Mặc dù sống trong tiểu khu có độ bảo mật cao, Quan Hạm vẫn theo thói quen chú ý xung quanh một lượt mới để Tần Ý Nùng lên xe.
Xe bảo mẫu êm ả chạy ra khỏi cửa tiểu khu, băng băng trong đêm khuya, dưới ánh đèn đường đổ xuống bóng đen lặng lẽ.
"Đưa chị về nhà hay sao?" -Quan Hạm cung kính hỏi.
"Tìm một khách sạn nào đó đi, ngày mai chín giờ đón tôi đến công ty, buổi chiều về nhà " -Tần Ý Nùng nhíu mày đáp.
Mẹ cô đã có tuổi, giấc ngủ cũng không ổn định, không nên nửa đêm đánh thức lão nhân gia. Trước đó Tần Ý Nùng đã nói với mẹ là cô đi dự tiệc, sẽ ngủ lại nhà bạn, vì lẽ đó ngày mai mới về nhà được.
Quan Hạm gật đầu, lấy máy tính bảng ra, ngón tay linh hoạt gõ gõ, đơn giản súc tích nói:
"Em sẽ hẹn bác sĩ chiều ngày kia? Buổi sáng hôm đó có tạp chí muốn chụp hình.”
Tần Ý Nùng: "Được."
Quan Hạm không nói gì nữa.
Tần Ý Nùng liếc mắt nhìn phong cảnh liên tục lùi dần ngoài cửa sổ, quay mặt che miệng ngáp một cái.
Đèn trong xe mở lên, tròng mắt cô hiện đầy tia máu đỏ, lộ rõ dưới ánh sáng.
"Tần tỷ."
"Hả?"
"Chị có muốn nghỉ ngơi một lát không?" -Quan Hạm thấp giọng đề nghị.
Tần Ý Nùng đã 48 giờ không hề chợp mắt, đối mặt với Đường Nhược Dao còn có thể cố giữ vững tinh thần, hiện nay vừa buông lỏng, cảm giác mệt mỏi liền ập đến tràn đầy tứ chi, nhấc một ngón tay còn cảm thấy vất vả.
Cô trầm thấp ừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Quan Hạm điều chỉnh đèn trong xe tối lại, ngồi một bên, nhẹ nhàng hô hấp.
Tần Ý Nùng bị suy nhược thần kinh nhẹ, một cử động nhỏ cũng khiến cô tỉnh giấc, ngay cả bị nhìn chằm chằm cũng có thể kinh động đến cô. Vì thế lúc này Quan Hạm phải đem mình trở thành không khí.
Quan Hạm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, không hề nhúc nhích.
Màn đêm đen kịt, bóng cây bên ngoài chiếu lên mặt Tần Ý Nùng, lúc sáng lúc tối, lông mày cô kẽ nhíu lại.
Qua gần mười phút, điện thoại trong túi Quan Hạm rung lên.
Vù -
Mí mắt nàng giật giật, theo bản năng quay mặt liếc nhìn Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng đưa hai ngón tay vuốt vuối mi tâm, mỏi mệt thở dài.
Quan Hạm vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi Tần tỷ, em quên tắt chuông."
"Không sao, tôi cũng không ngủ được."
Tần Ý Nùng hờ hững xua tay, cầm lấy chai nước khoáng trước mặt, yên lặng tỉ mỉ quan sát hai giây, vặn ra nắp bình ngửi một cái, sau đó mới nhấp một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo tràn vào cổ họng, tạm thời xua đi cơn đau nhức của huyệt thái dương.
Quan Hạm mím môi, trong ánh mắt biểu lộ mấy phần áy náy.
Từ khi nàng mới vừa tốt nghiệp đã được tuyển vào studio của Tần Ý Nùng, may mắn lọt vào mắt xanh của Tần Ý Nùng, chọn nàng làm trợ lý riêng. Tần Ý Nùng còn có rất nhiều trợ lý khác giúp cô xử lý các loại việc vặt ở phim trường, chỉ có Quan Hạm là trợ lý riêng của cô, ngoại trừ lúc ngủ, thường ngày nàng đều cùng Tần Ý Nùng như hình với bóng.
Nếu trên thế giới có ai đó hiểu Tần Ý Nùng hơn cả gia đình cô, người đó chính là Quan Hạm. Cho dù Tần Ý Nùng chưa bao giờ nói ra, nhưng Quan Hạm có đôi mắt tinh tế, nàng có thể nhìn ra, bất tri bất giác liền ôm mấy phần cảm thông với cô.
"Vẻ mặt em như thế là sao?"
Tần Ý Nùng đem bình nước khoáng không nặng không nhẹ đặt xuống bàn, hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên ý cười rạng rỡ:
"Hiện tại tôi cũng không còn sức để dỗ dành em, mau trả lại Quan trợ lý lạnh lùng vô tình ngay đi."
Quan trợ lý kỷ luật nghiêm minh thoáng chốc liền khôi phục bộ dáng lạnh lùng vô tình, uy nghiêm nói:
"Như vậy được không ?"
Nàng trưng ra khuôn mặt băng sơn, bộ dáng nghiêm túc vẫn là rất có sức thuyết phục.
Ngón tay Tần Ý Nùng vuốt trán, nhếch mép cười: “Được."
Quan trợ lý im lặng không lên tiếng.
Lần thứ hai trong xe trở nên yên tĩnh.
Mệt nhọc cùng men rượu đồng thời phát tác, huyệt thái dương của Tần Ý Nùng vừa nhức vừa đau, mí mắt ê ẩm, cô nhắm mắt lại, hai ngón tay ngắt lấy mi tâm ngày càng đau nhức:
"Giúp tôi tìm clip Dao Dao nhận giải hôm qua, tôi muốn xem một chút."
Quan Hạm lấy máy tính bảng ra, mở khóa màn hình, thao tác không đến mười giây, liền đưa máy tính qua.
"Tìm được rồi?"
Tần Ý Nùng kinh ngạc, cho dù Đường Nhược Dao nhận giải là tin tức cực hot trong hai ngày nay, video tràn đầy hình ảnh của nàng, nhưng cũng không thể quá nhanh như vậy đi?
Quan Hạm hướng cô mỉm cười.
Tần Ý Nùng bỗng nhiên hiểu được, hẳn là Quan Hạm biết mình sẽ xem nên đã lưu lại. Cô yên lặng chốc lát, buông xuống mi mắt, hai tay ôm máy tính bảng, ấn nút phát video.
Mở màn là người dẫn chương trình công bố các ứng viên cho giải nữ chính xuất sắc nhất, tổng cộng 5 người. Màn ảnh lớn phát một lượt các đoạn phim được đề cử. Ngay lúc khách mời trao giải mở ra phong bì vàng, từng người được cắt hình trực tiếp chiếu trên màn ảnh lớn. Trong đó bốn vị ứng viên cố ra vẻ bình tĩnh, bầu không khí trong hiện trường căng thẳng chưa từng thấy.
Đường Nhược Dao hoàn toàn khác biệt giữa bọn họ, nàng liên tiếp ngoái đầu nhìn, không biết là muốn tìm gì. Khán giả trên khán đài cũng nhìn theo phương hướng của nàng, thậm chí một nam khách mời trao giải còn lên tiếng trêu ghẹo Đường Nhược Dao một câu:
"Xem ra một vị ứng viên của chúng ta có chút mất tập trung nha."
Một vị khách mời nữ khác lại không bỏ qua, liền trầm giọng chỉ rõ:
"Hi vọng một số diễn viên trẻ có thể khiêm tốn một chút, không nên có chút thành tựu liền tự mãn."
Lời vừa nói ra tương đối khó nghe.
Trong và ngoài màn hình, Tần Ý Nùng cùng Đường Nhược Dao trên màn ảnh đồng thời đen mặt.
Tần Ý Nùng sau khi thấy rõ khuôn mặt của vị khách mời đó, liền cười lạnh.
Thì ra là cô ta.
Người này là Hách Mỹ Hoa, cũng là một trong những tiền bối của giới giải trí. Tiền bối này tương đối trái ngược với Tần Ý Nùng, Hách Mỹ Hoa cùng Tần Ý Nùng gần như xuất đạo cùng lúc, thế nhưng so với Tần Ý Nùng lớn hơn 5, 6 tuổi. Hai người đã từng ba lần cùng lọt vào vòng "Tam Kim", trong đó giải thưởng cao nhất là "Kim Hồng". Hách Mỹ Hoa ba lần đều bại dưới tay Tần Ý Nùng. Sau đó rốt cục được toại nguyện ẵm giải nữ hoàng điện ảnh, lại bị dân mạng gọi đùa là "Nhặt của rơi", bởi vì năm đó căn bản là Tần Ý Nùng không tham gia.
Không hẹn mà gặp, oan gia ngõ hẹp này lại đối đầu mấy lần sau đó, Hách Mỹ Hoa muốn rửa sạch nhục nhã, lại nhiều lần thất bại, triệt để nhận danh hiệu "Vua nhặt của rơi". Sống dưới hào quang của Tần Ý Nùng, danh hiệu nữ hoàng điện ảnh của cô ta giống như trò cười, người trong giới đều biết không thể đứng trước mặt Hách Mỹ Hoa đề cập cụm từ "nữ hoàng điện ảnh".
Quan Hạm thấy cô nhấn tạm dừng, quét mắt lại đây:
"Hách Mỹ Hoa coi chị như kẻ thù không đội trời chung, nói xấu chị không ít. Lúc trước ở trên mạng nói chị lên giường cùng đạo diễn Giang, chính là do cô ta phao tin đồn, còn thả mấy bức ảnh nửa thật nửa giả."
“Trò hề thôi, không cần quan tâm đến.”
"Vâng."
"Giải thưởng Kim Hòe đã công bố danh sách đề cử chưa?" -Tần Ý Nùng đột nhiên hỏi lên.
"Bây giờ là tháng năm, khoảng tầm tháng bảy sẽ công bố.
"Có phim nào của tôi được gửi đi không?"
"Có."
"Tốt."
Khóe môi Tần Ý Nùng lạnh lùng nhếch lên, nhẹ giọng chế nhạo:
"Tôi cũng muốn xem, biểu hiện của cô ta sẽ thế nào khi thua dưới tay tôi một lần nữa."
Quan Hạm gật đầu.
Tần Ý Nùng nhìn Hách Mỹ Hoa trên màn ảnh còn kém viết lên hai chữ "chua ngoa", cười nhạo:
"Đã nhiều năm như vậy, cả ngày dành tâm trí cho mấy trò dơ bẩn, diễn xuất không thể so được với tôi, thậm chí không bao lâu nữa, Dao Dao liền có thể vượt qua cô ta thôi."
Nhắc tới Đường Nhược Dao, ánh mắt Tần Ý Nùng lại trở nên ấm áp, tiếp tục xem video.
Trong video, nam khách mời trao giải lộ vẻ lúng túng, thay Hách Mỹ Hoa đứng ra giảng hòa, thuận thế kích động vạn phần đọc tên trên phong thư:
"Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Quế năm nay chính là — Đường Nhược Dao!"
Một loạt ánh đèn chiếu đến, nghênh tiếp lễ đăng quang của ảnh hậu mới. Đường Nhược Dao trong tiếng vỗ tay và ánh đèn sáng chói nhấc theo làn váy đứng lên. Nàng mặc một chiếc váy màu xanh da trời đầy những ngôi sao được làm thủ công, hoàn mỹ khoe ra vóc người cao ráo thon thả, làn váy dần dần rơi uống, buông ra đuôi váy thật dài phía sau với những vì sao lấp lánh.
Dung mạo không chê vào đâu được, phảng phất từ khi sinh ra đã mang theo nét cao sang quý phái, khiến cho hơi thở của Tần Ý Nùng ở ngoài màn hình ngưng trệ, không thể rời mắt. Tần Ý Nùng trong vô thức đưa tay vuốt ve khuôn mặt lãnh đạm của Đường Nhược Dao.
Nam khách mời trao giải đem cúp đưa tới, mời Đường Nhược Dao phát biểu cảm xúc khi nhận giải.
Đường Nhược Dao hướng về micro ủ rũ nhắm mắt lại, trầm mặc thật lâu.
Dưới đài cơ hồ muốn nháo lên làm loạn.
Đường Nhược Dao khôi phục ánh nhìn, trong đôi mắt màu hổ phách thoáng hiên lên thủy quang nhợt nhạt, nàng nhẹ nhàng hít một hơi, lành lạnh nhưng trầm tĩnh lên tiếng:
"Cảm ơn đạo diễn... cảm ơn mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Một loạt từ ngữ khách sáo, ngay cả một câu dư thừa cũng không nói.
Cúi đầu, xoay mình, bước xuống đài.
Ống kính cuối cùng hướng qua nơi Đường Nhược Dao ngồi xuống, nàng không vì nhận giải mà lộ ra tâm tình vui sướng, chỉ ngây người ngồi đó, như là con rối mất đi linh hồn.
Tâm tình Tần Ý Nùng phức tạp khép lại máy tính bảng.
Nếu như lúc đó có mình ngồi dưới đài, em ấy sẽ nói gì với mình đây?
Tần Ý Nùng nhẹ nhàng vuốt ve máy tính bảng, khóe môi mơ hồ mang theo ý cười tự giễu cùng cay đắng.
Vấn đề này có lẽ mãi mãi sẽ không có câu trả lời.
Tần Ý Nùng nhắm mắt, ngón tay khẽ nâng. Quan Hạm hiểu ý, đem máy tính bảng từ trong tay cô lấy đi, bỏ vào trong túi xách.
Đến khách sạn.
Quan Hạm đưa Tần Ý Nùng lên lầu, đưa túi xách trong tay cho cô:
"Bên trong có thuốc ngủ của chị, thế nhưng chị đã uống rượu, tốt nhất không nên dùng. Thực sự ngủ không được thì đợi tỉnh rượu hãy uống."
Tần Ý Nùng gật đầu.
"Em đi xuống lễ tân lấy trà giải rượu."
Tần Ý Nùng lại gật đầu.
Ngoan ngoãn nghe lời như một học sinh tiểu học.
Quan Hạm kiềm chế ý muốn đưa tay xoa đầu cô, xoay người đi về hướng thang máy.
Tần Ý Nùng nhìn bóng lưng nàng, đột nhiên lên tiếng:
"Cám ơn em."
Quan Hạm xoay mặt nhìn lại, Tần Ý Nùng thân hình đơn bạc, hai tay ôm túi, môi mỏng khẽ mím, lẳng lặng đứng ngoài cửa nhìn nàng, tia sáng trên hành lang khiến sắc mặt tái nhợt của cô gần như trong suốt, làm người ta liên tưởng đến cánh hoa giữa bão táp mưa sa trong đêm tối.
Cô vẫn rất cô độc, sâu thẳm trong cô luôn cô độc. Người khác không biết, nhưng Quan Hạm biết.
Viền mắt Quan Hạm có chút chua xót, nỗ lực mở to hai mắt, giương lên một nụ cười:
"Em là trợ lý của chị, đây là điều nên làm."
Không cho Tần Ý Nùng cơ hội tiếp tục, nàng nói thật nhanh:
"Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai em tới đón, ngủ ngon."
Tần Ý Nùng mấp máy môi: ". . . . . ngủ ngon."
Thân ảnh Quan Hạm dần dần biến mất theo khe hở cửa thang máy. Tần Ý Nùng buông xuống mí mắt, xoay người mở cửa phòng.
. . . . . . . .
Đường Nhược Dao tỉnh giấc, theo thói quen sờ soạng bên cạnh, vẫn luôn lạnh lẽo. Nàng ngồi dậy, cúi đầu nhìn áo ngủ xộc xệch, bên trong mơ hồ lộ ra mấy dấu hôn màu đỏ ám muội.
Trên mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Đường Nhược Dao rửa mặt xong, nhìn gương sửa lại đầu tóc một chút, nhịn xuống xấu hổ, đem dây lưng áo ngủ kéo lỏng ra, điều chỉnh tốt hô hấp, kéo cửa phòng bước ra ngoài.
"Tỷ tỷ?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)