Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Gọi hồn thế mạng

1292 0 5 0

          Đêm khuya luôn có thể đem đến cho người ta rất nhiều ảo tưởng.

          Con đường đêm sau mười giờ khuya của thành phố phương bắc thưa ngớt bóng người, không phải là đường lớn thì ngay cả xe cũng chẳng thấy đâu.

         Bóng tối bao trùm cả khu phố, ánh đèn vàng ở hai bên đường leo lét toả sáng. Khoảng cách giữa những ngọn đèn là rất xa, chính giữa những ngọn đèn luôn có một khoảng tối không được chiếu sáng tới, mỗi lần đi qua những khoảng tối này, cô đều chỉ muốn gia tăng tốc độ.

  Tiếng gió thê lương giống như đang cấu xé màng nhĩ mỏng manh của mọi người vậy. Mới nghe cứ tưởng là tiếng gió, nhưng nghe kỹ thì lại giống tiếng gào khóc thảm thiết của một người phụ nữ nào đó hơn, khiến người ta không khỏi rùng mình.

  Từ lúc bắt đầu ra cửa đến giờ, Thẩm Mão Mão vẫn cứ luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Cô nắm chặt lấy bàn tay của bạn thân Nhậm Nguyệt, trong lòng hơi bất an.

  Cùng theo bước tiến của bọn họ về phía trước thì cái bóng của họ cũng thay đổi theo, lúc thì đứng sừng sững, lúc thì thu nhỏ về bên cạnh họ......

  "Hay là tụi mình quay về đi?" Thẩm Mão Mão đề nghị.

  Nhậm Nguyệt vẫn cúi đầu nhìn vào bản đồ: "Sắp đến rồi, nói sao thì cô ấy cũng đến đây vì tớ, tớ không thể để cô ấy xảy ra chuyện được!"

  Nhậm Nguyệt bình thường không to gan thế mà đêm nay lại cực kỳ gan dạ, khi nhận được tin nhắn cầu cứu liền lập tức chạy đi cứu người, còn kéo theo một Thẩm Mão Mão có võ nghệ 'hơi cao cường'.

  Chuyện là như thế này——

  Nhậm Nguyệt đang chơi một game online cực kỳ hot, bạn game nữ này chính là quen trong game. Hai người cực kỳ thân với nhau, cùng nhau chơi được hai năm rồi. Gần đây hai người đột nhiên muốn gặp nhau ngoài đời, bạn game này là rich girl, vừa nghe nói Nhậm Nguyệt đang học đại học ở Giang Thành, liền trực tiếp ngồi máy bay đến thăm cô ấy.

  Họ vốn hẹn gặp nhau ở cổng đại học vào ngày mai. Ai ngờ được là vào lúc chín giờ hơn tối nay, rich girl đột nhiên gửi một chat voice cầu cứu Nhậm Nguyệt, nói là mình đang ở một quán net tên Thịnh Thế, có một tên du côn nhất mực đòi đưa cô ấy về nhà, cô ấy rất sợ, liền nói với tên đó là bạn mình sắp đến đón rồi, sau đó chui vào toilet cầu cứu Nhậm Nguyệt.

  Nếu để Thẩm Mão Mão lựa chọn, cô chắc chắn sẽ gọi 110 báo cảnh sát. Bất luận chuyện này là thật hay giả, thì mấy đứa con gái yếu đuối như bọn họ, làm sao chuyên nghiệp bằng mấy chú cảnh sát được ?

         Nhưng không biết Nhậm Nguyệt nghĩ sao nữa, một hai đòi ra đây giải cứu bạn game cho bằng được, Thẩm Mão Mão cũng không còn cách nào khác, lại lo lắng cho an nguy của bạn thân, chỉ còn cách hận trong lòng là sao ký túc xá lại không có giờ giới nghiêm. (lan quyên ghê :)))

        Quán net Thịnh Thế đó cách trường không xa, cùng lắm cũng khoảng 10 phút lộ trình. Cô đề nghị bắt xe, nhưng lại bị Nhậm Nguyệt từ chối.

  Theo cách nói của Nhậm Nguyệt thì là 'Tối quá rồi, tớ không dám ngồi taxi, lỡ tài xế nhìn thấy nhan sắc của tớ rồi nổi máu dê thì sao?".

  Bắt đầu từ lúc đó là Thẩm Mão Mão đã cảm thấy Nhậm Nguyệtcó gì đó không ổn rồi.

  Đậu xanh không dám ngồi taxi ban đêm, mà lại dám đi bộ trong đêm? Cái logic gì vậy trời? Còn nữa đi cứu bạn không phải càng nhanh càng tốt sao?

  Nhưng mạch não của Nhậm Nguyệt trước giờ hơi khác với người bình thường, cho nên lúc đó cô cũng không nghĩ gì nhiều, cứ để Nhậm Nguyệt cúi đầu xem bản đồ, dắt cô mơ hồ đi về phía trước.

          Quán net đó nằm ở vị trí hẻo lánh, hai người đi qua rất nhiều con hẻm, ngày càng cách xa đường lớn, cuối cùng đi vào một khu nhỏ tối tăm.

  Sự nghi ngờ Thẩm Mão Mão lên tới maximum: "Bạn rich girl của cậu đừng nói là lừa đảo nha?" Có tiền ai lại chui vào chỗ quỷ quái này? Sao không xài laptop mà phải đến quán net?

  Nhậm Nguyệt nói: "Không thể nào, Mão Mão cậu đa nghi rồi, sư phụ của tớ đã chi rất nhiều tiền trong game cho tớ , có lừa tớ mấy lần cũng chả lấy lại được vốn nữa là."

  Thẩm Mão Mão săm soi gương mặt cực kỳ xinh đẹp của cô ấy, bụng nghĩ người ta chưa chắc là muốn lừa tiền cậu.

  Dù sao thì một quả thận cũng có giá lắm chứ bộ......

  Tay cô vẫn cứ để trong túi, điện thoại trong túi đã nhấn sẵn 110 rồi, đợi chút mà có chuyện gì xảy ra là call liền.

  Cứ đi tiếp về phía trước là hoàn toàn không có đèn đường luôn.

          Khu này cũng kỳ lạ, mới 10 giờ tối thôi à, mà phần lớn các hộ gia đình đều tắt hết đèn, nhìn từ dưới lên trên, chỉ có thể thấy được những ô cửa sổ tối như mực.

  Lấy hai người họ làm ranh giới, phía trước là một mảng tối tăm, phía sau chỉ còn lại ngọn đèn duy nhất leo lét mờ ảo, giống như là hai thế giới khác nhau vậy. Hai người tiếp tục đi về phía trước, từng bước từng bước hoà mình vào bóng tối......

  "Đây rồi!"

  Nhậm Nguyệt đột nhiên hét lên làm Thẩm Mão Mão giật cả mình, cô nhìn xung quanh, tìm kiếm quán net tên Thịnh Thế.

  Bọn họ đang đứng giữa hai toà nhà 8 tầng, trước mặt là cửa trước của toà sau, phía sau là cửa sau của toà trước.

  Gần đó chỉ có một tiệm bán trái cây là còn sáng đèn, hoàn toàn nhìn không ra là quán net gì cả.

  Thẩm Mão Mão hỏi: "Really?"

  Giọng nói lạnh lùng của chị Maps vang lên: "Bạn đã đến nơi......"

  Nhậm Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Ủa? Bản đồ rõ ràng là chỉ chỗ này mà......hay là đi lộn rồi?"

  Thẩm Mão Mão: "Hỏi người ta xem."

  Hai người vào tiệm bán trái cây, Nhậm Nguyệt hỏi người phụ nữ đang thu dọn đồ đạc: "Xin hỏi gần đây có quán net Thịnh Thế không ạ?"

  Người phụ nữ trả lời bằng giọng địa phương của vùng miền nào đó, bọn họ nghe chả hiểu được chữ nào hết.

  Thẩm Mão Mão nói: "Chị hai, chúng tôi nghe không hiểu tiếng của chị, nếu chị hiểu tiếng phổ thông thì gật đầu một cái "

  Người phụ nữ gật đầu.

  Thẩm Mão Mão hỏi: "Gần đây có quán net nào không ạ? Nếu có thì chị gật đầu, không thì lắc đầu, không biết thì chị xua tay."

  Người phụ nữ xua tay.

  Hai người cảm ơn một tiếng rồi rời khỏi tiệm, mơ hồ đứng trước chậu hoa trước cửa tiệm.

  "Hay là......" Thẩm Mão Mão đề nghị, "ra phía sau xem thử?"

  Do đó Nhậm Nguyệt lại bật bản đồ, hai người vòng qua phía sau toà nhà.

  Chị Maps đột nhiên nói: "Bạn đang đi chệch hướng, đang giúp bạn vẽ lại đường đi, xin quay đầu ......xin quay đầu......xin quay đầu......"

  Không biết tại sao Thẩm Mão Mão đột nhiên thấy lạnh gáy. Cô rùng mình một cái, trong lòng thấy hơi sợ.

  Bằng trí tưởng tượng phong phú của mình, cô đã tưởng tượng ra nhiều cảnh tượng đầu mình bị "quay"......

          Nhậm Nguyệt vẫn đang nhìn vào bản đồ, chấm đỏ chỉ vị trí của hai người đang cách đích đến một khúc cua. Và chỗ đó lại chính là tiệm bán trái cây mà hai người hỏi đường lúc nãy.

  Bọn họ đi một vòng trở về chỗ cũ, tiệm trái cây lúc nãy vẫn còn mở cửa lúc họ rời khỏi, không ngờ giờ đã kéo cửa cuống xuống rồi!

  Chắc chắn có gì đó không đúng!

  Thẩm Mão Mão nắm lấy tay Nhậm Nguyệt: "Tớ cảm thấy không ổn, hay là cậu gọi điện cho cô ấy......"

  "Sao tớ lại không nghĩ ra ta!" Nhậm Nguyệt lập tức gọi điện, vài phút sau, cô buông điện thoại xuống, "Không bắt máy......"

  "Đậu xanh......" Thẩm Mão Mão chửi thầm một tiếng, lập tức gọi 110.

  "Tút......tút......tút......"

  Tim cô đập ngày càng nhanh, giống như là sắp ra khỏi lồng ngực vậy.

  "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau......"

  Định mệnh 110 mà vậy hả?! Tuy cô chưa từng gọi qua 110, nhưng tình huống này rõ ràng là không đúng?!

  Cô kéo Nhậm Nguyệt đi về phía đèn đường: "Mặc kệ bạn cậu trước đi, cậu báo cảnh sát thử coi, có gì là chúng ta lập tức quay về rồi nghĩ cách sau."

  Nhậm Nguyệt gọi điện, một lát sau, cô như sợ đến phát khóc nói với Thẩm Mão Mão: "Không ai nghe máy......"

  Thẩm Mão Mão tự mình an ủi: "Chắc chú cảnh sát đi toilet rồi, tụi mình vừa quay về vừa gọi điện, cậu gọi cho bạn cậu, tớ gọi 110."

  Gió đêm nay rất to, ngoại trừ tiếng gió ra, thì dường như chỉ còn lại tiếng bước chân, và tiếng máy bận phát ra từ điện thoại của họ.

  Bọn họ hoảng thật rồi, không hiểu tại sao lại xảy ra tình huống như vậy.

  Sau khi cúp máy hồi phục lại 3G, giọng chị Maps vang vảng: "Xin quay đầu......Xin quay đầu......Xin quay đầu......"

  "Mau tắt cái thứ này đi!"

         Nhậm Nguyệt luống cuống bấm điện thoại, giọng nói rợn người đó cuối cùng cũng dừng lại.

  Đi thêm vài bước nữa là có đèn đường rồi, loài người là sinh vật quang ứng động, cảm giác được ánh sáng chiếu vào làm Thẩm Mão Mão thấy an tâm rất nhiều.

  "Chuyện hôm nay chắc chắn có vấn đề......" Thẩm Mão Mão vừa gọi 110 vừa nói, "Từ lúc tụi mình đi vào khu phố này là tớ cứ luôn cảm thấy ớn lạnh sống lưng, bạn game của cậu chắc chắn có vấn đề, nếu cô ấy không có vấn đề thì là tụi mình gặp ma rồi."

  Nhậm Nguyệt sợ đến phát khóc: "Cậu đừng nói nữa......tớ sợ......"

  "Giờ mới biết sợ rồi hả?"

  "Sau này tớ không dám ra đường ban đêm nữa đâu......"

  Đi được một lát thì cổng khu phố cuối cùng cũng xuất hiện. Khi vào không để ý, khi ra thì mới thấy tên khu phố——

  Khu phố An Lạc.

