Tần Ý Nùng hơi cúi đầu, môi khẽ mở kề cận bên tai Đường Nhược Dao, như có như không mà lướt qua vành tai nàng.
Đường Nhược Dao đã lâu không cùng cô thân mật, nhất thời lý trí tạm ngưng hoạt động, trì trệ, trong thời gian ngắn không thể vãn hồi. Tần Ý Nùng còn chưa kịp làm gì, nàng liền giơ tay ôm lấy vai cô, rầu rĩ ậm ừ.
Tần Ý Nùng ngẩn ra.
Từ góc nhìn của Đường Nhược Dao, ánh mắt Tần Ý Nùng có thêm vài phần nhu tình, âm thanh như trước ngả ngớn cùng ám muội:
"Nghĩ về tôi sẽ biến thành dạng này sao?"
Đường Nhược Dao từ cổ đến mặt đều đỏ bừng , xấu hổ không chịu nổi, ngậm chặt miệng không lên tiếng.
"Lên tiếng đi." - Tần Ý Nùng dán vào lỗ tai nàng khẽ nói.
"..."
"Không nói lời nào thì làm sao tôi biết em muốn gì?"
Tần Ý Nùng giả vờ thương tâm. Là một diễn viên xuất sắc, mặc dù không thấy được mặt, nhưng âm thanh của cô cũng biểu đạt rất nhiều loại cảm xúc khổ sở, cũng rất chân thật.
"Chị ..." Đường Nhược Dao nhỏ giọng kìm chế thẹn thùng, đem gò má nóng bừng chôn tại cổ đối phương, thay lời khó nói bằng hành động thiết thực.
"Muốn tôi sao?"
Tần Ý Nùng cười khẽ một tiếng, dự định sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy.
Đường Nhược Dao mặt đỏ như muốn bốc khói, hai tay không tự chủ nắm chặt.
“Em làm tôi đau." - giọng nói Tần Ý Nùng nhỏ nhẹ có chút đáng thương.
Đường Nhược Dao lập tức buông tay, giây sau liền ý thức căn bản nàng không hề nắm Tần Ý Nùng.
"Ha ha." Tần Ý Nùng không nhịn được vui vẻ cười ra tiếng.
Lại bị trêu.
Đường Nhược Dao: "..."
Đường Nhược Dao ngẩng mặt, nheo mắt nhìn Tần Ý Nùng, cảm thấy cô hẳn là tâm tình không tệ, đánh bạo trừng một cái.
Tần Ý Nùng quả thật không tức giận, đưa ngón tay trắng trẻo xoa nhẹ cằm của nàng, xúc cảm rất tốt, yêu thích không nỡ buông, nhéo nhẹ 2 cái, ánh mắt tràn ngập ý cười:
"Tại sao em lại dễ bị trêu chọc như vậy, hửm...?"
Gương mặt Đường Nhược Dao không biến sắc trả lời:
"Nhờ chị dạy dỗ."
Tần Ý Nùng hắng giọng:
"Đừng đổ lỗi, tôi không dạy em trở nên ngốc như vậy."
"Em chỉ ngốc trước mặt của chị thôi." - Đường Nhược Dao mang theo tâm tư thầm kín cùng thăm dò lên tiếng.
Nàng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tần Ý Nùng, cố gắng nhìn ra sự dao động trong cô. Tần Ý Nùng nhìn lại nàng, trong mắt cô có ý cười, có vẻ nghiền ngẫm, nhưng lại không có loại biểu cảm mà Đường Nhược Dao muốn tìm kiếm.
Ánh mắt Đường Nhược Dao ảm đạm.
Tần Ý Nùng đem hết thảy những thay đổi tinh tế của nàng thu vào trong đáy mắt, bàn tay buông xuống một bên khẽ động, dường như không thể nhận ra.
Đường Nhược Dao lập tức điều chỉnh lại tâm tình, ngước mắt hỏi:
"Làm sao vậy ?"
Mặc dù mặt Tần Ý Nùng không biến sắc nhưng lần này vẫn bị nàng thẳng thắn nói ra khiến cho có chút chấn động. Chờ lấy lại tinh thần, bên tai Đường Nhược Dao bỗng nhiên nóng lên, nhịn xuống để không lộ ra vẻ mặt kích động.
Đường Nhược Dao lạnh nhạt nói:
"Không phải chị muốn em lấy thân báo đáp sao?"
Vừa rồi là ảo giác sao? Vừa vặn để nàng nhìn thấy trong mắt Tần Ý Nùng xuất hiện một chút né tránh?
Tần Ý Nùng không cho nàng thời gian suy nghĩ, cúi đầu hôn nàng, môi lưỡi cùng nhau nhảy múa, mang theo hương vị của dục vọng.
Tần Ý Nùng thật sự là kim chủ cực kỳ tốt, thời điểm bên nhau luôn ôn nhu săn sóc lại hào phóng, không thể chê được.
Đường Nhược Dao nằm trên chiếc giường ấm áp mềm mại, thân nhiệt nóng bỏng của người kia dựa sát vào nàng. Chỉ những thời điểm như vậy, Đường Nhược Dao mới có thể cảm nhận được Tần Ý Nùng cũng là một người ấm áp, từ hơi thở đến thể xác.
Nói về Tần Ý Nùng, những bài báo “nhân văn” viết về cô rất nhiều, nói tốt thì nói là phong lưu đa tình, tệ hơn thì nói cô lả lơi ong bướm. Bất luận thế nào đều không tránh khỏi một điểm, cô là một người nhiệt tình như lửa. Nhưng Đường Nhược Dao biết, bề ngoài vẻ rực cháy đó, kỳ thực ngọn lửa bên trong lại là một khối băng lạnh lẽo.
Đa tình, nhưng cũng rất vô tình.
Mắt Đường Nhược Dao mở to, hoa văn trên trần nhà dần vặn vẹo thành những hình hài hỗn loạn không phân rõ.
Không gian tối tăm quay cuồng, êm ấm mà trơn ướt, dòng suy nghĩ trở nên đứt quãng, đầu óc mơ hồ.
Đường Nhược Dao đột nhiên cắn chặt môi dưới, chiếc cổ trắng nõn ngửa về phía sau tạo thành đường cong tuyệt đẹp, đem âm thanh sắp vụt ra nuốt trở lại.
Tần Ý Nùng đưa ngón tay cái ấn lên đôi môi bị cắn đến trắng bệch, giải cứu nó thoát khỏi sự giày vò, ôn nhu hôn lên trán nàng, mang theo giọng nói có chút hỗn loạn, ở bên tai nàng thì thầm:
"Đừng kiềm chế... tôi muốn nghe âm thanh của em..."
Đường Nhược Dao nghiêng đầu, đem mặt cùng âm thanh hoan ái vùi vào gối đầu.
...
Tần Ý Nùng súc miệng xong, nằm trở lại trên giường. Đường Nhược Dao xoay người ôm lấy cô, ôm rất chặt, cái trán cọ nhẹ trên người cô, ánh mắt thất thần, dư vị hoan ái còn chưa kịp tan, tinh thần cũng chưa kịp lấy lại.
Tần Ý Nùng hiếm thấy khoan dung, tay đặt trên tóc nàng, chạm vào liền sững sờ, chân tóc vẫn còn ướt, vừa rồi quá vội, ngay cả sấy tóc cũng quên đi.
Tần Ý Nùng hơi động ngón tay, Đường Nhược Dao liền ôm cô chặt hơn, không để cô rời đi.
"Làm sao vậy?" - Đường Nhược Dao khàn giọng hỏi.
Thừa dịp hoan ái vừa kết thúc, nàng có thể làm càn một chút, đem Tần Ý Nùng ôm trong vòng tay, giống như sở hữu của riêng mình.
"Tôi đi lấy máy sấy." Tần Ý Nùng ôn nhu nói.
Tần Ý Nùng đưa ngón tay vén mái tóc dài che khuất đôi mắt Đường Nhược Dao. Đôi mắt bình thường trong suốt, lúc này say mê tựa như hồ nước hoa đào, vừa nhìn đã yêu. Ánh mắt Tần Ý Nùng mềm mại dịu dàng, nhẹ nhàng thở ra, đảo mắt nhìn lên trần nhà.
"Không muốn." -Đường Nhược Dao trực tiếp từ chối.
Có lẽ giây phút ôn nhu vừa rồi làm cho nàng có thêm một phần dũng khí, Tần Ý Nùng chắc sẽ không đem nàng từ trên giường đá xuống ? Đây là giả thuyết tệ nhất nàng nghĩ đến, trên thực tế, Tần Ý Nùng chưa bao giờ nổi giận với nàng, dù tức giận, cũng sẽ không lớn tiếng càng đừng nói đến động thủ.
"Để vậy đi ngủ sẽ cảm lạnh."
Tần Ý Nùng nhìn nàng, khóe môi giương lên, nụ cười ấy có chút bất đắc dĩ lại ôn nhu:
"Nghe lời, được không?"
Cô có một đôi mắt đen trắng rõ ràng, tròng mắt dưới ánh sáng thật giống như một khối ngọc đen sâu thẳm. Nhưng khối ngọc này dường như ẩn trong thâm sơn, mây mù, hai sắc màu này một khi hợp nhất lại sẽ vĩnh viễn che lấp đi sự sáng ngời và mê ly của đôi mắt Tần Ý Nùng
Nếu chăm chú nhìn vào ai đó, trong con ngươi sẽ hiện ra nho nhỏ hình ảnh phản chiếu đối phương, sương mù này liền giống như thực, rối rắm quấn quanh như sợi tơ, khiến lòng người cam tâm tình nguyện trầm luân trong ánh mắt cô.
Đường Nhược Dao thoáng thất thần.
"Sấy tóc xong, chị có thể..."
Đường Nhược Dao nói đến đây dừng một chút lại nói tiếp:
"Ở lại chỗ này được không?"
"Hửm...?" -Tần Ý Nùng nhíu mày, nghi hoặc vì sao nàng lại hỏi câu này.
Đường Nhược Dao cắn môi, muốn nói lại thôi, sau cùng vẫn là không nói gì. Nàng cũng không để Tần Ý Nùng đi lấy máy sấy, tự mình ngồi dậy, nghiêng thân kéo ra ngăn kéo ở đầu giường.
Nàng ngồi ngay ngắn ở đầu giường, tóc dài vắt trên bả vai, đầu hơi cúi xuống, gương mặt trắng như ngọc, làn da thật mịn màng, phản chiếu ánh sáng mờ ảo ấm áp của căn phòng, cả người rực rỡ đẹp đẽ.
Tần Ý Nùng không hiểu sao chợt giật mình.
Đường Nhược Dao mở to mắt, nhíu nhíu mày:
"Tỷ tỷ?"
"Không có gì."
Tần Ý Nùng đem ánh mắt kinh diễm dần dần thu lại, bình tĩnh mở máy sấy tóc, năm ngón tay thon dài linh hoạt lướt trên mái tóc đen nhánh của nàng.
Đường Nhược Dao còn đang đi học nên không nhuộm tóc, nàng vẫn duy trì mái tóc đen bóng nguyên thủy.
Giống như bản thân nàng, khi còn là một tờ giấy trắng bị Tần Ý Nùng giữ lấy, tùy cô dùng bút vẽ lên. Hương thơm nhàn nhạt trên sợi tóc len lỏi vào chóp mũi, đầu ngón tay Tần Ý Nùng đột nhiên co lại, một lần nữa lấy lại bình tĩnh, tiếp tục sấy tóc cho nàng.
"Xong rồi."
Tần Ý Nùng tắt máy sấy, đặt lại vào trong ngăn kéo, ngồi xuống cẩn thận nhặt những sợi tóc dài rơi trên sàn nhà ném vào thùng rác.
Đường Nhược Dao tiến vào trong chăn, quay đầu lại thấy Tần Ý Nùng không đến, trong lòng hoảng hốt:
"Tỷ tỷ..."
Tần Ý Nùng vừa tháo dây buộc khăn tắm vừa đi về phía nhà tắm, nói:
"Tôi đi tắm, nếu em mệt thì trước ngủ đi."
"Muốn em đi cùng chị không?" - Đường Nhược Dao buột miệng.
Bóng lưng Tần Ý Nùng khựng lại, quay đầu giơ cánh tay lên, mỉm cười nói:
"Tôi chưa cắt móng tay, ủy khuất em một lần, cũng không nên tái phạm lần nữa."
Tần Ý Nùng ở nước ngoài đóng phim, mấy tháng không gặp Đường Nhược Dao đã quên mất chuyện này. Mặc dù cô không có thói quen để móng tay dài, nhưng có một số công dụng thực tế, vẫn phải để dài ra một chút.
Đường Nhược Dao tưởng tượng đến mười mấy phút trước, trên mặt không nhịn được mà tỏa nhiệt.
Lâm trận mới phát hiện vũ khí có vấn đề, lâm thời hai người cũng chờ không được, trước khi lui vẫn làm đến một lần.
Đường Nhược Dao lúng túng, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, hàm hồ thốt ra một câu:
"Không ủy khuất... rất... rất thoải mái..."
"Thật sự?" -Tần Ý Nùng cất giọng, ngoài miệng ngậm cười.
Đường Nhược Dao nhỏ giọng trả lời gần như không thể nghe được, sợ cô không nghe thấy, ngón chân đều cong lên, thẹn thùng gật gật đầu.
"Vậy được rồi."
Tần Ý Nùng như trút được gánh nặng thở ra một hơi, nói:
"Còn sợ em đối với tôi có ý kiến đây."
Đường Nhược Dao: "Em làm sao dám… có ý kiến đối với chị?"
"Em nói lời này là…”
Tần Ý Nùng nháy mắt một cái, như hoa đào nở rộ, cười nói:
"Những chuyện khác thì không được có ý kiến, nhưng chuyện này thì có thể."
Dừng một chút, cô cố ý kéo dài giọng nói, ám muội bổ sung:
"Cùng nhau tiến bộ."
Câu nói "Cùng nhau tiến bộ" ong ong vang vọng quanh đầu Đường Nhược Dao, không biết tiếp theo nên nói gì.
Chờ nàng tỉnh táo lại, phòng tắm đã vang lên tiếng nước. Từ cửa thủy tinh nhìn vào, Tần Ý Nùng quay mặt về phía gương, áo tắm trên người chỉnh tề, cô học theo bộ dáng của Đường Nhược Dao
Đường Nhược Dao: ". . . . ."
Đường Nhược Dao mệt mỏi dựa vào đầu giường, căng thẳng chống chọi hai mí mắt của mình. Tối hôm qua nàng không thể ngủ được, lại vừa trải qua một hồi hoan ái, cả người đều mỏi mệt. Nhưng nàng biết nếu mình cứ như vậy thiếp đi, sẽ bỏ qua cơ hội duy nhất được ở bên Tần Ý Nùng trước khi chìm vào giấc ngủ.
Mỗi lần tỉnh dậy, vị trí bên cạnh vẫn luôn trống vắng lạnh lẽo. Trước kia cho rằng Tần Ý Nùng có thói quen thức dậy sớm, về sau mới biết đối phương lại chưa bao giờ cùng nàng ngủ qua đêm.
Tần Ý Nùng giống như một mê cung được tạo thành từ vô số câu đố khác nhau, mỗi con đường đều tràn ngập sương trắng ẩm ướt, khiến người ta hoa cả mắt, nhìn không thấu, đoán không ra. Nàng không nhịn được tò mò liệu ai sẽ là người may mắn, có thể có được chìa khóa và tìm đến kho tàng bí ẩn này.
Đôi mắt Đường Nhược Dao thẫn thờ, tâm tư trôi về nơi xa.
……….
Trên bàn ăn mọi người cười nói chói tai, Đường Nhược Dao ngồi đó với vẻ mặt ngơ ngác, các tế bào trong cơ thể nàng đều đang kêu gào muốn trốn chạy, nhưng nàng không thể, chỉ có thể cắn răng, mặc cho mùi máu tanh thoang thoảng trong khoan miệng, đem đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay đến trắng bệch.
Mọi người vẫn cứ nói chuyện, nhưng nói gì thì Đường Nhược Dao hoàn toàn không nghe rõ.
Nam nhân ở bên cạnh gọi tên nàng.
Nàng như chim sợ cành cong kịch liệt run rẩy một lúc, hoảng sợ ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt đen như mực, không khỏi giật mình.
Chiếc đèn thủy tinh hoa lệ trên đỉnh đầu làm lóa cả mắt, gương mặt rạng rỡ hào nhoáng của Tần Ý Nùng chiếu rọi khắp phòng, đoạt đi tất cả vinh quang.
Nữ nhân lười biếng dùng một tay đỡ cằm của mình, tay còn lại dùng ngón tay nhỏ nhắn như ngọc chỉ về hướng nàng, khóe môi mang theo ý cười hờ hững, ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng lộ ra cường thế không thể từ chối.
"Tôi muốn em ấy."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)