm giác dường như ở trong cơ thể nàng có thêm một cái gì đó. Nhưng nàng không rảnh nhận, bước nhanh đi đến trước mặt Hoài Bách, lo lắng hỏi: "Sư tôn?"
Hoài Bách nhìn đôi tay của mình đang cứng ngắc ở giữa không trung, ngây người một lát, sau đó nói: "Chẳng qua chỉ là một đạo tàn niệm."
Tiểu bạch ngốc hề hề mà chạy tới, "A? Tàn niệm?"
Nữ nhân dọa nàng 300 năm, chỉ là một đạo tàn niệm?
Hoài Bách đứng ở dưới ánh trăng, hơi cúi đầu, sắc mặt như sương tuyết, có chút tái nhợt. Hiếm khi nàng trở nên đứng đắn, cả người khí chất đại biến, trước kia có bao nhiêu tao nhã vô hại, hiện tại liền có bấy nhiêu khó gần. Giống như một thanh bảo kiếm, vẫn luôn được vỏ kiếm ôn hòa bao bọc, nhưng giờ phút này lại tiết ra vài phần hàn quang.
Tiểu Bạch chậm rãi xê dịch ra phía sau.
Bội Ngọc lại không quan tâm đến hàn quang lạnh lẽo kia, duỗi tay kéo lại Hoài Bách, tay sư tôn lạnh lẽo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hai tay Bội Ngọc ấp lại, nỗ lực muốn ủ ấm đôi tay này.
Hoài Bách cảm nhận được nhiệt độ truyền tới, rũ mắt nhìn tay hai tay hai người đang tương giao, không biết nghĩ tới cái gì, cười nhẹ một cái.
"Sư tôn?" Bội Ngọc ngẩng đầu lên, cùng Hoài Bách đối diện. Đôi mắt hạnh của Hoài Bách cong cong, nhưng lại lạnh băng đến đáng sợ, nàng thậm chí còn cảm nhận được sát ý lạnh thấu xương trên người sư tôn.
Lại qua một cái chớp mắt, băng tuyết trong mắt Hoài Bách hoàn toàn tan rã, khôi phục thành bộ dáng cười tủm tỉm như trước: "Nhãi con, vừa rồi không dọa tới ngươi chứ?"
Bội Ngọc lắc đầu, trong lòng vẫn lo lắng, "Sư tôn, ngài......"
Hoài Bách dường như biết nàng muốn hỏi gì, nhưng chỉ cười nói: "Cố nhân mà thôi, ly biệt đã lâu, hôm nay gặp lại, lòng có chút khó bình tĩnh."
Bội Ngọc nắm chặt tay Hoài Bách, bất giác dùng vài phần lực. Trong lòng nàng có chút bất an, thấp thỏm không yên, vừa nổi vừa chìm như bèo trong nước. Trong trí nhớ sư tôn cũng không lộ ra biểu tình đau đớn như vậy, tựa như bị người trong lòng hung hăng khắc lên một đao, thật vất vả mới kết vảy, lại bị vạch ra ngoài, hở đến miệng vết thương đang đầm đìa huyết nhục.
Hoài Bách nắm Bội Ngọc, nhấc chân ngăn lại Tiểu Bạch đang muốn chạy trốn, nhướng mày cười nói: "Muốn chạy?"
Vẻ mặt Tiểu bạch như đưa đám, "Không có."
"Một đạo tàn niệm liền đem ngươi dọa 300 năm," Hoài Bách tấm tắc cảm khái, hận sắt không thể thành thép mà nói: "Ngươi còn mang danh trúc sơn Hiển Thánh đại vương, quá mất mặt."
Tiểu bạch mếu máo, ủy khuất nói: "Ta chỉ là một con chuột trúc thôi mà." Chuột trúc có thể có bao nhiêu cái lá gan?
"Bẽ mặt, không, ném đi thể diện của yêu!" Hoài Bách tràn đầy ghét bỏ.
Tiểu bạch nhỏ giọng biện giải: "Nhưng người kia, nàng thật đáng sợ!"
Hoài Bách đồng ý gật gật đầu, "Đáng sợ thật, nữ nhân kia, quá hung."
Bội Ngọc: "......"
"Được rồi, gọi mấy con chuột xinh đẹp kia ra đây, ta tiễn chúng nó đi vào luân hồi."
Tiểu Bạch cúi đầu, ủ rũ nói: "Vô dụng, chưa phá được thuật pháp của ma đầu kia, mấy đứa nhỏ này vẫn không thể đi vào luân hồi được."
Hoài Bách nghĩ nghĩ, "Vật thì đi phá."
"Sư tôn." Bội Ngọc đột nhiên mở miệng: "Không phải là chúng ta cần tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra sao?"
Nàng cảm thấy bất luận lúc nào, chính mình cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà đi giết người.
Hoài Bách cười nói: "Bội Ngọc, ngươi không biết là một người có bao nhiêu đáng sợ." Nàng nói từng chữ từng câu: "Nham hiểm ác độc, tàn sát thành tính, thích xem nhất người khác thống khổ, nàng làm ra một chuyện như vậy, chẳng qua chỉ là hết sức bình thường."
Huyết sắc trên mặt Bội Ngọc rút đi: "Sư tôn, ta không phải. . ."
Nàng không phải là người như thế.
Kiếp trước tuy nàng đã giết rất nhiều người, nhưng nàng vẫn nhớ rõ giáo huấn của sư tôn, mạng người đáng quý, không thể giết bừa. . . Ngay cả lúc độ thiên kiếp, nàng đều không có thương tổn qua một tính mạng.
Hoài Bách sờ sờ đầu nàng, "Ta tạo một kết giới ở chỗ này, ngươi ngoan ngoãn lưu lại chờ ta."
Bội Ngọc không chịu buông tay, "Ta muốn ở bên cạnh sư tôn."
Hoài Bách hiếm khi kiên định lên, chậm rãi đem tay rút ra: "Nghe lời."
Bội Ngọc nghe vậy, hơi gục đầu xuống, ngoan ngoãn mà nhẹ nhàng ưng thuận.
Nàng vẫn luôn rất nghe lời.
Ở trên núi đá, Hoài Bách thi pháp một phương kết giới, lại sợ đứa nhỏ đợi lâu tẻ nhạt, bày ra cái giường, ghế tựa, bàn gỗ, dưa và trái cây tưới mới, ngàn dặn vạn bảo xong, mới theo Tiểu Bạch đi xuống núi, lúc rời đi, nàng còn không quên lưu lại một con yển giáp kim cương, bảo vệ ở xung quanh.
Bội Ngọc ngồi ở trên băng ghế nhỏ, tay ôm đầu gối, lẳng lặng nhìn Hoài Bách rời đi.
Thật giống như kiếp trước, nàng ngồi trên thềm đá ở Cô sơn, ngoan ngoãn chờ sư tôn về nhà.
Khi đó nắng chiều như dệt lụa gấm, trên núi rất lạnh, thiên địa nhiễm phải ánh vàng ấm áp.
Nàng có Cô sơn, còn có sư tôn.
Nàng cúi đầu.
Núi đá sâu thẳm, rêu xanh phủ đầy.
Vết chân nho nhỏ im lặng xuất hiện một hàng ở trên rêu xanh.
Bội Ngọc nhìn thấy một đôi giày thêu.
Giày thêu rất tinh xảo, mặt giày dệt hình sen Tịnh Đế, mũi giày nạm sáng minh châu ngọc đẹp.
Chủ nhân đôi giày là một tiểu cô nương, sinh ra đã có nét, mắt ngọc mày ngài, chỉ là thân ảnh có chút trong suốt, vừa nhìn liền biết không phải người sống.
Bội Ngọc hơi híp mắt, lặng lẽ đem thấu kính nắm trong tay. Nàng gặp qua tiểu cô nương này, ở trên bức họa trong phòng Tam thẩm.
Tiểu cô nương co quắp đứng ở đó, có chút sợ hãi mà đánh giá nàng, "Chủ, chủ nhân. . ."
Bội Ngọc nhíu mày, "Ngươi đang gọi ta?"
Vì chương khá dài nên mình tách ra làm hai chương.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)