Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 48: Lần đầu tập Đạo (3)

511 2 3 0
  • Chương 48

Nắng thu lấp lánh, lá cây mơn mởn như được vẩy lên một lớp mỡ bóng loáng, gió mát thoang thoảng phất qua, mấy con chim bói cá kêu chiêm chiếp.

Phong cảnh vừa đẹp.

Lão thụ yên lặng nhìn hai bóng dáng kia, tay trong tay mà đi xa dần, bất giác mỉm cười, cao hứng đến mức lá cây rào rạt rơi xuống.

Lâu lắm rồi hắn mới vui vẻ như vậy.

Có một số người, tựa như mặt trời, mãi mãi tách biệt với những sự tối tăm nơi bẩn thỉu. Chỗ nào có nàng, là có hừng đông, len lỏi và thắp sáng.

Trong những tháng năm nhàm chán kéo dài đằng đẵng, có thể gặp được một người như vậy, thật là đáng vinh hạnh.

Bội Ngọc ngẩng đầu nhìn bóng dáng Hoài Bách. Tinh tế và ngay thẳng, vừa giống kiếm lại vừa giống núi, dường như chỉ cần có nàng, trời sập cũng sẽ không sao cả.

Trong Nho gia có một câu nói để miêu tả về thánh nhân -- "Núi cao ta trông, đường rộng ta đi, tuy đích chưa đến, nhưng lòng hướng về."

* Câu này được trích trong Sử ký Tư Mã Thiên, nói về Khổng Tử trong chương “Khổng Tử thế gia (tiếp theo)”, nếu ai muốn tìm hiểu thì có thể tìm đọc nhé.

Nàng nghĩ, sư tôn mới là một thánh nhân đích thực, và sự tồn tại ấy đã luôn một nỗi khát khao mà nàng hướng tơi.

"Nhãi con, đang nghĩ gì vậy?" Hoài Bách quay đầu sang nhìn nàng, nụ cười tươi rói, ấm áp và rạng rỡ.

Bội Ngọc gục đầu xuống, khuôn mặt hơi hồng, nhỏ giọng kêu: "Đang nghĩ tới....Sư tôn." Nàng bị nụ cười của Hoài Bách làm cho choáng váng, chậm rãi nói: "Ta có tài đức gì mà có thể trở thành đệ tử của sư tôn."

Hoài Bách ngớ ra, một lát sau lại mỉm cười, tay búng nhẹ trán nàng: "Ngốc."

Bội Ngọc sờ sờ trán, ủy khuất nhìn Hoài Bách.

"Ngươi biết không, nhiều năm qua đi, không ai có thể đi sập Thiên Giai." Nói xong, trong mắt Hoài Bách toàn là ý cười: "Vừa mới tới đã làm hư hai kiện chí bảo của Cô Sơn, thật là thượng cổ tuyệt kim."

Bội Ngọc nhíu mày, đôi mắt long lanh ngấn nước: "Sư tôn, ta không cố ý."

"Ta không có trách ngươi." Hoài Bách vỗ vỗ đầu nàng: "Khi ngươi bước lên bậc thứ 900, ta vì ngươi mà kiêu ngạo, đến khi ngươi bước sụp Thiên Giai, ta lại suy nghĩ, Hoài Bách ta, có tài đức gì mà có thể làm sư phụ của ngươi đây?"

Bội Ngọc vội vàng nói: "Sư tôn đương nhiên có thể!"

"Trong mắt người đời, ta là một phế nhân, linh căn đã mất, mãi mãi dừng bước ở Kim Đan." Hoài Bách tự giễu cười: "Trên người còn mang một món nợ máu khó bỏ, còn ngươi, bất luận thiên phú, đức tính, ngộ nhận, đều là hạng nhất, tiền đồ vô lượng, ta xứng với ngươi sao?"

Bội Ngọc gấp tới mức khóe mắt đều đỏ: "Sư tôn, ngài đừng nói như vậy, ta sợ..."

Hoài Bách xoa tóc nàng, độ ấm từ lòng bàn tay dần dần truyền tới trên mái tóc, làm cả người Bội Ngọc cảm thấy ấm áp lên: "Đồ đệ ngốc, có thể có được một đồ đệ như ngươi, ta rất vinh hạnh."

"Đúng rồi." Hoài Bách nhớ tới một chuyện: "Sinh nhật ngươi là ngày bao nhiêu? Ở chỗ chúng ta, đến sinh nhật ai thì mọi người sẽ tới trấn nhỏ chơi cả ngày."