  "Đậu xanh cái tên rác rưởi gì vậy." Thẩm Mão Mão quay đầu về phía cổng lẩm bẩm, dùng cách cuả mình để bớt sợ, "Nếu phải ở cái nơi chết tiệt này, chi bằng chết an lạc có phải tốt hơn không !"

  "Đừng nói nữa Mão Mão!" Nhậm Nguyệt kéo tay áo của cô, cả người run rẩy, "Cậu......Cậu nhìn phía trước......"

  Phía trước?

  Thẩm Mão Mão quay đầu qua nhìn, không xa về phía trước là một ngã tư, có một người đang ở chính giữa ngã tư.

  Người đó không nhìn ra được là nam hay nữ, khoác một áo choàng đen, đang ngồi xổm đốt thứ gì đó ở điểm giao thoa của bốn con đường lớn.

  "Hắn muốn chết hả?"

  Hôm nay thổi gió tây nam, hai người vừa hay đứng ở hướng đông bắc. Gió to cuốn theo tàn tro ập đến, Nhậm Nguyệt bấu chặt cánh tay của Thẩm Mão Mão, gian nan nuốt nước miếng: "Mão Mão......sao bây giờ......"

  Thẩm Mão Mão hạ giọng: "Mình đi vòng qua."

  Không muốn dính vào chả lẽ không né được?

  Cô an ủi Nhậm Nguyệt: "Không sao, hắn chắc đang gọi hồn."

  Bản địa Giang Thành có một tập tục là: Nếu nhà nào có trẻ nhỏ bị kinh sợ đến hồn không vào được thể, thì tìm một ngã tư rồi đốt nhang và vàng mã, lấy quần áo của đứa trẻ hơ qua hơ lại trên lửa, đồng thời gọi tên đứa trẻ, thì có thể khiến hồn phách nhập trở về xác được.

  Nhưng cô chưa từng gặp qua ai lại gọi hồn trên đường lớn cả! Tuy giờ ít xe, nhưng người này cũng gan thật.

  Hai người quay lưng đi về hướng ngược lại, tiếng gió dường như mang giọng nói của người đó thổi qua bên tai bọn họ——

  "Đông phương mễ lương, tây phương mễ lương, bắc phương mễ lương, nam phương mễ lương, tứ đại ngũ phương mễ lương, 23 tháng 3 Nhậm Nguyệt quay về a......"

  Nhậm Nguyệt......quay về a......

  Nhậm Nguyệt đột nhiên phát ra tiếng thét, Thẩm Mão Mão liền chặn miệng cô ấy lại: "Đừng trả lời!"

          Trong tình huống này, ai biết nếu trả lời thì sẽ có hậu quả gì.

  Nhậm Nguyệt ư ư gật đầu, nước mắt đầm đìa chảy xuống. Thẩm Mão Mão buông tay ra, nắm lấy tay cô ấy chạy trối chết về phía trước.

          Bọn họ nghe thấy đằng sau truyền lại tiếng bước chân vội vã, kèm theo đó là tiếng kêu gọi của người đó ngày càng gần....

  Thẩm Mão Mão vừa chạy vừa quay đầu, thì nhìn thấy người đó chỉ cách bọn họ có mấy bước mà thôi!

  "Nhậm Nguyệt......quay về a......" giọng nói khàn đục như giấy nhám chà vào mặt bàn vang lên bên tai bọn họ, Nhậm Nguyệt nhũn chân, té ngã xuống đất.

  Thẩm Mão Mão thấy ớn lạnh, tay chân luống cuống đỡ bạn mình dậy.

  Nhưng Nhậm Nguyệt đã bị doạ đến chân mềm nhũn, hoàn toàn không đứng dậy được. Cô suy sụp khóc lớn: "Thẩm Mão Mão cậu mau chạy! Mặc kệ tớ!"

  Mốc xì!

  Thẩm Mão Mão cô hành tẩu giang hồ bao lâu nay, chưa từng bỏ rơi chị em một mình bỏ chạy cả!

  Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông đã gần ngay trước mặt. Mặt của hắn hoàn toàn bị mũ trùm đầu che lại, chỉ để lộ ra cái cằm nhăn nhúm. Hắn đang cầm một sấp tiền giấy màu trắng hình tròn có 5 lỗ, vừa gọi tên Nhậm Nguyệt, vừa rải về phía Nhậm Nguyệt, lời thoại cũng thay đổi: "Nhậm Nguyệt......nhận tiền......"

         Cuồng phong thổi đến tiền giấy bay đầy trời, bám cả vào người hai cô gái.

  Thẩm Mão Mão đứng ra chắn lấy đống tiền giấy đang bay đến, kéo Nhậm Nguyệt lui về sau, hét lớn: "Biến ngay! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi!"

  Người đàn ông vẫn cứ từng bước tiến đến gần hai người họ, tiền giấy trong tay càng rải càng ít.

  Nhậm Nguyệt nặng gần 50kg, Thẩm Mão Mão hoàn toàn không đủ sức lực, rất khó kéo theo cô ấy bỏ chạy.

          Mây đen bao trùm lấy mặt trăng, đèn đường đột nhiên tắt ngúm, mọi thứ chìm vào bóng tối sâu hơn nữa.

  Thẩm Mão Mão cắn răng, cô đường đường là sinh viên chủ nghĩa khoa học, lẽ nào lại tin vào chuyện ma quỷ?

  Cô buông Nhậm Nguyệt ra, xông về phía người đàn ông.

  Hắn tựa như là không thấy được cô vậy, tiếp tục gọi tên Nhậm Nguyệt, giống như không có được câu trả lời của Nhậm Nguyệt là sẽ không buông tha. Tiền giấy trong tay hắn từng tờ từng tờ bay lên, giống như là đàn bướm đang bay lượn vậy.

  Hắn chắc chắc không phải đang gọi hồn!

          Gọi hồn là gọi tên đứa trẻ mất hồn, tiền giấy là dùng để hơ quần áo đứa trẻ, hoàn toàn không cần phải gọi tên người khác đồng thời rải tiền về phía người đó.

  Căn cứ theo kinh nghiệm của cô thì hành vi của hắn giống gọi hồn thế mạng hơn!

          Cùng là gọi hồn, cộng thêm hai chữ thế mạng thì lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.

  Gọi hồn thế mạng sẽ do quỷ sư đốt giấy ở khu đất trống kêu gọi linh hồn gần đó, nếu có ai trả lời thì linh hồn người đó sẽ rời khỏi xác. Sau đó quỷ sư sẽ đốt tiền giấy trong tay, đưa cho người đó, nếu người đó nhận tiền thì gọi là 'tiếp lửa', là đi chết dùm người ta.

  Cho nên sấp giấy đó lại là mấu chốt.

  Đã đến nước này rồi, còn nước còn tát, Thẩm Mão Mão liền giành lấy sấp tiền giấy trong tay người đàn ông, sau đó quay đầu chạy: "Định mệnh! Tiền ngươi trong tay ta nè!"

  Gió đột nhiên ngừng thổi, tất cả tiền giấy lơ lửng trên không, giống như là bị bấm nút tạm ngưng vậy. Tiếng khóc của Nhậm Nguyệt bỗng nhiên trở nên xa vời, nhỏ đến nỗi như không nghe thấy được.

          Tất cả sự việc đều không thể dùng khoa học giải thích được, nếu như không phải điều kiện không cho phép, Thẩm Mão Mão thậm chí còn muốn quay clip đăng lên mạng, để mọi người mở mang tầm mắt.

          Cô chạy ra vài bước, trở về gần chỗ ngã tư lúc ban đầu, quay người lại nhìn người đàn ông.

  Người đàn ông từ bỏ Nhậm Nguyệt bị doạ đến xỉu, đứng dậy đi về hướng cô, đồng thời nói: "Thẩm Mão Mão......quay về a......"

  Rõ ràng là cách nhau một khoảng xa , nhưng âm thanh đó vẫn rất rõ ràng truyền vào tai Thẩm Mão Mão. Cô có chút ngẩn ngơ, thậm chí còn định trả lời.

  Cũng may cô kịp thời thức tỉnh, quay đầu bỏ chạy.

  Cô chạy đến nỗi đầu cũng không quay lại, hai hàng cây bên đường xào xạc tựa như giơ móng vuốt ra, như đang hoan nghênh cô rời khỏi.

  Một bàn tay lạnh băng chạm vào cổ cô, tiếp theo đó là vai trái nặng trĩu, một cái đầu đội mũ trùm đặt lên vai cô, u oán nói: "Thẩm Mão Mão......nhận tiền......"

  Thẩm Mão Mão sợ đến hết cmn hồn.

  Cô hét lên một tiếng, điên cuồng chống trả, vừa đánh vừa khóc vừa chửi: "Định mệnh cút ra a a a a a ! !"

  Ngón tay khô khốc và lạnh băng chạm vào mặt cô, Thẩm Mão Mão không khỏi rùng mình, toàn thân nổi hết da gà. Sự ghê tởm về mặt sinh lý đã chiến thắng nỗi sợ hãi, cô dùng sức nắm lấy cánh tay không phải của loài người ấy, tay còn lại năm ngón mở ra, để mặc tiền rải đầy đất, ra sức kẹp lấy cái mặt ở dưới cái mũ kéo ra ngoài.

  Nghe nói ma quỷ rất sợ lời chửi rủa 'tràn trề sức sống' của con người, cũng đã đến lúc này rồi nhưng cô vẫn không quên chửi một cách tinh tế: "Tiền rải cho ngươi rồi đó! Mau nhặt lên để dành tảo mộ mẹ ngươi đi! Đừng tìm ta nữa!"

  Không biết có phải câu nói này có tác dụng hay không, Thẩm Mão Mão cảm thấy cái tay khô khốc kia buông ra, cái đầu nặng trĩu đó rời khỏi vai của cô.

  Nói không chừng là cúi xuống nhặt tiền thật rồi.

  Nhưng Thẩm Mão Mão không dám quay đầu lại nhìn, vắt giò lên cổ bỏ chạy.

  ......

  Rõ ràng là đã chạy đi rất xa, nhưng cô vẫn cảm thấy mình vẫn đang ở trong khu phố An Lạc. Trường đại học bình thường huyên náo nay lại không một bóng người, trên đường cũng chẳng có một bóng xe, nhà cửa xung quanh đều đóng cửa kín mít......

  Đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

  Nỗi sợ hãi mau chóng tiêu hao thể lực của cô, không lâu sau cô chạy không nổi nữa rồi.

  Cô to gan quay đầu lại nhìn, người đàn ông đó không có đuổi theo, đằng sau chỉ thấy con đường xa xăm, cả thế giới dường như chỉ còn lại một mình cô vậy.

  Cô độc là thứ làm cho người ta cảm thấy đáng sợ nhất, đặc biệt là trong tình huống như vậy, những gì không biết trước được luôn luôn đáng sợ hơn những thứ đã xảy ra. Nếu không phải bình thường cô to gan, chắc giờ đã sợ chết khiếp rồi.

  Cô đứng bên lề đường khom người thở dốc, lưng dán chặt vào cột đèn, tay quẹt lên mặt, nước mắt đã khô lại, làm cho vùng da xung quanh mắt căng cứng, rất khó chịu.

  Đột nhiên, một âm thanh vang lên, xé tan không khí yên tĩnh, cũng đã thành công làm cô giật nẩy mình.

  Thẩm Mão Mão giờ mới nhận thức được ——là điện thoại của cô đang reo.

  Cô lấy điện thoại ra, màn hình hiện tên của Nhậm Nguyệt.

  "Cậu không sao chứ?" vừa nghe máy là cô cấp thiết hỏi.

  Nhậm Nguyệt nói: "Tớ không sao......hắn đuổi theo cậu rồi, tớ hiện giờ đang ở trước cửa phòng ký túc xá, đợi cậu về."

  Thẩm Mão Mão thở phào: "Vậy thì tốt, tớ thoát khỏi hắn rồi, chuẩn bị về liền."

  Đầu dây bên kia Nhậm Nguyệt không trả lời.

  Thẩm Mão Mão cau mày: "Nhậm Nguyệt?"

  Nhậm Nguyệt hạ giọng: "Mão Mão......"

  Thẩm Mão Mão phản xạ vô điều kiện trả lời: "Hử?"

  Trong chớp mắt, cảnh vật trước mặt cô trở nên mơ hồ, kiến trúc xung quanh bắt đầu xoắn xéo biến dạng. Cô cảm nhận lại được cái cảm giác giá lạnh khi gió thổi xuyên qua cơ thể, cũng nghe thấy được tiếng động cơ và tiếng còi xe phát ra từ xe cộ trên đường.

  Lòng bàn tay phải đột nhiên có cảm giác nhói đau như lửa đốt, cô dùng hết ý thức cuối cùng đi nhìn——

  Hiện ra trước mặt cô, là một luồng ánh sáng chói loá.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: