Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8 : Em ấy là người em thích.

2006 3 18 0

Tìm khắp nhà vẫn không tìm được Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao trở về phòng xem điện thoại.

Màn hình hiển thị một tin nhắn.

【 Có việc đi trước 】

Đơn giản, ngắn gọn không có dấu câu.

Thời gian gửi đến là 6 giờ, tuy số là của Quan Hạm, nhưng Đường Nhược Dao biết cách nói này là của Tần Ý Nùng.

Đường Nhược Dao không có bất cứ cách thức nào khác để liên lạc với Tần Ý Nùng, giữa hai người đều thông qua trung gian là Quan Hạm. Nếu nàng chủ động tìm Tần Ý Nùng, phải đợi Quan Hạm xin chỉ thị. Tần Ý Nùng đồng ý, nàng mới có thể cùng Tần Ý Nùng trực tiếp đối thoại.

Mối quan hệ bao nuôi bình thường đến lãnh khốc.

Liên tưởng đến câu nói tối qua của Tần Ý Nùng, tình nhân của cô không chỉ một người, giống như cái tát mạnh vào mặt Đường Nhược Dao, để cho nàng lần thứ hai nhận thức được khoảng cách của nàng và Tần Ý Nùng rốt cuộc lớn cỡ nào.

Kim chủ và chim hoàng yến, nói dễ nghe là tình nhân, khó nghe một chút là quy tắc ngầm, dùng xác thịt để đổi lấy danh vọng, một bên mua một bên bán, bắt đầu từ khi nàng ký tên vào bản hợp đồng kia, thì đã đem tự tôn của bản thân đặt dưới chân đối phương, nàng có tư cách gì xin đối phương một phần chân tình đây?

Đường Nhược Dao cười tự giễu, bình tĩnh trả lời :

【Đã biết 】

Quan Hạm đang trên đường đến đón Tần Ý Nùng, di động liền rung lên, nàng lấy ra xem, đúng như dự liệu, không có hỏi chi tiết.

"Em đã gửi tin nhắn cho Dao tiểu thư, cô ấy không có thắc mắc gì."

Quan Hạm đứng trước cửa phòng tắm báo cáo cho Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng nhổ bọt kem trong miệng ra, nhàn nhạt trả lời:

"Ừ."

"Tối hôm qua chị có uống thuốc không?"

Động tác của Tần Ý Nùng hơi dừng lại một chút, đáp lại:

"Có."

Quan Hạm thở dài trong lòng.

Bắt đầu từ ba năm trước, tình trạng mất ngủ của Tần Ý Nùng càng nghiêm trọng hơn, không ít lần đi đến bác sĩ tâm lý, nhưng mỗi lần điều trị cũng không trị tận gốc được, lâu lắm chỉ được vài ngày, sau lại tái phát. Lần này ra nước ngoài quay phim mấy tháng, uống rượu trợ ngủ cũng vô dụng, đều phải dựa vào thuốc ngủ.

"Tôi muốn tắm." - Ngữ khí của Tần Ý Nùng không chút thăng trầm lên tiếng.

Em đã chuẩn bị sẵn quần áo rồi, để ở trên giường, em ra phòng khách chờ chị." -Quan Hạm hiểu ý lui ra.

"Ừ."

Tần Ý Nùng đứng trên nền gạch trắng, mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp uốn lượn theo tấm lưng mịn màng, chảy qua phần eo thon gọn, xuống đến đôi chân cân đối, ở dưới gót chân dừng lại không lâu liền chảy vào nơi thoát nước.

Cô ngửa cổ, chậm rãi nhắm mắt lại, không biết nghĩ đến điều gì, hô hấp ngày càng nặng nhọc.

Quan Hạm chờ ở bên ngoài hồi lâu, Tần Ý nùng mới đi ra, vẻ mặt mệt mỏi. Khuôn mặt trắng trẻo đẹp đẽ lại nổi lên chút hồng hào lạ thường, khóe mắt mang theo cảm giác long lanh xuân tình, không biết có phải do bị tiếp xúc với hơi nóng quá lâu hay không.

Quan Hạm không hỏi, theo thói quen giơ tay xem đồng hồ, nhắc nhở:

"Đã tám giờ rồi, chị muốn xuống lầu ăn điểm tâm không?"

Tần Ý Nùng lắc đầu.

Quan Hạm lại nói: "Vậy em gọi lễ tân mang lên."

Tần Ý Nùng: ". . . . . . . ."

"Tôi nói không ăn, không phải không xuống lầu ăn."

Quan Hạm: "Em biết, em còn chưa ăn."

Tiền phòng có bao gồm cả bữa sáng, nàng cố ý để bụng rỗng lại đây, không ăn thì phí.

Tần Ý Nùng bị nàng làm cho nghẹn họng: ". . . . . .Vậy gọi lên đi."

Cô tựa trên ghế sofa như người không xương, dùng một tay miễn cưỡng đỡ trán, đôi mắt hơi khép lại. Cô vốn có làn da rất trắng trẻo, một thân váy đỏ chói mắt trên người càng làm cô trở nên trắng sáng hơn, rực rỡ khiến cho ánh nắng ngoài cửa sổ đều ảm đạm phai mờ.

Quan Hạm nhìn cô vài lần, thầm nghĩ : Nếu Bao Tự trong lịch sử là thế này, trên đời mấy người có thể khống chế chính mình không làm Chu U vương, vì để nàng cười, Phóng hỏa hí chư hầu(*).

(*)Chu vương nghe lời nhạc phụ nước Quắc đốt đài lửa đùa giỡn với chư hầu để Bao Tự cười, làm cho nhà Chu diệt vong

Bữa sáng được khách sạn đưa đến rất nhanh, điện thoại không bao lâu đã có nhân viên phục vụ gõ cửa, đẩy xe tiến vào.

Đồ ăn rất phong phú, Quan Hạm lấy hai cái đĩa đặt lên bàn, cố ý hỏi Tần Ý Nùng:

"Thật sự không ăn sao?"

"Không đói bụng." - Mí mắt Tần Ý Nùng cũng không thèm nâng lên, lạnh nhạt trả lời.

Vừa dứt lời bụng liền kêu ùng ục.

Tần Ý Nùng: ". . . . . . ."

Quan Hạm nín cười:

"Dù sao chị cũng nên ăn một chút, lỡ như An Linh tỷ muốn túm lấy chị lải nhải, đã lâu như vậy chị mới trở về, phỏng chừng không ít chuyện, muốn thoát cũng không dễ dàng."

An Linh là người đại diện của Tần Ý Nùng, thay cô tìm về không ít hợp đồng, bình thường đều ngồi ở văn phòng.

Tần Ý Nùng ngồi dậy:

"Lấy cho tôi ít salad trái cây, có salad không?"

"Có, em đã dặn trước rồi." -Quan Hạm bưng cái đĩa đến trước mặt cô, đặt trên đó một cái nĩa nhỏ.

Tần Ý Nùng liếc nhìn, nhíu mày: "Nhiều quá."

Quan Hạm: "Ăn không hết thì em ăn."

Tần Ý Nùng ăn mấy miếng trái cây, miễn cưỡng lấp đầy mấy phần dạ dày, liền đem đĩa đặt lại trên bàn.

Tám giờ rưỡi.

Quan Hạm hộ tống Tần Ý Nùng từ khách sạn rời đi, đến studio.

***

Dịch Nhất Nhất là một nghệ sĩ thuộc studio của Tần Ý Nùng, năm nay 25 tuổi, đã ký hợp đồng 3 năm, sự nghiệp so với các nữ nghệ sĩ cùng thời có thể nói là phát triển vượt bậc. Có hai bộ truyền hình tiêu biểu đang rất được yêu thích trên mạng và được nhiều bậc cha mẹ, ông bà biết đến.

Mới đầu, cô có thể tiến vào studio của Tần Ý Nùng hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ, không phải tất cả sinh viên tốt nghiệp trường điện ảnh đều có thể ký hợp đồng được với công ty giải trí như ý muốn, hầu hết trong số họ là nhóm nhỏ trong các studio hoặc trực tiếp thay đổi nghề nghiệp. Giới trải trí lớn như vậy, hàng năm cũng chỉ có một số người được ra mắt, hiện tại không thể so với trước đây, hoàn cảnh ác liệt hơn hẳn, đâu đâu cũng chỉ vì cái lợi trước mắt, các diễn viên trẻ không có quyền, không có thế lực đằng sau, muốn bộc lộ tài năng càng khó, so với lên trời cũng không kém.

Studio của Tần Ý Nùng được giới truyền thông gọi là Kim Ốc, là Kim Ốc trong “Kim Ốc Tàng Kiều”, đây là giễu cợt rất rõ ràng. Trong miệng giới truyền thông, Studio của Tần Ý Nùng được miêu tả như một động mại dâm, được thành lập để cô dễ dàng hưởng thụ những cơ thể tươi trẻ, còn có không ít "người biết chuyện", nói đến rất có bài bản.

Dịch Nhất Nhất cũng từng tin như vậy, lúc đó cô được Studio của Tần Ý Nùng ném tới cành ô-liu, mọi người trong ký túc xá đều khuyên cô không nên sa ngã vào nơi đó. Nhưng khi đó Dịch Nhất Nhất sắp tốt nghiệp, bạn cùng phòng của cô đều được ký hợp đồng với công ty giải trí khác , chỉ còn một mình cô là không có gì cả. Cô cũng tin vào công đạo chính nghĩa, không muốn bán đi chính mình, người khác còn có thể ép buộc hay sao? Nếu là làm quá thì cá chết lưới rách, có còn hơn không.

Hơn nữa, giá trị nhan, vóc người của Tần Ý Nùng đều là hạng nhất, nữ diễn viên trong giới không ai sánh bằng, chính là thần tượng của cô. Nếu như Tần Ý Nùng thật sự muốn ngủ với cô. . . Dịch Nhất Nhất âm thầm đưa ra giả thuyết này, có lẽ cô cũng không thiệt thòi.

Cuối cùng liền ngơ ngơ ngác ngác mà tiến vào.

Kết quả phát hiện không như lời đồn, đúng là Kim Ốc, là vàng thật.

Dịch Nhất Nhất đã nghe các đàn anh đàn chị từng lăn lộn trong giới giải trí phổ cập qua, phàm là nghệ sĩ, dù là ảnh đế ảnh hậu hay tôm tép nhỏ bé cũng không thể thoát khỏi thân bất do kỷ. Ảnh đế ảnh hậu ngày sau còn có thời điểm bị lão bản ép buộc, giống như nữ tử thanh lâu cổ đại, hạ thấp chính mình phục vụ lão bản, phục vụ cả những nghệ sĩ còn thấp kém hơn họ, bưng trà, rót rượu, châm thuốc, cười góp vui, đều là quy luật bất thành văn. Thậm chí còn có người đại diện dẫn mối, trực tiếp đem nghệ sĩ đưa lên giường lão bản.

Lời đồn này khiến Dịch Nhất Nhất sợ hãi rất lâu, nhưng đến với Studio của Tần Ý Nùng nổi danh "động mại dâm" lại không có nhìn thấy những quy tắc này. Người đại diện không cho cô ra ngoài tiếp khách, không cần xã giao, đưa đến trên giường lão bản càng là giả dối không có thật, cô không cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần an phận tiếp nhận tài nguyên do người đại diện đem tới cho cô, chăm chỉ đóng phim, trở nên nổi tiếng, tiếp tục đón nhận tài nguyên, tiếp tục nổi tiếng.

Nơi đây chính là miền đất hứa với những nghệ sĩ muốn đi lên bằng diễn xuất.

Dịch Nhất Nhất ý thức được điều đó, suýt chút nữa bật khóc, càng thêm sùng kính đối với Tần Ý Nùng - người ở trong miệng giới truyền thông nghiễm nhiên yêu ma hóa. Nghe nói Tần Ý Nùng về nước, cô cố ý trở về công ty, hy vọng có cơ hội tình cờ gặp gỡ.

"Nhất Nhất, chị đừng lượn qua lượn lại nữa, em hoa hết cả mắt rồi." Trợ lý ở bên cạnh nhắc nhở.

"Chị biết, nhưng chị không kiềm chế được."

Dịch Nhất Nhất sốt sắng ở trong hành lang đi tới đi lui, hai mắt nhìn chăm chăm về phía văn phòng của An Linh, nếu như Tần Ý Nùng trở về, nhất định sẽ đến tìm An Linh.

Trợ lý muốn tiếp tục khuyên cô một câu, chỉ nghe Dịch Nhất Nhất rít lên một tiếng.

Dịch Nhất Nhất lấy hai tay che miệng, con ngươi dại ra bất động.

Trợ lý theo ánh mắt của cô nhìn tới.

Trong thang máy đi ra hai người, người phía trước vóc dáng cao gầy, váy dài đỏ rực, nhưng rực rỡ hơn chính là dung nhan của cô, khuôn mặt rạng rỡ như hoa hồng tỏa sáng khiến người khác không dám trực tiếp nhìn thẳng.

Dịch Nhất Nhất cúi đầu, rồi lại không nhịn được dùng ánh mắt liếc nhìn một chút.

Tần Ý Nùng mang theo Quan Hạm mắt nhìn thẳng về phía văn phòng người đại diện đi tới, bên tai bỗng truyền đến âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Chào tiền bối."

Tần Ý Nùng quay đầu lại, bước tới hai bước, khoanh tay đứng trước cô gái trẻ, trên mặt hơi lộ vẻ băn khoăn. Tần Ý Nùng lục lại ký ức trong đầu qua một lượt, khóe môi giương lên ý cười ôn nhu, gật đầu nói:

"Xin chào."

Dịch Nhất Nhất sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt nóng bừng.

Chị ấy. . . . . thật ôn nhu.

So với trong lời đồn hoàn toàn khác.

"Em có chuyện muốn nói với tôi sao?"

Tần Ý Nùng lễ phép hơi cúi người xuống hỏi. Chiều cao của cô so với các nữ minh tinh đã tính là rất cao, trên chân còn đi giày cao gót, so với người trước mặt cao hơn nửa cái đầu.

Dịch Nhất Nhất choáng váng, gần như không thể đứng thẳng, trợ lý liền tiến lên, véo nhẹ trên lưng cô một cái.

Dịch Nhất Nhất mới lấy lại tinh thần, đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, đột tiên hướng Tần Ý Nùng cúi đầu thật sâu, lớn tiếng hô lên:

"Xin lỗi tiền bối!"

Tần Ý Nùng: "? ? ?"

Cô quay đầu nhìn Quan Hạm, Quan Hạm liền nhỏ giọng nói:

"Cô ấy là Dịch Nhất Nhất, sẽ nói với chị sau, là nghệ sĩ nhỏ."

Tần Ý Nùng nắm cánh tay Dịch Nhất Nhất, đỡ nàng đứng thẳng dậy: "Em là Nhất Nhất?"

Chị ấy lại biết tên mình! !

Dịch Nhất Nhất kích động đến đỏ cả mặt: "VÂNG!"

Tần Ý Nùng cười nói: "Không cần lớn tiếng như vậy, tôi nghe được."

"VÂNG!"

Tần Ý Nùng mỉm cười: "Hả?"

"Vâng." Dịch Nhất Nhất nhỏ giọng đáp.

"Ngoan." Tần Ý Nùng đưa tay vuốt tóc nàng.

Dịch Nhất Nhất bị sờ đầu như thú cưng lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại rất là hưng phất, hai tay vặn vẹo qua lại, không biết nên đặt ở đâu.

"Lời xin lỗi của em tôi tiếp nhận rồi." Tần Ý Nùng thu tay về, cười hỏi:

"Còn chuyện gì nữa không?"

"KHÔNG CÓ Ạ!" Dịch Nhất Nhất như mất trí nhớ trực tiếp đứng thẳng, lớn tiếng báo cáo.

Lỗ tai Tần Ý Nùng bị rống một tiếng, dở khóc dở cười, nhẹ giọng cười nói:

"Vậy tôi đi trước?"

"TẠM BIỆT TIỀN BỐI!"

"Gặp lại sau." Tần Ý Nùng vỗ vỗ vai cô, "Cố lên, cố gắng diễn kịch cho thật tốt."

"VÂNG!"

Dịch Nhất Nhất nhìn theo Tần Ý Nùng rời đi, trong mắt tràn đầy khát vọng.

Quan Hạm quay đầu lại liếc nhìn, hướng về Tần Ý Nùng nói nhỏ: "Chị từ khi nào có thói quen xoa đầu người khác vậy?"

"Không phải rất đáng yêu sao?"

Quan Hạm liều mạng liếc cô một cái.

"Ghen sao? Em cũng rất đáng yêu, người trẻ tuổi đều như vậy." Tần Ý Nùng cười giơ tay lên, Quan Hạm linh hoạt tránh đi.

"Chị chỉ hơn cô ấy 4 tuổi."

Tần Ý Nùng cong môi cười, "Nhưng tâm hồn tôi đã 80, đối với người trẻ tuổi sức sống dồi dào rất là ước ao."

Quan Hạm: ". . . . . . . . ."

"À, vừa rồi vì sao cô ấy lại xin lỗi?"

Quan Hạm đáp: "Trước kia phóng viên phỏng vấn, lời nói rất khó nghe. Hỏi cô ấy chuyện ở phòng làm việc, hỏi cái nhìn đối với chị như thế nào, cô ấy liền nói chị là người tốt, đều là truyền thông bất lương viết tin xuyên tạc. Kết quả ngày hôm sau lên hot search, nói cô ấy làm màu thiên hạ, là chị ép cô ấy nói như vậy, giúp chị tẩy trắng, sau đó khiến chị bị bôi đen không ít.

Tần Ý Nùng sững sờ nói: "Cô ấy là người mới sao?"

Các nghệ sĩ ký hợp đồng với Studio đều được nói rõ ngay từ đầu, không được ở bên ngoài giúp Tần Ý Nùng minh oan, như vậy sẽ chỉ khiến đám truyền thông tìm tới đề tài mới để tô vẽ, nói nơi đây một ổ rắn chuột cá mè một lứa với nhau.

Quan Hạm lắc đầu: "Không phải, đã ký được 3 năm."

Tần Ý Nùng nhíu mày: "Vậy cô ấy còn. . ."

Quan Hạm uyển chuyển mà nói: "Tính tình cô ấy ngay thẳng, đầu óc có chút. . . . ."

Tần Ý Nùng cười ra tiếng: "Là rất ngốc."

Dừng một chút, lại tiếp lời: "Tìm người đại diện của cô ấy, đừng giúp tôi nói gì với bên ngoài nữa, thuận tiện thay tôi cảm ơn một chút."

Quan Hạm bĩu môi: "Chị chỉ thích những kẻ ngốc nghếch."

Tần Ý Nùng nghiêng đầu nói: "Thông minh như em tôi cũng thích."

Mỗi một phần chân thành và thiện ý đó, cô đều tiếp nhận, cũng sẽ thật trân trọng.

***

Đường Nhược Dao tắm đi tắm lại hai lần, toàn thân đều kỳ cọ đến đỏ bừng, vết tích do Tần Ý Nùng để lại cũng nhạt bớt. Nàng thay quần áo rồi đi đến công ty.

"Hôm nay tâm tình Cầm tỷ không tốt lắm." Vừa vào cửa, trợ lý Tân Thiến ở bên tai nàng nhẹ giọng nhắc nhở.

"Đã biết."

Đường Nhược Dao gõ cửa phòng làm việc của người đại diện.

Bên trong truyền đến tiếng nói, nàng theo trợ lý tiến vào.

"Cầm tỷ." Đường Nhược Dao hướng nữ nhân tóc ngắn ngồi sau bàn làm việc chào hỏi, ngữ khí nhàn nhạt.

Nguyễn Cầm hất cằm lên: "Ngồi đi."

Đường Nhược Dao đi tới ghế sofa ngồi xuống, Nguyễn Cầm lấy một xấp tài liệu cùng điện thoại đang sáng màn hình tiến đến, cô đem điện thoại di động đưa cho Đường Nhược Dao, lạng giọng nói: "Tự cô xem đi."

"Không phiền chứ?" Nguyễn Cầm thuần thục từ trong bao thuốc lá rút ra một điếu.

Không đợi Đường Nhược Dao trả lời, Nguyễn Cầm liền tự mình châm lửa, dựa vào ghế sofa nhả khói lên.

Đường Nhược Dao mẫn cảm với mùi khói thuốc, không nhịn được nhíu mày lại, phụ tá Tân Thiến của nàng bị sặc phải ho khan một tiếng. Đường Nhược Dao quạt nhẹ màn khói trắng trong không khí, nghiêng đầu hòa nhã nói:

"Thiến Thiến, em ra ngoài trước đi."

Tân Thiến liếc nhìn Nguyễn Cầm, cô đang hút thuốc, không hề đếm xỉa tới, trợ lý liền nhanh chóng chạy trốn.

Đường Nhược Dao cúi đầu xem điện thoại.

Nàng leo lên hot search.

Tiêu đề: <Đường Nhược Dao coi thường giải thưởng>

Tiến vào Hot search là một đoạn video, lễ trao giải Kim quế, toàn bộ quá trình nàng đều mất tập trung, còn có nhiều thời điểm mặt mũi khó chịu, lại thêm lúc ngồi dưới đài là một bộ mặt không cảm xúc, phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải cũng không chút nào để tâm, người bình thường đều có thể thấy nàng không hề có hứng thú.

【 Chân đạp 85, quyền đả 90, Được Nhược Dao, diễn viên xuất sắc nhất, vỗ tay 】

【 Ta nhớ không nhầm, đây là giải ảnh hậu đầu tiên của Đường Nhược Dao đi, xem thường như vậy, có vẻ như không muốn lắm, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, ta khinh 】

【 Hách Mỹ Hoa tiền bối nói đúng, một số người trẻ tuổi thật sự nên khiêm tốn một chút, đừng có một chút thành tựu liền đắc chí, vẫn luôn là một người hâm mộ Đường Nhược Dao, nhìn thấy lần trao giải này, thật sự thất vọng 】

【 Ta đề nghị tổ bình chọn giải thưởng Kim quế chọn những người có đạo đức, loại người có ánh mắt cao hơn đầu này dù cho diễn xuất tốt cũng khiến người ta buồn nôn 】

【 Lầu trên nói diễn xuất tốt là nghiêm túc sao? Chẳng lẽ không phải vì năm nay không có thế lực mạnh nào có thể cạnh tranh sao? Ải Tử bên trong rút Tướng quân thôi, ảnh hậu Đường Nhược Dao, ta nghĩ nên vĩnh viễn đóng cột xỉ nhục giải thưởng Kim quế 】

Lập luận "Đừng diễn giải quá đà" của Fan hâm mộ không thể chống lại sự hung hăng của một đám "Người qua đường."

Đường Nhược Dao đặt điện thoại xuống, tay nắm chặt bên hông buông ra, nhắm mắt lại, cúi đầu nhận sai:

"Xin lỗi Cầm tỷ, đã khiến chị gặp phiền phức."

Nguyễn Cầm cười lạnh:

"Là vì Tần Ý Nùng không đến dự lễ trao giải, cô mới như vậy đúng không?"

Đường Nhược Dao im lặng.

Nguyễn Cầm dùng sức hút một hơi thuốc lá, giơ ngón tay lên, vốn là muốn chỉ vào trán nàng, cuối cùng lại rơi xuống trên bả vai.

Đường Nhược Dao bị cô lắc đến nghiêng ngả.

"Đường Nhược Dao, cô sẽ không ngu ngốc mà cho rằng bản thân mình thật sự có thể cùng cô ta làm nên chuyện gì đó chứ? Cô ta lạnh nhạt với cô đã bao lâu rồi, trong lòng cô còn không biết sao?" - Nguyễn Cầm chê cười nói.

Trước đây Đường Nhược Dao chỉ là một nghệ sĩ nhỏ ít tên tuổi dưới tay cô, sống chết đều do cô định đoạt. Ai ngờ gặp được quý nhân, chim sẻ hóa phượng hoàng, chuyện tốt không nói, nàng thế nhưng lại trở thành người cô không thể đụng vào, cô có hơi làm khó liền bị trợ lý Tần Ý Nùng ra mặt nhắc nhở. Nghệ sĩ nhà ai mà chẳng ra ngoài tiếp rượu, nghệ sĩ nhà cô quý giá đến nỗi sai khiến cũng không được?

Nghe nói mấy tháng gần đây Tần Ý Nùng cũng không liên hệ Đường Nhược Dao, Nguyễn Cầm kết luận nàng thất sủng, mới dám một lần nữa bắt nạt trên đầu nàng.

Ánh mắt Đường Nhược Dao lóe lên nét chật vật, mím chặt môi, không lên tiếng.

Nguyễn Cầm lại xô đẩy nàng một hồi, giọng điệu trách móc:

"Nói đi, câm sao? Cô là cái gì của cô ta?"

Sắc mặt Đường Nhược Dao trở nên kém vô cùng, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.

. . . . . . . . . .

"Em ấy là người em thích." Tần Ý Nùng tựa ở sofa trong văn phòng, hướng về người đại diện An Linh, vẻ mặt nghiêm túc, từng chữ từng chữ nói rõ ràng.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: