Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11 : Năm dấu tay trên mặt

1877 3 17 0

"Nói đi, câm rồi sao? Cô là cái gì của cô ta?"

Đối mặt với chất vấn của Nguyễn Cầm, Đường Nhược Dao cúi đầu không nói gì, nhưng đôi vai vẫn thẳng tắp, tự nhiên biểu lộ một chút kiêu ngạo.

Nàng luôn như vậy, Nguyễn Cầm cực kì chán ghét, trong mắt hiện lên một chút căm phẫn. Bây giờ có chỗ dựa thì thôi đi, ngay cả trước đây không có chỗ dựa vẫn luôn dáng vẻ thanh cao như vậy, thật giống như những người xung quanh đều là rác rưởi, nhìn một chút liền có thể khiến cho cặp mắt trong suốt kia bị vấy bẩn vậy.

Theo lý thuyết, Nguyễn Cầm là người đại diện của Đường Nhược Dao, bây giờ Đường Nhược Dao lấy danh ảnh hậu, giá trị của cô cũng theo đó mà cao lên. Cô không nên có thái độ như thế, nhưng vừa nhìn thấy Đường Nhược Dao liền không nhịn được lên cơn giận dữ, bất quá là bán thân cho người ta, không biết bị đùa giỡn ra sao, lại ở trước mặt cô làm ra vẻ băng thanh ngọc khiết?

"Cô lưu luyến không rời như vậy, không phải là nhớ nhung kỹ thuật giường chiếu của Tần Ý Nùng chứ?"

Cô đứng lên, đi tới, ghé sát bên tai Đường Nhược Dao, lời lẽ lạnh lẽo như rắn độc:

"Rất thoải mái đúng không?"

Đường Nhược Dao siết chặt hai tay thành quyền, căm phẫn ngước đầu nhìn cô, cơ mặt thoáng ẩn thoáng hiện.

"Bị tôi nói trúng tim đen, thẹn quá thành giận hả?"

Nguyễn Cầm cười khinh bỉ, đưa tay, muốn tóm lấy mặt Đường Nhược Dao, liền bị nàng tránh được.

"Cô —" -Nguyễn Cầm nổi giận, nâng tay lên cao, vụt xuống được một nửa, liền không động dậy được nữa.

Một bàn tay trắng nõn vững vàng giữ lấy cổ tay cô.

Tuy rằng vẻ ngoài Đường Nhược Dao gầy yếu, nhưng vì siêng tập thể hình, lực cánh tay cũng không hề nhỏ, huống hồ Nguyễn Cầm đã hơn 40, lại là dân văn phòng, tứ chi không được rèn luyện, thể lực hai người hoàn toàn khác xa.

Nguyễn Cầm giãy ra nhưng không được, căm tức nhìn nàng:

"Buông tay!"

Đường Nhược Dao lạnh lùng liếc cô một cái.

Lại là ánh mắt đó.

Nguyễn Cầm nhớ lại thời điểm mới vừa dẫn dắt nàng, có một buổi xã giao, cùng đi còn có nhiều người mới khác, không chỉ mỗi công ty họ. Chỗ ngồi của mấy lão bản bụng phệ, mấy kẻ giàu kinh nghiệm đều dặn dò nghệ sĩ của mình đến rót rượu. Ở trong vòng lăn lộn, ai mà không phải nể mặt mấy vị lão bản, mặc kệ trong lòng chán ghét mấy lão bụng phệ này thế nào, trên mặt vẫn phải giả bộ thoải mái.

Không gian hương ảnh lượn lờ, lời hay ý đẹp, đem mấy tên đại lão bản dỗ dành tới mặt mày hớn hở.

Dáng dấp Đường Nhược Dao hoa nhường nguyệt thẹn, ở trong giới giải trí được tính là xuất chúng, hơn nữa trên người nàng từ khi sinh ra đã mang theo khí chất cao quý, đặt vào những nơi thế này, lại giống như một nàng công chúa mất hồn, đặc biệt khiến người ta muốn đến gần.

Có một đại lão bản ánh mắt cực nóng, không để ý hai nữ nghệ sĩ vây quanh lấy lòng, chỉ nhìn chằm chằm Đường Nhược Dao, nàng liền trực tiếp làm ngơ. Hắn liền gọi Nguyễn Cầm, hỏi tên Đường Nhược Dao, đồng thời mịt mờ biểu thị nếu như Đường Nhược Dao chịu cùng hắn, chuyện gì cũng có thể.

Nguyễn Cầm hướng Đường Nhược Dao nháy mắt, nhưng nàng không hề bị lay động. Nguyễn Cầm ở dưới bàn nhẹ véo nàng một cái, Đường Nhược Dao mới miễn cưỡng rót cho hắn một chén rượu. Nàng đứng lên rót rượu, hắn liền ý định sờ soạng mu bàn tay nàng, ánh mắt trần trụi cơ hồ muốn đem cả người nàng lột sạch.

Đường Nhược Dao bình tĩnh đặt chai rượu sang một bên, phất tay áo bỏ đi.

Đại lão bản sắc mặt tái xanh.

Nguyễn Cầm cuống quýt cười bồi, chạy theo tìm Đường Nhược Dao trở về.

"Không phải chỉ sờ tay thôi sao? Cũng đâu có mất miếng thịt nào, em nhìn bọn họ mà xem, ai chả như vậy?" -Nguyễn Cầm chặn nàng ở WC nữ.

"Họ là họ, tôi là tôi."

Đường Nhược Dao rửa sạch tay vừa bị chạm vào dưới vòi nước, lạnh lùng nói:

"Tôi không có bán thân."

"Không phải chỉ là rót rượu sao? Lưu đạo chỉ là nhất thời kích động." -Nguyễn Cầm xoay chuyển con ngươi, lời ngon ý ngọt dụ dỗ nàng.

"Chị cho rằng tôi không hiểu mấy người đang nói gì sao?"

Đường Nhược Dao trào phúng nói, đóng vòi nước lại, sải bước đi ra ngoài:

"Lần sau còn làm chuyện như vậy, đừng gọi tôi theo."

Nguyễn Cầm thay đổi sắc mặt, nghiêm giọng uy hiếp:

"Hôm nay cô dám đi, sau này cũng đừng mong nhận được kịch bản mới!"

Bước chân Đường Nhược Dao hơi ngừng lại, hất cằm đi qua trước mặt cô, cũng không quay đầu lại.

Lúc đó nàng ngông cuồng tự đại biết bao.

Đường Nhược Dao bị bỏ mặc một đoạn thời gian, không lâu sau, liền chủ động đến tìm cô, nói muốn theo cô đi xã giao. Nàng dường như là biến thành một người hoàn toàn khác, thong dong khéo đưa đẩy.

Nguyễn Cầm phát hiện ra mục đích của nàng, sau khi xã giao, hứng thú hỏi nàng:

"Em muốn có kim chủ sao? Làm sao đột nhiên lại thông suốt?"

Gương mặt Đường Nhược Dao không hề cảm xúc, nhưng là ngầm thừa nhận.

"Như vậy mới sáng suốt, trong cái giới này không quyền không thế, xuất đạo rất khó khăn, chị cũng là muốn tốt cho em."

Nguyễn Cầm hít một hơi thuốc, đem khói thuốc trắng xóa chậm rãi phả đến trên mặt nàng:

"Chị có thể giới thiệu cho em một người."

"Hào phóng không ?" Đường Nhược Dao nhìn cô chằm chằm.

"Đương nhiên."

Nguyễn Cầm toại nguyện thấy cảm xúc trên mặt nàng có chút gợn sóng, khóe môi nở nụ cười càng sâu.

Nhưng Nguyễn Cầm lúc đó giới thiệu với nàng không phải Tần Ý Nùng, mà là một nhà đầu tư truyền hình nào đó. Loại người có cấp bậc như Tần Ý Nùng, làm sao cô có thể quen biết được.

Vì sao lại biến thành Tần Ý Nùng, đến nay cô vẫn không hiểu được.

Cô chỉ biết một điều là, sau khi Đường Nhược Dao đi theo Tần Ý Nùng, gần như là muốn cô đối đãi như tổ tông, vì nàng mà đi khắp nơi bôn ba mệt nhọc. Tính tình Đường Nhược Dao lãnh đạm, rất nhiều chuyện đều không để trong lòng. Nguyễn Cầm sau lưng ra tay không biết là nàng không thấy hay là không hề quan tâm, nhưng trợ lý của Tần Ý Nùng thì khác.

Bộ phim đầu tiên của Đường Nhược Dao là cùng một đạo diễn nổi tiếng hợp tác, năm đó liền đoạt giải thưởng Kim Hồng, có tiếng tăm thì sẽ có rất nhiều cơ hội tìm tới, đại diện phát ngôn, quảng cáo, kịch bản nối liền không dứt. Nguyễn Cầm là người đại diện của Đường Nhược Dao, hợp đồng quy định cô có thể nhận hoa hồng dựa trên thu nhập của Đường Nhược Dao, có nghĩa là Đường Nhược Dao kiếm được càng nhiều tiền, hoa hồng của cô sẽ càng nhiều.

Nguyễn Cầm mỉm cười, đoạn thời gian đó tận tâm tận lực hỗ trợ Đường Nhược Dao, hỏi han ân cần, dù sao không có ai nói không với tiền bạc. Nhưng mộng đẹp của cô còn chưa được tới 2 ngày, trợ lý của Tần Ý Nùng đã gọi tới, nói những quảng cáo và đại diện phát ngôn cấp thấp không cho phép nhận, kịch bản dở tệ cũng không được, phải bảo vệ tiếng tăm, có quy chuẩn. Nhưng nàng là một người mới, còn chưa có chỗ đứng vững chắc, tài nguyên tốt cũng không đến lượt.

Nguyễn Cầm cảm thấy không phải là mình điên rồi, mà chính là thế giới điên rồi, coi như cô không nhận tài nguyên cấp thấp cho nàng, nhưng mà Đường Nhược Dao đã ký hợp đồng, cấp trên cũng sẽ không cho phép nàng ở không như vậy. Cô cùng trợ lý của Tần Ý Nùng nói lý lẽ, cô cũng không phải là người có thể quyết định.

Không biết Tần Ý Nùng dùng biện pháp gì, chuyện cấp trên đều đã được giải quyết.

Sau đó Đường Nhược Dao liền trải qua cuộc sống không liên quan gì đến bên ngoài, một lòng ở trường đọc sách, học diễn xuất, thỉnh thoảng có tài nguyên, cũng đều là nhìn thì chất lượng nhưng không có nhiều tiền. Nguyễn Cầm đang canh giữ một cây tiền nhưng không cách nào hái được, còn phải nghe lệnh cúc cung tận tụy khi có lệnh. Khỏi nói có bao nhiêu tức giận, ngoài miệng cô đã muốn bốc cháy rồi, lại không dám gây sự với Tần Ý Nùng, không thể làm gì khác hơn là trút giận lên người Đường Nhược Dao.

Ban đầu cô rất sợ, nhưng thái độ không tốt của cô cũng sẽ không truyền đến tai Tần Ý Nùng. Cô liền lớn gan, năm lần bảy lượt chế nhạo nàng để giải tỏa phiền muộn cùng lửa giận.

E ngại Tần Ý Nùng, Nguyễn Cầm không dám làm quá đáng, động thủ là điều cô không dám làm, như ngày hôm nay là lần đầu tiên.

Đường Nhược Dao tóm lấy cổ tay cô, năm ngón tay ngày càng bấu chặt.

Đã thất sủng rồi, cô còn kiêu ngạo cái gì?

"Buông ra!" Nguyễn Cầm dùng sức rút mạnh tay về.

Đường Nhược Dao đột ngột buông tay ra, cô không phòng bị, liền mất thăng bằng ngửa về phía sau, liên tục lui vài bước, vấp phải bàn trà, thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất.

Đường Nhược Dao phản xạ kéo cô một cái, Nguyễn Cầm dựa vào tay nàng đứng vững, không chút nghĩ ngợi vung tay lên tát nàng một cái.

Đường Nhược Dao bị tát nghiêng mặt sang một bên, đầu lưỡi chạm đến bên khóe miệng, nếm trải mùi máu tanh, hai mắt rũ xuống, khiến người ta không nhìn ra tâm tình của nàng.

Nguyễn Cầm theo bản năng cảm thấy hoảng sợ: "Tôi. . . . . . . ."

Câu 'không cố ý' vọt tới miệng liền bị cô mạnh mẽ nuốt xuống, cô cúi đầu nhìn trên cổ tay bị Đường Nhược Dao xiết đến hiện lên năm dấu ngón tay đỏ tươi, nhất thời cứng cổ, không cam lòng yếu thế khi đối diện cùng Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao không nói gì, khoanh tay ngồi xuống, hỏi:

"Kết quả buổi thử vai lần trước thế nào?"

Lần trước nàng thử vai một bộ phim, là tác phẩm của một đạo diễn nổi danh, nhiều tác phẩm lọt vào vòng cạnh tranh ảnh hậu. Nàng cố ý dành ra 2, 3 tháng chuẩn bị, ngày thử vai đạo diễn đặc biệt thỏa mãn, xong việc còn muốn mời nàng cùng Nguyễn Cầm đi ăn cơm, chỉ thiếu chưa đưa ra quyết định ngay tại chỗ.

Bởi vì Nguyễn Cầm đuối lý trước, cho nên không cùng nàng giằng co nữa, cô cũng ngồi trở lại vị trí của mình, trầm giọng nói:

"Đã có kết quả, cô bị loại."

Đường Nhược Dao hơi kinh ngạc: "Vì sao?"

Nguyễn Cầm châm điếu thuốc một lần nữa, trong giọng nói xen lẫn chút căm giận:

"Còn có thể thế nào? Người ta có chỗ dựa, nhà đầu tư muốn nhất định phải dùng người đó, đạo diễn có biện pháp gì? Đạo diễn nói nếu cô muốn vai nữ thứ, hắn sẽ để cho."

Trong lòng Đường Nhược Dao đã biết đó là ai, báo một cái tên: "Là cô ấy?"

Nguyễn Cầm hít một hơi thật sâu, gật đầu.

Đường Nhược Dao trầm mặc không nói.

Nguyễn Cầm nhìn nàng như vậy, không nhịn được lại đâm nàng một câu:

"Cô đi tìm Tần Ý Nùng, cô ta nhất định có thể đoạt lại vai diễn cho cô, chỉ là không biết cô ta có còn quan tâm đến cô nữa không."

Đường Nhược Dao nhấc mi mắt lên bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, nhưng trong lòng lạnh lẽo đến thấu xương.

Nguyễn Cầm không tự chủ cảm thấy lạnh lẽo rùng mình, lập tức ngậm miệng.

Đường Nhược Dao đứng lên:

"Tôi sẽ cho chị câu trả lời sau khi cân nhắc về vai nữ thứ. Đi trước."

Nguyễn Cầm không giữ nàng lại, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Trợ lý của Đường Nhược Dao vừa nhìn thấy dấu tay trên mặt nàng, vội vã chạy đến, vành mắt đỏ hoe:

"Đường Đường, chị. . ."

Đường Nhược Dao thờ ơ mỉm cười:

"Không sao, về thoa thuốc là được."

"Em đi nói chuyện với Cầm tỷ." Cô trợ lý nhỏ hướng văn phòng đi tới.

Phía sau một chút động tĩnh cũng không có, trợ lý nhỏ quay đầu lại :

"Sao chị không cản em?"

"Chị làm sao dám cản em?" -Đường Nhược Dao nhíu mày.

"Cản được mà." -Trợ lý nhỏ giọng nói, ảo não chạy trở về, đi theo bên người Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao nhẹ nhàng vỗ đầu trợ lý nhỏ, đem điện thoại di động đưa cho cô:

"Giúp chị chụp một tấm."

"Chụp chỗ nào?"

Đường Nhược Dao chỉ lên năm dấu tay trên mặt.

Trợ lý không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn chụp ảnh, sau đó trả điện thoại cho nàng.

Trong công ty người lui tới không nhiều, Đường Nhược Dao để trợ lý mượn mũ che kín, thấp thỏm lên xe bảo mẫu về nhà. Lịch sự từ chối thỉnh cầu của trợ lý nhỏ muốn lên nhà giúp một tay. Đường Nhược Dao lấy ra một túi nước đá trong tủ lạnh chườm lên mặt, ngồi một lúc mới trở mình trả lời tin nhắn của Quan Hạm.

***

Tần Ý Nùng mím môi hỏi: "Em ấy nói gì?"

Đối với đề nghị của Quan Hạm rằng có muốn trực tiếp cùng Đường Nhược Dao trò chuyện, cô tránh không đáp.

"Chuyện hơi khó nói." Quan Hạm nói, trực tiếp đưa điện thoại di động cho cô xem.

Trên ảnh là một biểu tượng cảm xúc.

Không có chữ, Tần Ý Nùng còn chưa đoán ra ý nghĩa của cái biểu tượng này, hệ thống lại nhắc nhở Đường Nhược Dao đã thu hồi tin nhắn.

Tần Ý Nùng: ". . . . . . . ."

Quan Hạm nhìn cô, chờ đợi chỉ thị.

Tần Ý Nùng nói thầm: ". . . . . . .Em ấy gặp chuyện sao?"

Quan Hạm thẳng thừng nghiêm túc nói: "Em không biết."

"Em trả lời thế nào?"

"Cô ấy không nói chuyện, em sẽ không trả lời."

Tần Ý Nùng “a” một tiếng, không nói.

Hai người ra thang máy, cùng nhau lên xe, Tần Ý Nùng cầm kịch bản trên cùng trong tay, lơ đãng nhìn một chút.

Quan Hạm lục trong danh bạ điện thoại, tìm tới tên Đường Nhược Dao, nhấn xuống, lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Thật lâu, Tần Ý Nùng lật một trang kịch bản, thản nhiên nói: "Gọi điện hỏi em ấy một chút."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: