Tần Ý Nùng quay đầu lại, màn trời bỗng nhiên giống như bị phá tan, các dải ngân hà cuồn cuộn đảo lộn vào nhau, cả căn phòng được một luồng ánh sáng mới bao phủ trong khoảnh khắc.
Ánh trăng bạc giống như một cái đĩa lớn, chiếu rọi vào căn phòng một luồng ánh sáng nhu hòa.
Không biết là do ánh trăng chiếu sáng gương mặt của cô hay do gương mặt của cô chiếu sáng ánh trăng ngoài cửa sổ. Cô chỉ đứng yên ở nơi đó, toàn thân như ngọc, dáng người thẳng đứng như cây trúc trước mái đình, váy áo màu đỏ thắm bị gió đêm thổi qua có chút lay động.
Rõ ràng là cách xa như vậy, nhưng lại phảng phất mùi hương trầm lan tỏa trong không khí.
Lợi dụng căn phòng được bao phủ bởi màn đêm, Đường Nhược Dao gần như tham lam hít lấy, đôi chân cắm rễ tại chỗ, trong ánh mắt nàng mơ hồ xuất hiện một chút chờ đợi kín đáo.
Chị ấy đã không trở về trong một thời gian dài, lần này trở về chị ấy sẽ ở lại bao lâu? Sẽ vẫn ở chung với nàng sao?
Chị ấy đến đây muộn như vậy, tối nay sẽ ngủ lại đây sao?
Tần Ý Nùng vừa nhìn thấy nàng liền mỉm cười, giữa hàng lông mi mảnh mai, sóng mắt lưu chuyển tạo ra một loại tao nhã khiến cho lòng người vương vấn.
Cô nhanh tay đặt ly rượu xuống, bước nhanh về phía nàng.
Mái tóc đen nhánh, son môi màu đỏ, trên người chỉ khoác một chiếc váy dài màu đỏ, đi chân trần, bàn chân mềm mại trắng như tuyết , ngón chân xinh đẹp như những viên phấn trắng, giẫm lên sàn nhà được lát vân gỗ sậm màu, dáng điệu thướt tha, bước đi uyển chuyển, gần như không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Lúc bước đi đôi chân thon dài thẳng tắp như ẩn như hiện ở phía dưới làn váy, cảnh tượng này vừa sống động vừa xinh đẹp diễm lệ.
Ranh giới của thời gian trở nên mơ hồ vào lúc này, ánh trăng bạc như tuyết phát ra một dãy ánh sáng như lụa mỏng, vì cô mà che kín một tầng sương trắng quyến rũ, khiến cho người ta liên tưởng đến loài yêu tinh nào đó bước ra từ bức tranh trong một cuốn tiểu thuyết cổ quái làm điên đảo tâm trí con người.
Đường Nhược Dao tập trung suy nghĩ đến nín thở, dường như muốn vì phong thái của cô mà khuynh đảo bản thân, liều lĩnh tiến lên phía trước ôm lấy cô. Nhưng ngay sau đó, nàng liền chấn động trong lòng, cả cơ thể trở nên lạnh buốt... khi nhớ lại thân phận của mình.
Nàng...chỉ là một tình nhân được Tần Ý Nùng bao dưỡng.
Căn bản thì nàng không giống như những lời đồn được truyền tải bên ngoài, có gia thế hiển hách, nàng có được thân phận và địa vị như hôm nay là do Tần Ý Nùng âm thầm nâng đỡ, một tay cô nâng nàng lên trở thành siêu sao. Không có Tần Ý Nùng thì nàng chẳng là gì cả, nàng không thể và cũng không dám làm càn ở trước mặt Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng phá tan sương mù bước ra, hiên ngang đi đến trước mặt nàng, trước khi cô đến gần Đường Nhược Dao đã rũ lông mi xuống che giấu mọi cảm xúc đang có trong lòng.
Đôi mắt của Tần Ý nùng tinh tế quan sát người đứng đối diện với mình, ánh mắt của cô khi nàng cũng không biết là tiếng thở dài hay sự rầu rĩ. Cô đứng rất gần Đường Nhược Dao, khoảng cách đó gần đến nỗi khi cô cúi đầu liền có thể thấy được hàng lông mi đang rũ xuống của Đường Nhược Dao, từng sợi từng sợi, vừa dày đặc vừa cong vút, hàng lông mi đầy đặn uốn cong nhìn giống như ánh trăng sáng nhàn nhạt, nhẹ nhàng lay động, mỏng manh như cánh ve yếu ớt.
Tần Ý Nùng vươn ngón tay trắng trẻo của mình về phía trước, đốt ngón tay chạm vào chiếc cằm ấm áp của nữ nhân trẻ tuổi. Tiếp theo bàn tay chậm rãi nâng lên, để cho gương mặt nàng đến gần với cô hơn, tinh tế vuốt ve chiếc cằm của nàng ở trong tay mình.
Làn da thiếu nữ tinh tế tỉ mỉ, giống như món đồ sứ tốt nhất, cảm giác trắng mịn trơn bóng làm cho cô có chút trầm mê.
Đường Nhược Dao bị động tác của cô làm cho hơi ngứa ngáy khó chịu, vừa muốn tránh vừa càng muốn lại gần hơn. Trên người Tần Ý Nùng có hương thơm kỳ lạ, rất khác với mùi hương trên người của nàng, không nồng nàn và nàng cũng biết rõ mùi hương ấy khác với bất kỳ loại nước hoa nào, đó là một mùi hương xa xưa lạnh lẽo.
Khi cô càng ngày càng gần gũi với nàng hơn, hương thơm lạnh lẽo kia lại như có như không lan tỏa vào trong khoan mũi của nàng, chẳng những không làm cho nhiệt độ cơ thể Đường Nhược Dạo hạ xuống mà còn khiến cho gương mặt nàng trở nên rất nóng, hơn nữa còn làm cho hơi thở của nàng trở nên ấm áp hơn.
Yết hầu của Đường Nhược Dao bắt đầu hoạt động, lông mi nhẹ nhàng quạt một cái, cúi đầu lên tiếng:
"Tỷ tỷ..."
Giọng nói mang theo một chút ý tứ van nài, đối với hành động thân mật kia giọng nói của thiếu nữ tự nhiên trở nên ngọt ngào trong trẻo, âm thanh kéo dài càng giống như là đang làm nũng, như sự mềm mại bên trong của tơ tằm.
Nàng cố ý làm gián đoạn câu nói như vậy để bầu không khí có chút ái muội, nhưng không ngờ là nó hoàn toàn ngược lại.
"Hửm?"
Lòng ngực Tần Ý Nùng bị tiếng gọi "tỷ tỷ" của nàng làm cho nóng hừng hực, từ lúc bước vào cửa thì đó là câu nói đầu tiên của nàng, mặc dù ngữ điệu của một câu nói ấy chỉ là giọng mũi lười biếng nhưng lại mang theo một chút ý cười cùng vẻ quyến rũ mê người.
Ánh mắt của cô vẫn dừng lại ở trên gương mặt Đường Nhược Dao, thực chất giống như là có nhiều hứng thú "ngắm nhìn" nàng, vừa giống như tán thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tuyệt đẹp với ý tưởng độc đáo của nó.
"Chị..."
Đường Nhược Dao gian nan lên tiếng nhưng vẫn duy trì được sự bình tĩnh và biểu tình tự nhiên cùng cô giao lưu.
"Trở về khi nào vậy?"
Nàng ở phi trường đối mặt với các loại yêu cầu của đạo diễn cũng không tốn sức bằng việc che dấu một động tác nhỏ trước mặt Tần Ý Nùng.
"Khi tôi gửi tin nhắn cho em."
Tần Ý Nùng nhẹ giọng thở dài, giống như lời thì thầm nỉ non giữa những cặp tình nhân.
Ngữ khí của cô ôn nhu đến nỗi không thể tưởng tượng được, trong lòng Đường Nhược Dao thoáng giật mình, nhịn không được muốn nhìn xem cô bây giờ đang dùng ánh mắt gì nhìn mình. Nàng nổi lên dũng khí, vừa mới dự định nâng tầm mắt lên thì làn môi đã bị một đầu ngón tay thon dài vừa ấm áp vừa mềm mại giữ lại.
Lông mi của Đường Nhược Dao run lên dữ dội, giống như trong lòng nàng lúc này cũng đang run rẩy kịch liệt.
Ngón tay ma sát lên làn môi mỏng hồng nhuận, động tác nhẹ nhàng chậm chạp lại có chút ái muội.
"Son môi hôm nay nhìn rất đẹp."
Ngón trỏ của Tần Ý Nùng điểm nhẹ lên môi dưới đầy đặn.
Đường Nhược Dao xém chút nữa thì nhịn không được mà há miệng ngậm lấy ngón tay của cô, yết hầu nàng hơi dùng sức một chút nuốt nước bọt xuống mới áp chế được cảm giác kích động lúc này.
Trong đầu Đường Nhược Dao như dây cung vừa đứt đoạn, ngay khi vừa mất khống chế liền cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh trở lại. Nàng suy nghĩ, bản thân phải nói một chút gì đó, mới có thể bảo trì được sự tỉnh táo của mình trong hơi thở của Tần Ý Nùng.
"Tỷ tỷ..."
Nàng hơi mở miệng, có thể nói ra được cũng chỉ có hai chữ này, trong lòng có chút lo lắng mất tự nhiên, vành tai trắng nõn trở nên đỏ ửng, khiến cho người khác không đành lòng lỗ mãng thêm một lần nữa.
Người trước mặt truyền đến một âm thanh cười khẽ dễ nghe.
"Em còn gọi hai tiếng như vậy, tỷ tỷ liền muốn hôn em rồi."
Tần Ý Nùng thoáng nghiêm chỉnh một chút, vẫn chưa thỏa mãn muốn vuốt ve thêm lần nữa, buông lỏng bàn tay đang giữ cằm của nàng, sau khi bật đèn sáng lên thì đi về hướng bàn trà.
"Không trêu em nữa, tôi có mang đến cho em một món quà từ nước ngoài, tới đây xem một chút có thích nó hay không?"
Sự ấm áp của đầu ngón tay bỗng chốc rời xa, trái tim của Đường Nhược Dao cũng trở nên trống rỗng, nàng cắn môi dưới nhìn bóng lưng yểu điệu của nữ nhân trước mặt, sự chán nản thoáng qua trong chốc lát.
Tại sao mình lại...không thể nói nhiều hơn hai tiếng này?
Đường Nhược Dao: "Tỷ tỷ."
Tần Ý Nùng xoay đầu nhìn lại, mỉm cười:
"Đứng ngốc ở cửa làm gì vậy?"
Đường Nhược Dao: "..."
Chị ấy thực sự không có ý định hôn mình!
Quà tặng gì cũng không thể so sánh được với nụ hôn mà nàng đã bỏ lỡ, Đường Nhược Dao không có hứng thú nhiều với món quà đó, chần chừ bước qua chỗ cô. Khi Tần Ý Nùng nhìn đến thì sự uể oải trên gương mặt của nàng biến mất trong chốc lát, đổi lại là một gương mặt hiếu kỳ vô cùng hoàn hảo:
"Quà gì vậy?"
Tần Ý Nùng giơ lên một chiếc hộp hình vuông được đóng gói tỉ mỉ trong tay, trên đó còn được in logo của một thương hiệu trang sức.
Đường Nhược Dao đứng trước một tấm gương trong phòng để quần áo, Tần Ý Nùng đứng ở sau lưng nàng, các đầu ngón tay cầm lấy sợi dây chuyền một cách thật tinh tế khéo léo. Tần Ý Nùng cao hơn nàng 2 cm. khi đeo dây chuyền cho nàng, cô hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt vừa ôn nhu vừa chuyên chú.
Đường Nhược Dao tận dụng cơ hội này, nhẹ nhàng xoay đầu sang bên cạnh, thân mật gần gũi nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tần Ý Nùng, gương mặt xinh đẹp ấy có thể gây nghiện giống như một cây anh túc vậy, đã thử qua một lần thì không thể nào từ bỏ được, vẻ đẹp ấy khiến nàng mê luyến và đắm chìm không thể nào thoát ra được.
Cô đã 29 tuổi rồi, nhưng làn da thoạt nhìn thì vẫn giống như một tiểu cô nương 20 tuổi vậy, nếu không phải ánh đèn phản chiếu làm cho những sợi lông tơ hiện ra sáng bóng thì gần như không nhìn thấy được lỗ chân lông trên làn da trắng mịn ấy.
Làn da của cô rất trắng, nhưng không phải là dạng trắng bệch tái nhợt và suy nhược do bệnh trạng lâu ngày không nhìn thấy được ánh mặt trời, mà làn da trắng hồng ấy tựa như cánh hoa trong suốt vậy, như rực rỡ của mùa xuân tràn đầy sức sống.
Lần đầu tiên Đường Nhược Dao nhìn thấy Tần Ý Nùng là ở trên TV. Khi Tần Ý Nùng xuất đạo chỉ mới 18 tuổi, trình độ học vấn vẫn còn ở mức tiểu học, khi đó Tần Ý Nùng diễn vai Đát Kỷ trong << Tân Bảng Phong Thần >>, chỉ một cái nhíu mày, hay là một nụ cười, còn có mỗi bước đi đều như hoa sen nở rộ, từng cử chỉ hành độnh đều đẹp đến mức rung động lòng người, từ đó tất cả yêu tinh trong sách hay trong tranh vẽ đều đã có một gương mặt đại diện, nhất là hồ ly tinh.
Sau đó có một nhà phê bình điện ảnh nói rằng diễn xuất của cô rất chân thật, nhưng không phải là khen ngợi mà là lời châm chọc mỉa mai.
Nhờ vào kỹ thuật biểu diễn Tô Đát Kỷ quá xuất sắc cho nên Tần Ý Nùng chỉ cần một lần là nổi tiếng. Trên phố năm đó còn gây ra không ít lời đồn, rất nhiều nam nhân si mê Tô Đát Kỷ trên TV, những bà vợ thì hận đến nghiến răng, thậm chí còn viết thư cho các ban ngành liên quan, yêu cầu phong sát Tần Ý Nùng. Khứu giác của truyền thông nhanh nhạy, mượn đề tài này để nói chuyện, đem Tần Ý Nùng đưa lên đầu ngọn sóng của dư luận, ở trên người cô tạo ra rất nhiều câu chuyện vô căn cứ, nói cô khiến cho chồng phản bội vợ vẫn còn nhẹ đấy, ngay cả thiên tai nhân họa cũng có thể đổ lên trên người Tần Ý Nùng. Ở thời đại nào thì quần chúng ăn dưa cũng đều là những kẻ hiếu kỳ, mặc kệ truyền thông đưa ra tin đồn có bao nhiêu quá đáng, chỉ cần có thể giành được sự chú ý thì xem như mục đích của bọn hắn đã đạt được.
Ở trong giới giải trí, có sắc đẹp là điều cần thiết. Nhưng khi Tần Ý Nùng trở nên xinh đẹp như vậy thì cô lại biến thành nguồn gốc của tội lỗi cùng tai họa.
Truyền thông dùng ngòi bút làm vũ khí, đồng hành với việc bỏ đá xuống giếng, quần chúng thì quạt gió thêm củi. Từ khi xuất đạo thì danh tiếng của Tần Ý Nùng liền kém vô cùng, đã nhận lấy những ác ý khó có thể tưởng tượng được của người bình thường. Cô càng ngày càng nổi tiếng thì những sự việc cũng càng lúc càng diễn ra khốc liệt hơn, những tin đồn tai tiếng về tình cảm của các nữ minh tinh được xem là dễ dàng cũng như có khả năng hấp dẫn ánh mắt của quần chúng nhất, đây cũng được xem là ác ý táo bạo trắng trợn đối với phái nữ trong hàng ngàn năm trước cho đến nay, hiện tại vẫn còn đang thịnh hành, phải nói là thử trăm lần cũng đều cho kết quả bách phát bách trúng
Miệng dư luận có sức mạnh ghê gớm đến nổi kim loại như vàng cũng có thể bị xói mòn, hơn nữa khi dư luận không ngừng phỉ báng thì một con người cũng có thể bị hủy diệt. Tiểu hài tử chỉ biết đẹp xấu là như thế nào, không biết thiện ác ra sao, khi còn nhỏ Đường Nhược Dao chỉ cảm thấy Tô Đát Kỷ nhìn rất đẹp, các bạn học trong lớp có cả nam lẫn nữ cũng nghĩ giống như nàng, mua poster của cô ấy, dán sticker của cô ấy. Khi hiểu biết một chút sự tình từ ba mẹ, các bạn học trong lớp của nàng biết rằng cô không phải là một "Người tốt", dựa vào quy tắc ngầm trong giới giải trí để lên được vị trí cao hơn, bán đứng thể xác của bản thân, bị người đời xem thường. Ngay cả khi nàng lớn lên ở tuổi trưởng thành, thi vào được học viện điện ảnh thì tên tuổi và sự nghiệp của Tần Ý Nùng đã ở trên đỉnh cao của danh vọng, nàng tôn kính cô cùng thành tựu mà cô có được, nhưng từ nhỏ đến lớn Đường Nhược Dao đã được truyền thụ một số ấn tượng xấu sẵn có của Tần Ý Nùng, cho nên nàng cũng coi thường nhân phẩm của người mang tên Tần Ý Nùng.
Trớ trêu thay, bản thân là một người chán ghét việc dùng quy tắc ngầm nhưng cuối cùng nàng lại lựa chọn con đường này, còn trùng hợp đến nỗi kim chủ của nàng là một người có tiếng hư hỏng, đời tư cũng hỗn loạn không kém gì thanh danh, hơn nữa còn là Tần Ý Nùng, người được mệnh danh là mỹ nhân ngủ khắp nơi trong giới giải trí.
Nàng đi theo Tần Ý Nùng ba năm, càng lúc càng thấy không hiểu, Tần Ý Nùng rốt cuộc là người như thế nào? Cô thần bí, cường đại, mỹ lệ, nguy hiểm, còn tản ra sức hấp dẫn trí mạng, giống như một cơn lốc xoáy vậy, mỗi khi tới gần một chút liền càng khó rút ra.
Trong ba năm qua, Đường Nhược Dao trơ mắt nhìn bản thân càng lúc lún càng sâu vào trong cạm bẫy ôn nhu kia, lại không có một chút ý niệm chống cự nào cả.
"Đang suy nghĩ cái gì?"
Giọng nói của nữ nhân kia vang lên bên tai, vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ, âm thanh này còn mang theo một chút khàn khàn đặc biệt vào ban đêm.
"Dây chuyền này rất đẹp."
Trong mắt Đường Nhược Dao tràn đầy ý cười, nói ra đáp án đã sớm chuẩn bị xong. Nàng nhìn vào trong gương, thấy được hai gương mặt đang dán sát vào nhau, một gương mặt xinh đẹp và một gương mặt lạnh lùng, cực kỳ giống một đôi tình nhân.
"Em thích là tốt rồi"
Hai cánh tay mềm mại của Tần Ý Nùng vươn lên từ phía sau, ôm lấy bờ eo mảnh khảnh của Đường Nhược Dao, cơ thể ấm áp của cô dán chặt ở phía sau lưng nàng, để cằm tựa lên trên vai nàng. Trên tay trái của cô đeo một chiếc nhẫn bạch kim có tạo hình lông vũ.
Đường Nhược Dao nghiêng mặt qua, chủ động thân mật cọ nhẹ vào gương mặt của cô.
Hô hấp của Tần Ý Nùng hơi trầm xuống, hơi thở nóng rực, từng chút từng chút phun nhẹ vào bên trong vành tai nhạy cảm của Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao bất động, vài giây sau, bờ vai của nàng bị Tần Ý Nùng nhẹ nhàng xoay lại, ngón tay của cô ôn nhu nâng cằm của nàng lên.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)