Quan Hạm lấy ra điện thoại di động, nghiêm túc hỏi: "Nhắn cái gì?"
Quan trợ lý vạn năng lướt qua vô số phương án trong đầu, từng cái đối ứng mà nàng biết về tính cách của Tần Ý Nùng.
Ánh mắt Tần Ý Nùng không vui, mí mắt hơi khép, nói:
"Ai đánh em ấy thì để em ấy đánh lại. Tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, nói em ấy lần sau không cần làm những loại sự tình như thế này nữa".
Quan Hạm liền giật mình, không để ý tới những phỏng đoán lúc trước, cấp tốc cúi đầu đánh chữ.
Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm tay nàng bay múa trên bàn phím, lông mày nhíu lại:
"Chờ một chút, đem cụm từ 'tôi bề bộn nhiều việc' phía sau bỏ đi, đổi thành..."
Quan Hạm chờ câu sau của cô.
"Hậu quả để tôi gánh vác. Coi như em ấy chọc thủng một lỗ trên bầu trời, tôi cũng có thể đến lấp lại."
Quan Hạm theo ý xóa bỏ, lại đánh lên chữ mới, động tác lúc này chậm hơn nhiều.
Quả nhiên đánh được một nửa, lại nghe Tần Ý Nùng lên tiếng:
"Chờ một chút."
Quan Hạm theo lời dừng lại.
Tần Ý Nùng xoa mi tâm, rầu rĩ nói:
"Câu vừa rồi so ra có phải cũng không tốt hơn bao nhiêu phải không ?"
Quan Hạm mập mờ suy đoán:
"Cái này..." -Nàng nào dám phát biểu ý kiến.
Tần Ý Nùng tự mình ra quyết định:
"Không cần câu cuối."
"Được."
Ngắn ngủi hai hàng chữ, Tần Ý Nùng liên tục thay đổi lời nói.
Quan Hạm thận trọng xác nhận một lần nữa từ Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng gật đầu, nàng ấn nút gửi đi, lại hỏi:
"Còn muốn nhắn gì nữa không?"
Tần Ý Nùng lắc đầu, chống ghế sofa đứng dậy, rõ ràng mang dép, cũng không có ngồi lâu, thân hình lại bất ổn lung lay một chút, Quan Hạm đưa tay ra đỡ, cô lại tự vịn ghế sofa đứng vững vàng.
"Ăn trái cây không?" -Tần Ý Nùng bình thản hỏi, thái độ như chuyện của Đường Nhược Dao đã quá quen thuộc.
"Em uống nước là được rồi." -Quan Hạm bận bịu hai tay bưng chén nước lên nhấp một hơi.
Để Tần Ý Nùng hoặc mẹ cô giúp mình cắt hoa quả, Quan Hạm ngẫm lại đều thấy kinh dị.
"Quên đi." -Tần Ý Nùng không khuyên nhiều, buông mí mắt xuống, sự vui vẻ khi về nhà đã tan biến không còn sót lại chút gì, mất hứng đi lên lầu:
"Tôi đi thay quần áo, em cần gì thì tìm dì Phương."
Quan Hạm ở sau lưng ngắn gọn lên tiếng: "Biết."
***
Bên kia, Đường Nhược Dao thấy màn hình di động sáng lên, lập tức cầm lên điện thoại.
【 Tần tỷ bề bộn nhiều việc, tạm thời không có cách nào bận tâm đến chuyện của em, chị ấy nói ai đánh em thì cứ đánh lại, hậu quả chị ấy gánh 】
Lúc đầu Đường Nhược Dao yên lặng một lát, sau lại cong khóe môi, cười tự giễu.
Gò má nàng nóng lên, cảm giác khó xử cùng xấu hổ đồng loạt ập đến trong lòng.
Mười mấy phút trước nàng đã làm cái gì? Đem ảnh chụp dấu tay trên mặt mình đăng lên trong vòng bạn bè chỉ có Quan Hạm có thể thấy, ý đồ gây được một điểm chú ý. Đánh chó vẫn phải nhìn mặt chủ, cho dù là sủng vật bị khi dễ, thì Tần Ý Nùng làm chủ nhân tất nhiên phải quan tâm thương thế của sủng vật mà? Nói không chừng... chị ấy sẽ tới gặp mình? Bằng không cũng sẽ để Quan Hạm hỏi thăm một chút?
Nàng đem mặt mũi thả rất thấp rất thấp, thấp đến dơ bẩn chỉ vì cầu xin một ánh mắt thương tiếc của Tần Ý Nùng.
Dù cho chỉ hỏi thăm một câu mình bị thương thế nào, mặt hết sưng chưa, Đường Nhược Dao đều sẽ không cảm thấy mỉa mai như vậy.
Nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, càng ngày càng lạnh. Đường Nhược Dao nhắm mắt lại, mở vòng bạn bè, đem bài đăng kia xóa bỏ.
Khung chat chướng mắt trong hộp thoại kia, mỗi chữ đều bén nhọn nhắc nhở nàng đã tự mình đa tình, hơn nữa còn bản thân còn chìm đắm trong trụy lạc mù quáng. Trái tim đau nhói, còn đau hơn so với cái tát của Nguyễn Cầm.
Đường Nhược Dao ấn vào tin nhắn, xuất hiện tùy chọn xóa bỏ, đầu ngón tay lướt trên đó, ánh mắt hơi do dự, cuối cùng vẫn không xóa bỏ, trả lời một câu:
【Được 】
Đường Nhược Dao cũng đã có ý định đánh trả, nhưng chỉ là ý nghĩ thoáng qua trong nháy mắt, chuyện bây giờ cũng qua rồi. Nàng đối với Nguyễn Cầm, nếu nói nàng nhẫn nhục chịu đựng, chi bằng nói nàng căn bản không hề quan tâm.
Mẹ Đường Nhược Dao mất sớm, cha nàng cưới vợ khác, nàng sớm hiểu chuyện, từ nhỏ tính tình lạnh nhạt, người ngoài nói gì cũng không để trong lòng. Cha nàng yêu thương nàng, ban đầu mẹ kế nể mặt cha nàng, đối với nàng còn tốt. Về sau hai người có con, địa vị trong nhà của Đường Nhược Dao liền thay đổi, cha vẫn thương nàng, nhưng tình yêu còn chia sẻ cho một đứa nhỏ khác. Mẹ kế thì thay đổi cực lớn, dù không công khai nhắm vào nàng, nhưng vẫn lén lút nói những lời khó nghe.
Gia cảnh của Đường Nhược Dao bình thường, có thể nói là không nghèo khó, nhưng nàng muốn học diễn xuất, các trường nghệ thuật thì phải đóng chi phí rất lớn, giai đoạn ban đầu nhập học cũng không thấp. Ba Đường một mình đi làm nuôi bốn miệng ăn, trong đó còn có một đứa bé đang gào khóc đòi ăn, lại ưu tiên cho nàng nhiều hơn, mẹ kế cùng em trai liền thiệt thòi. Mẹ kế thừa dịp ông Đường vắng nhà, một lúc thì chỉ cây dâu mắng cây hòe, lớn tiếng nói con gái nhà ai vướng víu, trách móc đến nhà hàng xóm đều có thể nghe thấy; một lúc thì ôm em trai còn quấn tã khóc lóc kể lể mẹ có lỗi không cho con uống được sữa bột; nheo mắt nhìn bóng lưng Đường Nhược Dao đang làm việc nhà, ca thán vì sao mình lại đến gia đình này.
Kỳ thật từ sớm Đường Nhược Dao đã bắt đầu đi làm bán thời gian, nghỉ đông và nghỉ hè ra ngoài làm công, căn bản có thể tự chi trả học phí và các khoản phụ, có khi còn thừa. Tất cả tiền còn thừa đều trợ cấp về nhà.
Nàng đã quá quen thuộc về những tin đồn xoay quanh mình, sớm luyện được bản tính chuyện không muốn nghe liền có thể không nghe. Nguyễn Cầm châm chọc nàng, Đường Nhược Dao nhìn giống như chăm chú, kỳ thật đa số thời điểm đều ở trạng thái trống rỗng, coi như nghe vào tai, cũng không vào đến trong đầu. Nàng biết Nguyễn Cầm là vì cái gì, thậm chí có thể hiểu được cô, nguyện ý để cho cô xả giận, nói hai câu mà thôi, cũng sẽ không mất miếng thịt nào. Cũng biết rõ Nguyễn Cầm dưới sự uy hiếp của Tần Ý Nùng căn bản không dám trở mặt, cho nên mới buông xuôi bỏ mặc.
Đường Nhược Dao lấy tay đỡ trán, đầu óc rối bời, dùng sức xoa nắn mi tâm, để cho mình từ trong trí nhớ thoát ra ngoài.
Nàng đi phòng bếp làm một bữa trưa đơn giản ít calo cho mình, mở TV, mở kênh phóng sự -- đây là thói quen của Tần Ý Nùng, bất tri bất giác ảnh hưởng đến nàng. Tần Ý Nùng bỏ ngang giữa chừng, không có tiếp thu giáo dục chính quy, trong diễn xuất của cô có rất nhiều cách nhìn độc đáo cùng phương pháp, là điều mà trường học không dạy và cũng không dạy được.
Màn cửa phòng khách đều kéo xuống, chỉ có màn hình TV là sáng, ánh mắt Đường Nhược Dao chuyên chú, gương mặt được chiếu sáng, đôi khi lại bị bóng tối bao trùm.
***
Nghe được tiếng bước chân trên bậc thang, Quan Hạm ngẩng đầu, thấy Tần Ý Nùng đã đổi sang cách ăn mặc đơn giản lúc ở nhà, tóc dài xõa tung sau lưng, áo thun rộng rãi, quần đùi trắng, chân mang dép lê. Bởi vì vóc người cao ráo nên chỉ miễn cưỡng che đến bắp đùi, lộ ra đôi chân dài, trắng đến như phản chiếu ánh sáng.
Quan Hạm nhìn thoáng qua đôi chân dài, mới thu tầm mắt lại, theo thói quen nhìn đồng hồ trên tay trái.
Đi lên vẫn chưa tới năm phút đồng hồ.
Quan Hạm thoáng híp mắt, cảm thấy Tần Ý Nùng hẳn là có lời muốn bàn giao, ngồi thẳng người lại.
"Thuốc thoa lần trước tôi dùng còn không?" -Tần Ý Nùng đi đến trước mặt nàng, không đầu không đuôi nói một câu.
Đầu óc Quan Hạm xoay vòng một lượt, hiểu ra:
"Là thời điểm quay 《Qua sông 》 đã dùng?"
Bộ phim kia có cảnh tát một cái, Tần Ý Nùng là người bị tát, cùng nàng đối diễn là một lão tiền bối, hai người thật sự đánh tới đánh lui, trên mặt Tần Ý Nùng liền sưng lên. Quan Hạm không biết từ chỗ nào kiếm được một loại thuốc thoa rất có tác dụng, không bao lâu liền tiêu tan.
Tần Ý Nùng gật đầu: "Chính là nó."
"Vẫn còn." Quan Hạm nhíu mày: "Nhưng không có mang theo."
Coi như tâm tư nàng kín đáo, tính toán không bỏ sót, cũng không có nghĩa là nàng sẽ mang theo thuốc giảm sưng trong người nha? Trước kia khó nói, hiện tại mà ai dám để lại bàn tay trên mặt Tần Ý Nùng, 80% là chán sống.
Tần Ý Nùng nhíu nhíu mày: "Ở đâu?"
Quan Hạm thành thật trả lời: "Nhà em."
Nói xong câu đó, trong lòng Quan Hạm đột nhiên có cảm giác không ổn.
Tần Ý Nùng cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn nàng, không nói một lời.
Quan trợ lý thông tuệ đã hiểu lời cô còn chưa nói, yên lặng vì chính mình rơi nước mắt cay đắng.
"Bây giờ em về lấy." - Nàng còn chưa có ăn trưa nữa.
"Em còn chưa ăn cơm đó." -Phảng phất như nghe được nội tâm nàng, Tần Ý Nùng lên tiếng.
Đôi mắt Quan Hạm liền sáng lên.
Nàng ở phòng khách ngồi lâu như vậy, đã sớm ngửi thấy hương thơm từ phòng bếp. Kỷ Thư Lan nấu ăn tinh xảo, món canh gà hầm xương đen thơm nồng đã khơi dậy cơn thèm ăn trong bụng nàng.
Sau đó lại thấy Tần Ý Nùng xoay người từ mâm đựng trái cây trên bàn trà lấy ra trái táo đỏ nhét vào trong tay nàng.
Quan Hạm: ". . ."
Đã nói coi nàng như khách mà!
Tần Ý Nùng tự biết đuối lý, gương mặt trắng nõn nổi lên một tầng ửng đỏ đáng ngờ, không được tự nhiên đưa tay quấn quấn sợi tóc dài bên tai, tránh đi ánh mắt nàng, lãnh đạm nói:
"Tranh thủ thời gian."
Quan Hạm cầm quả táo rời đi.
Kỷ Thư Lan từ phòng bếp đi ra, TV trong phòng khách đang phát kênh phóng sự của BBC, bà nhìn thấy trên ghế sofa chỉ có một mình Tần Ý Nùng, ngạc nhiên hỏi:
"Tiểu Quan đâu?"
Mặt không đổi sắc Tần Ý Nùng lên tiếng:
"Nàng có việc đi trước."
Kỷ Thư Lan không nghĩ nhiều quay trở vào, vừa đi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Dù sao cũng ăn cơm trước đã, việc gì phải vội vàng như vậy."
Tần Ý Nùng nghe hết những lời Kỷ Thư Lan nói, mí mắt rủ xuống, hai tai nóng bừng không khống chế được.
Ho khan một tiếng, ép buộc chính mình đem lực chú ý tập trung lên TV.
Tần gia cũng chẳng có mấy người, lúc ăn cơm cũng chỉ có hai người Kỷ Thư Lan cùng Tần Ý Nùng. Tần Ý Nùng ra ngoài kéo dì Phương vào, bà từ chối đủ kiểu, bị Tần Ý Nùng đưa hai tay đè chặt hai vai giữ bà ngồi trên ghế.
Dì Phương còn đang giãy giụa.
Kỷ Thư Lan liền nói một câu:
"Bà cứ ngồi ăn chung với chúng tôi đi."
Dì Phương giật giật khóe môi, muốn nói gì đó, nhìn Kỷ Thư Lan một cái, Kỷ Thư Lan cho bà ánh mắt trấn an.
Dì Phương liền an phận ngồi xuống.
Dì Phương trước kia cùng Kỷ Thư Lan là hàng xóm, chồng bà mất sớm, con gái đã đi lấy chồng, bà chỉ sống một mình, ngày thường cũng có qua lại. Tần Ý Nùng sau khi an bài Kỷ Thư Lan ở đây, thì thuê dì Phương đến giúp việc, đồng thời làm bạn với Kỷ Thư Lan.
Trước khi dì Phương chưa kịp phản ứng, Tần Ý Nùng nhanh nhẹn xới cơm cho cả ba người, đắc ý mỉm cười.
Bàn ăn yên tĩnh.
Đối với nữ nghệ sĩ nghiêm ngặt quản lý dáng người mình mà nói, chỉ có đói nhiều đói ít, không có khái niệm ăn no. Tần Ý Nùng cảm giác mình đã no năm phần, liền buông đũa xuống, ân cần hỏi Kỷ Thư Lan:
"Ninh Ninh ở nhà trẻ đã quen chưa?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)