Thời gian quay về nửa giờ trước.
Tần Ý Nùng là đại lão bản của Studio nên không cần quy tắc nào, liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.
An Linh đang gọi điện thoại, thấy cô đi vào khẽ gật đầu, ra hiệu đợi một lát. Tần Ý Nùng liền ngồi trên sofa chờ, Quan Hạm quay sang tiểu trợ lý bên cạnh nói: "Một chén nước ấm."
Tiểu trợ lý liền đi, nàng quay sang hướng Tần Ý Nùng, nhận ra ánh mắt sắc bén của đối phương vẫn rơi trên người nàng, cảm giác như có gai ở sau lưng.
Nàng chỉ là tiểu trợ lý nha!
Mỗi lần nàng giúp Tần Ý Nùng rót nước đều phải bị nhìn chăm chú như thế một hồi, có lúc các trợ lý cũng nhìn chằm chằm, chẳng lẽ sợ nàng hạ độc sao?!
Trong lòng tiểu trợ lý có chút suy nghĩ hoang đường, ngoài mặt kính cẩn đặt chén nước lên bàn trà trước mặt Tần Ý Nùng.
Đôi mắt Tần Ý Nùng cong cong, lễ phép nở nụ cười: "Cảm ơn."
Tiểu trợ lý không giống như sếp An Linh của mình, năng lực chống đỡ không có mạnh như vậy, nhất thời trên mặt nóng bừng, ngượng ngùng lí nhí một câu:
"Không cần cảm ơn."
An Linh đang nghe điện thoại ngẫu nhiên liếc tới: ". . . . . . ."
Khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt!
An Linh phất tay để trợ lý lui ra, để Tần Ý Nùng không cần trước mặt mình trình diễn hình ảnh sói xám đùa giỡn tiểu bạch thỏ.
"Có việc muốn nói với em."
An Linh xử lý xong công việc trên tay, ngồi lại bên người Tần Ý Nùng, hắng giọng, bày ra tư thế thao thao bất tuyệt.
Tần Ý Nùng bày ra thái độ rất tôn kính: "Chị nói đi."
Cô cùng An Linh là quan hệ hợp tác lẫn nhau. Sáu năm trước, Tần Ý Nùng bước đầu có chỗ đứng trong làng giải trí, sau vụ kiện tụng long trời lở đất kết thúc giữa cô và công ty cũ, người dẫn cô tiến vào giới điện ảnh là “Bá Nhạc” đạo diễn Hàn Ngọc Bình kiến nghị cô phải tìm một người đại diện, một mình đơn thân độc mã không những tốn công sức còn phân tâm. Liền giới thiệu An Linh cho cô, người cùng thời điểm rời khỏi một công ty truyền thông danh tiếng.
An Linh là người đại diện vàng nổi tiếng trong giới, cùng với công ty ban đầu xảy ra sự cố rất không hài lòng, đối với nghề cảm thấy mệt mỏi, một mực muốn nghỉ phép an dưỡng. Sau khi cùng Tần Ý Nùng gặp mặt, hai người giống như đối tác làm ăn công bằng thương lượng điều khoản, có thể tiếp thu lẫn nhau, không quá cố chấp.
An Linh chịu trách nhiệm giúp Tần Ý Nùng lấy tài nguyên, Tần Ý Nùng phụ trách đóng phim kiếm tiền, chia hoa hồng cho An Linh. Sau đó Studio bắt đầu ký thêm hợp đồng với nghệ sĩ mới, An Linh trở thành tổng quản lý, phụ trách điều hành chung, làm hậu trường giúp Tần Ý Nùng giảm đi không ít vướng bận lo âu.
"Hợp đồng B&H của em sắp hết hạn. Bên Pháp có ý định gia hạn. Thời gian tới, em cần đi Paris để thuận tiện quay một video quảng cáo mới, bọn họ muốn đăng lên trang web chính thức, nhưng ngày tháng cụ thể vẫn chưa quyết định." An Linh lật văn kiện trong tay, theo trình tự đọc cho cô nghe.
Tần Ý Nùng nhíu mày: "Điều khoản hợp đồng vẫn giống trước đây? Em nhớ năm ngoái báo cáo tài chính của họ đặc biệt tốt? Năm nay BrandZ công bố mười thương hiệu bán lẻ mạnh toàn cầu, họ đứng thứ năm hay thứ sáu?
"Thứ năm, lên hai hạng." An Linh nói, "Vì lẽ đó chị đã thay em ước định lại điều kiện."
Tần Ý Nùng lộ ra nụ cười nhợt nhạt, ra hiệu tiếp tục.
An Linh liền đọc xuống dưới.
Ngoại trừ ở đoàn làm phim, Tần Ý Nùng chủ yếu là tham gia quay chụp tạp chí và quảng cáo, tham dự các hoạt động thương nghiệp, tham gia tiệc rượu tư nhân. An Linh giao phó với cô chủ yếu là những thứ này.
Mặc dù Tần Ý Nùng nổi tiếng ngay từ những năm đầu ra mắt, thế nhưng tài nguyên là xương máu, dù sao không ai muốn mua sản phẩm do một nghệ sĩ bị tiếng xấu làm phát ngôn.
Đến khi cô tiến vào giới điện ảnh, giành được ảnh hậu Kim Quế với bộ phim đầu tiên 《Mông Lung 》, tiếp tục bị người đồn thổi có quan hệ bất chính với đạo diễn đã có gia đình Hàn Ngọc Bình, cũng là do ban giám khảo xem trọng Hàn Ngọc Bình mới cho cô giải thưởng này. Thậm chí còn khoa trương đến mức nói cô dùng thân thể chinh phục tất cả thành viên ban giám khảo, được gọi là "Giải thưởng mờ ám nhất trong lịch sử Kim quế". Điều khiến người ta cảm thấy buồn cười chính là, cho dù dư luận nói ban giám khảo đã bị mua chuộc, nhưng người bị chỉ trích lại chỉ có Tần Ý Nùng.
Ngay sau giải Kim quế không lâu, 《Mông Lung》 được lọt vào danh sách liên hoan phim quốc tế Venice và Tần Ý Nùng được đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Tất cả truyền thông và quần chúng ăn dưa chế giễu cô trước đó sau một đêm liền trở thành bệnh nhân mất trí nhớ, hoặc ngậm miệng không nói gì, hoặc thổi phồng lên ánh sáng của điện ảnh nước nhà. 《Mông Lung 》cuối cùng tay không ra về, truyền thông lần thứ hai biểu diễn kịch Tứ Xuyên, càng thêm quá quắt.
Sau đó Tần Ý Nùng càn quét các lễ trao giải trong nước một cách chóng mặt, đoạt cúp lần 1, lần 2, 3, 4... cúp vàng chất đầy tủ. 24 tuổi, Tần Ý Nùng đã đứng trên bục vinh quang tại liên hoan phim quốc tế Cannes, trở thành ảnh hậu trẻ nhất lịch sử điện ảnh Trung Quốc.
Tin tức truyền về khiến cả nước náo động.
Truyền thông quốc nội đồng loạt phát rồ, ngày cô về nước, sân bay bị phong tỏa hoàn toàn, Tần Ý Nùng được mấy bảo vệ vây quanh hộ tống chặt chẽ. Đối mặt với sự truy đuổi của giới truyền thông, cô chỉ im lặng, vội vã rời đi.
Cho dù Tần Ý Nùng không quan tâm, truyền thông quốc nội vẫn không ngớt lời ca ngợi thành tích của cô, đồng thời liệt kê sự tiến bộ đáng kinh ngạc của cô chỉ trong hai năm, không ngần ngại hết lời ca tụng, phảng phất giống như trong lòng họ cô thực sự là nữ thần chí cao vô thượng mà không phải một dâm phụ lăng loàn dưới ngòi bút ấy.
Mãi đến tận nửa năm sau, cô mới công khai tiếp nhận lời mời phỏng vấn của một nhà đài chính thống. Phóng viên hỏi cô có bị ảnh hưởng bởi dư luận mấy năm qua không. Tần Ý Nùng duy trì mỉm cười tự nhiên hào phóng đáp lại: "Không có gì ảnh hưởng, tôi là diễn viên, chỉ muốn chăm chú làm tốt công việc của mình." Im lặng một lúc, lại nhẹ giọng bổ sung, "Sai là bọn họ, không phải tôi."
Tài nguyên của Tần Ý Nùng là do cô trải qua từng bộ phim, từng giải thưởng mà đổi lấy, từ trong nước đến ngoài nước, tên của cô và những tấm áp phích cỡ lớn được treo ở khắp nơi ở các tòa nhà trung tâm thương mại trên thế giới. Những phòng trưng bày óng ánh ngọc trai chói lọi, không ai không biết đến cô.
An Linh nói xong, đem văn kiện cùng hành trình giao cho Quan Hạm.
Nói đến hợp đồng, Tần Ý Nùng nhớ một chuyện, cô khẽ hừ một tiếng, khẽ nhíu mày:
"Nhãn hiệu trang sức Dao Dao đang làm người đại diện, chị xem có nên phát triển thêm một bậc nữa không?"
An Linh trợn tròn mắt, dùng ánh mắt "Em nhất định đang đùa với chị" khiếp sợ nhìn cô.
Tần Ý Nùng làm bộ không hiểu, chớp mắt hỏi: "Không thể sao?"
An Linh nhịn một chút, đến cùng nhịn không được hỏa khí, gằn giọng nói:
"Em có biết R&D chưa bao giờ tìm người phát ngôn ở Trung Quốc không? Em có biết vì để cô ấy có được tài nguyên này đã phải tốn bao nhiêu công sức không? Em biết cô ấy bây giờ là người phát ngôn khu vực Trung Quốc không? Cô ấy đã là người duy nhất, còn muốn lên nữa? Em muốn cô ấy là người phát ngôn toàn cầu sao? Em nghĩ ai cũng như em sao, Tần ảnh hậu?"
An Linh châm chọc một trận, bực tức nở nụ cười: "Hoặc là em điên, hoặc tôi điên, em chọn một cái đi."
"Em điên rồi em điên rồi." - Tần Ý Nùng ngại ngùng sờ mũi, cười lấy lòng nói tiếp:
"Em chỉ hỏi một câu thôi, cũng không nói là bắt buộc mà."
An Linh: "Hừ."
Tần Ý Nùng mỉm cười, giọng điệu thương lượng:
"Toàn cầu không được, vậy khu vực châu Á có hy vọng không?"
An Linh giận thành con cá nóc, quay đầu bước đi.
Tần Ý Nùng nhanh tay lẹ mắt kéo lại:
"Em hỏi thôi, hỏi thôi mà."
An Linh một lần nữa ngồi xuống, cười nhạt:
"Được rồi, tôi còn không hiểu em sao, từ hôm nay tôi sẽ giúp cô ấy mưu cầu phúc lợi."
Tần Ý Nùng giả vờ giả vịt thở dài:
"Người ta đối với em không tệ, em rốt cuộc cũng chưa cho người ta được cái gì, đúng không?"
"Em còn nói không cho được cái gì? Liền người đại diện tồi tệ kia của cô ấy, ngoại trừ để cô ấy ra ngoài tiếp rượu, diễn mấy vai nhỏ xíu không đáng kể, còn trông cậy gì ở cô ta? Phim cô ấy đóng, làm đại diện, quảng cáo, tạp chí, cái nào không phải em cho?" - An Linh cười gằn, bản thân đã ở trong giới lâu như vậy, cho nên đối với quy tắc ngầm cô đã nắm rõ như lòng bàn tay, Tần Ý Nùng chính là tấm gương tốt của giới kim chủ.
Tần Ý Nùng khẽ cười, sửa lời :
"Là chị cho, khổ cực quản cả công ty, có mệt không? Em massage cho?"
An Linh: "Đừng nịnh tôi, đáng ghét." - Khóe môi nhưng lại không kìm được cong lên.
Khóe mắt Tần Ý Nùng cong cong, tận dụng thời cơ nói:
"Vậy nên người đại diện An Linh vĩ đại, chuyện Dao Dao trở thành người phát ngôn châu á..."
Đường Nhược Dao mới vừa trở thành ảnh hậu, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội bài điều kiện, đương nhiên, chủ yếu là do An Linh thần thông quảng đại, những năm này thành tựu của nàng và Tần Ý Nùng đều so với trước đây càng lớn hơn rồi.
An Linh liếc cô một cái, lại liếc thêm một cái, ý tứ sâu xa.
Tần Ý Nùng cùng An Linh đối diện, trong lòng đột nhiên có chút hoảng hốt.
Trên gương mặt An Linh xuất hiện một nụ cười mờ nhạt, lên tiếng hỏi:
"Em đối với cô ấy để bụng như vậy, thật sự chỉ coi như đối tượng bao nuôi sao?"
An Linh đã sớm hoài nghi, toàn bộ hành trình của cô đều do An Linh an bài, thời gian rảnh rỗi có rất nhiều, không thăm hỏi gia đình, mà sẽ đến với tiểu tình nhân Dao Dao. Mở miệng Dao Dao, ngậm miệng cũng Dao Dao, nghe đến tai của An Linh đều sắp ù cả rồi, Kim chủ nhà ai lại đối với tình nhân như vậy, theo suy nghĩ của mình An Linh cảm thấy rõ ràng đã chuyển thành tình yêu rồi.
"Đúng vậy." -Tần Ý Nùng thản nhiên nhún vai.
An Linh cũng không thèm quan tâm:
"Người phát ngôn khu vực Châu Á thì hết cách rồi, dù sao chỉ là tiểu tình nhân mà thôi, không nên cố sức đến vậy."
Khóe môi Tần Ý Nùng giật giật.
An Linh nhíu mày, dù bận rộn vẫn ung dung khoanh tay nhìn cô.
Nụ cười thản nhiên trên mặt Tần Ý Nùng dần dần thu lại, nhìn người đại diện của mình, từng câu từng chữ nói rõ ràng: "Em ấy là người em thích."
An Linh rất rõ ràng, đồng thời có cảm giác thở phào nhẹ nhõm:
"Chị đã biết —"
"An Linh tỷ." Tần Ý Nùng nhẹ nhàng cắt đứt lời, sau khi nói xong câu đó liền khôi phục vẻ mặt bất cần đời, hai chân thon dài tùy ý mà ưu nhã vắt lên, một cánh tay vắt lên ghế sofa sau lưng, một tay lười biếng chống trán, ngáp một cái, mỉm cười:
"Chị muốn nghe được lời này từ miệng em sao?"
An Linh: "..."
Quả đúng là như vậy, nhưng biểu hiện bây giờ của Tần Ý Nùng khiến An Linh không biết mình kích thích như vậy là đúng hay sai.
"Chị đã nghe rồi."
Tần Ý Nùng nhếch môi, ý cười lại không chạm đáy mắt:
"Vì lẽ đó chúng ta có thể bỏ qua đề tài này chứ?"
Dừng một chút, buông xuống mí mắt, mệt mỏi bổ sung:
"Việc của Dao Dao, hy vọng chị sẽ giúp em ấy tranh thủ một chút."
An Linh bỗng dưng nổi lên một tia hối hận.
Nhanh chóng vận động đầu óc, khi áp suất xung quanh Tần Ý Nùng càng ngày càng thấp, rốt cục ánh sáng lóe lên, đúng rồi!
"Phim!" - An Linh nói:
"Gần đây có không ít phim muốn tìm em, có muốn nhìn một chút không?"
"Có loại nào em chưa từng diễn qua sao?" -Cầm lên kịch bản, Tần Ý Nùng liền lên tinh thần, thuận miệng hỏi.
Phim của Tần Ý Nùng trong mấy năm qua rất nhiều, vô số chủng loại, rất phong phú và đa dạng. An Linh ở trong đầu rà soát một lần, bật thốt lên: "Có, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì ?"
An Linh quay về bàn làm việc, khom lưng từ trong ngăn kéo rút ra một xấp A4:
"Em có thể tự nhìn một chút."
Tần Ý Nùng thấy cô thần thần bí bí, nổi lên một chút hiếu kỳ, lật ra trang đầu tiên.
Tần Ý Nùng đọc xong giới thiệu nhân vật, trực tiếp nở nụ cười, thở dài nói:
"Em thực sự chưa diễn thể loại phim này."
Đề tài đồng tính đã đành, lại còn là mối quan hệ cấm kỵ về tình yêu giữa cô và trò.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)