Bội Ngọc thấp giọng nói: "Ta không biết."

Nàng chưa bao giờ ăn mừng sinh nhật, nàng cũng không biết bản thân ra đời vào ngày bao nhiêu.

"Nhưng mà." Bội Ngọc ngẩng đầu, nhìn Hoài Bách, nghiêm túc nói: "Sau này, ngày mà ta gặp được sư tôn sẽ chính là ngày sinh của ta."

Hôm đó nàng gặp được ánh sáng đời mình, khoác lên một sinh mệnh mới.

Hoài Bách cảm động không thôi: "Nhãi con, ngươi thật đúng là chiếc áo bông nho nhỏ tri kỷ của ta mà."

Có một đồ đệ vừa ngoan vừa lợi hại như vậy, quá thoải mái.

Đi được vài bước, Hoài Bách đột nhiên nói: "Đúng rồi, hôm nay Nhị sư tỷ của ngươi còn chưa tặng lễ vật cho ngươi, lúc nào gặp được thì đòi quà nàng nha."

Bội Ngọc có chút ngượng ngùng: "Không cần, sư tôn, ta không muốn đâu."

Hoài Bách vẫn kiên trì: "Ấy, bồi dưỡng cảm tình thôi mà."

"Sư tôn, Nhị sư tỷ là một người như thế nào vậy?"

Hoài Bách híp mắt, cười đến vui sướng: "Nàng ấy hả, là một phú bà."

Phú bà? Là kẻ có tiền sao?

Từ lúc thành lập đến nay, thành Vọng Nguyệt đã tồn tại hàng nghìn năm, phồn vinh rực rỡ, các kỳ nhân dị sĩ xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Thiếu chủ tại nơi này được gọi là phú bà thì cũng không ngoa.

Ngày mai Bội Ngọc phải đi Phi Vũ phong học tập lục đạo, trong lòng Hoài Bách có chút không yên tâm, buổi tối lôi kéo nàng nói chuyện hồi lâu, đợi cho đến nửa đêm, Hoài Bách nhìn khuôn mặt đang an tĩnh ngủ yên của hài tử, trong lòng phát sầu ——

Cái đồ đệ vừa thành thật lại vừa vô hại như thế này của nàng, nếu bị người khác khi dễ thì phải làm sao bây giờ!

Đột nhiên, nhớ tới một chuyện, hai mắt nàng sáng lên, vội vàng đi tìm Triệu Giản Nhất.

Đợi đến khi Hoài Bách đi rồi, Bội Ngọc mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn theo bóng dáng người nọ.

Nàng rũ mắt, ánh trăng thanh lãnh phất xuống, hàng mi dài làm khuất đi một khoảng bóng tối.

Bội Ngọc lấy ra khối thấu kính mà sư tôn đưa cho, nhìn kỹ.

"Người tưởng niệm..." Trên đời này trừ bỏ sư tôn, nàng còn có ai để tưởng niệm?

Sư tôn đã ở bên cạnh nàng.

Trên thấu kính dần dần xuất hiện một chuồng bò cũ nát, nơi mà cô bé kia đang cuộn tròn nằm trong góc xó, khuôn mặt che kín nước mắt.

"Gương mặt này, rất giống mẹ ngươi." Thôn trưởng đứng ở cửa, ngăn trở đường lui duy nhất của nàng.

Bội Ngọc nắm chặt tay, ký ức đã được phong ấn tại đáy lòng từ lâu, nay lại bị lật lên.

Thôn trưởng một tay ấn nàng xuống, một tay còn lại vuốt ve khuôn mặt nàng, ánh mắt lộ ra si mê: "Thật đẹp."

"A a..." Trong cổ họng nàng phát ra tiếng nghẹn ngào như muốn chết đi, nàng kiệt lực giãy giụa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tảng núi lớn đang đè nặng trên người kia.

Lúc này, Bội Ngọc mơ hồ nhìn thấy một nữ hài giống nàng như đúc.

Nữ hài đó đứng ở một bên, đôi tay cầm cục đá, nói với nàng: "Đến đi, Bội Ngọc, giết hắn."

"AA, a a."

"Muốn sống thì phải đấu tranh. Ngươi vừa sinh ra đã bị chà đạp, không tranh không đoạt thì làm sao mà có thể ở trong Thiên Đạo vô tình này cướp đi được một đường sống?"

"Không đánh là chết, không tranh cũng chết."

"Giết hắn, giết hắn, giết hắn......"

Bội Ngọc mò mẫm xung quanh, sờ lấy một khối đá bén nhọn trên mặt đất, đập vào đầu thôn trưởng.

Máu tươi bắn vào mắt nàng, thế giới biến thành một màu đỏ.

Thôn trưởng mềm oặt mà té trên mặt đất, hoảng sợ nhìn nàng.

Bội Ngọc giơ cục đá lên.

"Ngươi, ngươi không thể giết ta, ta là phụ thân ngươi, ta là cha ngươi, mẹ của ngươi lúc gả cho lão già kia thì đã có thai...Chẳng lẽ ngươi muốn giết cha sao?"

Phụ thân? Cha?

Bội Ngọc không chút cảm xúc nện cục đá xuống. Cơ thể thôn trưởng run rẩy một chút, rồi nhanh chóng không có động tĩnh.

Nàng vẫn như cái máy mà lặp đi lặp lại động tác, một cái, hai cái, ba cái.

Máu tươi nhiễm đỏ cả một chuồng bò.

Trong một góc nữ hài cười cong mi mắt, vỗ tay nói: "Làm tốt lắm, hiện tại, giết hết tất cả những đứa đã từng bắt nạt ngươi đi."

"Đừng sợ, ta đến giúp ngươi. Từ nay về sau, những thứ xấu xa đen tối trên đời kia, ta sẽ đều thay ngươi gánh vác."

"Ta tên Minh Loan."

Bội Ngọc buông thấu kính ra, thở dài. Hình như đó chính là lần đầu tiên Minh Loan xuất hiện.

Nàng biết ở Đông Hải từng có trường hợp, một đệ tử đúc kiếm bình thường, thiên phú cũng bình thường nhưng ngẫu nhiên lại có thể vẽ ra được cái phù chú cực phẩm, khi đó hắn tự cho mình là phù tu, điệu bộ cử chỉ không khác gì  người bình thường.

Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng đây là hiện tượng đoạt xá hoặc là hai hồn phách cùng chiếm lấy một khối cơ thể, nhưng khi đại năng dùng thần thức tra xét xong, phát hiện ra tất cả đều không phải là đoạt xá hay tranh hồn.

Người đó chỉ là từ nhỏ cảm thấy hứng thú với phù chú, lại bị bắt học tập luyện khí, hơn nữa thường xuyên bị sư huynh sư đệ khi dễ nên đã ảo tưởng mình thành một người khác.

Có lẽ, chính là một loại rối loại tâm thần.

Minh Loan là do nàng ảo tưởng ra sao?

Bội Ngọc không rõ lắm. Nàng lại lấy khối thấu kính kiếm được ở trên người Chương Lễ ra, đặt ở trong tay mà so sánh.

Hai khối thấu kính có chất liệu tương đồng, để gần lại, phần cạnh như mặt nước mà nổi lên gợn sóng, rồi sau đó chậm rãi dung hợp thành một.

Không bao lâu, trong tay nàng xuất hiện một khối thấu kính ước chừng lớn khoảng bằng bàn tay.

"Kính Luân Hồi, có ích lợi gì?"

Bội Ngọc thả khối thấu kính vào lại túi trữ vật, sau đó lấy ra ngọc bội cá chép đỏ, dưới ánh trăng, ngọc bội cá chép đỏ phát ra vầng sáng nhàn nhạt, như ngọn ánh nến chập chờn trong đêm.

Hồng ngọc tinh xảo ấm áp, lòng bàn tay có hơi hơi nóng lên.

Bội Ngọc lấy tay ấn trán.

Nàng không quên Dư Xích Tố cũng có một cái ngọc bội cá chép trắng na ná cái của nàng, nó có quan hệ gì với Thiên Hàn Cung? Kiếp trước vì bội ngọc này nằm trong tay Tuế Hàn nên cung chủ của Thiên Hàn Cung mới đến giúp đỡ sao?

Không biết vì cái gì, nàng nhớ tới mẫu thân liên tục lặp đi lặp lại cái từ kia——

Bội Ngọc...Ngọc bội...

Mẫu thân.... 

Màn đêm như mực, ánh nến chiếu lên yển giáp trong phòng, tiếng leng ka leng keng vang lên không ngừng.

Hoài Bách cầm búa, gõ một cái lên cơ quan gỗ: "Là như thế này à? Aiz, sao lại nát rồi?"

Triểu Giản Nhất nói: "Sư tôn, ngươi đang làm mặt nạ, chứ không phải là đang chém đầu, đừng dùng sức lớn như vậy được không?"

Hoài Bách bĩu môi: "Để ta thử lại."

Triệu Giản Nhất thở dài: "Sư tôn, đưa ta làm, ngài đi nghỉ ngơi đi."

Hoài Bách lắc đầu: "Tu vi của ngươi mới có Trúc cơ, nhỡ làm ra mặt nạ quỷ không bền chắc, bị người khác phát hiện thì sao?"

Đệ tử có tu vi cao nhất trong viện Lục đạo lúc bấy giờ đã đến Trúc Cơ viên mãn.

Triệu Giản Nhất cứng họng.

Hoài Bách vỗ vỗ vai hắn: "Nhưng mà cũng không cần vội vàng đột phá, nước chảy thành sông là tốt nhất."

Chờ đến khi làm xong mặt nạ quỷ, bóng đêm đã khuya khoắt. Hoài Bách thúc giục Triệu Giản Nhất trở về, thưởng thức mặt na do chính tay mình làm ra.

Chiếc mặt nạ này còn chưa tô sơn, nhìn qua có vẻ vừa thô ráp vừa quỷ dị, nhưng ít nhất còn có thể sử dụng được.

Tuy nàng không thể bằng Triệu Giản Nhất, một thiên tài yển thuật, nhưng nàng vẫn học được rất nhanh.

Khi đi ngang qua hồ Mây Khói, đèn chỗ Thanh Hải còn sáng.

Đêm dài chậm rãi, ngọn đèn dầu như đậu.

"Sư tỷ." Thanh Hải nhìn ánh trăng dưới ao, nhẹ giọng nói: "Thủy Vân ốc của ngươi ngươi phải giữ cẩn thận, đừng làm mất lần nữa."

Dung Ký Bạch ngồi ở bên nàng, tay chống bệ cửa sổ: "Vì sao?"

Thanh Hải rũ mắt xuống: "Hôm nay con Thủy Vân ốc đưa cho tiểu sư muội là cái cuối cùng rồi."

Dung Ký Bạch nghiêng đầu nhìn nàng: "Bữa không phải là ngươi có nói Thủy Vân ốc có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu trên bãi biển quê nhà ngươi sao? Làm mất thì trở về nhặt một cái là được mà? Còn nữa, mấy năm nay ta còn chưa đi xem nhà của ngươi, là biển à, đẹp không?"

Thanh Hải hơi nắm chặt tay, thảm đạm cười: "Sư tỷ, ta đã không còn nhà nữa."

Ý cười trên mặt Dung Ký Bạch đọng lại: "Vì...Vì sao?"

Thanh Hải mím môi, rồi sau đó cúi đầu: "Cũng không có gì."

Dung Ký Bạch nắm lấy tay nàng: "Thanh Hải, có chuyện gì ngươi đều có thể nói với ta."

Hồ Mây Khói, nơi quanh năm đọng lại những màn sương mù mờ ảo, lọn sóng lăn tăn cùng ánh trăng bạc tan hòa, ánh trời trong nước, nước sáng vì trời.

Thiếu nữ cầm tay, đôi mắt trong suốt hướng lại nhìn, cười lên thật ôn hòa.

Thanh Hải nắm lại tay nàng: "Hơn ba trăm năm trước, quê nhà ta đột nhiên có một con ma xuất hiện. Nàng giết tộc nhân ta, phá hủy quê hương ta, chỉ có ta là may mắn được người khác cứu, tránh được một kiếp." Nàng hơi híp mắt, cảm khái: "Khi đó, nước biển nhuộm đỏ, bầu trời hoàng hôn cũng là màu hồng, nơi nơi đều là máu."

"Con ma kia là ai?" Trong lòng Dung Ký Bạch đầy căm phẫn: "Ta giúp ngươi đi báo thù!"

Thanh Hải lắc đầu: "Chuyện đã qua lâu như vậy, huống chi, ngươi cũng đánh không lại nàng."

Dung Ký Bạch cảm thấy trong tim mình “bịch” một cái, rơi trên mặt đất, vỡ vụn: "Ta, ở trong lòng ngươi ta yếu như vậy sao?"

