Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6 : Không chỉ có một mình em.

2213 0 19 0

Bên tai truyền đến tiếng bước chân kéo Đường Nhược Dao ra khỏi hồi ức.

Nàng nâng lên mí mắt, nhìn Tần Ý Nùng khoác áo choàng tắm màu trắng bước ra, bên hông dây buộc lỏng lẻo, lộ ra làn da trắng trẻo ẩm ướt, cổ chưa được lau khô, nước đang dần rơi xuống xương quai xanh, từ từ tiến vào bên trong áo tắm, biến mất.

Cô có ngoại hình cực kỳ đẹp mắt, vóc dáng thon thả ôn nhu, không trang điểm, vừa ra khỏi phòng tắm ít đi một phần quyến rũ nhiều hơn một nét tinh khiết so với ngày thường, càng thêm mê người.

Ánh mắt Đường Nhược Dao không hề né tránh, thẳng tắp nhìn cô đang đi tới.

Tần Ý Nùng đi sang một bên cạnh, nhấc chăn bông lên và leo lên giường. Thời điểm chăn bông rơi xuống thổi ra một làn gió mát đem Đường Nhược Dao hồi phục tinh thần. Trong không khí yên tĩnh có thể nghe rõ từng hơi thở của nhau, Tần Ý Nùng lười biếng nữa dựa vào đầu giường, hé mắt nhìn nàng.

Cô cũng không kiêng kỵ khi Đường Nhược Dao biết mình thực ra chưa từng ngủ qua đêm với nàng.

Đường Nhược Dao chống khuỷu tay lên gối, nâng người lên một chút, tựa vào bên cạnh cô, lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói:

"Em còn chưa buồn ngủ."

"Vậy thì sao?"

Tần Ý Nùng nhíu mày, nhìn thấy trong mắt nàng chứa đầy những tia máu đỏ cũng không vạch trần.

Có lẽ đêm nay Tần Ý Nùng đã cởi ra hoàn toàn lớp phòng vệ, hoặc là do vừa mới thân mật khắng khít với nhau khiến cho cô đối với Đường Nhược Dao tạm thời tháo xuống tâm lý phòng bị, thần sắt nhàn nhạt, ánh mắt càng nhạt nhòa, sâu thẳm mệt mỏi.

Giống như lữ khách chạy trong đêm dài thăm thẳm, mất đi phương hướng, rõ ràng rất mệt, nhưng lại không thể dừng lại.

"Em giúp chị cắt móng tay nha?"

Trong lòng Đường Nhược Dao dâng lên một nỗi chua xót không tên, trong giọng nói cố thể hiện ra một chút ý vị vui tươi.

Tần Ý Nùng bị nàng làm cho buồn cười, nhẹ nhàng nhếch lên khóe môi, sau đó ôn nhu nói:

"Lần sau đi."

Đường Nhược Dao cũng không cưỡng ép :"Được."

Tần Ý Nùng chưa bao giờ phóng túng dục vọng, mỗi đêm chỉ yêu cầu nàng một lần, nhưng mỗi lần đều sẽ làm cho nàng triệt để yêu thích. Ngược lại bản thân cô nhiều lần nhịn đến khó chịu. Đôi khi Đường Nhược Dao mạnh dạn đụng chạm cơ thể cô lại bị Tần Ý Nùng gắt gao đè lại, thở hổn hển đẩy nàng ra.

Đường Nhược Dao không hiểu vì sao, là mình không xứng chạm vào chị ấy? Hay là còn lý do nào khác? Hay là một lý do mà nàng không muốn nghĩ tới nhất - Tần Ý Nùng đã có người khác, nhu cầu của chị ấy không cần mình đến giải quyết.

Hai mắt Đường Nhược Dao bắt đầu lim dim, nhất thời không có chút hứng thú nào tranh cãi với cô.

Tần Ý Nùng thức thời bồi thêm một câu: "Ngủ đi."

Biểu hiện rất lạnh nhạt.

Đường Nhược Dao nằm xuống, hai mắt mở to: "Chị."

Tay của Tần Ý Nùng đang dịch góc chăn dừng lại, tầm mắt rơi trên mặt nàng: "Sao?"

"Chị..."

Đường Nhược Dao cắn răng, đem khúc mắc trong lòng hỏi ra bên ngoài:

"Ngoài em ra, chị còn có nhân tình khác sao ?"

Tần Ý Nùng hơi nhướng mày, hời hợt hỏi lại: "Em thấy thế nào?"

Đường Nhược Dao sớm dự liệu được cô sẽ nói vậy, liền thẳng thắn:

"Em nghĩ là không."

Nàng quen biết tần Ý Nùng đã lâu, không dám nhận là hiểu rõ cô, nhưng Tần Ý Nùng giống như là lão sư của nàng, đối với vấn đề nghề nghiệp cũng coi như rõ ràng.

Tần Ý Nùng chăm chỉ đến đáng sợ, ngoại trừ phối hợp tuyên truyền quảng bá phim, cô không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào, không xuất hiện trên chương trình nào. weibo một năm cũng không đăng bao nhiêu bài, chỉ tập trung quay phim, hết đoàn phim này đến đoàn phim khác. Mỗi năm đều ra mắt hai hoặc nhiều hơn những bộ điện ảnh, nó đều nổi tiếng và có chất lượng cao. Những giải thưởng trong nước chỉ cần cô tham gia, nhất định nữ diễn viên chính xuất sắc nhất sẽ là của cô mà không phải ai khác. Nếu người nào vượt qua cô để đoạt giải, liền sẽ bị chỉ trích là có chuyện mờ ám. Danh tiếng thuộc về danh vọng, kỹ năng diễn xuất thuộc về diễn viên giỏi, khán giả không phải người mù.

Bất kỳ phương diện nào đều như nhau, kẻ đáng sợ không phải thiên tài, mà là người đã có tài còn luôn luôn nỗ lực.

Bên cạnh còn có lời đồn thổi, Tần Ý Nùng đóng phim giống như là đang sưu tập tem, tức là yêu thích lên giường với những minh tinh khác, xem những người đó như là con tem để sưu tập. Chuyện nam nữ sưu tập tem trong giới giải trí không hiếm thấy, nhưng ở Tần Ý Nùng đồn đãi rất khoa trương, nói cô bất luận nam nữ đều ăn thông. Tuy không có chứng cứ, nhưng vì lịch sử quá đen tối của Tần Ý Nùng trong những năm đầu gia nhập làng giải trí, lại quá nhiều chứng cứ rõ ràng, liền bị người ta đem ra đàm luận, một truyền mười, mười truyền trăm, dần dần trở thành xu hướng chủ đạo trên internet.

Tần Ý Nùng không phản ứng càng làm cho dân tình sôi sục, cơm no rượu say lại lôi chuyện "tình nhân mới" của Tần Ý Nùng ra nhàn thoại, các truyền thông càng thêm trắng trợn thổi phồng, đưa ra nhiều mánh lới quảng cáo với tiêu đề nổi bật, thật miễn cưỡng mà đem hình tượng cô xây dựng thành như bây giờ.

Tần Ý Nùng là người kín tiếng, ngoại trừ các tác phẩm ra cô không hề xuất hiện trước công chúng. Những hình ảnh hôm nay ở sân bay mà Đường Nhược Dao thấy được đều do fan từ trước biết được cô sắp trở về, đặc biệt cắm trại ở sân bay mấy ngày đêm mà chụp đến.

Tên cô mấy ngày nay liên tục leo lên hot search, một là vì khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, thỉnh thoảng lại có hình ảnh, lộ trình, cả những bộ phim trước đây đều có sức hút, khiến dân mạng phát cuồng. Tần Ý Nùng có đại bộ phận fan tiêu chuẩn là nhan khống, mặc kệ dạng tiếng xấu đến đâu vẫn vững vàng bên cô, huống hồ người ta còn có thực lực!

Hai là về độ “nóng”, Tần Ý Nùng là chân chính đẳng cấp lưu lượng, có vô số xuất bản gắn với tên tuổi của cô, "Diễm Áp" là bản được mua nhiều nhất, cho dù nữ minh tinh có dũng khí đóng cũng bị con mắt của người đi đường chế giễu, nhưng các nàng đã đạt đến mục đích. Ngày hôm nay internet đều gọi tên Đường Nhược Dao là "Tiểu Tần Ý Nùng", thuộc về hình thức ràng buộc lăng xê, người sau lưng điều khiển là ai, không ai biết, dù sao cũng không phải người của Đường Nhược Dao.

Tần Ý Nùng rất bận, bận đến mức chân không chạm đất. Đường Nhược Dao không biết hành trình của cô, nhưng đại thể vẫn đoán ra được, với cường độ công tác của cô đại khái cũng không có thời gian để bao nuôi tình nhân thứ hai.

Ngẫm lại một chút, cho dù chị ấy không yêu chính mình, nhưng đối với mình để tâm. Tần Ý Nùng luôn nghĩ trình độ văn hóa của diễn viên rất quan trọng, kiến thức và trình độ của diễn viên liên quan trực tiếp đến việc người đó có hiểu nhân vật hay không. Vì vậy cô thường bố trí cho nàng đơn độc tác nghiệp, cho nàng đến xem các loại triển lãm, khai thác tầm nhìn, viết lại các ghi chú, đôi lúc còn tự mình xem qua.

Chị ấy có thể làm điều này với người thứ hai sao? Cho mỗi ngày 48 tiếng cũng không đủ đi.

Đường Nhược Dao chăm chú khóa chặt ánh mắt Tần Ý Nùng.

Một khi những ham muốn thầm kín được rút bỏ, liền như tỉnh giấc sau ngủ đông, giống một con thú tham lam, với đôi mắt mở to trong bóng tối khi săn mồi.

Nếu như chị ấy chỉ có duy nhất một người là mình, không phải mình còn có cơ hội sao?

Ánh mắt Tần Ý Nùng bình tĩnh, không có một tia gợn sóng, môi đỏ hé mở, lạnh như băng phun ra một chữ: "Có."

Sợ nàng nghe không hiểu, lại cường điệu cho nàng biết: "Không chỉ có một mình em."

Sắc mặt Đường Nhược Dao lập tức trắng bệch, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng cười so khóc còn khó coi hơn.

Một lúc lâu, nàng nhắm mắt, từng chút một thu lại vẻ mặt lúng túng, nhẹ giọng nói:

"Em biết rồi."

Không nên mơ tưởng nữa.

Tâm tư thiếu nữ mỏng manh, cố gắng đè nén vẫn là phát ra tiếng khóc nức nở.

Tần Ý Nùng thu tay sau lưng nắm thành quyền, không nghe ra tâm tình là gì, nhàn nhạt ừm một tiếng, lần thứ ba giục nàng:

"Ngủ đi."

"Ngủ ngon." Đường Nhược Dao nản lòng nhắm mắt lại.

"Ngủ ngon."

Tần Ý Nùng tắt đèn, lẳng lặng dựa đầu giường, nhắm hờ mắt, như đang nghĩ điều gì. Người bên cạnh hô hấp nặng nề, Tần Ý Nùng nghiêng đầu quét mắt nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, một giờ đã trôi qua, Đường Nhược Dao vẫn chưa ngủ.

Ngồi yên không động đậy khiến bản năng Tần Ý Nùng cảm thấy lo lắng, tâm thần không yên, cô không nhịn được, xuống giường đi thư phòng cầm quyển sách lại đây. Sách báo nơi này được Đường Nhược Dao bài trí, nàng là người sạch sẽ ngăn nắp, quyển sách < Tân Thế Giới Mỹ Lệ > trên tay cô sạch sẽ y như sách mới, nhưng bên trong có không ít ghi chú được viết, có ngày của hai tháng trước.

Khi đó cô đang đóng phim ở Pháp. Không hẳn là bận bịu, cô về nước thăm người nhà hai lần, chỉ là không tìm nàng. Kỳ hạn giữa các nàng chỉ còn một năm, Tần Ý Nùng quyết định xa lánh nàng.

Tần Ý Nùng nhẹ nhàng lật sách, những từ ngữ in ấn ngay ngắn không đọc bao nhiêu, nhưng mỗi nơi bút ký đều thu hết vào mắt, người thực quy cũ, ngôn từ cũng rất sắc bén.

Ánh mắt Tần Ý Nùng khẽ động, khóe môi không tự chủ nhếch lên.

Lật đến trang cuối cùng, không có bút ký, khoảng trống có hai chữ và một ký hiệu ở giữa.

Tần & Đường.

Từng nét một, đặc biệt trang trọng.

Lông mi Tần Ý Nùng run lên, liếc mắt nhìn người bên cạnh, vẻ mặt có hơi phức tạp.

Đường Nhược Dao ngủ say, hô hấp đều đặn, môi đỏ tự nhiên hé mở, mỗi lần hít thở lộ ra đầu lưỡi hồng hào. Có lẽ nằm mộng thấy gì, nàng đưa lưỡi liếm liếm bờ môi, nhẹ nhàng hừ một tiếng, đôi môi khô khốc đột nhiên trở nên ướt át, đặc biệt hấp dẫn.

Đột nhiên tim Tần Ý Nùng đập thật mạnh, cổ họng nuốt xuống, không nhịn được cúi người.

Sắp chạm đến, Tần Ý Nùng cơ hồ cảm thấy đôi môi ấm áp, đầu lưỡi mềm mại trơn trượt, ngẫm liền say mê. Trong tâm cô lúc này, thiên địa giao chiến, vẻ mặt mờ mịt, hô hấp nặng nề, hơi thở rơi vào trên mặt đang ngủ say của Đường Nhược Dao, khiến nàng phát ra tiếng lảm nhảm khó chịu.

Tần Ý Nùng lập tức cắn chặt môi dưới, ép buộc chính mình rời khỏi, lắc đầu, xuống giường ra phòng khách gọi điện thoại.

Lấy ra chai rượu đỏ Đường Nhược Dao đã uống trước khi cô đến, ngồi trên ghế sofa tự rót tự uống, mãi đến khi điện thoại trên bàn bật sáng, Tần Ý Nùng mới để xuống ly rượu, đứng lên đi mở cửa.

Đối diện là một nữ nhân khôn khéo sắc sảo, tuổi chừng 25 - 26, tóc dài ngang vai, đeo kính gọng vàng, nửa đêm gọi đến vẫn là quần áo tư trang tỉ mỉ.

Trợ lý riêng của Tần ý Nùng - Quan Hạm vừa định lên tiếng, Tần Ý Nùng đã đặt ngón tay lên môi, ra hiệu "im lặng".

Quan Hạm hiểu ý, thành thạo đem bàn trà thu thập sạch sẽ, một lần nữa mở cửa.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Quan Hạm tiến lên một bước, vươn tay ấn nút thang máy.

Đêm khuya thang máy đặc biệt yên tĩnh, hai người cũng không nói chuyện, như những linh hồn ẩn núp.

Tần Ý Nùng nhìn con số không ngừng giảm xuống, ánh mắt sáng lên lại tối sầm xuống, chậm rãi nói:

"Sáng sớm mai sáu giờ, gửi tin nhắn cho Dao Dao nói tôi có việc phải đi trước. Em ấy có hỏi chuyện gì, cứ nói không biết”.

Quan Hạm cụp mắt xuống, ngữ khí lãnh đạm: "Vâng."

Dừng một chút, Quan Hạm dùng giọng nói cứng nhắc như máy móc trả lời cô:

"Chắc cô ấy sẽ không hỏi."

Tần Ý Nùng thở dài: "...Tốt nhất là như vậy."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: