Phản chiếu vào trong ánh mắt Đường Nhược Dao là sườn mặt của Tần Ý Nùng chậm rãi áp sát , cặp lông mày thanh mảnh tinh tế, ẩn hiện dưới ánh đèn vàng ấm áp, nhìn có vẻ lịch sự tao nhã nhưng lại quyến rũ đa tình.
Lông mi như cánh ve hướng đi xuống, Đường Nhược Dao nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Tần Ý Nùng cúi đầu, cánh môi hơi mỏng nhẹ nhàng mà nhấp lấy môi trên của nàng, cảm nhận được một chút mát lạnh, giống như mùi hương tươi trẻ trên cơ thể của thiếu nữ này. Nhiệt độ trên người Đường Nhược Dao khá cao nhưng môi nàng lại mang theo một ít hơi lạnh.
Hai đôi môi chỉ đơn giản chạm nhau, đáy lòng Đường Nhược Dao lập tức phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Lần cuối hôn môi cũng là trước khi Tần Ý Nùng ra nước ngoài đóng phim. Hai năm qua, Tần Ý Nùng dần dần đem trọng tâm của sự nghiệp phát triển ở ngoại quốc, nhiều lúc vài tháng không về nước là chuyện bình thường, Đường Nhược Dao rất nhớ cô, nhưng lại không dám nói với cô. Về tình trạng quan hệ của các nàng như vậy, nói ra chỉ khiến cả hai thêm khó xử.
Tần Ý Nùng chạm vào một chút liền khẽ lùi lại, như chuồn chuồn lướt nước, Đường Nhược Dao chậm rãi mở to mắt.
“Làm sao vậy?”
Ánh mắt nàng trong sáng, giọng nói bình thản, đem mất mát chợt lóe qua che dấu rất nhanh.
“Không có gì.”
Tần Ý Nùng nhìn nàng bằng một đôi mắt bình tĩnh, nếu không phải lồng ngực có một chút phập phồng rất nhỏ, thì ngay cả cô cũng không phát giác được. Kỹ năng diễn xuất của nàng càng ngày càng tinh tế hơn, khóe mắt Tần Ý Nùng hơi cong lên, sinh ra một chút vui vẻ cùng yên tâm.
“Chuyến bay của tôi vốn dĩ là vào hôm qua, nhưng có việc đột xuất làm chậm trễ, cho nên không thể tham dự lễ trao giải”
Hai tay Tần Ý Nùng nhẹ nhàng đặt lên bả vai của nàng, nghiêm túc, chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, giọng nói lúc giải thích cũng trở nên dịu dàng và mềm mại hơn.
Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, thế nên không che giấu được tâm sự trong lòng, một khi được nữ nhân kia dỗ dành hai ba câu mềm mỏng thì đau buồn trong lòng liền nổi dậy, còn xen lẫn u oán cùng ủy khuất.
Đường Nhược Dao trầm xuống, đôi mắt mở to nhưng không nhìn cô, nhàn nhạt nói:
“Vốn dĩ chị cũng không có đáp ứng sẽ đến.”
Tháng ba năm nay, công bố danh sách các ứng cử viên sáng giá cho giải Kim Quế, một trong ba giải thưởng lớn của điện ảnh Hoa Ngữ, đây là lần thứ hai Đường Nhược Dao nhận được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của "Tam Kim", nàng có niềm tin rất lớn sẽ giành được giải thưởng và muốn Tần Ý Nùng ngồi dưới đài tận mắt chứng kiến vinh quang này của mình, thậm chí nàng còn có suy nghĩ xa vời và không thực tế rằng đích thân cô sẽ trao giải cho nàng, cho dù những năm gần đây cô rất ít hoạt động trong nước.
Bởi vì một chút tiểu tâm tư bí mật của thiếu nữ, Đường Nhược Dao đã lăn qua lộn lại cả một đêm, trong ba năm qua đây là lần đầu tiên nàng lấy hết can đảm chủ động nói chuyện với Tần Ý Nùng, mà vào lúc này cô đang đóng phim ở Pháp. Nàng không nói thẳng là muốn Tần Ý Nùng trở về, nhưng Tần Ý Nùng là nghe và hiểu được. Đầu tiên là chúc mừng nàng và cũng cầu chúc nàng sẽ lấy được giải thưởng, sau đó Tần Ý Nùng lại bày tỏ lời xin lỗi với nàng vì bản thân phải đảm nhiệm vai trò khách quý trao giải tại liên hoan phim Cannes, nên sau khi nghi lễ bế mạc kết thúc mới có thể về nước.
Nghi lễ bế mạc Cannes năm nay vừa lúc diễn ra trước lễ trao giải Kim Quế hai ngày, cũng đã đủ thời gian cho Tần Ý Nùng trở về.
Nhưng ngày hôm qua Đường Nhược Dao đợi cả đêm, cô cũng không có trở về, ngay cả một cái tin tức cũng chưa cấp cho nàng. Nếu như sớm nói với nàng có việc bận, dù trong lòng không hề dễ chịu thì nàng cũng sẽ để cho cô vội vàng chính sự quan trọng trước. Cô như bây giờ xong việc rồi giải thích thì tính là gì?
“Tức giận sao?”
Tần Ý Nùng vẫn ôn nhu như cũ hỏi nàng. Gương mặt Đường Nhược Dao căng ra, vành mắt dần dần phiếm hồng, đem tâm tình mềm yếu áp xuống.
“Tôi nhận lỗi với em, được không?”
Giọng nói cô nhẹ nhàng, cùng với một nụ cười khẽ, tuy nói là xin lỗi nhưng lại không cảm thấy một chút áy náy nào trong lời nói của cô, càng giống như là dỗ dành tiểu sủng vật trong nhà đang cố tình gây sự.
Đường Nhược Dao mím chặt môi, nhìn vào đôi mắt của cô, giận dỗi thốt ra một câu:
“Không được.”
“Nhận lỗi cũng không được? Vậy em muốn gì?”
Tần Ý Nùng cười, nhưng nụ cười đó lại không che lấp được sự lạnh nhạt ở đáy mắt.
Chủ nhân kiên nhẫn cùng dung túng đều có giới hạn.
Tưới ngay một chậu nước lạnh vào đầu, Đường Nhược Dao bị cảm tình làm đầu óc mê muội, trong khoảnh khắc tỉnh táo lại, sắc mặt nàng trong vài giây ngắn ngủi đã biến hóa mấy lần, ánh mắt hiện lên giãy giụa, cuối cùng gương mặt trở nên dịu ngoan hơn, vì đây là bổn phận mà chim hoàng yến như nàng nên làm.
Là nàng hồ đồ, nhất thời đi quá giới hạn.
Đường Nhược Dao không nói chuyện, hơi hơi ngẩng mặt lên, nghiêng người qua, hôn một cái lên gương mặt Tần Ý Nùng.
Cánh môi mềm mại, mang theo hương thơm ngọt ngào độc đáo của thiếu nữ.
Ánh mắt Tần Ý Nùng tối sầm lại, bỗng nhiên giơ tay nắm lấy chiếc cằm chưa kịp rời đi của nàng. Đường Nhược Dao không né không tránh, khóe môi khẽ cong lên, ở trong tay cô chậm rãi hiện ra một nụ cười ôn nhu kiều mị đến tận xương tủy.
“Tỷ tỷ……”
Nàng thì thầm, môi đỏ khẽ nhếch, tiếng gọi mời lặng lẽ phát ra.
Nàng là diễn viên, lại còn là một diễn viên có thiên phú cực cao.
Diễn hồ ly quyến rũ con người, nàng hoàn toàn có thể.
Càng là thanh cao, làm ra dáng vẻ kiều mị dụ hoặc như hoa tầm gửi quấn quanh bám lấy, hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Không cần nhìn vào gương, Đường Nhược Dao cũng biết mình hiện tại là bộ dáng gì.
Trong mắt Tần Ý Nùng xẹt qua một chút kinh diễm.
Có phải mình đã đánh giá thấp em ấy?
Cô nắm lấy cằm của Đường Nhược Dao, nghe theo tiếng lòng của chính mình, ngậm lấy môi mỏng của nàng. Cô là cao thủ tán tỉnh, như có như không nhẹ chạm, hôn nàng , khiến cho Đường Nhược Dao cầm lòng không được mà tới gần cô.
Lại dùng đầu lưỡi thấm ướt cánh môi nàng, từ từ thâm nhập vào trong, từng chút từng chút ôn nhu đoạt lấy hô hấp của nàng, hấp thụ ngọt ngào của nàng, thẳng đến khi hơi thở dung hòa lẫn nhau, không phân biệt được ai với ai.
Đường Nhược Dao cảm giác bản thân vô cùng thanh tỉnh đang phân thành hai người khác nhau: Một người đi theo tình cảm, đắm chìm vào nụ hôn đến ngay cả linh hồn cũng đều phải run rẩy, một người khác lại cao cao tại thượng(*), rất tỉnh táo đang đứng nhìn các nàng hôn nhau.
(*)Cao cao tại thượng: chỉ người có địa vị cao, hay lãnh đạo xa rời quần chúng. Ở đây có thể hiểu là lạnh lùng đứng ngoài cuộc mà xem.
Đường Nhược Dao từ trong ý loạn tình mê thoát ra được một chút thần trí tỉnh táo, chậm rãi mở to mắt, nhìn vào bên trong tấm gương lớn, hai đôi môi cùng nhau dây dưa đến khó chia lìa của hai nữ nhân, nhưng đáy mắt nàng lại tràn ra sự lạnh nhạt cùng thờ ơ.
Nàng rất rõ ràng, Tần Ý Nùng không yêu nàng.
Cũng không thể nói là hoàn toàn không yêu.
Tần Ý Nùng yêu nàng, giống như yêu một đóa hoa xinh đẹp, giống như yêu một bức tranh quý báu, giống như yêu giọng hót thánh thót của chim hoàng oanh.... giống rất nhiều, chỉ là tình yêu đó không giống như tình yêu của một người dành cho một người.
Tần Ý Nùng cắn nhẹ cánh môi nàng để trừng phạt nàng đã không chuyên tâm. Đường Nhược Dao khẽ nhíu mày, phát ra một tiếng ngâm nhẹ, đem suy nghĩ đang bay tán loạn thu hồi trở về.
Nhiệt đồ của phòng quần áo càng ngày càng cao.
Nếu nhất định phải đi vào vực sâu, tốt hơn là nàng chủ động nhảy xuống.
Hơi thở Đường Nhược Dao vừa hổn hển vừa dồn dập, không thỏa mãn muốn kéo lấy cổ tay của Tần Ý Nùng, nhưng lại không kéo được, nàng nghi hoặc mở mắt lần nữa, phát ra một tiếng mơ hồ, mang theo giọng mũi làm nũng đáng yêu.
Tần Ý Nùng buông lỏng cánh môi nàng, cái trán nhẹ chạm vào trán của nàng, gương mặt trắng nõn bởi vì động tình mà ửng đỏ, hô hấp hỗn loạn, giọng nói hơi khàn:
“A Ly……”
Đường Nhược Dao cúi đầu "vâng" một tiếng.
Ở trong lòng nàng lại bồi thêm một câu, Tần Ý Nùng yêu nàng, giống như yêu một con mèo, đối đãi với sủng vật hết sức chu đáo và nhẹ nhàng.
“Đi tắm rửa đi.”
Tần Ý Nùng ôm nàng, lặng lẽ thân mật trong chốc lát, thấp giọng nói nhỏ.
Lời nói tuy là như thế, cô mơ màng khép hờ đôi mắt lại, lại không ngừng hôn nhẹ lên khóe môi của Đường Nhược Dao, thỉnh thoảng lại gọi nhũ danh của nàng - đây là tên do cô tự đặt, tên này cũng chỉ có một mình cô gọi.
Đại khái là sự thỏa mãn dục vọng chiếm hữu cực lớn của cô.
Đường Nhược Dao suy nghĩ, kiên nhẫn chờ đợi cô hoàn toàn hồi phục lại, buông bàn tay đang ôm mặt của mình ra, dùng tư thế thoải mái nhất lui về sau một bước, không kiêu ngạo cũng không hống hách nói:
"Vậy em sẽ đi tắm trước."
Tần Ý Nùng nhịn không được mỉm cười:
“Được.”
Đường Nhược Dao hơi gật đầu, xoay người rời đi, ngọn tóc lành lạnh bay lên, cọ vào gương mặt của Tần Ý Nùng lại rơi xuống, chiếc cổ thiên nga thon dài mang sợi dây chuyền mà Tần Ý Nùng vừa đưa cho nàng, ánh sáng lấp lánh mang theo một chút hơi lạnh của sợi dây chuyền, cùng biểu tình lạnh nhạt của nàng lại rất tương xứng với nhau.
Một mặt, nàng là kẻ ăn nhờ ở đậu, được nuôi dưỡng như chim hoàng yến, nàng có thể rất quyến rũ và cố gắng hết khả năng để làm cô hài lòng, nhưng mặt khác nàng lại kiêu ngạo và thanh tao như một con thiên nga đen cao quý. Hai loại khí chất rất kỳ dị đó lại dung hợp ở trên người nàng, vừa mâu thuẫn, lại hài hòa, mỗi lần như vậy đều làm cho Tần Ý Nùng có một loại cảm giác mới mẻ.
Lăn lộn ở giới giải trí lâu rồi, liền sẽ biết ở nơi đó có rất nhiều loại người, rất nhiều khuôn mặt, rất nhiều loại khí chất, tất cả đều sẽ gạt người. Giống như nam minh tinh kia, rõ ràng là có gia cảnh bần hàn, nhưng trời sinh lại có gương mặt vương tử, khi đóng phim cũng là các vai quý tộc, có khí chất bẩm sinh. Đường Nhược Dao chính là vương tử phiên bản nữ, trời sinh liền thích hợp làm một đóa hoa kiêu sa lạnh lùng cao cao tại thượng, khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Trời sinh……
Tần Ý Nùng xoay mặt nhìn về phía gương lớn, bên trong tấm gương là khuôn mặt quyến rũ với đường nét ngũ quan sâu thẳm của một nữ nhân, khóe mắt cong lên một chút, một ít phong tình đó cũng đủ khiến chúng sinh khuynh đảo.
Tần Ý Nùng trào phúng cong cong khóe môi, cô chán ghét danh xưng này.
Ngôi nhà Đường Nhược Dao đang ở là Tần Ý Nùng mua, ba năm trước, sau khi cô bao dưỡng Đường Nhược Dao, nơi đây liền trở thành chốn đi về thứ hai của cô. Bởi vì cuộc sống tuổi thơ trải qua quá gian nan, cho nên cô không có thói quen tiêu xài phung phí, càng không mua siêu xe, ngoại trừ các thương hiệu do cô làm đại diện tặng với mục đích quảng bá thì ngay cả những chiếc đồng hồ danh tiếng cô cũng sẽ không đeo.
Truyền thông tùy ý loạn viết, không ít biệt thự cao cấp được Tần Ý Nùng mua với danh thơm “kim ốc tàng kiều” , thực tế trừ lần đó ra, cô chỉ mua cho mẹ một căn hộ, có hai căn khác vẫn luôn không ai ở, để chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ, thuận tiện đầu cơ tích luỹ.
Tần Ý Nùng bước vào phòng ngủ chính thời điểm, Đường Nhược Dao mới vừa vào phòng tắm, phòng tắm được làm bằng kính trong suốt, thiết kế thời điểm là nguyên nhân gì, cô đã quên mất, hậu quả chính là từ ngoài nhìn vào có thể trực tiếp thấy được bên trong, một lần đảm bảo sẽ không có bất cứ thiếu sót nào.
Vì tình thú? Tần Ý Nùng dựa mép bàn, trắng nõn thon dài đốt ngón tay có tiết tấu mà nhẹ gõ mặt bàn, nhìn bóng dáng Đường Nhược Dao tâm tình vui vẻ mà cười cười.
Như cảm nhận được gì, Đường Nhược Dao quay đầu, tầm mắt hướng lại đây, cách pha lê đối diện ánh mắt chế nhạo của Tần Ý Nùng, biểu tình thực rõ ràng mà cứng đờ, giống như bị điểm huyệt, tay đặt ở đai lưng cũng cùng nhau cứng đờ.
Ý niệm của Tần Ý Nùng vừa động, cố ý hướng nàng chớp mắt, đôi mắt đa tình khẽ cong lên quyến rũ , cười đến phong tình vạn chủng.
Đường Nhược Dao quay lại, tim đập thình thịch.
Tần Ý Nùng quay mặt, xem bóng đêm ngoài cửa sổ, cười ra tiếng, giống như tiểu nữ hài đang vui vẻ vì trò đùa dai của mình được thực hiện thành công.
Đường Nhược Dao quần áo chỉnh tề, trước mở ra vòi sen phòng tắm, chờ hơi nóng bốc lên tràn ngập, bám vào trên kính tạo ra hình dạng kỳ quái, mới mím môi bước đến vòi sen.
Tần Ý Nùng ngưng mắt nhìn phòng tắm, hứng thú xem thân hình yểu điệu nửa che nửa lộ, hình dáng biến đổi, cô đều có thể suy đoán được Đường Nhược Dao cụ thể đang làm cái gì.
Ánh mắt Tần Ý Nùng sáng tối không rõ, yết hầu nhẹ nhàng nuốt nước bọt, liếm nhẹ đôi môi khô ráo, chân bước, hướng phòng tắm đi đến.
Trong phòng kính hơi nước mông lung.
Đường Nhược Dao vừa gội đầu, trắng nõn cổ giơ lên, lau bọt nước trên mặt, cánh tay vừa nhấc, thói quen tính tắt đi vòi hoa sen, lại suy nghĩ đến bên ngoài còn có một người liền dừng động tác. Nàng hướng bên cạnh đi hai bước, làm vòi hoa sen phun nước ấm xối trên mặt đất, bàn tay đặt dưới đầu bơm sữa tắm, một bàn tay ấn xuống, sữa tắm chảy vào lòng bàn tay.
Nước bắn tung tóe trên nền gạch men sứ, chạm vào mặt đất âm thanh rào rào, không dứt bên tai, thực ồn, rồi lại an tĩnh lạ lùng.
Ở trong không gian chỉ có chính mình một người , tiểu dã thú sâu kín ở trong lòng của Đường Nhược Dao muốn lộ diện ra một chút.
Nàng rất muốn…… Nhìn Tần Ý Nùng một chút.
Đường Nhược Dao khẽ nhíu mày, hàm răng cắn môi dưới, rốt cuộc kìm nén không được xúc động, chậm rãi đem tầm mắt chuyển qua mặt kính đối diện phòng tắm, đầu ngón tay cẩn thận mà lau sạch một mảnh nhỏ hơi mỏng sương mù.
Sợ Tần Ý Nùng phát hiện, khe hở đại khái chỉ có thể đủ một con mắt nhìn trộm.
Nàng nín thở ngưng thần, chậm rãi đem mặt dán ở trên kính.
Đường Nhược Dao trợn to hai mắt.
Phòng ngủ thế nhưng không có một bóng người.
Hai hàng lông mày Đường Nhược Dao lập tức nhíu chặt.
Tần Ý Nùng đâu?
Mí mắt Đường Nhược Dao đột nhiên nhảy dựng, nàng vung tay tắt đi vòi hoa sen, mọi nơi thật sự an tĩnh. Nàng nghiêng tai lắng nghe, từ cửa truyền đến tiếng bước chân.
Càng ngày càng gần.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)