Hai sự lựa chọn này mới nghe thì thấy rất dễ lựa chọn, nếu như đã có thể trực tiếp rời khỏi, thì tại sao lại phải phí sức đi tìm Quản đốc chi?
Nhưng mọi người đều biết, NPC không phải hoàn toàn đáng tin cậy.
Trong lựa chọn đầy tính không xác định này, không nhất thiết phải là “Đi, hoặc là không đi”, cũng có khả năng là hai con đường không giống nhau, thậm chí là nhiệm vụ hoàn toàn trái ngược nhau.
Loại nhiệm vụ “đi hay không đi, phải hay không phải, được hay không được”, Tiểu Lâu cũng đã từng đích thân trải qua rất nhiều lần. Cô đã từng gặp phải tình huống vì lựa chọn không đi mà bị truy sát, cũng gặp phải cảnh lựa chọn làm nhiệm vụ ẩn mà suýt chút nữa đi gặp ông bà.
Tất nhiên, cũng có người lựa chọn không làm nhiệm vụ trực tiếp rời khỏi. Sẽ gặp được những hạng mục lựa chọn như thế nào, còn phải xem mặt, xem vận may, xem nhân phẩm.
Nếu như lựa chọn làm nhiệm vụ ẩn, hoặc là nhiệm vụ đúng đắn, thì có khả năng nhận được vật phẩm ngẫu nhiên. Ví dụ như vật phẩm cứu mạng cô và vật phẩm lập khế ước với Thẩm Mão Mão ……
Nhà chế tạo game hoàn toàn không quan tâm người chơi nghĩ gì, nhiệm vụ lựa chọn không phải để người chơi làm sao chọn, mà bắt người chơi phải đoán, nhà chế tạo muốn gì.
Rồi cho vấn đề quay về điểm ban đầu——không ai có thể làm rõ được nhà chế tạo đang nghĩ gì trong đầu nữa.
Nhưng dựa vào kinh nghiệm chơi game lâu năm của Tiểu Lâu, cô đại khái có thể đoán được chiêu trò của nhà chế tạo.
Giống loại phó bản như vậy, thông thường mà nói lựa chọn giúp đỡ chắc chắn không có vấn đề.
Cho nên cô chỉ do dự vài giây rồi gật đầu đồng ý: "Được, tôi giúp ông, mau thả bọn họ đi trước”
“Được.” người đàn ông đồng ý.
Kim Mao vừa muốn cự tuyệt, nói mình là nam tử hán đại trượng phu không thể bỏ chạy trước được, thì bị Tiểu Lâu đạp một phát vào ánh sáng sau lưng người đàn ông, hoàn toàn biến mất trước mặt bọn họ.
Người phụ nữ cho Thẩm Mão Mão lên tay rồi nhè nhẹ đặt xuống đất, ngón trỏ nhè nhẹ đẩy lưng cô một cái, ra hiệu cô mau vào đi.
Thẩm Mão Mão lo lắng quay đầu lại nhìn Tiểu Lâu, nhưng lại nhìn thấy Tiểu Lâu hất cằm với mình.
“Kêu em mau cút phải không?” cô nắm lấy ngón tay của người phụ nữ không buông, nghiêm túc hỏi, “Lâu tỷ, em có thể biết tên chị được không?”
Ở chung với nhau mấy ngày, ngay đến tên thật của Tiểu Lâu cô cũng không biết. Còn nói gì là người phụ nữ nguyện ý trao tính mạng cho Tiểu Lâu? !
Tiểu Lâu nhếch nhẹ khoé môi, nói ra ba chữ.
Thẩm Mão Mão: "……” đê ma ma, nghe không thấy.
Bàn tay to lớn của người phụ nữ lại nhè nhẹ chỉ vào cái đầu nhỏ của cô, dường như có chút sốt ruột tại sao cô vẫn chưa đi, rồi túm lấy áo cô quẳng cô vào vòng sáng.
Thẩm Mão Mão chỉ kịp hét lên một câu “Em tên Thẩm Mão Mão! Học đại học ở Giang Thành! Chị nhất định phải đến tìm em đó! ! !", rồi nối gót Kim Mao, trực tiếp bị đẩy vào vòng sáng.
Một cảm giác như bị quăng vào máy giặt xuất hiện, trước mặt Thẩm Mão Mão trời đất xoay chuyển, xoay đến nỗi cô suýt chút nôn ra ngoài.
Đợi khi cô mở mắt lần nữa, đập vào mắt là con đường quen thuộc của làng đại học. Gió lạnh đêm khuya thổi qua mái tóc ngắn của cô, tiếng rao của mấy hàng ăn vặt bên đường nhộn nhịp không ngừng, đủ loại hương thơm của thức ăn hoà quyện vào nhau.
Cô giờ mới ý thức được ——Đây là thế giới hiện thực. Cô đã sống sót thoát ra khỏi trò chơi đó ……
Hơn nữa thính lực của cô hồi phục rồi.
Thẩm Mão Mão nhũn chân, ngã quỵ xuống đất.
Người đi đường bên cạnh cũng giật cả mình nhưng không ai dám đến đỡ cô dậy, sợ gặp phải ăn vạ. Hình thành một khoảng trống nhỏ xung quanh cô, người đi bộ ngang qua đều nhìn cô một cái.
Cô ngồi dưới đất cả buổi không có đứng dậy, gần như là mừng rơi nước mắt.
Biến mất 5 ngày, không biết tình hình trong trường thế nào rồi. Nhậm Nguyệt có báo cảnh sát không? Cô mất tích lâu như vậy, cảnh sát có thông báo cho người nhà cô biết không?
Nghĩ đến đây, cô mau chóng trèo dậy, ngồi vào cái ghế bên đường, lấy điện thoại gọi cho Nhậm Nguyệt.
Qua một hồi rất lâu, điện thoại mới kết nối được. Ở đầu dây bên kia Nhậm Nguyệt vừa bắt máy là hỏi: "Mão Mão! Cậu không sao chứ? !"
Cảnh tượng xảy ra trước khi vào game lại hiện ra trong đầu cô. Thẩm Mão Mão thấy hơi sợ người ta gọi tên của cô, nên cả buổi vẫn không trả lời.
Nhậm Nguyệt sốt ruột: "Mão Mão? Cậu sao rồi? Tớ đang chờ cậu trước cổng, cậu mà còn không mau trở về là giới nghiêm đó! Tên điên đó có làm gì cậu không?”
“Hử?”
Nhậm Nguyệt: "Cậu bị doạ tới khờ rồi hả? Tớ gọi được cho sư phụ tớ rồi, cô ấy nói là đã trốn ra khỏi tiệm net từ cửa sau rồi, bây giờ đã an toàn về đến khách sạn.”
Thẩm Mão Mão: "Hử hử hử? ?”
Nhậm Nguyệt: "Cậu rốt cuộc sao vậy? Giờ cậu đang ở đâu? Tên điên đó còn bám theo cậu không ? Có cần đến đón cậu không?”
Thẩm Mão Mão dường như hiểu ra rồi: "Tớ không sao, cậu về trước đi, tớ thấy bên đường có bán xiên que, định mua về, cậu ăn không?”
Nhậm Nguyệt thở phào: "Cậu cũng gan thật, cho tớ hai xiên mì căn với một xiên bánh mì! Loại mà có trứng gà đó!"
“Được, tớ cúp trước đây, đưa tiền.” Sau khi cúp máy, cô quay lại giao diện chính của điện thoại, ngẩn người nhìn thời gian trên đó.
Trên điện thoại hiển thị thời gian 10h42 ngày 4 tháng 3, còn 1 tiếng 18 phút nữa là tới tiết thanh minh, vừa hay đúng vào đêm đó cô đi cùng Nhậm Nguyệt ra ngoài.
Thì ra sau khi cô bị kéo vào thế giới game thì thời gian ngoài hiện thực đã ngừng lại.
Đứng bên cạnh tiêm xiên que, Thẩm Mão Mão chìm vào suy nghĩ.
Trước tiên là cô ra cửa với Nhậm Nguyệt, tìm cỡ nào cũng tìm không ra tiệm net đó, khi chuẩn bị về nhà thì gặp tên điên đang gọi hồn thế mạng trên đường. Cô vì cứu Nhậm Nguyệt mà giựt lấy sấp vàng mã của người ta, rồi bị đuổi chạy trối chết. Đợi đến lúc cô khó khăn lắm mới thoát khỏi tên điên kia, vốn cứ tưởng là trốn thoát thành công, nhưng lại nhận được cuộc điện thoại không biết có phải của Nhậm Nguyệt không nữa, bị gọi tên, sau đó cô trả lời, nhận ‘lửa’, rồi trở thành người thế mạng cho tên kia. Sau khi bị kéo vào trò chơi, toàn là dùng khuôn mặt của Nhậm Nguyệt ……
Xem ra chắc là cô đã thay thế Nhậm Nguyệt vào game rồi.
Tên đó vốn muốn kéo Nhậm Nguyệt vào game thay hắn, chắc là đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, ai ngờ nửa đường bị cô phá đám, cho nên mới kéo cô vào ……
“Xiên que của cô xong rồi ạ! Tổng cộng 10 tệ, quẹt mã hay là tiền mặt?”
“A……cảm ơn.” Thẩm Mão Mão hoàn hồn lại, nhận xiên que từ tay chủ tiệm, lấy điện thoại ra quẹt mã, “Tiền chuyển rồi ạ.”
Chủ tiệm cười: "Lần sau nhớ ghé nữa nha.”
Hoà nhã thân thiện đến thế, không cần phải lo lắng đến an nguy tính mạng, còn có thức ăn ngon nữa!
Thẩm Mão Mão cắn một miếng mì căn, cảm động đến rơi nước mắt.
Chủ tiệm: "?” Bộ ngon đến vậy hả? Sao ông không biết? ?
……
Con đường ăn vặt cách ký túc xá không xa, Thẩm Mão Mão đi không tới ba phút là nhìn thấy cổng ký túc xá.
Trước cổng có bóng hình xinh đẹp đang đập muỗi dưới bóng đèn. Vừa nhìn thấy Thẩm Mão Mão, cô liền chạy qua đón: "Mau mau mau, còn mấy phút nữa là đóng cửa rồi!"
Thẩm Mão Mão đưa xiên que cho cô ấy: "Mì căn với bánh mì của cậu!"
Nhậm Nguyệt bỗng chốc liền quên mất bạn thân, nhận lấy thức ăn: "Đi đi đi, về phòng cho bọn họ thèm chơi!"
Trong lúc leo cầu thang, Nhậm Nguyệt hỏi: "Cậu sao thoát khỏi được tên biến thái đó vậy? Thấy ghê quá, sau này tớ không dám ra đường ban đêm nữa đâu ……”
Không đợi cô trả lời, Nhậm Nguyệt đã tự mình nói tiếp. Trong ấn tượng của cô ấy, dường như mọi tình huống tâm linh đã có được câu giải thích hợp lý. Trên bản đồ không tìm thấy tiệm net là do sư phụ nói sai tên, người đàn ông gọi tên thế mạng biến thành tên điên đầu óc không bình thường ……
Thẩm Mão Mão nhìn thấy mắt cô ấy cong lên vì đồ ăn ngon, thở dài trong lòng.
Nhậm Nguyệt à Nhậm Nguyệt, cậu may mắn thật.
Chuyện đáng sợ như vậy, nhát gan như cậu vẫn là không biết sẽ tốt hơn.
Cô cũng cong nhẹ môi lên, cười mắng: "Đã kêu cậu đừng có ra ngoài rồi, ban đêm ngoài đường người gì cũng có, lần sau mà cậu còn chơi ngâu như vậy nữa, có mời tớ ăn cơm tớ cũng không đi chung đâu!"
Nhậm Nguyệt: "Tớ nói mời cậu ăn cơm hồi nào hả? Tỉnh lại đi cưng, đang mơ à?”
Thẩm Mão Mão: "Tớ chịu đả kích lớn vậy mà cậu cũng không mời tớ ăn cơm? Cậu có còn là người không?”
……
Ngày hôm sau là ngày Nhậm Nguyệt và sư phụ rich girl gặp nhau, cũng là tiết thanh minh.
Thẩm Mão Mão cảm thấy sư phụ rich girl này có vấn đề, cho nên kiên quyết yêu cầu phải theo cô ấy đi ăn ké, đồng thời biểu thị mình không thấy ngại ngùng trong cuộc hẹn ‘tay ba’ này đâu.
Nhậm Nguyệt nói không lại cô, chỉ còn cách dắt cô cùng đến chỗ hẹn.
Rich girl đã đặt chỗ ở một quán cà phê cực chanh sả. Thẩm Mão Mão và Nhậm Nguyệt tựa như hai đứa ở nhà quơ mới lên, nhìn tiếng anh trong menu cũng chả biết nên gọi gì.
Cũng may có anh phục vụ chu đáo, giới thiệu cho bọn họ món cà phê thương hiệu của quán mình, 61 tệ 1 ly.
Nhậm Nguyệt thấy hơi đau ruột, đợi phục vụ đi khỏi thì nói nhỏ với Thẩm Mão Mão: "Trời ơi, quán này mắc quá, đi đứt tiền tiêu vặt hai ngày của tớ rồi.”
Thẩm Mão Mão cũng rất hối hận: "Nhiêu đây đủ tiền tớ ăn một nồi lẩu nhỏ rồi.”
Hai con đỗ nghèo khỉ nhìn cà phê mà gớt hết nước mắt, mỗi một ngụm uống vào, đều là mùi vị của kim tiền.
Cách thời gian hẹn còn khoảng 10 phút, một người phụ nữ trưởng thành mặc áo khoác xanh đậm đẩy cửa đi vào.
Thẩm Mão Mão vừa hay ngồi đối diện cửa kính, không cần đặc biệt chú ý cũng thấy được hai chữ C đan xen vào nhau trên thắt lưng áo khoác.
“Đó có phải là sư phụ cậu không?” Thẩm Mão Mão gõ nhẹ vào bàn, kêu Nhậm Nguyệt quay đầu lại nhìn.
Nhậm Nguyệt quay người qua, lập tức vui mừng nói: "Sư phụ, bên này!"
Người phụ nữ cong nhẹ đôi môi đỏ chót lên, ngồi xuống bên cạnh Nhậm Nguyệt, hỏi: "Vị này là……”
Nhậm Nguyệt nói: "Mão Mão là bạn thân của em! Em có nói chị nghe qua đó!"
“Ồ~” người phụ nữ nhướng mày, “Thì ra là cô ấy.”
Nhậm Nguyệt: "Mão Mão, đây là sư phụ của tớ!"
Thẩm Mão Mão ngượng ngùng cười, rich girl cũng nở nụ cười lễ phép với cô.
……
Thẩm Mão Mão đã bắt đầu thấy hối hận vì đi theo rồi.
Hai người đối diện thân mật nói về chuyện xảy ra đêm qua, rồi nói chuyện về game. Cô giống như tên ngáo ngồi đối diện cầm muỗng quậy cà phê.
Cô sai rồi, cô không chỉ ngượng, mà còn ngượng muốn chết.
Nhậm Nguyệt và sư phụ nói hoài không hết chuyện, Thẩm Mão Mão chỉnh nhạc chuông điện thoại, giả bộ nhận cuộc gọi đến, nói: "Hả? Tớ và Nhậm Nguyệt đang ở bên ngoài……Ân ân……Vậy được, tớ sẽ về trước.” Nói xong thì đứng dậy.
Nhậm Nguyệt giờ mới chú ý đến cô: "Hả? Mão Mão cậu phải đi hả?”
Thẩm Mão Mão nói: "Bên câu lạc bộ đột nhiên có chuyện, tớ phải đi trước đây, cậu giúp tớ trả tiền trước nha, khi về tớ trả lại cậu, hai người từ từ trò chuyện.”
“Được thôi, đi đường cẩn thận nha.”
Thẩm Mão Mão cười: "Chúc hai người chơi vui vẻ.”
Nói xong, cô nhanh chân bước ra khỏi quán cà phê, còn có thể thông qua cửa kính quán cà phê thấy được biểu cảm trò chuyện vui vẻ của hai người họ.
Đúng là không nên đến mà.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)