Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 18

541 0 5 0

Sau khi đi dạo một vòng điện Diêm La, Kim Mao thành công lên bờ. Cũng may toàn thân anh đầy bùn lầy, hai người con gái cũng nhìn không ra là chuyện anh tè ra quần. Anh ngã phịch ra giàn giáo không đứng dậy nổi, vẫn là Thẩm Mão Mão giúp anh nhặt mấy cái tay vẫn còn lúc nhúc kia quăng vô hồ nước.

Tiểu Lâu nói: "Dưới hồ quả nhiên có gì đó.”

Kim Mao: "Cái này nói cũng bằng thừa QAQ.” Anh muốn thay quần, còn muốn đi tắm nữa, nhưng lại không dám.

Tiểu Lâu ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, nói với Kim Mao: "Vẫn còn chút thời gian, cậu có muốn đi tắm không? Chúng tôi đi cùng cậu.”

Hoặc là để hai người con gái nhìn mình tắm; hoặc là quay về ngủ với toàn thân bùn đất cộng thêm cái thứ nước ấy; hoặc là tự mình đi tắm.

“Tắm!" Kim Mao không thể chịu đựng tình trạng trên cơ thể cộng thêm hoảng sợ cực độ nên đã vứt bỏ liêm sỉ, haingười con gái cũng không ngại, thì anh ngại cái quái gì!

Thẩm Mão Mão: "Hả? Đi đâu đó?”

Tiểu Lâu chỉ xuống dưới, kêu cô ấy leo xuống giàn giáo trước.

Thẩm Mão Mão ngơ ngác, bị Tiểu Lâu kéo đi về phía trước.

Ba người cùng nhau đến phòng tắm, rồi toàn bộ vào phòng tắm nam.

Trong phòng tắm vẫn có điện, phòng tắm nam to hơn phòng tắm nữ rất nhiều——dù gì thì trong công trường nam sinh vẫn nhiều hơn, chính giữa là hai bàn tắm, trên đó là một lớp bụi dày.

Thẩm Mão Mão mặt ngơ ngác: "Làm gì thế? Tụi mình phải tắm chung một chỗ hả?”

Tiểu Lâu lớn tiếng nói: "Là cậu ta tắm! Chúng ta đi cùng thôi!"

Thẩm Mão Mão : "Không tiện đâu ha?”

“Không tiện cũng phải tiện.”

Kim Mao không dám một mình bước vào cửa kính tắm, cầu xin hai người vào cùng anh.

Tiểu Lâu với thái độ không quan tâm, kéo Thẩm Mão Mão cùng vào với cậu ta.

“Cho nước chảy ra một ít trước, có nước phèn.” Tiểu Lâu nhắc nhở.

Hai người kia quay lưng lại, Kim Mao mở vòi nước cho nước chảy ra, ngượng ngùng cởi đồ ra.

Tiếng nước rào rào lấp đi những tiếng động nhỏ, Kim Mao nhát dã man, vừa nói chuyện với bọn họ vừa tắm và giặt quần áo bẩn.

Tiểu Lâu trả lời bâng quơ cho có lệ.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Kim Mao rất nhanh là tắm xong. Anh trực tiếp mặc quần áo ướt đã được giặt rất nhiều lần vào, nói với hai người: "Em tắm xong rồi!"

Bọn họ tắt đèn, lần lượt ra khỏi phòng tắm nam. Dưới ánh trăng sáng ngời, Thẩm Mão Mão nhìn đồng hồ trên tường, đột nhiên thất kinh biến sắc: "8 giờ 57 rồi Lâu tỷ!"

Tiểu Lâu cũng biến sắc: "Không thể nào?!" Khi bọn họ vào đây, thời gian trên đồng hồ rõ ràng chỉ mới 7 giờ 10. Thời gian Kim Mao tắm rửa tuyệt đối không quá một tiếng.

Bây giờ quay về ký túc xá thì không kịp nữa rồi, Tiểu Lâu quyết đoán kịp thời, một tay kéo Thẩm Mão Mão, một tay kéo Kim Mao, kéo hai người bọn họ khom xuống đằng sau quầy tủ: "Vẫn còn ba phút, tôi không chắc chắn trốn ở đây có nghe được âm thanh đó không, nếu âm thanh xuất hiện, chịu không nổi có thể kêu tôi đánh ngất dùm.”

Đằng sau quầy tủ cũng là một lớp bụi, Kim Mao ngồi phịch xuống đất, cái quần mới giặt lại bẩn nữa rồi: "Hay là……chị đánh ngất em bây giờ luôn đi?”

“Cậu chắc chắn?” Tiểu Lâu nói, “Nếu như có thứ gì đó vào đây, bọn tôi sẽ không kéo cậu theo đâu.”

Kim Mao: "Vậy thôi thôi, em được, em được mà.”

Thẩm Mão Mão cũng hoảng không kém: "Khi hai người bỏ chạy nhớ kéo theo em nha ……đừng có kêu em, em nghe không thấy!"

Tiểu Lâu bịt miệng cô lại, viết chữ “ok” vào tay cô.

Ba người trốn đằng sau quầy tủ, không ai dám lên tiếng.

9 giờ vừa qua là những tiếng ồn đó lại xuất hiện.

Công trường giống như hồi phục lại vẻ náo nhiệt vốn có thường ngày, bắt đầu xuất hiện các âm thanh huyên náo. Bên trong phòng tắm nam truyền ra tiếng nước rào rào, kèm theo đó là tiếng nói chuyện của ai đó.

Kim Mao và Tiểu Lâu nín thở tập trung, dựng tai lên nghe bên trong nói chuyện, Thẩm Mão Mão nhìn bọn họ rõ ràng là nghe được gì đó, tự nhiên cảm thấy mình như con ngốc vậy ……

“Đã nói là hôm nay phát lương, vậy mà lại tiếp tục khất khất khất. Vừa muốn ngựa làm việc, lại không cho ngựa ăn cỏ, Thạch Tín cái thằng chó đó, tính ép tụi mình vào con đường cùng mà.”

“Cậu nhỏ tiếng chút, lỡ người ngoài nghe được thì sao?”

“Chuyện ổng làm còn sợ gì người ta nói? Ổng nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ xử ổng!"

“Cỡ cậu mà cũng đòi xử ổng?”

“Hơ hơ, tôi nắm được thóp của ổng rồi.”

“Ồ? Nắm được gì?”

Tiếp theo đó là hai người thì thầm nói chuyện, bọn họ ở bên ngoài nghe không rõ. Thì thầm được một hồi, hai người đột nhiên cười hahaha lên, giọng cười ngày càng vút cao, cuối cùng biến thanh một âm thanh cực kỳ chói tai, như là dùng kim đâm vào não bọn họ vậy.

Kim Mao đau khổ bịt tai lại ngã ra đất, Tiểu Lâu cũng bịt tai lại, cả người hơi run rẩy.

Thẩm Mão Mão đặt tay đè lên hai tai của cô ấy, hy vọng sự giúp đỡ nhỏ nhoi này có thể giúp cô ấy giảm bớt nỗi đau.

Hai người trong phòng tắm cười rất lâu, rồi không hẹn mà cùng nhau im bặt.

Tiếng huýt sáo quen thuộc lại xuất hiện, phát ra từ trong phòng tắm nam cách bọn họ một bức tường.

Kim Mao nghiến răng lăn lộn dưới đất, chân đá vào tủ phát ra một tiếng động lớn.

Tiểu Lâu lập tức giơ tay ra đánh xỉu Kim Mao, nhưng đã quá muộn, tiếng nước và tiếng huýt sáo trong phòng tắm đột nhiên ngưng lại, tiếp theo đó bên trong truyền ra tiếng bước chân.

Chủ nhân của bước chân lại bắt đầu huýt sáo, vừa huýt vừa thong dong đi xung quanh. Xẹt qua trái, xẹt qua phải, nhưng không chịu đi về phía bọn họ.

Thẩm Mão Mão tuy nghe không thấy, nhưng có thể thấy được biểu cảm đau khổ của Tiểu Lâu. Cô nhanh nhẹn nằm bò xuống đất nhìn qua khe tủ.

Cô nhìn thấy một đôi chân. Mũi chân của đôi chân đó cứ quay về phía cái tủ bọn họ đang trốn, qua trái một cái, qua phải một cái, mà không chịu tiến lên phía trước, như là chơi trò mèo bắt chuột vậy.

Đêt, bộ tuổi cua hả?!

Thẩm Mão Mão rủa thầm một câu, đang tính hỏi Tiểu Lâu xem làm gì bây giờ.

Nhưng chỉ nội khống chế không cho mình phát ra tiếng cũng đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của Tiểu Lâu, cô không còn đủ sức để viết từng chữ một lên tay Thẩm Mão Mão.

Lần này đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe mà ……

Tiểu Lâu cắn đến chảy máu miệng, đầu đau đến nổi chỉ muốn đập đầu chết đi cho rồi.

Thẩm Mão Mão nhìn biểu cảm đau khổ của cô ấy, chỉ hận mình không có kỹ năng đánh ngất người khác.

Cái người ở bên ngoài cứ loay hoay qua lại, không biết tại sao không có tấn công bọn họ.

Hoặc có lẽ……Âm thanh mà cô không nghe thấy được chính là cách tấn công của hắn?

Thẩm Mão Mão thử thò đầu ra khỏi tủ, vốn cứ tưởng sẽ thấy được bộ mặt thật của chủ nhân đôi chân đó, ai dè đôi chân đó liền biến mất tiêu.

Người thì đi rồi, nhưng biểu cảm của Tiểu Lâu vẫn rất đau khổ, chắc là âm thanh đó vẫn tồn tại.

Địch nhát thì ta mạnh, Thẩm Mão Mão trèo lên tủ, cố kiềm nén cơn sợ hãi nhìn xung quanh, nhưng không có phát hiện ra thứ gì kỳ lạ hết.

Cô do dự một lát, vẫn là quyết định liều một phen, há to miệng ra hát.

“Chị ong —— nâu nấu nầu nâu! Chị báy —— đi đấu về đâu!"

Giọng hát quỷ khóc thần sầu trực tiếp át đi tiếng huýt sáo.

Tiểu Lâu cũng kinh ngạc đơ cả người. Cô trèo dậy, bịt tai hét lớn: "Ngừng! Ngừng ngay!"

Thẩm Mão Mão liền im miệng.

Tiểu Lâu lau đi vết máu trên miệng, giơ ngón tay cái lên.

Cái người huýt sáo đó chắc bị giọng hát làm cho sang chấn tâm lý rồi, chả thấy động tịnh gì nữa, nhưng tiếng ồn ào nói chuyện bên trong vẫn còn. Giọng hát hình như đã dụ được thứ gì đó qua đây, mặt đất phòng tắm bắt đầu rung chuyển nhẹ.

Thẩm Mão Mão bước xuống, ba người trốn chung với nhau, cô nhỏ tiếng nói với Tiểu Lâu: "Hình như là con quái vật em gặp ở siêu thị, cái con mà bụng đầy mặt đó.”

Cô đã kể cho Tiểu Lâu nghe tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua rồi, Tiểu Lâu cũng biết con quái vật hình như không có ác ý, nhưng cũng không nhất thiết phải dùng tính mạng ra cược coi nó có thân thiện với con người hay không. Cô viết lên tay Thẩm Mão Mão: 【Đừng lên tiếng, trốn đi. 】

Thẩm Mão Mão gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tiểu Lâu cố gắng nghe thử mấy âm thanh đó đang nói về cái gì, nghe cả buổi mà chỉ nghe được mấy tiếng chửi bới vô nghĩa.

Tiếng bước chân nặng nề ngày càng xa dần, mặt đất không rung chuyển nữa, cô hình như nghe được đằng xa có tiếng la hét, rồi sau đó cả thế giới đều chìm vào im lặng.

……

Nửa đêm còn lại không có chuyện gì xảy ra hết, sáng hôm sau, Thẩm Mão Mão lay tỉnh Kim Mao, ba người tả tơi rồi khỏi phòng tắm, đến nhà ăn tập hợp với mọi người.

Bây giờ khoảng 7 giờ, nhà ăn không một bóng người. Mấy người kia thì không nói đi, tình huống bình thường thì Nghiêm Nam đáng lẽ phải làm xong cơm từ sớm rồi……xem ra chuyện đêm qua không chỉ có mình bọn họ là bị ảnh hưởng.

Thẩm Mão Mão hỏi: "Lâu tỷ, tụi mình có cần đi tìm người không ?”

Tiểu Lâu coi như không nghe thấy gì, chắp tay đi một vòng nhà bếp.

Thẩm Mão Mão : "……” hiểu được thái độ của cô ấy.

Kim Mao vẫn còn sợ chuyện tối qua, hỏi: "Bọn họ có phải đều đã xảy ra chuyện rồi không?”

Tiểu Lâu nói: "Không thể nào.” Bất luận là Vân Thắng Tiến Bắc Đẩu hay Lãnh Băng Băng, đều không có khả năng bị loại dễ như vậy đâu. Phó bản này thật ra không độ khó không cao, ngoại trừ quái vật hành hạ tinh thần con người ta ra thì hiện tại không có bất kỳ thủ đoạn tấn công gì khác nữa.

Mấy người chơi cũ chắc là trốn hết rồi, còn người chơi mới chắc xảy ra chuyện rồi.

Bọn họ cũng không có ngồi đợi không.

Kim Mao cái gì cũng không biết làm, nên ngồi chờ ở nhà ăn, Tiểu Lâu kêu Thẩm Mão Mão đi nấu cơm, còn mình thì bắt đầu làm đồ ăn.

Không ngờ tới Tiểu Lâu lại biết nấu ăn! Hơn nữa lại rất điêu luyện.

Thẩm Mão Mão nhìn cô ấy tung chảo xào, thuần thục cho gia vị vào, không lâu sau là xào xong một món thơm nức mũi.

Cô ấy tổng cộng xào ba món, mỗi món đều không ít. Đợi khi bọn họ dọn ra bàn ăn thì một dòng người đi vào.

Vân Thắng Tiến, Nghiêm Nam, Bắc Đẩu, Lãnh Băng Băng, còn có Bân Tử.

Năm người chơi cũ mặt mũi phờ phạc, trên bụng Bân Tử thậm chí còn có vết thương. Hai người mới còn lại không thấy tung tích, xem ra lành ít dữ nhiều rồi.

8 người ngồi vào bàn, im lặng ăn cơm.

Thẩm Mão Mão có một dự cảm.

——Nếu như lúc đầu cô lựa chọn đi theo Vân Thắng Tiến, chắc bây giờ đã ngủm củ tỏi rồi.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: