Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 33: Vân Quy Xử (1)

717 0 3 0

Chương 33

 

 

Bội Ngọc ngồi xuống ghế đá ở trong viện, lấy Thạch Chuyển Sinh ra. Đây là một cục đá tròn tròn đen sẫm, trên mặt gắn lên mười viên đá quý sắc màu ảm đạm. Ba viên đá quý lớn gắn ở trung tâm, bảy viên nhỏ còn lại phân bố ra tứ phía. Chính giữa cục đá có khắc phù văn phức tạp.

"Thạch Chuyển Sinh? Cục đá này có thể thu thập ba hồn bảy phách của người sao?" Nàng trầm tư một lúc lâu, mãi đến khi ánh trời dần tắt, gió lạnh nổi lên, mới hoàn hồn.

Người kia, thật sự là chính mình?

Huyết vụ vây quanh, vết sẹo trên mặt do vạn ma cắn xé, hắc y nhuốm máu, còn có con ngươi màu đỏ lạnh băng vô tình, trừ bỏ chính nàng thì còn là ai?

Cố nhân của sư tôn....

Bội Ngọc cảm thấy hơi đau đầu, huyết sắc trong mắt dần dần chảy ra. Nàng yên tĩnh mặc niệm kinh, rồi lấy ra chiếc thấu kính vỡ kì lạ.

Người nọ bảo đây gọi là Luân Hồi Kính.

Mà thấu kính này quả thật cũng mang một lực lượng thời gian bí ẩn nào đó.

Luân Hồi Kính hoàn chỉnh thì sẽ có cái thần kỳ gì đây? Chẳng lẽ là có thể xuyên thời gian?

"Trên thế giới này sẽ tồn tại hai người giống y hệt nhau sao?" Nàng nắm chặt thấu kính, cụp mắt xuống. Ký ức kiếp trước của nàng đột ngột dừng lại vào thời điểm xảy ra thiên kiếp, lúc ấy nàng nghĩ rằng là do mình đã chết, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ là không phải như vậy.

Sau khi vượt qua thiên kiếp, mỗi môn đều có cách xưng hô khác nhau. Huyền Môn gọi Thăng Tiên, Thánh Nhân Trang gọi Hiển Thánh, Mặc Môn gọi Chí Nhân, còn đối với ma quỷ mà nói, sau thiên kiếp, chính là Nghịch Thiên.

Mặc kệ cách gọi nào, cảnh giới đều như nhau. Kẻ làm chủ được cái chính đạo của trời, chế ngự được lục khí*, ngao du trong vũ trụ vô biên, hiểu rõ sự huyền diệu của thiên đạo, nắm giữ quy luật của vạn vật, trở thành tồn tại tối cao trong thế giới.

*Lục khí là âm, dương, gió, mưa, ánh sáng và bóng tối.

Bội Ngọc nghĩ, năm đó nàng độ thiên kiếp là thật sự thất bại? Nếu thất bại, vì sao sẽ trọng sinh, sẽ xuất hiện vào 300 năm trước? Nếu thành công, sao nàng lại quên hết thảy?

Một lát sau, Bội Ngọc quyết định không nghĩ nữa, cầm lấy mặt nạ quỷ, chuẩn bị ra đường xem.

Đường dài tuy ít người nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt. Khuôn chợ rực sáng như ban ngày, đèn đường tựa như tinh, người đi trên phố, như vào biển sao.

Bội Ngọc khẽ cong môi, lẳng lặng đi trên đường. Một lát sau, nàng thấy một tòa tửu lâu có treo "Vân Quy Xử", nhẹ nhàng cười một cái, đi vào, gọi một hồ rượu đào hoa, ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn hoa đăng.

Đêm dài đằng đẵng.

Ngọn đèn ở Vân Quy Xử vĩnh viễn thắp sáng.

Giống như trong ký ức của nàng.

Cả đêm Bội Ngọc ngồi uống rượu lạnh, tiểu nhị cũng không tới quấy rầy, chỉ hỏi qua một lần lúc đêm khuya, là có muốn hâm nóng rượu.

Sáng sớm hôm sau, có rất nhiều người sung sức đi vào quán, tửu lâu lại náo nhiệt lên.

Bên cạnh Bội Ngọc là một bàn ba gã nam tử. Ba người này có già có trẻ, đều là muốn thông qua thí luyện tiến vào Cô sơn, gặp gỡ ở trên đường, liền kết bạn tới đây.

Tuổi bọn họ không bằng nhau, địa vị cũng khác biệt, nếu là bình thường, sẽ không có đạo lý cùng nhau ngồi uống rượu. Nhưng ở dưới chân Cô sơn, sự chênh lệch giữa người với người trở nên nhỏ bé vô cùng.

Tuổi lớn, nếu nhập tiên môn, cũng chỉ có thể cầu được trường sinh; có tiền tài, ở trong thí luyện, cuối cùng cũng là bốc một nắm đất vàng mà thôi.

Thiên địa vô tình, vạn vật làm chó rơm, nói ra thì cũng không phải là thiên địa tàn nhẫn, mà là ở trước mặt thiên địa, không có cái gì là khác biệt. Cũng như ở dưới chân Cô sơn, không có ai là bất bình đẳng.

"Nghe nói Cô sơn có sáu phong, không biết Ngô huynh, Trương huynh muốn vào phong nào?" Người hỏi là một thanh niên buộc tóc đuôi ngựa.

Trương huynh xua xua tay: "Với tư chất của chúng ta, làm sao dám xa xỉ mà cầu tiến vào được nội phong? Ta sao, chỉ đi vào ngoại phong là được."

Ngô huynh lớn tuổi nhất, nhìn qua thì có hiểu biết hơn một ít, dặn dò nói: "Nếu các ngươi may mắn thông qua thí luyện, ngàn vạn nhớ rõ, có một chỗ tuyệt đối không thể đi."

Thiếu niên tò mò hỏi: "Chỗ nào?"

Bên cạnh có người nghe xong, nói giúp: "Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là Thủ Nhàn phong a."

Bội Ngọc buông chén rượu, khẽ cau mày.

Thiểu niên hỏi: "Thủ Nhàn phong không phải cũng là một trong sáu phong sao? Sao lại không thể đi? Ta nghe nói thiếu chủ của Vọng Nguyệt thành đều tới đó."

Mọi người xung quanh cười phá lên. 

"Các ngươi, các ngươi cười cái gì?" Thiếu niên da mặt mỏng, mặt đỏ tai hồng nói: "Tốt xấu cũng là một trong những nội phong, ở đó hẳn là tốt hơn so với ngoại phong đi, huống chi còn có thể được Vọng Nguyệt thành quan tâm, dù cho không so được với các đại phong khác, thì như thế nào lại không được đi?"

Ngô huynh nói: "Hiền đệ, chúng ta không phải cười ngươi, chỉ là nhớ tới một sự kiện thú vị."

"Ồ?"

Ngô huynh nói về việc thiếu chủ của Vọng Nguyệt thành bị lừa tới Thủ Nhàn phong như thế nào.

Vọng Nguyệt thành trước sau như một cùng Thánh Nhân trang qua lại thân thiết, Minh Anh vốn cũng đồng ý bái nhập Thánh Nhân trang, chỉ là khi đoàn người nọ đi đến Đông Hải, bỗng nhiên bị yêu thú tấn công.

Yêu thú kia là con bạch khổng tước sống đã ngàn năm. Lông vũ như lụa, vỗ cánh là lúc, che thiên lấp trời, cát bay đá chạy.

Bạch khổng tước bay thẳng tới đoàn người Vọng Nguyệt thành, giương cánh lên, gió liền cuồn cuộn nổi lên ngập trời, thổi bay pháp bảo của những người đó.

Minh Anh vẫn là một tiểu hài tử, nhìn thấy quái vật khổng lồ bay tới, sợ tới mức hoa dung thất sắc, nước mắt dàn dụa.

Lúc này, một thiếu niên mảnh khảnh đứng ở trước người nàng. Thanh bào của thiếu niên kia cuốn gió, đai ngọc phiêu đãng, tay áo phong lưu, cầm theo một cây sáo trúc.

Tiếng sáo vang lên, yêu thú bớt hung bạo, bỗng nhiên trở nên ôn hòa thuần phục, an tĩnh nằm dưới chân thiếu niên.

Minh Anh xưa nay ngạo kiều, lúc này cũng đã bị dọa mất mật, nắm chặt lấy góc áo của thiếu niên không chịu buông.

Người hộ tống Minh Anh của Vọng Nguyệt thành cuối cùng cũng phản ứng lại, cảm tạ thiếu niên đủ kiểu, thiếu niên chỉ cười, lắc đầu nói: "Đây là bổn phận của tu sĩ chúng ta."

Đợi bọn họ hỏi đến họ tên, hắn đáp lại: "Sư tôn dạy, con đường thường vô danh, ta cũng không danh."

Trời quang trăng sáng cỡ nào, không màng hư danh!

Thiếu niên tiêu sái vung tay, không lưu tên họ.

Người Vọng Nguyệt thành đếu thán phục phẩm tính của thiếu niên, tán thưởng không thôi, nhưng không bao lâu, bọn họ liền phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Một đường này, luôn gặp công kích từ đủ loại yêu thú cổ quái hiếm lạ, cho tới khi thiếu chủ của bọn họ sợ tới mức oa oa khóc lớn, thiếu niên kia sẽ từ trên trời giáng xuống, cứu mọi người đang trong nước sôi lửa bỏng.

Cứ như vậy lặp lại vài lần, Minh Anh đột nhiên ném tín vật của Thánh Nhân trang xuống đất, khóc lóc hô hào: "Ta không muốn đi Thánh Nhân trang!"

Khổng tước dữ dằn, hắc miêu bự như núi, cá chép bảy đầu,... Một đường đi toàn gặp hung thú đã tạo thành đả kích quá lớn cho nàng, nếu tiếp tục đi tiếp, không biết sẽ lại gặp được bao nhiêu cái gì đó đáng sợ. Phi Vũ Cung chấn danh thiên hạ sau này, bấy giờ chỉ còn là một tiểu cô nương nũng nịu.

Mọi người vội vàng khuyên bảo, nhưng Minh Anh lại không nghe, chạy tới cầm tay thiếu niên, khóc chít chít nói: "Tiên trưởng ca ca, ta là thiếu chủ Vọng Nguyệt thành! Ta muốn bái ngươi làm thầy!"

Thiếu niên nhíu mày, "Quy tắc để bái sư rất nghiêm, không dễ dàng thu đồ đệ.

Minh Anh khóc đến nước mắt như mưa: "Tiên trưởng ca ca, tiên trưởng ca ca..."

Ngay lúc này, một giọng nói mềm nhẹ động lòng người cách đó không xa truyền tới: "Giản Nhất, vì sao còn đứng đây?"

Minh Anh ngẩng đầu, tầm nhìn mơ hồ xuất hiện xuân ý mông lung. Nữ nhân thân dài như ngọc đứng khép tay áo, tươi cười tựa như xuân hoa, hoà thuận lại vui vẻ.

Triệu Giản Nhất tiến lên, cung cung kính kính mà hành lễ, hô: “Sư tôn.”

Minh Anh đứng ở phía sau thiếu niên, có chút khẩn trương mà nhìn nữ nhân. Không biết làm sao, nàng có cảm giác khi nữ nhân nhìn thấy nàng, cười càng vui sướng.

“Giản Nhất, chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, phải quay lại Cô sơn.”

Triệu Giản Nhất hơi do dự, “Nhưng mà nếu đứa nhỏ này lại gặp yêu thú……”

Hoài Bách nói: “Nàng là đệ tử của Thánh Nhân trang, Thánh Nhân trang sẽ tự phái người đến bảo vệ.”

Triệu Giản Nhất gật đầu một cái, “Đúng vậy, chúng ta nhúng tay quá nhiều, chỉ sợ làm người chê trách.”

Minh Anh thấy bọn họ phải đi, chạy tới giữ chặt tà váy của nữ nhân nọ, “Tiên trưởng tỷ tỷ, ta không phải là đệ tử của Thánh Nhân trang. Ta muốn bái nhập Cô sơn!”

Hoài Bách cố nén ý cười, ra vẻ rụt rè mà khước từ một phen, Triệu Giản Nhất lại nhẹ giọng khuyên bảo, đem hài tử bé nhỏ dỗ đến sửng sốt sững sờ.

Vì thế Minh Anh vốn sẽ đi tới Đông Hải, cứ như vậy mà chuyển hướng gia nhập Cô sơn.

Thánh Nhân trang cùng Vọng Nguyệt thành đều khó thở không thôi, nhưng lúc này nữ hài sớm đã bị lừa đến giao ra tinh huyết, chính thức bái nhập sơn môn, ván đã đóng thuyền, bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ.

Về phần Minh Anh, lần đầu tiên khi nàng bước lên tới Thủ Nhàn phong, phát hiện ra tất cả yêu thú một đường dọa nàng cư nhiên lại đồng thời cùng nhau đứng chỉnh tề ở trên sơn đạo chờ nàng.

Bạch khổng tước: “Cạc!”

Cửu vĩ miêu: “Miêu ~”

Bảy đầu cá chép: “Ọc ọc ọc ọc.”

Ngô huynh cười nói: “Cứ như vậy, Phi Vũ Cung đã bị lừa vào Thủ Nhàn phong, nghe người ta nói, bởi vì việc làm đó mà nàng vẫn luôn có hiềm khích cùng sư môn, lúc nào cũng nán lại ở Nguyệt thành, hiếm khi hồi Cô sơn.”

Thiếu niên tấm tắc cảm khái: “Ngay cả hài tử cũng đi lừa, thật sự là……” Có thể làm người sao!

“Nhưng mà nàng lại không lỗ, hiện giờ Phi Vũ Cung là một tiên môn tân tú, cũng là người đứng đầu cuộc thi thử kiếm, trên mặt Cô sơn có thể vẻ vang mà nhếch mép.”

“Các ngươi thì biết cái gì?”

Mọi người đều nhìn sang, nói chuyện chính là một tiểu cô nương ngồi giữa hai nữ tử, nét trẻ thơ trên khuôn mặt vẫn còn chưa trút, lại mang lên một chút kiều diễm của người thiếu nữ. Nàng dùng đũa trúc gõ nhẹ lên chén rượu, nói: “Hiện giờ tiên môn xuống dốc, người đứng đầu cuộc thi thử kiếm thì có cái gì đáng giá để mà khoe khoang.”

“Ha, ngươi cái tiểu cô nương này, miệng phun cuồng ngôn tại đây làm gì? Mười năm qua khi các đệ tử ưu tú nhất của tiên môn tỷ thí trong cuộc thi thử kiếm, đầu tiên là ở trong tông môn tuyển chọn ra, sau đó là thống nhất tỷ thí, hơn nữa đều có yêu cầu đối với tuổi tác cùng tư chất, độ khó của việc đoạt giải nhất cũng không phải là một cô nương nho nhỏ như ngươi có thể hiểu được.”


Tiểu cô nương áo màu bạc kia cười khinh một cái, “Người đứng đầu cuộc thi thử kiếm thì có hiếm lạ gì, có thể làm người đứng đầu trong Thiên Hải bí cảnh mới thực sự khiến người khác tán dương. Mỗi mười năm tiến hành cuộc thi thử kiếm một lần, kẻ xuất sắc đạt được tư cách tiến vào Thiên Hải bí cảnh, trăm năm sau, Thiên Hải bí cảnh mở ra, những đệ tử ưu tú nhất trong trăm năm đó mới có thể vào, bắt được pháp bảo cơ duyên. Kẻ có vận khí tốt thì một bước lên trời, kẻ tàn nhẫn độc ác thì giết người đoạt bảo, có thể từ nơi kia đoạt giải nhất, ta mới có thể trong thâm tâm mà bội phục.”

Ngô huynh nói: “Thiên Hải bí cảnh sắp tới sẽ mở ra, đến lúc đó đều có cái tài tử nào trào ra, lập tức liền thấy rõ.”

Có người đi theo nói: “Thiên Hải bí cảnh lần này, tám chín phần mười là Tễ Nguyệt của Phi Tuyết Cung thắng. 80 năm trước nàng sớm đã đoạt giải nhất ở cuộc thi thử kiếm, tuy tu vi chỉ có Trúc Cơ, nhưng đây là bởi vì nàng cố tình áp chế tu vi của chính mình, không đi đột phá, so với thế hệ Kim Đan thì càng cường đại hơn. Ta nghe người ta nói, thực lực của nàng giờ phút này, đã không thua gì Kim Đan trung kỳ. Nếu đột phá, nói không chừng là có thể một bước đi vào Kim Đan hậu kỳ.”

Mọi người sôi nổi phụ họa.

Tiểu cô nương lại lắc đầu, “Ta thật không cảm thấy như vậy, bí cảnh lần này, ta chọn Minh Anh.”

Ngô huynh nói: “Ngươi người này, mới vừa nãy không phải là còn nói Minh Anh không có cái gì ghê gớm sao.”

Tiểu cô nương nói: “Nàng là không có a, nhưng cho dù có vô dụng thì cũng là đồ đệ của Hoài Bách, có thể kém hơn ở chỗ nào?”

“Ha ha ha ha ha,” Ngô huynh cười chảy nước mắt, “Hoài Bách? Chính là bởi vì nàng là đồ đệ của phế nhân kia, mới căn bản không có cơ hội đoạt được giải nhất ở bí cảnh a ha ha ha ha ha ha ha, nàng có thể học được cái gì?”

“Vô tri!” Tiểu cô nương cười nhạo, “Ngươi biết không, 300 năm trước, phế nhân ở trong miệng ngươi đã từng là người đứng đầu trong Thiên Hải bí cảnh?”

Ngô huynh không tin, “Ngươi bịa đặt lung tung gì đó?”

Nhưng những người khác đã bị gợi lên hứng thú, “Ta có nghe một chút tin tức nhỏ, nhiều năm về trước vị kia cũng thật sự không phải là một người bình thường a, tiểu cô nương ngươi tiếp tục nói.”

“Đúng vậy, khi phụ thân ta nói đến nàng, sắc mặt luôn rất kỳ quái.”

Nữ hài kiêu ngạo mà giơ cằm lên, “300 năm trước, nàng là kiếm tu có thiên phú tối cao nhất từ trước tới nay, không đến 50 năm đã đến Kim Đan viên mãn. Một người một mình sống tại trăm đại phong, là Cô sơn Kiếm Tôn. Lúc ấy, tiên môn xuất hiện vài người kinh tài tuyệt diễm, nhưng cho dù có như thế, nàng cũng chính là ngôi sao sáng ngời nhất.”

Ngô huynh xen mồm: “Ngươi thổi nàng đến như vậy……”

“Không cần chen vào nói!” Nữ hài không chút khách khí mà đánh gãy, “Khi đó, nàng có ba vị bạn tốt, mỗi một người đều kinh tài tuyệt diễm.” Nàng bẻ ngón tay đếm, “Thiếu chủ Vọng Nguyệt thành - Minh Như Tuyết với dòng máu Phượng Hoàng, đệ tử đứng đầu của Mặc Môn - Hạc Thanh - người được mệnh danh là ‘ kỳ tài luyện khí ngàn năm khó gặp ’, còn có một người là tán tu, nhưng thiên phú lại rất kinh người, tên là Việt Trường Phong. Bọn họ tỏa sáng rực rỡ trong Thiên Hải bí cảnh, lúc ấy mọi người đều tin tưởng, nếu có đủ thời gian, mấy người này nhất định có thể bước lên ngọn đỉnh của tiên lộ, thay đổi trật tự của tiên môn.”

“Những người mà ngươi nói, ta một cái cũng chưa nghe nói qua……”

Trong lòng Bội Ngọc mang chút nghi hoặc, ở trong trí nhớ của nàng, ba người này xác thật đã bước đến đỉnh tiên lộ, Minh Như Tuyết là thành chủ của Vọng Nguyệt thành, Hạc Thanh là chủ môn của Mặc môn, mà Việt Trường Phong, tán tu tại Đông Hải, không người không biết. Chỉ là nàng mới biết được, ba người này thế mà lại là người quen cũ của sư tôn.

Nữ hài trên mặt lộ ra một tia thẫn thờ, “Các ngươi đương nhiên sẽ không nghe nói, bởi vì…… Các ngươi có biết chuyện Thì Lăng không?”

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyến thời gian sẽ từ từ vạch trần, nhưng thật ra chỉ là một cốt truyện rất thông thường.

Đây là một câu chuyện cứu rỗi lẫn nhau.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: