Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10 : Dao Dao của em

1904 2 15 0

“Bản thảo này là Sài Tử Thu đưa tới, còn cần được chỉnh sửa nhiều." An Linh ở một bên nói.

Sài Tử Thu là một trong những biên kịch tương đối nổi tiếng trong giới, rất giản dị và không giao du nhiều, làm người có chút quái gở, nhưng rất có tài.

"Đã có đạo diễn chưa?"

Tần Ý Nùng không vội đọc bản thảo. Vừa nhận lấy kịch bản này thì thấy trang bìa trống không, liền tên cũng không ghi, chắc hẳn là vừa mới soạn xong.

An Linh ho khan một tiếng: "Không có."

"Nhà đầu tư? Nhà Sản xuất?"

"Còn chưa xác định."

Ngón tay Tần Ý Nùng ấn lên trang kịch bản, nhẹ giọng mỉm cười:

"Vậy mà chị đưa cho em?"

Những diễn viên ở cấp bậc như Tần Ý Nùng, không cần phải qua thử vai tìm cơ hội đóng phim, chỉ cần cô muốn, tự nhiên sẽ có vô số kịch bản được dâng lên trước mặt, hơn nữa đều là biên kịch cùng đạo diễn hàng đầu trong nước, bọn họ sẽ tự mình liên lạc với cô. Nhưng để cô nhận một kịch bản, chung quy kịch bản đó phải được hoàn thiện rồi.

Việc sản xuất một bộ phim bắt đầu từ kịch bản, sau đó nhà sản xuất thuê đạo diễn và cùng chọn diễn viên, cử người giám sát và, đầu tư tài chính, bắt đầu quay phim. Đương nhiên, cũng có đôi khi không theo lẽ thường, nhưng rất ít.

Nếu như nói quá trình này tổng cộng có mười bước, vậy thì hiện tại mới chỉ vừa bước vào bước đầu tiên. Trong giới kỳ thực không thiếu kịch bản hay, cái thiếu chính là thời thế và đội ngũ quay phim, có rất nhiều kịch bản hay đều bị đặt dưới đáy, không người hỏi thăm. Tần Ý Nùng qua vài năm đã thực hiện hàng chục bộ phim bao gồm cả vai chính lẫn vai phụ, nhưng vẫn chưa thể đem kịch bản hay vét sạch.

An Linh yên lặng một chút rồi nói :

"Không phải em hỏi thể loại em chưa đóng qua sao? Vậy nên tôi mới nhớ tới cái này."

Kỳ thực là vì cô muốn dời đi lực chú ý của Tần Ý Nùng, hiện tại mục đích đã đạt đến, An Linh vươn tay, muốn đem kịch bản đoạt về:

"Tôi tìm kịch bản khác cho em, dù sao thì phim về đề tài đồng tính không thể chiếu ở trong nước được, không nên nhận."

Tần Ý Nùng giơ tay ra hiệu không cần:

"Đưa cũng đưa rồi, xem một chút cũng không sao."

Cô đột nhiên cười với An Linh:

"Không diễn thì không diễn, dù sao cũng chừa cho các diễn viên khác có cơ hội đoạt giải."

An Linh cũng cười.

Những phương diện khác không nói, nhưng cô rất yêu thích sự tự tin từ trong ra ngoài của Tần Ý Nùng khi nói về diễn xuất.

"Được rồi, đừng tự thổi phồng quá, nói tới như giải thưởng chắc chắn thuộc về em vậy." Thân là người đại diện, cô vẫn phải khuyên nghệ sĩ nhà mình nên khiêm tốn một chút, mặc dù khóe miệng cô đã giương lên rất cao, không chút nào quan tâm.

Tần Ý Nùng ngồi thẳng, rũ xuống hàng mi dài, con ngươi đen láy như đang chìm trong làn nước mùa thu ẩm ướt mê người, giả bộ chăm chú hỏi:

"An tỷ à, chị cảm thấy hiện tại trong nước còn ai có thể thắng được em sao?"

An Linh suy nghĩ một chút, trêu ghẹo nói:

"Dao Dao của em?"

Tần Ý Nùng không nhịn được cười ra tiếng, một tay che mặt thở dài, không hề phản đối.

Nếu như Đường Nhược Dao thật sự có thể vượt qua mình, em ấy chắc sẽ cao hứng đến ngất đi.

Sau một lát, cô đại khái khôi phục thần trí, mỉm cười mở miệng: "Dao Dao, em ấy -"

An Linh đột nhiên lớn tiếng: "IM!"

Hét một tiếng khiến cho Tần Ý Nùng bị chấn động, sợ hãi nuốt nước miếng.

Quan Hạm: "Phụt!"

Tần Ý Nùng nghiêng đầu liếc nàng một cái, Quan Hạm vội vã làm bộ đang ngắm cảnh xung quanh.

Sau khi ngăn cản Tần Ý Nùng điên cuồng thể hiện tình cảm với "Dao Dao", An Linh tâm tình vô cùng tươi đẹp, "Còn có những kịch bản khác, tôi đã in ra cho em rồi, lát nữa sẽ giao hết cho Quan Hạm, để cô ấy chuyển về nhà cho em. Em lát nữa sẽ về nhà phải không?"

"Ừm."

An Linh khẽ nâng cằm, chỉ chỉ bàn làm việc của mình, ra hiệu cho Quan Hạm:

"Tất cả trong ngăn thứ hai bên trái, em cầm hết đi."

Quan Hạm: "Vâng."

Nàng đáp ứng, nhưng nghiên đầu xin chỉ thị của Tần Ý Nùng trước. Tần Ý Nùng gật đầu, nàng mới bước tới, mắt nhìn thẳng, động tác nhanh nhẹn tìm được kịch bản An Linh nói đến, hai tay ôm lại, tạm thời chất đống ở một bên tay vịn ghế sofa.

Tần Ý Nùng tiện tay thả cuốn kịch bản đề tài đồng tính không tên trên tay lên trên cùng.

An Linh nhìn Quan Hạm một chút.

Trợ lý này mặc dù là được Studio tuyển dụng, nhưng không bao lâu đã bị Tần Ý Nùng xách đi rồi. An Linh không thể hiểu rõ nàng, cả ngày mặt lạnh như băng, trái ngược với Tần Ý Nùng, xem bộ dáng hiện tại, hẳn là trở thành tâm phúc của Tần Ý Nùng rồi.

Tần Ý Nùng có tâm phúc của chính mình không có gì sai, người đại diện An Linh vĩ đại chỉ là trong lòng hơi có chút phức tạp, bàn về việc tới trước tới sau, quan hệ thân cận hay không, thế nào cũng thấy bản thân cô đều xếp đằng trước, thế nào lại bị tiểu nha đầu này chiếm vị trí đây!

An Linh âm thầm nhấp một ngụm giấm.

Quan Hạm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đóng vai người vô hình.

Tần Ý Nùng ngồi trong văn phòng thật lâu, chính sự đều đã giải quyết xong, liền hai tay chống người đứng dậy, ra dấu cáo từ, cười nhạt:

"Vậy em đi trước..."

An Linh chần chừ một lúc, gọi cô lại: "Có chuyện này không biết có nên nói cho em biết hay không."

"Chị nói đi."

"Liên quan đến Dao Dao." Đầu óc An Linh chưa kịp điều chỉnh, liền gọi theo cách xưng hô của cô.

Tần Ý Nùng làm bộ lơ đãng nhưng lại nghiêm túc sửa lại: "Đường Nhược Dao."

". . . . . . . . Đường Nhược Dao."

Tần Ý Nùng lại ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Em ấy thế nào?"

An Linh mím môi:

"Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, hai ngày trước ở lễ trao giải trạng thái của cô ấy không tốt, liền bị cư dân mạng đào ra."

Đối với Tần Ý Nùng, bị bàn tán là chuyện bình thường, vào trong tay An Linh cũng không thành vấn đề, hơn nữa Tần Ý Nùng cũng phân phó không cần thay cô làm sáng tỏ, lãng phí nhân lực tài lực, không bằng nên để dành cho những việc có ý nghĩa hơn. Bộ phận quan hệ công chúng vốn luôn cần nắm rõ sự tình thì lại trở thành đội ngũ nhàn nhã nhất, cũng coi như không cần thiết, sau đó Studio bắt đầu ký hợp đồng với nhiều nghệ sĩ, bộ phận quan hệ công chúng lúc này mới bắt đầu hoạt động bình thường.

Tần Ý Nùng đưa tay, Quan Hạm lập tức liền đưa điện thoại đã mở sẵn giao diện weibo đến trước mặt cô.

Tần Ý Nùng lục soát trên hot search một lượt, quét qua hàng bình luận, đem điện thoại di động ném lại trên tay Quan Hạm, lanh lùng nói:

"Những người này thực sự là to gan lớn mật, dám đem lòng hãm hại Dao Dao, công bằng không thắng được, liền dùng đến thủ đoạn."

Chỉ số thông minh của cư dân mạng chỉ dừng lại ở 7 tuổi, là bộ phận phát triển về thông tin nhất trong xã hội cũng là bộ phận dễ bị kích động nhất. Chỉ cần mời thủy quân, dấy lên một làn sóng, cư dân mạng sẽ trôi theo làn sóng đó, còn tự cho là đang chủ trì công đạo chính nghĩa. Loại tiêu đề này, vừa nhìn là biết có người muốn bôi xấu Đường Nhược Dao. Kể cả những danh xưng "Tiểu Tần Ý Nùng" bay đầy trời trước đây, cũng đều là tác phẩm của những người này.

An Linh đối với những lời nói của cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, công đạo mà nói: "Cũng không thể nói như vậy, trạng thái của cô ấy xác thực có vấn đề, điều không tốt ấy rõ ràng bị người ta thu vào mắt, người khác không bôi đen cô ấy mới là lạ. Người nổi tiếng thì thị phi càng nhiều mà."

"Là ai đứng sau chuyện này?" Tần Ý Nùng hỏi.

An Linh đã sớm từ bên công ty quảng cáo tra ra người khởi xướng, đọc ra tên mấy tiểu hoa đán.

Đều là những cái tên xa lạ với Tần Ý Nùng, nghe vào xong liền quên mất, những người này còn chưa đủ tư cách để cô phải nhớ kỹ.

"Chị giúp em ấy giải quyết đi."

Tần Ý Nùng không muốn nhiều lời, giơ tay nhìn đồng hồ: "Hiện tại 10 giờ rưỡi, trước 12 giờ trưa, phải cho hot search này hoàn toàn biến mất. Diễn đàn, các nhóm bát quái đều phải tra, còn có..."

Tần Ý Nùng suy tư một chút, nguy hiểm híp mắt:

"Mấy kẻ bất tài đối đầu với em ấy, nói một chút cho bọn nó biết, nếu còn ở đằng sau giở trò, em sẽ để cho bọn họ gánh chịu hậu quả."

An Linh gật đầu: "Biết rồi."

Không cần chờ đến 12 giờ, An Linh có thể cho hot search biến mất ngay lập tức. Ai bảo cô xử lý chuyện này rất thuần thục, bằng không thì sao Đường Nhược Dao đã xuất đạo lâu như vậy, phát triển mạnh mẽ không ngừng đã ảnh hưởng miếng ăn của bao nhiêu người, có thể không có một tin tức xấu nào? Kia đối thủ mỗi người một ngụm nước bọt liền có thể khiến nàng chết đuối! Tất cả còn không phải là do Tần Ý Nùng ở phía sau chỉ điểm cô dọn dẹp, đem manh mối toàn bộ bóp chết ở trong nôi rồi.

Hàn ý trong đáy mắt Tần Ý Nùng dần dần rút đi, hòa hoãn sắc mặt nói:

"Lần tới mà còn có chuyện như vậy thì không cần đợi em chỉ thị, chị trực tiếp giải quyết đi."

An Linh:

"Tôi thấy gần đây không phải em luôn lạnh nhạt với cô ấy sao?"

Cô liền cho rằng Tần Ý Nùng không định tiếp tục bảo vệ Đường Nhược Dao nữa.

Ánh mắt Tần Ý Nùng thoáng qua một chút cảm xúc phức tạp, quay đầu nhìn chậu trầu bà trong góc, trầm giọng nói:

"Lạnh nhạt hay không là chuyện của em, chị không được bỏ mặc em ấy, phải coi em ấy như em mà đối xử."

Trong lòng An Linh nói rằng : tôi đối với cô ấy đều sắp bận tâm hơn với em rồi.

An Linh thở dài: "Vậy còn em?"

Tần Ý Nùng quay đầu nhìn cô, giả bộ thoải mái cười: "Em làm sao?"

"Người khác cũng giội đến người em mấy xô nước bẩn đấy? Nếu như em muốn..."

An Linh dừng một chút, không muốn dùng cái từ tẩy trắng, bởi vì Tần Ý Nùng xưa nay cũng không có bẩn, kẻ dơ bẩn chính là những người kia. Cô nghiêm túc chăm chú nhìn vào mắt Tần Ý Nùng:

"Em muốn làm sáng tỏ, tôi liền có thể từng việc từng việc làm rõ ràng cho em, bắt đầu từ năm em 18 tuổi, chẳng qua là tốn chút công sức, dù khó đến đâu tôi cũng giải quyết được, cứ tin tôi."

Cô đã ở trong giới giải trí lâu như vậy, không phải chưa từng thấy chuyện đổi trắng thay đen, thế nhưng chuyện bọn họ làm với Tần Ý Nùng, cô chưa từng nghe qua. Năm đó Tần Ý Nùng chỉ mới 18 tuổi, hai người gặp nhau là thời điểm đã 23, năm năm này cô đã vượt qua như thế nào?

Bên trong đôi mắt Tần Ý Nùng có chút ẩm ướt mơ hồ.

Cô nở nụ cười, rồi lại trầm mặc. Một lúc lâu, dưới ánh mắt tha thiết của An Linh, cuối cùng vẫn là nói:

"Quên đi."

"Nhưng —"

Tần Ý Nùng xua tay, ôn hòa ngắt lời cô: "Cám ơn ý tốt của chị, nhưng làm vậy thì chỉ tạo thêm cơ hội cho đám ăn thịt người ngoài kia một lý do để mở hội thôi, không nên bố thí cho bọn chúng."

"Bát quái là nhất thời, điện ảnh sẽ trường tồn. Em ở trăm năm sau, tên sẽ được nằm trong sách giáo khoa, còn bọn chúng?" -Tần Ý Nùng khinh thường hỏi lại

"Tên em đã nằm trong sách giáo khoa rồi, một cuốn sách chuyên ngành được học viện nghệ thuật sử dụng." -An Linh trong lòng đau nhói, miễn cưỡng nhếch miệng mỉm cười.

"Thật sao? Rất vinh hạnh." Tần Ý Nùng cười lên, nghiêng đầu gọi: "Quan Hạm."

Quan Hạm lập tức hiểu ý: "Em sẽ tìm sách ngay."

Tần Ý Nùng cười cười, ôn nhu nói:

"Người đại diện An Linh vĩ đại, nếu như không còn gì khác, em về nhà đây."

An Linh: "Được, tôi tiễn em."

Quan Hạm ôm lấy chồng kịch bản.

Ra đến cửa, Tần Ý Nùng liền xua tay:

"Thôi, em biết đường, chị cứ làm việc đi."

An Linh dõi theo bóng lưng cô, một điểm màu đỏ phản chiếu trong con ngươi, càng ngày càng nhỏ, ngón tay đặt trên khung cửa bấu chặt đến trắng bệch.

Tần Ý Nùng năm đó suýt chút nữa bị đám người kia liên hợp lại bức chết, hiện tại cô rất ít đối mặt với truyền thông giải trí hay bất kỳ ống kính nào ngoại trừ quay phim, đến cùng là khinh thường hay là không dám?

Quan Hạm ôm một chồng kịch bản khổng lồ đứng trong thang máy, ánh mắt liếc nhìn Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng cúi thấp đầu, không thấy rõ tâm tình của cô, trầm mặc dị thường.

Điện thoại trong túi quần rung lên, Quan Hạm luồn một tay ra mò điện thoại di động, chồng kịch bản nặng nề khiến động tác nàng trở nên vất vả. Tần Ý Nùng thấy thế liền tự nhiên ôm lấy chồng kịch bản, nhàn nhạt nói:

"Em cứ nghe điện thoại trước đi."

Quan Hạm ậm ừ, trượt mở màn hình.

Cảm thấy quái lạ, lại liếc nhìn Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng: "Sao?"

"Là Dao tiểu thư." Quỷ thần sai khiến, Quan Hạm mở miệng hỏi một câu:

"Chị muốn tiếp điện thoại không?"

Có lẽ sẽ khiến tâm tình của chị tốt hơn đấy.

Ánh mắt Tần Ý Nùng ngưng động, đôi môi mím chặt.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: