Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4: Tiếng huýt sáo

676 0 8 0

  Tiểu Lâu: "......"

  Thẩm Mão Mão vứt rác ra ngoài, hưng phấn xông tới kéo tay cô ấy : "Lâu tỷ sao chị vẫn chưa đi?!"

  Tiểu Lâu nghiêng người né cái bàn tay dê xồm ấy ra, lạnh nhạt nói: "Đến xem cô có muốn bán mạng không ."

  Thẩm Mão Mão vẫn rất do dự: "Cái này hả......Em phải suy nghĩ lại đã."

  Tiểu Lâu nói thẳng: "Hy vọng cô có thể sống sót đến lúc tìm tôi giao dịch."

  Thẩm Mão Mão: "......Mong là được vậy."

  Trong lúc hai người đang nói chuyện, Kim Mao lau nước mắt đi ra, hắn nhìn thấy hai người bên ngoài, lẩm bẩm nói một câu: "Cám ơn......"

  Tiểu Lâu nói: "Cũng được hơn thằng mắt kính kia."

  Ý của cô là, Mắt Kính tỉnh dậy cũng không thèm hỏi là ai đã kéo mình vô đây, lòng cảm kích cũng chả có.

  "Nghe thấy chưa? Lâu tỷ khen cậu đó." Thẩm Mão Mão cười. Cô cũng không để tâm đến sự cảm kích của người khác, nhưng có được câu cảm ơn của thằng ranh con Kim Mao cũng là điều hiếm thấy.

  Tiểu Lâu: "??" Ai thèm khen nó?

  Thẩm Mão Mão tắt đèn nhà ăn, sau đó đóng cửa lại, ba người sát cánh vai nhau đi về.

  Kim Mao vẫn còn sợ cái thứ ngoài hàng rào, nhất mực không chịu đi ở phía ngoài, Tiểu Lâu lại không muốn đi cạnh Kim Mao, cho nên Thẩm Mão Mão chỉ còn cách đi ở giữa.

  Đêm nay cự kỳ yên tĩnh, các loại côn trùng vẫn còn hoạt động lúc nãy dường như không hẹn mà cùng nhau im tiếng, Thẩm Mão Mão nhớ đến đêm trước khi vào đây, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng.

  Cả công trường chỉ còn lại tiếng bước chân xào xạc của ba người, Thẩm Mão Mão nhịn không nổi nắm chặt lấy tay của Tiểu Lâu.

  Tiểu Lâu vùng vẫy một hồi, vẫn không thoát ra được, do đó trợn mắt mặc kệ cô ấy.

  "Tại sao em lại xui xẻo như vậy hả......" đi được một đoạn đường, Kim Mao đột nhiên mở miệng nói chuyện, làm Thẩm Mão Mão giật bắn người , trực tiếp sà vào lòng Tiểu Lâu .

  Tiểu Lâu cả giận nói: "Vô dụng!"

  Thẩm Mão Mão ngượng ngùng ra khỏi lòng người ta, đẩy Kim Mao một cái, thông qua chửi hắn để làm dịu bớt sự ngượng ngùng: "Cậu còn nói được hả, đụng người ta rồi không biết bồi thường xin lỗi à?! Bộ có tiền là có thể bù đắp cho tổn thất của người ta à?! Rõ ràng là cậu phạm lỗi trước! Cậu còn làm như mình hay lắm vậy, Không bắt cậu sám hối thì bắt ai?! Bắt ai?! Bắt ai?!" Mỗi một từ 'bắt ai' là kèm theo một nắm đấm.

  Kim Mao uất ức chết đi được: "Tuy đêm đó em có uống chút rượu......"

  Thẩm Mão Mão cao giọng: "Cậu còn uống rượu?!"

  Kim Mao ôm lấy vai liên tục lui ra sau: "Em chỉ uống có một ngụm thôi à! Là ông đó tự động lao vào mà! Camera trên xe có quay lại mà! Em thấy con cái ổng khóc thê thảm quá nên mới cho tiền thôi!"

  Thẩm Mão Mão ngớ người, bước chân của Tiểu Lâu cũng khựng lại.

  Kim Mao càng nghĩ càng thấy tủi, khóc hu hu: "Sao em lại xui xẻo vậy trời!"

  Tiểu Lâu hiếm lắm mới không nói móc hắn, tâm trạng của Thẩm Mão Mão cũng hơi phức tạp.

  ......Game này rốt cuốc dựa vào cái gì để phán đoán người ta có tội đây? Tiêu chuẩn của nó có đán g tin cậy không? Người mà nó chọn, có nhất định phải là người có tội không?

  Kim Mao vừa đi vừa khóc, rất nhanh là đưa hai người phụ nữ về ký túc xá. Hắn lau nước mắt, nói: "Hai chị mau vào đi, em quay về đây......"

  "Được......" Thẩm Mão Mão trả lời một tiếng, vừa muốn đi vào trong thì bị Tiểu Lâu kéo lại.

  "Bọn tôi đưa cậu về." Tiểu Lâu trầm giọng nói.

  Thẩm Mão Mão: "?"

  Kim Mao cũng nói: "Không cần đâu, hai người là con gái, mình em......"

  Tiểu Lâu hung dữ trừng mắt nhìn hắn.

  Kim Mao hơi sợ chị hai ít nói này, bị cô ấy trừng mắt liền thay đổi: "Mình em hơi sợ......Hai chị có thể đưa em về được không?"

  Thẩm Mão Mão không hiểu tại sao Tiểu Lâu lại làm chuyện dư hơi vậy, nhưng chắc chắn có lý do của cô ấy, do đó đồng ý: "Vậy chúng ta đi thôi."

  Công trường này là hình chữ nhật, từ cửa nhìn vào thì là ngang dài thẳng ngắn, ký túc xá nam nữ cách nhau khá xa.

  Do gần đây không có đồng hồ, Thẩm Mão Mão cũng không biết hiện giờ là mấy giờ nữa.

  Bên ngoài hàng rào là một khoảng hư không, thành phố ban ngày giờ đã biến mất không một tung tích, chỉ còn lại sương mù dày đặc đang cuồn cuộn không ngừng, trong sương mù lâu lâu cũng có vài bóng đen xẹt qua.

  Cô liền thu ánh mắt lại, không dám nhìn ra ngoài nữa, nhưng trong lòng vẫn còn chút hiếu kỳ.

  Thứ trong sương mù là Kim Mao đã nhìn thấy hả? Rốt cuộc là cái gì, mà làm cho Kim Mao sợ đến như vậy?

  Tiểu Lâu dường như nhìn thấu được cách nghĩ của cô, hỏi : "Muốn biết không?"

  Thẩm Mão Mão liền xua tay: "Không không, sợ rồi sợ rồi."

  Tiểu Lâu cười lạnh, hối thúc: "Đi nhanh lên, bộ chưa ăn cơm hả?"

  Ba người tăng tốc đi về phía trước, rất mau là đến bồn rửa mặt ở chính giữa.

  Khu vực bồn rửa mặt là không có đèn đường, Thẩm Mão Mão cố nheo mắt lại nhìn, cứ luôn cảm thấy có người đứng bên cạnh bồn rửa mặt, quay lưng lại với bọn họ không biết đang làm gì nữa.

  Nửa đêm nửa hôm ngoại trừ ba người bọn họ ra, không ngờ có người còn dám ra ngoài?

  Cô tính mở miệng hỏi thì lại bị Tiểu Lâu bịt miệng lại. Tiếng nước róc rách truyền lại, người đứng bên bồn bắt đầu huýt sáo. Gió mang theo mùi máu tanh thổi vào mũi bọn họ, đồng thời truyền lại âm thanh 'ken két' rợn người.

  Tiểu Lâu buông Thẩm Mão Mão ra, giơ tay ra hiệu hai người đừng lên tiếng, mau đi đi.

  Kim Mao sợ đến nỗi sắp tè ra quần rồi, hai chân cứ run cầm cập, gian nan lê từng bước về phía trước; Thẩm Mão Mão cũng nổi hết da gà, run sợ theo sau Tiểu Lâu .

  Ba người cẩn thận đi vòng qua sau lưng người đó, không làm cho hắn chú ý.

  Đợi đến lúc rời khỏi bồn rửa mặt một khoảng cự ly, bọn họ lập tức chạy bán mạng, cho đến khi thấy được ánh đèn của ký túc xá nam mới dừng lại.

  Kim Mao cảm kích đến sắp quỳ xuống lạy.

  Lúc nãy nếu như để hắn tự đi về nhà, nhìn thấy cái người đó rửa đồ rửa ra mùi máu tanh, chắc hắn sợ tới không về được nhà rồi.

  Tiểu Lâu mất kiên nhẫn đuổi hắn vào trong, dặn dò: "Tối nay tốt nhất đừng ra ngoài, có mắc tè cũng phải nhịn."

  Kim Mao như nghe được thánh chỉ vậy: "Vâng vâng vâng, em nhất định ráng nhịn, cám ơn cám ơn, cám ơn hai người......"

  Hắn vừa nói vừa đi vào, bên ngoài chỉ còn lại hai cô gái.

  Thẩm Mão Mão vừa nghĩ tới phải đi vòng ra sau lưng người đó lần nữa là cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, Tiểu Lâu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rồi nói: "Đi thôi, trên đường chú ý xíu."

  Hai người không có chạy, thứ nhất chạy bộ lớn tiếng rất dễ bị phát hiện, thứ hai bọn họ không xác định được là cái người bên bồn rửa mặt có đi về hướng này hay không. Chạy bộ sẽ rất tiêu hao sức lực, nếu quả thật xui xẻo đụng mặt người đó thì cũng còn sức để mà chạy.

  Thẩm Mão Mão tập trung cao độ, hai mặt trợn to lên nhìn vào trong bóng đêm. Cô thấy sợ thật rồi, cứ cảm thấy sau lưng mình như đang có thứ gì ấy.

  Nhưng cô không dám quay đầu lại nhìn. Người ta thường nói trên vai người có hai ngọn lửa, chỉ cần chúng còn cháy là ma quỷ không dám đến gần, nhưng nếu đang đi đường ban đêm mà quay đầu lại, thì ngọn lửa trên vai sẽ bị thổi tắt một ngọn......

  Cô đang căng thẳng cực độ, đột nhiên Tiểu Lâu lại nắm lấy cổ tay của cô, làm cô giật bắn mình. Cô đang lộ biểu cảm ngờ vực, thì thấy Tiểu Lâu nở một nụ cười hiếm thấy, mở miệng nói——

  "Bán mạng không?"

  Thẩm Mão Mão: "......" đến nước này mà còn bán buôn gì ở đây chị hai.

  Bán thì không thể nào bán rồi đó, mạng ở đây là thứ gì cô vẫn chưa rõ, lỡ như vừa bán mạng xong vừa ra khỏi trò chơi bị ngủm thì sao, vậy thì chẳng phải uổng công cô nơm nớp lo sợ nãy giờ sao.

  Nhưng mà bị Tiểu Lâu cắt ngang như vậy làm cô không còn sợ hãi như trước nữa.

  Hai người cùng nhau đi về phía trước, càng gần hồ nước thì mùi máu tanh càng nồng. Khi đến bên bồn rửa mặt, mùi đó đã có thể dùng từ hăng mũi để hình dung rồi.

  Nỗi sợ hãi về mặt sinh lý cộng thêm sự ghê tởm về mặt tâm lý làm Thẩm Mão Mão muốn buồn nôn, điều may mắn là bóng dáng cái người đang rửa đồ bên bồn rửa mặt biến mất tiêu rồi, vòi nước dường như vẫn còn đang mở, bởi vì cô vẫn còn nghe được tiếng nước chảy.

  Hai người họ chả ai muốn tiết kiệm nước cả, cùng nhau làm lơ tiếng nước chảy đó, tăng tốc đi về ký túc xá nữ.

  Rời khỏi khu vực trung tâm đó, mùi máu loãng đi rất nhiều, Thẩm Mão Mão cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Cho đến lúc này, cô mới phát giác ra áo sau lưng mình đã ướt đẫm, mồ hôi tuôn ra như mưa.

  Cửa ký túc xá cách đây không xa, bên trong vẫn còn sáng đèn, cửa sổ hiện ra bóng của hai người bên trong.

  Thẩm Mão Mão như gặp được người thân vậy, xông về ký túc xá.

  Biến cố cũng xảy ra vào lúc này——

  Công trường vốn dĩ đang yên tĩnh đột nhiên xuất hiện rất nhiều tiếng động huyên náo, tiếng người nói chuyện, tiếng trẻ con khóc, tiếng đánh bài uống rượu......Trong tạp âm đó còn kèm theo tiếng huýt sao của người đứng cạnh bồn rửa mặt lúc nãy. Đây là một giai điệu rất chậm, tổng cộng 8 câu, hai câu hai câu đối nhau, nửa câu đầu của mỗi câu đều giống nhau, nửa câu sau khác nhau chút xíu.

  Thẩm Mão Mão phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng người người qua lại ở công trường, nhưng hiện tại trước mắt cô lại không một bóng người......

  Tiểu Lâu đột nhiên lớn tiếng nói: "Mau chạy!"

  Nói xong mặc kệ cô có chạy theo sau không, trực tiếp chạy về hướng ký túc xá .

  Thẩm Mão Mão vẫn còn ngóng tai lên nghe xem họ rốt cuộc đang nói gì, đột nhiên thức tỉnh, cũng trong lúc này, những tạp âm không thiết thực kia ngày càng chói tai, ngữ điệu ngày càng nhanh, vốn dĩ đang bình hoà bỗng chuyển biến thành quái dị và ghê rợn, sắc bén đến nỗi như muốn xuyên qua bộ não của cô. Duy chỉ có tiếng huýt sao kia là vẫn không nhanh không chậm, chỉ có điều là ngày càng tiến lại gần......

  Thẩm Mão Mão hét lên một tiếng, bịt lấy tai bỏ chạy: "Aaaa QAQ! Đậu xanh khó nghe quá!"

  Tất cả âm thanh chựng lại, tiếp theo đó là quắn quéo như băng cát sét bị nhão.

  Giống như là có vô số người đang thì thầm vào tai họ vậy, tiếng huýt sáo cũng bắt đầu lạc điệu, tạo thành sự quấy nhiễu về tinh thần cực lớn.

  Thẩm Mão Mão nắm chặt tóc mình, đầu đau như muốn nổ tung ra, ngũ quan cô do đau đớn mà méo mó cực kỳ, nước mắt không ngừng rơi.

  Tiểu Lâu đã trước cô một bước vào được ký túc xá rồi, nhưng không có đóng cửa ký túc xá lại, chắc là đang đợi cô vào.

  Tia hy vọng rõ ràng là đang ở trước mắt, nhưng cô lại không nhấc nổi chân mình.

  Đau ......đau quá......vừa đau vừa sợ, giờ cô chỉ muốn xỉu đi thôi, không cần biết sau đó sống hay là chết......

  Khoảng cách từ bên ngoài bước vào cửa gần ngay trước mặt, nhưng lại cũng rất xa vời.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: