Xe bảo mẫu dừng trước cửa tiểu khu, Tần Ý Nùng bước xuống xe, Quan Hạm ở phía sau lôi kéo hành lý đi theo cô.
Hai người cùng nhau bước vào trong.
Khung cảnh trong tiểu khu đẹp, đường xá sạch sẽ, cây cối tươi tốt, gió mát phất phơ, bên ngoài còn có hơi nóng, bước vào trong cảm giác liền khác hẳn. Nơi này là khu biệt thự có tiếng của B thị, ở đây nếu không phải quan chức cấp cao thì cũng chỉ có thể là những ngôi sao hàng đầu như Tần Ý Nùng, điều kiện an ninh bảo đảm khỏi bàn.
Quan Hạm ngửa đầu, từ nơi này nhìn ra bầu trời trong xanh đến lạ thường.
Trên người Tần Ý Nùng vẫn là váy đỏ chói mắt, nhưng giày cao gót dưới chân đã đổi thành giày thể thao, hơi có chút không liên quan gì cả. Cô không nở nụ cười, nhưng nhìn trên lông mày cô, có thể thấy tâm tình vui vẻ.
Quẹo vài cái, Quan Hạm híp mắt, nhìn thấy cách đó không xa một tòa biệt thự, nhìn xuyên qua khe cửa điêu khắc tinh xảo, bên trái là vườn hoa đua nhau khoe sắc, bên phải là một mảnh vườn rau quả tự trồng hình tròn, đủ loại rau dưa xanh mướt.
Đẩy ra cửa sắt, nữ nhân đang tưới hoa trong vườn cảnh giác ngẩng đầu lên, đặt bình xịt xuống khi thấy rõ người tới là ai, vui vẻ nói:
"Tiểu thư!"
Tần Ý Nùng thoáng nhíu mày, sau đó lại cười với bà:
"Dì Phương."
Dì Phương gấp gáp chà xát tay trên tạp dề, không biết nên để tay chỗ nào, sửng sốt một chút mới lấy lại tinh thần, nhấc chân chạy vào trong:
"Tôi... tôi đi báo cho phu nhân!"
Tần Ý Nùng cao giọng gọi bà lại:
"Để con tự vào, hai bước đường mà thôi, không cần phiền đến dì."
Dì Phương dừng bước, lộ ra lúng túng.
Tần Ý Nùng ôn nhu đề nghị:
"Như vậy đi, dì giúp con hái chút rau dưa, buổi trưa làm chút thức ăn, đồ ăn bên ngoài không hợp khẩu vị gì cả."
Dì Phương nặng nề than một tiếng, cười rời đi.
Quan Hạm đem hành lý kéo vào phòng khách, chủ động nói:
"Em đi hỗ trợ dì Phương."
Tần Ý Nùng ôn nhu nói:
"Không tiến vào uống chén nước sao?"
Nghiễm nhiên là đem nàng coi như khách nhân.
Tần Ý Nùng ở nhà cùng với ở ngoài là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau. Quan Hàm còn đang nghĩ chuyện thân phận, Tần Ý Nùng đã đổi giày xong, chuẩn bị cho nàng một đôi dép lê, cầm một chiếc cốc giấy rót nước đi tới.
Quan Hạm hơi run, đành đi theo vào trong.
Tần Ý Nùng đem ly nước đặt trước mặt nàng:
"Tôi lên gặp mẹ nói chuyện một chút, lát nữa quay lại, em cứ tự nhiên nhé."
Quan Hạm quét mắt đến bóng người trên ban công đưa lưng về phía nàng, thân hình lom khom. Nàng chỉ nhìn một chút liền thu tầm mắt lại, không được tự nhiên đứng dậy, nói:
"Em đi giúp dì phương vẫn hơn."
Ở chung với Tần Ý Nùng đã lâu, nàng đã quá quen thuộc ngôi sao Tần Ý Nùng hỉ nộ không rõ, làm một người bình thường ngồi trong gia đình này, bất luận thế nào nàng cũng không thích ứng được.
Tần Ý Nùng sứng sốt: "Được."
Quan Hạm lập tức liền chuồn mất.
Tần Ý Nùng nhìn bóng lưng của nàng, tự cười một tiếng, xoay người hướng về phía ban công đi đến.
Hai cánh cửa ban công đều đóng chặt, không nghe được động tĩnh từ phòng khách, từ vòi nước chảy ra dòng nước nhỏ nhỏ, đồ giặt ngâm bột giặt trong chậu đã chất thành núi nhỏ, Tần mẫu từ trong chậu lấy ra một cái yếm màu nhũ trắng, tập trung tinh thần giặt nó."
Bất thình lình từ đỉnh đầu có một bóng đen đổ xuống, bà chưa kịp phản ứng thì trong tay đã trống rỗng, đôi vai gầy yếu đồng thời được hai cánh tay vòng lấy.
Tần Ý Nùng bất đắc dĩ thở dài:
"Mẹ à, không phải con đã nói mẹ dùng máy giặt sao? Hơn nữa trong nhà còn có dì giúp việc, sao mẹ lại tự mình làm như vậy?"
Mẹ Tần - Kỷ Thư Lan đầu tiên thoáng giật mình một chút, sau đó lại trùng xuống.
"Làm mẹ sợ muốn chết."
Kỷ Thư Lan vóc người nhỏ bé, từ trong vòng tay của Tần Ý Nùng thoát ra, sợ hãi vuốt ngực mình, nắm cánh tay Tần Ý Nùng trên dưới đánh giá một vòng, đau lòng mà nói:
"Lại gầy đi rồi."
". . . . . . ."
Tần Ý Nùng nói: "Mập lên, thật đó, mẹ xem này."
Nói rồi ở trước mặt Kỷ Thư Lan xoay một vòng.
Kỷ Thư Lan quyết định chủ ý phải bồi bổ cho cô thật nhiều, tha thiết hỏi:
"Buổi trưa muốn ăn gì?"
Tần Ý Nùng trầm tư chốc lát, lộ ra ý cười ung dung, còn làm động tác nuốt nước miếng:
"Dưa chuột xào."
Kỷ Thư Lan: ". . . . . Còn gì nữa không?"
Tần Ý Nùng nhún vai: "Có gì ăn nấy, con cũng không kén chọn."
Kỷ Thư Lan đột nhiên vỗ đùi:
"Trên bếp vẫn còn canh gà đen!"
Tần Ý Nùng chưa kịp trả lời, Kỷ Thư Lan đã lê chân đi về hướng nhà bếp.
"Mẹ đi nếm thử trước." - Âm thanh vang lại phía sau.
Lúc bà đứng thì nhìn không ra, khi di chuyển liền có thể thấy một chân ngắn hơn, bước đi khập khiễng. Kỷ Thư Lan năm nay chưa đến 60 tuổi, tóc đã bạc trắng, lưng còng, như trải qua sương gió vô tận.
Kỷ Thư Lan chính là đại biểu của người đem bài tốt phá hỏng. Bà vốn là con gái của một gia đình hào môn thế gia, kim chi ngọc diệp, nhưng lại nhìn trúng một chàng trai nghèo rớt mùng tơi, yêu đến chết đi sống lại. Kỷ gia vốn rất nghiêm khắc, Kỷ lão gia trong cơn tức giận đem Kỷ Thư Lan đuổi ra khỏi nhà. Kỷ Thư Lan cùng chàng trai nghèo - cũng chính là ba của Tần Ý nùng, định cư ở miền Nam, sử dụng số tiền mang theo giúp anh ta mở ra một công ty nhỏ, trải qua ngày tháng vợ chồng hòa hợp. Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, ba Tần kinh doanh không tốt, công ty phá sản, tính tình thay đổi, thành kẻ nghiện rượu, hắn lại kiêu căng tự mãn không chịu được sự nhục nhã trong công việc, ở ngoài nuốt giận vào bụng, về nhà liền đem cơn giận trút lên đầu người nhà, hơi một chút liền nổi trận lôi đình. Sau đó cũng không còn công tác nữa, người một nhà đều dựa vào thu nhập ít ỏi của Kỷ Thư Lan.
Kỷ Thư Lan gặp phải một người tồi tệ, dành cả thanh xuân và sức lực của mình tiêu phí hết vào một tên cặn bã, hại mình không ít, còn liên lụy đến con gái. Nếu không phải mấy năm trước ba Tần bị Tần Ý Nùng bắt gian tại giường, cô liền lập tức đưa Kỷ Thư Lan đi, để luật sư an bài ly hôn, thì đến bây giờ bà vẫn còn chấp mê bất ngộ.
Về phần Kỷ gia, Kỷ lão gia qua đời, hiện tại nắm quyền chính là anh trai của Kỷ Thư Lan. Kỷ Thư Lan trở về Kỷ gia quỳ xuống nhận sai, anh trai của bà liền nhận lại những người ruột thịt của mình, bao gồm cả Tần Ý Nùng, nhưng Kỷ Thư Lan tự giác không còn mặt mũi với Kỷ gia, cơ thể lại có khiếm khuyết, rất ít tham gia tụ họp cùng gia đình. Tần Ý Nùng thỉnh thoảng cũng tham gia, cô cùng Kỷ gia rất hòa thuận, ở Kỷ gia cũng có chút tiếng nói.
Cũng không phải cô đối với người ông hai mươi năm chưa từng gặp mặt kia có cảm tình gì, mà là bản thân đang là người ở trong giới giải trí, cô sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội nào để củng cố vị thế của mình.
Ánh mắt Tần Ý Nùng tối sầm, đem đồng hồ kim cương trên tay tháo xuống đặt trên kệ cao, theo thói quen xắn tay áo lên, chuẩn bị giặt đồ, lại phát hiện chính mình đang mặc một chiếc váy không có tay áo, nơi này càng không phải căn nhà gạch thấp bé chật chội ngày nào.
Cô ngây người một lúc, tầm mắt chậm rãi chuyển hướng đến những tán cây tươi tốt ngoài ban công, những tia sáng trên cao chiếu xuyên qua tán cây, trên tường phủ đầy những dây leo xanh biếc, bên góc đầy những bông hoa tường vi nở rộ.
Đưa mắt nhìn tới bầu trời rất cao rất xa.
Mọi thứ hiện tại đều ngày càng tốt hơn.
Tần Ý Nùng cúi đầu, chớp chớp đôi mắt long lanh, nhẹ nhõm nở nụ cười.
***
Quan Hạm cầm điện thoại đi vào, Tần Ý Nùng đã đem quần áo giặt xong, đang dùng nước sạch gột rửa lần thứ hai. Quan Hạm thấy cô thuần thục vắt khô quần áo, duỗi thẳng rồi treo lên dây phơi đồ, bất giác chết lặng ở đó.
Tần Ý Nùng giũ một cái áo sơ mi trong tay, lồng vào cái móc quần áo, ngay ngắn treo lên giá phơi đồ, lại lấy ra cái tiếp theo, thấy nàng chậm chạp không nói gì, tầm mắt liếc qua Quan Hạm, hỏi:
"Sao thế?"
Căn cứ vào tu dưỡng của một trợ lý, Quan Hạm nhanh chóng hội tụ lý trí, tiến lên một bước nói:
"Bên chỗ Dao tiểu thư xảy ra một số chuyện."
Vẻ mặt không hề hoang mang, đều là nhờ trải qua tu dưỡng mà thành, nhưng cũng có thể cho rằng chuyện cũng chưa đến mức hết sức khẩn cấp.
Tần Ý Nùng thoáng yên lòng, hất cằm chỉ vào đống quần áo:
"Biết phơi không?"
Quan Hạm: ". . . . . . . . .Biết."
Tần Ý Nùng: "Giúp tôi một chút?"
Quan Hạm ừm một tiếng, hai người mau chóng đem quần áo phơi lên. Tần Ý Nùng lau khô tay, đi tới ghế sô pha phòng khách ngồi xuống:
"Chuyện gì?"
Quan Hạm đem điện thoại di động cho cô xem.
Đường Nhược Dao đăng tải trên vòng bạn bè, một khuôn mặt với dấu tay nổi bật.
Tần Ý Nùng nhíu chặt lông mày, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, gân xanh trên cổ nổi lên, nhịn không được muốn đem điện thoại di động nện xuống mặt đất, trầm giọng nói:
"Ai làm?"
Quan Hạm không hề sợ hãi, đẩy kính một cái:
"Hôm nay cô ấy phải đến công ty một chuyến."
"Nguyễn Cầm?"
Quan Hạm gật đầu:
"Có lẽ vậy."
Tần Ý Nùng suýt nữa bật cười, ngón tay vuốt ve điện thoại, các khớp ngón tay dùng sức đến lộ ra trắng bệch, nhìn chằm chằm vào mắt Quan Hạm, uy nghiêm mở miệng:
"Em nói thử xem, có phải cô ta chán sống rồi?"
Quan Hạm rùng mình:
"Em sẽ gọi điện cho cô ta."
Sắc mặt Tần Ý Nùng âm trầm.
Quan Hạm một giây cũng không dám chậm trễ, lập tức bấm gọi Nguyễn Cầm. Nguyễn Cầm ban đầu còn mạnh miệng, thề thốt phủ nhận, bị Quan Hạm hò hét hai ba câu, liền bật khóc thú nhận. Quan Hạm vừa định hỏi Tần Ý Nùng giải quyết thế nào, vừa ngẩng đầu liền thấy Tần Ý Nùng mặt không biểu tình, không còn vẻ tức giận.
Quan Hạm liền nhạy bén dừng lại trò chuyện.
Tần Ý nùng liếc nhìn nàng một cái, ngón trỏ chậm rãi gõ trên đầu gối, trầm ngâm nói:
"Hỏi cho rõ sự việc, nếu cô ta thành thật khai báo thì sẽ không trách. Còn nữa, bảo cô ta không được để Đường Nhược Dao biết chuyện này.”
Quan Hạm không rõ, nhưng vẫn làm theo.
Cuộc gọi kết thúc.
Quan Hạm đem những gì Nguyễn Cầm vừa trình bày thuật lại một lần.
Tần Ý Nùng yên lặng một lúc, bỗng nhiên mệt mỏi xoa mi tâm, giọng điệu mê man trước nay chưa từng có:
"Tôi đã làm sai sao?"
Cô để Nguyễn Cầm bên người Đường Nhược Dao, không phải không biết tâm tư không sạch sẽ của Nguyễn Cầm. Nhưng Nguyễn Cầm này, năng lực bình thường, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, tâm cơ đều viết lên mặt, ở trong giới giải trí thật sự là người dễ nắm bắt nhất. Có mình che chở, Đường Nhược Dao cũng có thể để cho những người như vậy bắt nạt, tương lai nếu không có mình, em ấy sẽ thế nào?
Cô làm sao yên tâm Đường Nhược Dao một mình sinh tồn trong vòng vây đó được? Liệu em ấy có thể sống sót?
Nếu như ngay từ đầu mình không quản nhiều như vậy. . . . . .
Quan Hạm chưa bao giờ thấy dáng dấp này của cô, không hiểu sao có chút đau lòng, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay nhè nhẹ đặt lên vai Tần Ý Nùng, nhẹ giọng an ủi:
"Dao tiểu thư chỉ là tuổi còn nhỏ, cô ấy cần một chút thời gian để trưởng thành."
Tần Ý Nùng bỗng nhiên ngẩng đầu.
"Tuổi còn nhỏ? Đã 22 tuổi rồi! Thời điểm tôi 22 tuổi --"
Vành mắt Tần Ý Nùng đỏ hoe, há miệng, cuối cùng lẩm bẩm nói:
"Quên đi, không nói chuyện này."
Quan Hạm im lặng.
Tần Ý Nùng bình phục lại tâm tình, lau mặt, lạnh lùng nói: "Nhắn tin cho em ấy."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)