Thanh Hải cười: "Ở trong lòng ta sư tỷ là lợi hại nhất, nhưng mà...Thôi, ta cũng không hận nàng. Ngược lại, ta còn muốn cảm tạ nàng, nếu không nhờ nàng, ta cũng không thể gặp ân nhân của ta."

"Ân nhân? Là người cứu mạng ngươi sao? Nàng là ai? Chúng ta đi cảm tạ nàng nha."

Thanh Hải ngước mắt lên nhìn thiếu nữ trước mắt, cười khẽ nói: "Ân nhân là tán tu đến từ Nam Hải, tên là Việt Trường Phong."

Dung Ký Bạch nhíu mày: "Việt Trường Phong, ta chưa nghe thấy người này bao giờ."

"Nàng đã chết."

Thanh Hải thấy Dung Ký Bạch ngạc nhiên, giơ tay thay nàng vuốt ve lại dấu nhăn nhó trước mày: "Bữa ấy nàng đã đồng ý với ta, chờ nàng trở lại, sẽ cùng nhau lập khế ước, thu ta làm linh sủng của nàng, từ đó tâm ý tương thông, hai tâm hồn như một." Ánh mắt nàng lưu động, rực rỡ, môi cũng khẽ cười: "Cùng ta du lịch khắp thiên hạ, phá tan vạn dặm sóng gió."

"Thanh Hải..."

Hoài Bách đang định gõ cửa lại buông tay xuống, nhẹ nhàng rời đi.

Nàng đi đến vách đá Nhạn Hồi, khoanh tay nhìn trăng sáng, đứng một đêm.

Hôm sau Bội Ngọc được Triệu Giản Nhất đưa đến dưới chân núi Phi Vũ phong, đã có kha khá nhiều người đang chờ ở đây.

Triệu Giản Nhất khom lưng xoa đầu nàng: "Sư muội, mấy ngày này ngươi phải ở viện Lục đạo tu tập, đợi lát nữa sẽ có sư huynh mang các ngươi đi lên, đừng sợ hãi."

Bội Ngọc nhịn không được ngó ra phía sau nhìn nhìn.

Triệu Giản Nhất dường như biết nàng đang suy nghĩ gì, nói: "Sư tôn có chút việc, không thể tới tiễn ngươi."

Bội Ngọc cảm thấy hơi buồn: "Ừm."

"Vậy sư huynh về trước."

Bội Ngọc gật đầu.

Khi Triệu Giản Nhất quay người, hắn mỉm cười, chớp chớp mắt nhìn về phía một góc của đám đông.

Một nữ hài tuổi xấp xỉ Bội Ngọc đang đứng ở đó, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt cong cong cười rộ lên.

Đệ tử hướng dẫn của Phi Vũ phong còn chưa tới, các đệ tử mới nhập môn hiện tại đều đứng rải rác tại chân núi.

Bội Ngọc cô đơn đứng một mình, xung quanh nàng là cả một khoảng không gian rộng rãi.

Trước mặt nàng đột nhiên truyền đến một giọng cười thanh thúy——

"Ngươi tên là gì thế?"

Bội Ngọc ngẩng đầu, nữ hài trước mắt cười đến mi mắt cong cong, dưới đôi môi lộ ra hai chiếc răng nanh trắng sữa.

"Ta tên Tần Giang Chử, còn ngươi?" Nữ hài vươn tay về phía nàng.

Bội Ngọc lãnh đạm liếc nhìn nàng một cái, xoay người đi ra chỗ khác rồi yên lặng mà đứng.

Tay Hoài Bách dừng lại ở giữa không trung.

Nàng lo lắnh đồ đệ bị bắt nạt, cố ý đeo mặt nạ quỷ trà trộn vào, lại không ngờ tới cốt truyện đã quay xe, phát triển rẽ theo hướng khác so với tưởng tượng của nàng.

"Đây không phải người của Thủ Nhàn phong sao." Có mấy thiếu niên vây quanh Bội Ngọc.

Bọn họ là đệ tử Bách Đại phong.

Chuyện Thiên Giai trước kia đã được Ninh Tiêu dìm xuống nên bọn họ cũng không biết xảy ra cái gì, chỉ là khi vấn tâm có nhìn qua Bội Ngọc một lần, thấy nàng đứng đầu từ dưới lên trên bảng xếp hạng nên cho rằng thứ tự của nàng là do phong chủ của Thủ Nhàn phong dở thủ đoạn đoạt lấy, vì thế giờ đây mới bắt đầu giở thái độ khinh bỉ.

Bội Ngọc ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên.

"Chậc, người của Thủ Nhàn phong ai cũng là phế vật." Thiếu niên cầm đầu tên Doãn Cừ, là đệ tử nội môn, tuy không mạnh bằng Thịnh Tể nhưng cũng coi như là nổi danh trong đám tiểu bối. Hắn khoanh tay, ngữ khí trào phúng: "Nghe nói lúc tẩy trần ngươi được sư phụ trực tiếp đón đi? Làm sao thế, vẫn là đứa bé chưa cai sữa sao, tắm một cái cũng phải nhờ sư phụ cởi đồ giùm?"

Bội Ngọc nhíu mày, nhớ tới sư tôn bảo phải giấu dốt nên chỉ nói: "Câm mồm."

Doãn Cừ cười ha ha: "Kêu ta câm mồm? Ngươi xứng à?"

Ngày càng có nhiều người đến xem náo nhiệt, vây quanh bọn họ nhìn nhìn, trong đám người lại truyền ra tiếng nghị luận nho nhỏ.

Ai cũng biết Bách Đại phong nổi bật nhất Cô Sơn, vì một kẻ hèn đệ tử Thủ Nhàn phong mà đắc tội Bách Đại phong thì thật sự là ngốc.

Nhưng ngay sau đó, trong sân xuất hiện một kẻ ngốc.

"Này, mấy người đang làm cái gì thế? Đồng môn với nhau không được ỷ nhiều hiếp yếu, khiêu khích gây chuyện!"

Lúc này Bội Ngọc mới ngước mắt nhìn.

Nữ hài tên Tần Giang Chử kia đứng ở phía trước, giang hai tay ra, che nàng ở phía sau, như một con gà mái đang bảo vệ gà con.

Ánh mắt nàng lộ ra một tia nghi hoặc, kiếp trước không có xuất hiện người này.

Doãn Cừ nhíu mày: "Ngươi là ai?"

Nữ hài tựa như rất sợ hãi, thanh âm có chút nhát: "Ta, ta tên Tần Giang Chủ, ta nói cho các ngươi biết, luật lệ của Cô Sơn là không thể đánh nhau ẩu đả."

"Ah, ngươi biết bọn ta là ai không?"

Hoài Bách chớp chớp mắt, vô tội lại đáng thương: "Các ngươi là ai có quan trọng à?"

Doãn Cừ tức giận đến mức cổ đều đỏ: "Ngu dốt! Bọn ta chính là người của Bách Đại phong!”

Hoài Bách hơi nâng cằm: "Sáu phong như một, Bách Đại phong có gì đặc biệt hơn người? Chẳng lẽ các ngươi được ăn cơm nhiều hơn? Hay là được nuôi nhiều hơn một chút?"

Mọi người cười vang lên, bầu không khí sôi nổi lên hẳn

"Ngươi, ngươi.." Doãn Cừ rút kiếm ra khỏi vỏ: "Ta sẽ cho ngươi thấy Bách Đại phong có gì hơn người."

Đồng môn đi theo hắn ở bên cạnh khuyên nhủ: "Doãn huynh, bình tĩnh, ở Cô Sơn thì không được đả thương người khác."

Nhưng từ trước tới nay cái sự ương ngạnh của Doãn Cừ đã nằm sẵn trong máu, làm sao có thể nghe vào lời khuyên của người khác?

Hoài Bách nhảy lùi ra sau, vỗ vỗ ngực: "Wow, kiếm luôn, sợ quá sợ quá."

Đôi mắt Doãn Cừ đỏ lên, bóng kiếm như cầu vồng: "Nhãi con vô tri, ngươi..."

Một tiếng thanh thúy vang lên, kiếm trong tay hắn bỗng nhiên gãy thành hai khúc.

Bội Ngọc cầm Vô Song, đứng trước người Hoài Bách.

Sư tôn đã nói, muốn giấu dốt.

Nhưng nàng cũng dặn rằng, nếu có người uy hiếp đến tính mạng của mình hoặc là người khác, thì cứ giết.

“Ngươi, ngươi.” Doãn Cừ nhìn thanh kiếm bị gãy, môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Chiếc đao ở trong tay người này rõ ràng chỉ là hạ phẩm, tại sao lại có thể chặt đứt bảo kiếm thượng phẩm của mình?

“Chuyện này không có khả năng!” Hắn thé giọng nói: “Ngươi giở thủ đoạn!”

Bội Ngọc cười nhạo, thu Vô Song trở về, đi đến trước mặt hắn, thanh âm bình đạm, “Ta không trách ngươi.”

“Sư tôn nói, sinh ra tại đáy giếng, không thấy trời cao, cũng không thể trách ngươi được.”

Mọi người đầu tiên là thán phục lòng dạ của nàng, sau đó hồi tưởng lại một chút, đây hẳn là đang nghiêm trang mắng người ta ếch ngồi đáy giếng đi.

Hoài Bách cười đến cong mắt, nghĩ, nhãi con nhà mình thật nghe lời, nhưng vẫn quá thiện lương, đáng lẽ không nên cùng nàng nói những lời này.

Doãn Cừ mặt căng đến đỏ bừng: “Chuyện này không thể xảy ra được.”

Lúc này, Dư Xích Tố rốt cuộc mới chạy tới chân núi, vừa thấy Bội Ngọc, nàng hừng hực hứng thú chạy tới: “Ngọc tỷ!”

Hoài Bách nheo mắt, sờ sờ cằm, Ngọc tỷ?

Dư Xích Tố vui mừng nói: “Ngọc tỷ, sao ngươi tới sớm thế?” Nàng nhìn trái nhìn phải, mặt đầy mất mát: “Tiên trưởng Hoài Bách đi rồi à?”

Bội Ngọc gật gật đầu.

Dư Xích Tố ảo não vỗ mình một cái, “Sớm biết vậy là ta đã dậy sớm hơn rồi, thế thì mới có thể nhìn thấy tiên trưởng Hoài Bách. Đúng rồi Ngọc tỷ, lần trước cảm ơn ngươi rất nhiều, nếu không có ngươi ở đó, chắc ta đã bay màu.”

Bội Ngọc nói: “Khách khí.”

Hoài Bách bỗng nhiên xen vô, cười hì hì nói: “Ngọc tỷ, vừa rồi cảm ơn ngươi nha, nếu không có ngươi ở đó, chắc ta cũng bay màu luôn.”

Biểu tình Bội Ngọc có chút cứng lại, không quen được người khác thân cận.

Dư Xích Tố ngạc nhiên nói: “Vì cái gì mà ngươi kêu nàng là Ngọc tỷ?”

Hoài Bách cười rồi ôm lấy bả vai Bội Ngọc, “Nàng là đại tỷ, ta là tiểu muội của đại tỷ, thế nên ta mới gọi nàng là Ngọc tỷ.”

Dư Xích Tố nói: “Ta đây cũng là tiểu muội của Ngọc tỷ.”

Hoài Bách lắc đầu, “Ngươi á hả, ngươi không xứng.”

“Sao ta lại không xứng?”

Hoài Bách có trật tự mà nói: “Nàng lợi hại hơn ta, cho nên ta kêu nàng là đại tỷ, còn ngươi vốn đã thua ta, ngươi kêu ta đại tỷ mới đúng.”

Dư Xích Tố không phục lắm: “Mắc gì mà ngươi lại lợi hại hơn ta?”

Hoài Bách cười hỏi: “Cô gái, so chiêu không?”

Thấy người ta lại muốn đánh đấm, mọi người tự giác nhường ra một mảnh đất trống.

Dư Xích Tố lấy ra một cây sáo ngọc, “Các ngươi bịt tai lại, nếu không bị thương thì cũng đừng trách ta!”

Người Thiên Hàn cung đa số đều là âm tu, lấy tiếng nhạc để giết người, ai mà bị dính chưởng, nhẹ thì bị trọng thương, nặng thì đăng xuất ra khỏi thế giới. Nhưng mà tu vi của Dư Xích Tố còn thấp, sẽ không tạo thành thương vong gì lớn.

“Pháp khí của ngươi đâu?”

Hoài Bách đi đến bên cây liễu, nhón chân hái xuống một chiếc lá cây.

Người vây xem lại cười rộ lên, “Lấy phiến lá cây cùng người của Thiên Hàn cung đánh? Đầu óc nữ hài này bị thần kinh rồi à?”

Dư Xích Tố tốt bụng nhắc nhở, “Lá cây không chịu nổi sóng âm, sẽ vỡ vụn.”

Hoài Bách cười tủm tỉm mà nói: “Không sao, phiến lá này không đơn giản, ngươi nhìn xem.”

Dư Xích Tố mở to mắt, ở giữa lá liễu có màu xanh biếc, cạnh lá có chút khô vàng, không khác gì mấy cái lá trên cây kia lắm, “Không đơn giản chỗ nào?”

Hoài Bách gảy gảy, “Không phát hiện sao? Nó là cái lá đẹp nhất.”

“……” Khóe miệng Bội Ngọc hơi cong, thấp giọng nói: “Cẩn thận.”

Hoài Bách vui vẻ: “Yên tâm! Đứng ở phía sau ta.”

Đợi sau khi hai người hành lễ, Dư Xích Tố đặt sáo ở bên miệng, tiếng sáo thê thảm bi liệt từ đôi tay nàng ụp xuống.

Cát đá trên mặt đất bay lên, lá cây sôi nổi từ đầu cành rơi xuống, sau khi rơi được một nửa, bắt đầu yên lặng trôi giữa không trung.

Một đống bụi cát lá cành linh tinh hội tụ tạo thành hình một người một ngựa, bay nhanh hướng tới Hoài Bách, giơ lên trường kích trong tay.

Gió thổi mưa rơi, kỵ binh băng hàn!

Mọi người che lại lỗ tai, trên mặt không khỏi lộ ra một tia thống khổ. Âm luật công kích, đúng là có khác.

Hoài Bách không chút hoang mang, cầm lấy lá cây, thổi nhẹ một cái.

Khe khẽ một tiếng.

Bóng dáng to lớn trước người nháy mắt tán loạn, hóa thành bụi đất tro tàn, chậm rãi rơi trên mặt đất.

Dư Xích Tố nhìn mà sốc, đang muốn thổi tiếp, sáo trong tay bỗng nhiên bị đoạt.

Hoài Bách thưởng thức sáo ngọc: “Ngươi có , còn ta thì có , ha ha ha, phục không.”

*Đèo Ngọc Môn/ Ngọc Môn quan: một trong số 22 địa điểm của Trung Quốc, một phần của Con đường tơ lụa đã được UNESCO công nhận là Di sản thế giới.

Người vây xem trợn mắt há mồm, bắt đầu chưa được bao lâu, đã kết thúc?

Bội Ngọc đứng ở phía sau Hoài Bách, đôi mắt hơi nheo lại, vừa rồi người này đã thế nàng chắn đi sóng âm…… Có lẽ không cần nàng ra tay, lấy khả năng của người này, nhất định là có thể dễ dàng ứng phó với người của Bách Đại phong.

“…… Ngươi trả lại cho ta!”

“Nè, trả lại cho ngươi.” Hoài Bách vỗ vỗ bả vai Dư Xích Tố, cười nói: “Nhận mệnh đi, ngươi cũng chỉ có thể làm muội của muội muội.”

Dư Xích Tố - muội của muội muội – người có đôi tay đang nắm chặt sáo ngọc, ủy khuất mè nheo nói: “Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là ta biết Ngọc tỷ trước.”

Hoài Bách ném lá liễu xuống, nhảy nhót đi về phía Bội Ngọc, chỉ là không nghĩ tới, khi nàng quay người lại đã bị mọi người vây quanh.

“Giang Chử, ngươi cũng âm tu sao? Về sau ngươi sẽ đi vào Hoàng Chung phong đúng không?”

“Ngươi thật lợi hại! Làm sao mà ngươi có thể dùng một chiêu đánh bại thiếu chủ của Thiên Hàn cung vậy?”

“Ta có thể làm bằng hữu với ngươi không?”

Hoài Bách nỗ lực đẩy ra đám đông, đi về phía Bội Ngọc.

Nữ hài vẫn một người đứng trong góc, chung quanh không có một ai, mọi người tựa như vô thức bảo trì khoảng cách với nàng.

Nàng không rõ, rõ ràng Bội Ngọc cũng một chiêu chặt đứt kiếm của Doãn Cừ, vì sao vẫn lẻ loi một mình a?

Ngực giống như bị kim châm chọc vào, có chút đau.

Nàng rốt cuộc cũng đi đến trước người Bội Ngọc, cười tươi, vươn tay đến: “Ta tên là Tần Giang Chử, ta có thể làm tiểu muội của ngươi không?”

Tác giả có lời muốn nói: Hoài Bách: Sợ đồ đệ bị khi dễ, ta mặc áo đi tiếp cận nàng, trăm triệu không nghĩ tới, cuối cùng làm nàng tiểu muội.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: