Cô tất nhiên là muốn biết!
Lâu Kinh Mặc làm sao rời khỏi trò chơi? Những người còn sống có an toàn rời khỏi không? Người phụ nữ kia…… cuối cùng ra sao?
“Cốt truyện đó thật ra rất đơn giản, mọi chuyện đều bắt nguồn từ Quản đốc.” Lâu Kinh Mặc nói.
Quản đốc sau khi giết chết công nhân thì chôn dưới hồ nước, rồi lại bóp chết người vợ công nhân nguỵ trang thành tự sát. Sau đó các công nhân khác người này tiếp nối người kia mất tích, đến cuối cùng như những gì người chơi đã thấy, toàn bộ công nhân biến mất, chỉ còn lại một mình quản đốc do thiết lập của trò chơi mà không có cách nào rời khỏi được.
Quản đốc tìm đến những người chơi với thân phận là công nhân, chỉ huy bọn họ niêm phong hồ nước lại, một là hy vọng hai con quái vật kia có thể chuyển nỗi oán hận lên người chơi, hai là có thể vĩnh viễn trấn áp chúng dưới đáy hồ nước.
“Vân Thắng Tiến bọn họ cũng an toàn rời khỏi.” Lâu Kinh Mặc nói rất qua loa, “Tôi sau khi làm xong nhiệm vụ ẩn, hai con quái kia cũng đạt được ý nguyện, trực tiếp biến mất rồi.”
Công nhân và người vợ bị giết hại, tâm sinh oán khí, trở thành quỷ dữ, nhưng bọn họ cũng hại chết công nhân khác và người chơi, đáng thương và cũng đáng hận.
Có một điểm Thẩm Mão Mão vẫn không hiểu nổi, cô hỏi Lâu Kinh Mặc: "Nữ quỷ tại sao lại cứ luôn nương tay với em?”
Lâu Kinh Mặc lấy điện thoại ra, đẩy đến trước mặt cô ấy: "Em xem đi.”
Điện thoại ngừng ngay giao diện tìm kiếm, từ khoá là “Thuỷ Thiên Thương Đồng”. Trong các đường link bên dưới có một tiêu đề cực bắt mắt——Thuỷ Thiên Thương Đồng liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhiều lần cầu phúc không thành không ngờ lại tìm pháp sư về làm phép!
Thẩm Mão Mão trợn to hai mắt lên, nhấn vào đường link xem, nội dung bên trong quả nhiên y hệt như những gì tờ báo trong game đã viết! ! Chỉ có điều là thời gian vào khoảng nửa năm trước, địa điểm là một thành phố cách xa Giang Thành.
Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng của cô, điểm giao thoa giữa trò chơi và hiện thực làm cô cảm thấy kinh hãi.
Lâu Kinh Mặc trêu: "Sao lúc hát trong game không thấy em nhát gan đến thế.”
Thẩm Mão Mão: "QAQ Hức.”
“Vậy mà còn khoe mình là sinh viên, chẳng lẽ em không biết trên đời này không có ma hả?”
Thẩm Mão Mão: "……” Chẳng qua chỉ là lúc mới chơi có nhắc đến thôi mà? Người ta khoe hồi nào!
Lâu Kinh Mặc nói: "Ngoại trừ những chuyện có liên quan đến ma quỷ ra, thì những cái còn lại đều là điểm tương đồng giữa trò chơi và hiện thực.”
Vậy chẳng phải là Quản đốc sau khi sát hại hai vợ chồng rồi vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật tiếp tục kiếm bộn tiền sao? ! Hơn nữa đã trôi qua nửa năm rồi, nói không chừng tiểu khu cũng đã xây dựng xong, thi thể của công nhân vĩnh viễn bị chôn dưới đáy hồ nước, lặng lẽ mục rữa trong bóng tối ……
Thẩm Mão Mão “ui trời” một tiếng: "Tụi mình mau báo cảnh sát!"
Lâu Kinh Mặc cất điện thoại: "Tôi đã xử lý xong chuyện này rồi.”
“Nhiệm vụ ẩn là giúp bọn họ xé hết bùa trong phòng Quản đốc, sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ là bọn họ nói địa điểm giấu chứng cứ tham ô của Quản đốc cho tôi biết. Sau khi rời khỏi trò chơi, tôi đã đi tìm chứng cứ rồi gửi cho cảnh sát địa phương, còn nói ra địa điểm giấu xác.”
“Vụ án đã được đưa ra ánh sáng, Quản đốc Thạch Tín đã bị vào tù vì tội cố ý giết người và tham ô của công, xác của công nhân và vợ đã được chôn chung với nhau rồi.”
“Người phụ nữ đối xử đặc biệt với em, bởi vì bà ta có một đứa con gái bị mất thính giác do tai nạn, tên Hiểu Hiểu.”
Thẩm Mão Mão ngẩn người.
Thảo nào lúc ở trong siêu thị bà ta đã định bắt cô nhưng lại nương tay sau khi nghe cô nói mình nghe không thấy, và cũng chả trách giọng hát của cô có thể trấn áp được tiếng huýt sáo của người đàn ông. Thì ra hoàn toàn không phải do giọng hát khó nghe của cô trấn áp được người đàn ông, mà là đôi vợ chồng khổ mệnh này đã coi cô là vật thay thế con gái họ ……
Cô lại nhớ đến ánh mắt của người phụ nữ nhìn cô như đang nhìn con gái mình, mắt cảm thấy hơi cay.
“Vậy……con gái ngoài hiện thực của bọn họ sao rồi?”
“Cô ấy năm nay 19 tuổi, được gửi nuôi ở nhà chú ruột, hiện đang làm công nhân cho một xưởng may.” Tiểu Lâu nói, “Vụ án Thạch Tín kết thúc cô ấy nhận được một khoản tiền bồi thường, cảnh sát địa phương cũng quan tâm nhiều đến cô ấy, yên tâm đi.”
……
Lẩu uyên ương đang sôi sùng sục lên, phục vụ đem từng món một lên, Lâu Kinh Mặc rút ra một đôi đũa, gắp một miếng thịt dê mỏng như tờ giấy lên, bắt đầu ăn lẩu.
Thẩm Mão Mão sờ sờ cái bụng không thể chứa thêm được thức ăn nữa của mình, hối hận cực kỳ.
Cô nhìn Lâu Kinh Mặc từng chút từng chút một ăn hết thức ăn, cuối cùng còn chậm rãi dùng khăn ướt lau tay, sau đó nói với cô: "Mấy ngày nay tôi sẽ ở gần trường học của em, nếu như em sắp vào trò chơi tiếp theo, vậy chắc sẽ có được dự cảm trước nửa ngày, đến lúc đó tìm tôi là được.”
Thẩm Mão Mão gật đầu lia lịa: "Vậy tụi mình làm sao mới có thể vào chung với nhau được?”
Lâu Kinh Mặc: "Cột chung với nhau.”
Thẩm Mão Mão: "? ?” Có cần thẳng thắn vậy không?
“Nhưng mà xác suất thành công của cách này chỉ có 50%, chỉ có vật phẩm ràng buộc mới có thể thành công trăm phần trăm.”
“Làm sao mới có được vật phẩm?” Cô đã từng chứng kiến qua rất nhiều vật phẩm——bao gồm những thứ như khế ước xịn xò có thể bảo vệ mạng sống của cô, tiểu hồng cầu bạo phát, chắc có lẽ còn có vật phẩm để Lâu Kinh Mặc thay đổi dung mạo và cái thứ kéo cô vào game.
Lâu Kinh Mặc nhướng mày: "Tôi chưa nói cho em biết hả? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn thì có xác suất nhận được vật phẩm ngẫu nhiên. Trong đó có vật phẩm có thể ràng buộc tổ đội, hơn nữa xác xuất có được cực cao.”
Nói như vậy là Thẩm Mão Mão hiểu ra rồi. Chắc là đợi đến lúc cô gặp phải nhiệm vụ ẩn, trăm phần trăm đều là vật phẩm ràng buộc.
“Khế ước của chúng ta cũng được tính là vật phẩm ràng buộc, chỉ cần chúng ta có một người vào game, là người kia sẽ bị kéo theo.”
Thẩm Mão Mão ngây thơ vẫn chưa biết số lần Lâu Kinh Mặc vào game nhiều đến cỡ nào, nghĩ bụng: sau này mỗi trận đều có thể ôm đùi rồi, tốt thật.
Lâu Kinh Mặc lại nói: "Vật phẩm ẩn trong trò chơi có 12 tấm Thẻ Bài, xác suất có được cực thấp. Nhà chế tác game đã ăn cắp tên 12 môn đồ của Chúa để đặt tên cho Thẻ Bài của họ. Nghe nói thu thập đủ 12 tấm Thẻ Bài là có thể kết thúc trò chơi và gặp được người chế tác, còn có thể thực hiện một nguyện vọng —— là bất kỳ nguyện vọng gì. Mỗi một tấm Thẻ Bài đều có tác dụng rất lớn mạnh, có thể mang theo đến hiện thực, chỉ có điều là trong hiện thực không có tác dụng gì thôi.”
Thẩm Mão Mão: "Vậy mang đến hiện thực để làm gì?”
“Tiện cho người chơi tranh đoạt.”
“Vãi!" Thẩm Mão Mão kinh ngạc, “Nhà chế tác rắp tâm muốn làm gì?”
“Tất nhiên không phải là điều tốt.” Lâu Kinh Mặc cười lạnh.
Dục vọng của con người là vô bờ bến. Thẩm Mão Mão gần như có thể thấy được, nếu như có ai đó có được Thẻ Bài, đồng thời bị người chơi khác biết được, sẽ tạo nên một trận bạo loạn như thế nào trong thế giới thực.
Cô không có hỏi Lâu Kinh Mặc có Thẻ Bài hay không, đây không phải là vấn đề cô nên hỏi. Lượng thông tin hôm nay tiếp nhận được hơi nhiều, cô cần phải tự mình chỉnh lý lại.
Lâu Kinh Mặc cùng cô trao đổi thông tin liên lạc, còn nhắc nhở cô đừng nên nói chuyện trò chơi cho người khác biết, còn kêu cô cẩn thận Nhậm Nguyệt.
“Tôi không xác định được chuyện xảy ra với em là chuyện gì, nhưng mà em tốt nhất không nên quá tin vào người bạn đó. Vật phẩm có thể tìm người ngoài thay thế vào trò chơi thì tôi chưa có gặp qua, nhưng em lại vào trò chơi bằng khuôn mặt của cô ta thì điều này rất khả nghi, tôi cảm thấy cô ta có vấn đề.” Cô thành thật nói.
Thẩm Mão Mão mơ màng trở về phòng ngủ.
Vừa thấy cô vào, Nhậm Nguyệt thò đầu ra từ tầng trên: "Đi chơi với nữ thần có vui không?”
“A……không chỉ có tớ, còn có mấy người tham dự buổi ký tặng khác nữa, nữ thần mới tụi tớ ăn một bữa.”
Nhậm Nguyệt là bạn tốt nhất khi cô lên đại học, hai người gần như là mỗi ngày đều dính lấy với nhau. Trước khi chưa có chứng cứ xác đáng, Thẩm Mão Mão không muốn nghi ngờ cô ấy. cho dù Lâu Kinh Mặc là cái đùi cô phải ôm, nhưng cô vẫn thấy dè dặt.
Nhậm Nguyệt kỳ lạ nói: "Tại sao được nữ thần mời đi ăn mà mặt mày ỉu xìu vậy?”
“Uầy.” Thẩm Mão Mão giả vờ thất vọng, “Vốn cứ tưởng sẽ có bữa ăn lãng mạn với nữ thần, ai dè là cùng cả đám người ăn đồ nướng lộ thiên, khác nhau hoàn toàn có biết không? !"
Nhậm Nguyệt cười ra tiếng: "Hahaha xu cà na quá cậu.”
Thẩm Mão Mão mặt không biểu cảm : "Chơi game của cậu đi.”
Nhậm Nguyệt nghiêng đầu, quay người qua chìm đắm vào game.
Thẩm Mão Mão biểu cảm phức tạp nhìn cô ấy một cái rồi di chuyển ánh mắt ra chỗ khác.
……
Nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Hôm qua Tiểu Lâu nói với cô trước khi vào game thì sẽ có dự cảm, hôm nay đang lên lớp thì cô bỗng thấy tim đập mạnh.
Sau đó trong đầu cô bỗng dưng hiện ra một thời gian——21: 13.
Cô lập tức hiểu ra, đây là thời gian mình sắp vào game.
Sau khi tan học tiết cuối cùng, cô nói với Nhậm Nguyệt là đêm nay mình sẽ trải qua thế giới hai người với nữ thần, bị Nhậm Nguyệt chất vấn một hồi về giới tính thì cũng thành công thoát thân, đến khách sạn tìm Lâu Kinh Mặc.
Lâu Kinh Mặc đã chờ đợi từ sớm, sau khi mở cửa liền hỏi: "Mấy giờ?”
Thẩm Mão Mão thành thật trả lời.
Lâu Kinh Mặc nhìn điện thoại: "Còn hai tiếng nữa, đi ăn chút gì không?”
Thẩm Mão Mão gật đầu đồng ý.
Hai người đến gần đó ăn cơm, Thẩm Mão Mão chủ động móc hầu bao ra mời, Lâu Kinh Mặc cũng không có tranh giành.
Ăn xong cơm cũng gần 9 giờ rồi, bọn họ trở về khách sạn, cùng nhau ngồi trên giường.
Thẩm Mão Mão hơi căng thẳng: "Em có cần phải chuẩn bị gì không?”
Vừa nhìn là biết Lâu Kinh Mặc là người có kinh nghiệm phong phú, cô ấy không hề lo lắng chút nào, đang chơi game trên điện thoại, bộ dạng như đã nắm chắc phần thắng: "Có gì mà phải chuẩn bị? Chuẩn bị làm sao đi chết à?”
Thẩm Mão Mão: "……Chị, không biết an ủi thì đừng có an ủi.”
Lâu Kinh Mặc: "Sao không gọi tôi là nữ thần nữa?”
Thẩm Mão Mão đỏ mặt lên, ấp úng nói: "Có ai như chị không! Làm gì có ai yêu cầu người khác gọi mình như vậy? !"
Lâu Kinh Mặc vén tóc lên, đá lông nheo một cái: "Tôi không xinh à?”
Thẩm Mão Mão cảm thấy như bị mũi tên bắn vào tim, không thể hô hấp.
Chút thả thính của phụ nữ trưởng thành làm người ta thấy cực kỳ rạo rực, Thẩm Mão Mão bịt mũi lại, cảm thấy như có dịch thể màu đỏ đang muốn phun trào ra.
Nữ thần của cô xinh quá aaaaa……
Nữ thần xinh đẹp quyến rũ dịu dàng của cô tại sao lại là Tiểu Lâu phúc hắc độc miệng vậy trời huhuhu QAQ.
Lâu Kinh Mặc hoàn toàn không biết Thẩm Mão Mão đang nghĩ gì, cô thả thính xong thì đi chơi game tiếp, điện thoại phát ra tiếng bùm chéo loạn xạ.
Thẩm Mão Mão: "……” ảo tưởng tan vỡ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)