Quan Hạm liền cầm điện thoại nhấn gọi.
Tần Ý Nùng đột nhiên lên tiếng: "Khoan đã."
Ngón tay Quan Hạm ngừng lại, dùng ánh mắt hỏi lại.
Đầu Tần Ý Nùng cũng không ngẩng lên, tiếp tục lật một trang kịch bản, nhẹ giọng nói:
"Đeo tai nghe đi."
Quan Hạm: "? ? ?"
Tần Ý Nùng vẫn là dáng vẻ không quan tâm, ngón tay vuốt ve góc trên tờ giấy A4, dừng một chút nói:
"Đưa tôi một bên."
Quan Hạm sắp xếp lại suy nghĩ một chút mới quay lại, thấp giọng trả lời:
"Được."
Nàng từ trong túi lấy ra tai nghe Bluetooth, kết nối với điện thoại, đưa một bên cho Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng đeo lên.
Quan Hạm nhấn nút gọi cho Đường Nhược Dao.
Vang lên hai tiếng, Đường Nhược Dao trả lời:
"Quan Hạm tỷ, chuyện gì vậy?" -Trong giọng nói hơi có chút thận trọng.
Quan Hạm làm bộ không quan tâm đến Tần Ý Nùng hơi nhíu mày, vẫn duy trì tính cách băng lãnh thường ngày:
"Em gửi tin nhắn gì cho chị, sao lại rút về rồi?"
So với việc nói rằng thấy được nhưng không biết có ý gì, chi bằng nói căn bản không thấy. Như vậy căn cứ Đường Nhược Dao trả lời, có thể sống động hơn một chút.
Đường Nhược Dao không khỏi sửng sốt, Quan Hạm bình thường không chủ động gọi điện thoại cho nàng, thời điểm cần gọi, căn bản là phải có chuyện quan trọng cần bàn giao, có lúc Tần Ý Nùng sẽ trực tiếp cùng nàng đối thoại.
Đường Nhược Dao có một tia hi vọng, trong lòng hơi động, tập lức ném câu hỏi của Quan Hạm ra sau đầu, lúng túng một lát mới nói:
"Chị ấy... kêu chị gọi cho em sao?"
Quan Hạm kiên định phủ nhận:
"Không phải."
Đường Nhược Dao lại hỏi tiếp:
"Chị ấy có ở bên cạnh chị không?"
Tần Ý Nùng ngồi bên cạnh ánh mắt phức tạp, tháo tai nghe xuống đưa cho Quan Hạm.
Quan Hạm đeo nốt chiếc tai nghe còn lại lên, lạnh lùng trả lời:
"Không có."
Nói xong liền thêm chút ý tứ nhắc nhở, trầm giọng nói: "Đường tiểu thư, tôi rất bận, nói chuyện chính đi."
Môi mỏng Tần Ý Nùng khẽ mím, nhìn Quan Hạm, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói gì, buông xuống mi mắt.
Trái tim này, tổn thương một lần hay nhiều lần cũng thành thói quen.
Đường Nhược Dao nghe thế nhưng vẫn trấn định tự nhiên, nàng đổi tay giữ túi nước đá trên mặt, ngữ khí khôi phục trầm tĩnh lành lạnh:
"Không có gì quan trọng, chỉ là lỡ tay."
Ánh mắt Quan Hạm quét một chút Tần Ý Nùng đang "Nhắm mắt dưỡng thần", nặng nề trả lời điện thoại :
"Vậy thì có cái gì không quan trọng phải nói không?"
Đường Nhược Dao: ". . . . . . . ."
Làm sao nghe cứ là lạ?
Quan Hạm không chút dậy sóng nói thêm:
"Tôi là phụ tá của chị ấy, không thể lúc nào cũng đợi chị ấy phân phó rồi mới hỏi em."
Quan Hạm xử lý mọi chuyện rất cẩn thận và chu đáo, tâm tư chặt chẽ, nếu không cũng sẽ không trở thành tâm phúc của Tần Ý Nùng. Thời điểm Đường Nhược Dao mới đi theo Tần Ý Nùng, Quan Hạm cũng đưa tới bao ngón tay và gel bôi trơn. Đường Nhược Dao nghĩ đến không khỏi có chút nóng mặt, thở phào, bình tĩnh nói:
"Em sắp tới phải về trường học chuẩn bị đồ án tốt nghiệp."
"Cụ thể là khi nào?"
"Hai ngày nữa, 22 tháng 5, ngày 27 bảo vệ luận án, em muốn đến ký túc xá ở một thời gian, cùng bạn học ôn tập."
"Lễ tốt nghiệp là khi nào?" Quan Hạm hỏi.
Lỗ tai Tần Ý Nùng vểnh lên, mi mắt giật giật.
Vậy là đã sắp tốt nghiệp rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.
Quan Hạm lại nói thêm vài câu, cất điện thoại di động, cùng Tần Ý Nùng nghiêm túc báo cáo:
"Một Tuần sau, Dao tiểu thư sẽ có buổi bảo vệ luận án tốt nghiệp. Ngày 20 tháng 6 là lễ tốt nghiệp."
"Biết rồi." -Tần Ý Nùng không thèm mở mắt, không mặn không nhạt trả lời.
Quan Hạm chú ý tới lông mày đang cau lại của cô, cho rằng hẳn là cô sẽ nói gì đó. Một lúc sau, Tần Ý Nùng mở mắt ra, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, như không có chuyển gì xảy ra chuyển đề tài:
"Bao lâu nữa thì về đến nhà?"
Cầm máy tính bảng kiểm tra xem Tần Ý Nùng đã sắp xếp lịch cho ngày tổ chức lễ tốt nghiệp chưa, liền lén ghi chú lại. Nàng mở ra bản đồ, nhìn biểu thị tuyến đường:
"Còn 28 phút."
"Tôi chợp mắt một chút."
Quan Hạm ừm một tiếng, đưa gối qua cho cô, không tiếp tục nói nữa.
Tần Ý Nùng buổi tối đều ngủ không yên, trong xe tuy rằng cách âm tốt, nhưng phía ngoài náo động vẫn có thể truyền đến. Hiện nay lại sắp tới mùa nóng bức, thời tiết khô nóng khó chịu khiến người ta không thể chịu đựng được.
Cô chỉ là tìm cái cớ, nhắm mắt lại để cho mình không suy nghĩ về chuyện của Đường Nhược Dao.
***
Đường Nhược Dao cảm giác trên mặt bị túi chườm đá đông lạnh đến mất cảm giác, quay sang soi gương, thở phào nhẹ nhõm. Ngoại trừ có chút hồng hồng, cũng không có gì đáng ngại, đến tối nay là hết, sẽ không trở ngại buổi chụp ảnh tạp chí vào ngày mai.
Cũng may là hôm nay nàng không có việc gì, bằng không vác cái mặt này ra trước ống kính, kiểu gì cũng lại lên hot search.
Nghĩ đến hot search, Đường Nhược Dao lại mở weibo lên.
Nàng có thói quen lướt weibo, Tần Ý Nùng tuy rằng không bao giờ đăng weibo, thế nhưng internet vẫn thường có tin tức về cô, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Cho dù không có cách nào phân được thật giả, so với không biết gì vẫn hơn, huống hồ còn có những bức ảnh do người qua đường hoặc là fan hâm mộ chụp lại. Đường Nhược Dao có thể dành cả ngày xem những tin tức linh tinh của Tần Ý Nùng, nàng bình thường chỉ thả like bằng tài khoản phụ, nếu mỗi bức ảnh của Tần Ý Nùng nàng đều lưu về, bộ nhớ chắc đã sớm tràn đầy.
Trên căn bản Weibo là địa bàn quy tụy nhiều ngôi sao màn bạc truy cập, họ luôn chiếm những vị trí hàng đầu. Các diễn viên nghiệp dư của trường diễn xuất đều vô danh, Đường Nhược Dao được xem như là người nổi tiếng trong làng điện ảnh, nàng còn trẻ, xuất đạo muộn, lại không chịu thua kém, bề ngoài lạnh lùng, được xưng ngự tỷ, thu hút rất nhiều fan hâm mộ đồng nghiệp, fan bạn gái và cả các bà mẹ. Những fan hâm mộ này hoặc nhiều hoặc ít mà lây dính không khí của giới fan hâm mộ, đem nàng thổi thành khí thế ngất trời, xếp hạng trên weibo chiếm vị trí hàng đầu.
Theo lý thuyết Tần Ý Nùng xuất đạo đã lâu, hấp thụ ánh sáng diễn viên gạo cội hẳn là có hơn 100 năm, cô chính là một ngoại lệ, fans cùng lượng lớn người qua đường mỗi ngày đều ở weibo khen nhan sắc, miễn cưỡng mà đem xếp hạng đội lên hàng đầu.
Hôm nay xếp hạng weibo có chút trùng hợp, Đường Nhược Dao ở trên, Tần Ý Nùng ngay dưới, hai người theo sát nhau. Đường Nhược Dao ánh mắt êm ái, chụp màn hình, không tự chủ cong môi, vẽ một trái tim màu đỏ vòng qua ảnh hai người.
Thoát khỏi weibo, Đường Nhược Dao mới nhớ lại chuyện hot search, nàng trên dưới mò một lượt, không tìm được tên chính mình.
Đường Nhược Dao: "? ? ?"
Nàng quét mắt nhìn đồng hồ phía trên điện thoại, mới qua 12 giờ trưa được mấy phút. Buổi sáng náng vẫn là đứng đầu trên hot search, số lượng tìm kiếm vẫn là ở mức cao, không lý nào qua buổi trưa liền biến mất rồi. Nàng đối với độ hot của mình vẫn nắm được, nhất là khi vừa đoạt giải thưởng.
Đường Nhược Dao đăm chiêu.
Công ty giúp nàng loại bỏ? Hay là như lúc trước, Tần Ý Nùng cho người giúp nàng?
Cái sau hợp lý hơn.
Đường Nhược Dao đặt điện thoại xuống, lại lâm vào bế tắc, một tay che kín hai mắt thở dài.
Nàng có lúc thật hy vọng Tần Ý Nùng không cần lo lắng cho mình, chí ít làm cho nàng triệt để loại bỏ tâm tư đi, sẽ không vì mỗi lần được đối tốt lại khiến nàng dao động trong lòng. Đường Nhược Dao đi rửa mặt bằng nước lạnh, đối diện với khuôn mặt trong gương đang chảy xuống những giọt nước, tự nói với mình là phải tỉnh táo, không nên nghĩ đông nghĩ tây, Tần Ý Nùng đối với nàng vĩnh viễn là thái độ này, cùng yêu không có bất cứ quan hệ gì, là tự bản thân sinh ra tâm tư quái dị.
Hay là không phải cô ấy? Hẳn là do công ty!
Một khi dính vào việc của Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao căn bản không bình tĩnh được, nàng liên tiếp hít sâu vài cái, hai tay chống tại bồn rửa tay, cúi thấp đầu, tự thôi miên chính mình.
Điện thoại trên bàn trà vang lên.
Đường Nhược Dao kéo xuống khăn lông trên giá, vừa lau mặt vừa hướng về phòng khách đi tới.
Là Nguyễn Cầm.
"Đường Đường."
Vừa mở miệng liền thân mật gọi, giọng nói mềm mại nhận lỗi với nàng :
"Xin lỗi, lúc sáng là chị nhất thời kích động, liền... mặt em không sao chứ? Chị gửi thuốc qua cho em nhé?"
Đường Nhược Dao nghi hoặc nhíu mày, không biết cô ta đang toan tính điều gì.
Tiếp theo nàng lại nghe Nguyễn Cầm thận trọng nói:
"Em không cùng Tần ảnh hậu nói chị vô ý động thủ với em chứ?"
Từ ngữ rất là cẩn thận.
Vô ý động thủ?
Đường Nhược Dao buồn cười nghĩ, vô ý đến mức vừa vặn dùng hết sức lực mà cho một bàn tay lên mặt nàng. Trong lòng nàng suy nghĩ thật nhanh, lập tức liền hiểu được, lạnh nhạt hỏi:
"Là chị ấy giúp tôi loại bỏ hot search?"
Có thể làm cho Nguyễn Cầm thay đổi đến 180 độ, cũng chỉ có thể là vì Tần Ý Nùng.
Nguyễn Cầm mơ hồ ừm một tiếng, nói xong không yên tâm hỏi:
"Em. . . không nói với cô ấy chứ?"
Đường Nhược Dao không lên tiếng.
Nguyễn Cầm cuống lên, chỉ lo lát nữa sẽ nhận được cuộc gọi từ khối băng kia, luôn miệng giải thích:
"Chị thực sự không cố ý, lần sau sẽ không dám nữa, cũng sẽ không bất kính với em."
Đường Nhược Dao nghe Nguyễn Cầm ở bên kia liên tục biện giải, khóe miệng giương lên, môi mỏng lạnh lùng phun ra ba chữ:
"Chị đoán xem."
Nói xong lập tức liền cúp điện thoại.
Nàng sẽ không tìm Tần Ý Nùng cáo trạng, nhưng câu nói này đủ khiến Nguyễn Cầm lo lắng một thời gian.
Cáo mượn oai hùm.
Trong đầu Đường Nhược Dao hiện lên một câu như thế, kìm lòng không được cong khóe mắt, đem gối ôm bên cạnh ôm chặt vào trong ngực, xoa xoa xoa xoa, trong đầu nghĩ tới 'con hổ' Tần Ý Nùng, còn nàng là 'cáo' ngoan ngoãn nằm nhoài bên người cô.
Chiếc gối trong tay dần dần biến thành vòng tay ấm áp của Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao đem mặt chậm rãi vùi vào đó, nhẹ nhàng cọ cọ.
Mới vừa tách ra không tới một ngày, nàng liền bắt đầu nhớ đối phương rồi. Tần Ý Nùng đi một hơi tới 4, 5 tháng, trở về lại chỉ ở cùng nàng chưa đến 4 tiếng. Nàng mơ hồ cảm giác Tần Ý Nùng tựa hồ đang tránh nàng. Nhưng Tần Ý Nùng đối với việc diễn xuất của nàng xác thực vô cùng tập trung, trăm công nghìn việc nhưng vẫn giúp nàng luyện tập, thậm chí còn gọi điện thoại 2 lần giải thích vì có việc nên bị lỡ lễ trao giải.
Đường Nhược Dao âm thầm đem suy đoán này ép xuống, thế nhưng vì sao chị ấy phải đi vội như vậy? Rốt cuộc là hôm qua mình đã nói gì sai sao? Nhất định là như vậy.
Làm sao bây giờ? Chị ấy sẽ không muốn gặp mình nữa? Nàng có thể giải thích, nhưng trước tiên phải gặp được Tần Ý Nùng đã.
Đường Nhược Dao nhíu mày, cắn cắn môi, từ trong album ảnh lấy ra bức ảnh trợ lý nhỏ vừa giúp nàng chụp. Lúc nàng vừa bị đánh, da dẻ vốn trắng mịn, gó má sưng lên, tụ huyết không lưu thông, mấy dấu tay kia hiện lên rất rõ ràng, nhìn mà giật mình.
Khi Đường Nhược Dao chụp tấm ảnh này, nàng không hề có ý định sử dụng đến nó. Chỉ là nước đã đến chân, không thể không ra hạ sách này rồi.
Đường Nhược Dao mở vòng bạn bè, nhấp chọn bức ảnh, cho phép chỉ mình Quan Hạm thấy được, tải lên.
Hai tay nàng mười ngón giao nhau, chống đỡ cằm, nhếch môi mỏng, tầm mắt khóa lại trên chiếc điện thoại đặt trên bàn trà.
Cũng không bao lâu, màn hình điện thoại di động đột nhiên sáng lên.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)