Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 12: Mua hàng

560 0 6 0

  Do cơn mưa của đêm qua nên không khí sáng nay cực kỳ trong lành. Mây đen trên trời vẫn chưa tan hết, tựa như đang ấp ủ chuẩn bị cho cơn mưa tiếp theo bất cứ lúc nào.

  Đây là lần đầu tiên Thẩm Mão Mão tự mình nấu ăn, nghĩ đến thôi là thấy hơi kích động.

  Cô mở nồi cơm điện ra, đổ đầy nước vào đó, sau đó cho ba cốc gạo vào.

  Cơm vậy là giải quyết xong rồi, nhưng còn thức ăn sao đây?? Nấu cháo thì không cần kỹ năng, nhưng xào thức ăn thì không phải là công việc cô có thể xử lý được……

  Trong lúc Thẩm Mão Mão đang mặt ủ mày chau thì cửa nhà ăn đột nhiên bị ai đó kéo ra, tiếp theo đó là tiếng kéo ghế.

  一

  Dù sao bây giờ cũng là ban ngày, cô cũng không sợ gì, thuận thế quay đầu nhìn ra ngoài.

  Thì ra là Vệ Cố.

  Trong lúc Tiểu Lâu dẫn người đi tìm Vân Thắng Tiến, hắn lại đến nhà ăn chờ ăn cơm.

  Thẩm Mão Mão thiếu điều trợn mắt lên tận nóc nhà.

  Vân Thắng Tiến không phải là người tốt gì, nhưng ngoại trừ chỉ bậy cho Đinh Hậu ra thì chưa có làm điều gì có lỗi khác, trong cách đối xử với người mới thì hắn cũng đã tận tâm tận lực rồi.

  Hành động này của Vệ Cố thật làm người ta thấy lạnh người?

  Nhưng mà có lạnh người thì cũng không đến lượt Thẩm Mão Mão, cô xem như không thấy gì, lấy ra bốn củ khoai tây cuối cùng, đặt lên thớt thái sợi nhỏ.

  Bắt đầu từ hôm qua lương thực đã không còn nhiều rồi, ăn xong bữa sáng này thì chỉ còn lại chút gạo với trứng gà thôi.

  Cũng không biết Quản đốc có mua thêm lương thực không nữa……trò chơi chắc không để bọn họ chết đói đâu ha?

  Cô hồi tưởng lại các bước Nghiêm Nam xào đồ ăn, mở bếp gas lên, bắt nồi lên nấu cho khô nước, cho vào tỏi nhuyễn và hành tây đã cắt sẵn.

  Tiếng tí tách vang lên, dầu bắn lên tứ phía, Thẩm Mão Mão nhanh chân nhảy ra sau, rất nhanh có một mùi khét bay ra.

  Thẩm Mão Mão: "……” quả nhiên, nấu ăn không phải coi clip là nấu được.

  Cô qua đó lấy cái sạn vớt cái đám đen thui trong nồi ra, sau đó cứ bất chấp cho đám khoai tây vào.

  Tinh bột dính dưới đáy nồi, có dùng sạn cạy cũng cạy không ra được.

  Mùi khét và khói đen bay ra nhà ăn, Long ca không biết từ đâu xông vào, hét: "Định mệnh cô muốn đốt nhà bếp?”

  Thẩm Mão Mão hét lại: "Có ngon thì ông nấu đi!"

  “Cút ra!" Long ca lấy mông đẩy cô ra, một tay cầm chảo đổ đống đen thui kia vào thùng rác, sau đó mau chóng đặt dưới vòi nước rửa lại một lần. Tiếp theo đó hắn đánh vài cái trứng gà vào chén, làm nóng chảo đổ dầu vào, cho hành tây vào, đổ trứng vào, mùi thơm của trứng gà thế là tảo ra.

  Thẩm Mão Mão trợn to mắt nhìn, cảm thấy mình chỉ là một tiểu đệ.

  Không ngờ tới ông nội Long ca này lại biết nấu ăn! ! Đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ ngoài.

  Cô nhìn Long ca xào ra một dĩa trứng gà xanh vàng đan xen nhìn rất ngon mắt, lại nhìn hắn đảm đang cho thức ăn còn dư đêm qua vào chảo làm nóng lại, rất muốn hét lên một câu “Long ca hình tượng ông sụp đổ rồi!" .

  Cuối cùng cô và Long ca cùng nhau bê thức ăn ra bàn, cảm thấy mình cứ như đang nằm mơ vậy.

  Mấy người Tiểu Lâu ra ngoài tìm vợ chồng Vân Thắng Tiến Tuyết Hoa cũng đã lần lượt trở về. Mọi người không có thu hoạch gì, ngồi cùng với nhau im lặng ăn cơm.

  Chỉ một chốc thiếu đi 3 người, 9 người ngồi hai cái bàn thấy cảm thấy hơi trống.

  Ăn xong cơm Thẩm Mão Mão ở lại rửa chén, mấy người khác tiếp tục lên ca.

  Nghiêm Nam không có ở đây, cô phải làm công việc của hai người. Ai mà biết được Quản đốc có thông cảm cho cô vì phải làm việc nhiều hơn trước nên mới đến trễ không, cho nên sau khi vừa ăn cơm xong là cô liền bắt tay vào việc.

  Đợi cô rửa chén xong, chuẩn bị thu dọn ra ngoài khiêng gạch, ai ngờ tới là cô vừa bước ra cửa nhà ăn, thì thấy Nghiêm Nam nguyên vẹn từ đằng xa đi qua đây.

  “Wtf!" Thẩm Mão Mão sợ tới suýt tè ra quần rồi, quay đầu chạy vòng qua phía sau nhà ăn.

  Nghiêm Nam hét: "Chạy cái gì?! Quay lại!"

  Thẩm Mão Mão bụng nghĩ có khùng mới quay lại đi chết. Cô chạy về phía trung tâm, chân dẫm lên mấy vũng nước kêu lách bách, Nghiêm Nam thì vẫn cứ đuổi sát theo sau.

  “Chị hai! Oan có đầu nợ có chủ! Em chỉ là người mới, em không biết gì hết! Chị đuổi theo làm gì vậy?!" cô gào khóc nói.

  Nghiêm Nam bị cô làm cho tức muốn chết: "Cô có bệnh hả??!"

  Trả lời bà ta, là cái bóng Thẩm Mão Mão biến mất cùng với cát bụi.

  ……

  “Lâu tỷ! Cứu với!" Thẩm Mão Mão chạy bay đến bên Tiểu Lâu, ngẩng đầu lên nhìn ngươi phụ nữ trên cao kia, đột nhiên cảm thấy cực kỳ an toàn, “Nghiêm Nam quay về đòi mạng tụi mình kìa! !"

  Tiểu Lâu dùng ánh mắt nhìn con ngốc nhìn cô: "Nghiêm Nam Vân Thắng Tiến về rồi, cô nhìn lên trên.”

  Thẩm Mão Mão nhìn theo hướng cô ấy chỉ, bóng dáng đang siêng năng làm việc trên kia không phải Vân Thắng Tiến thì là ai nữa?

  “Chuyện gì thế? Bọn họ sao về được vậy?” Cô không hiểu hỏi.

  Tiểu Lâu nói : "Vân Thắng Tiến đã chơi được 3 game rồi, nói sao thì hắn cũng biết cách giữ mạng. Ngược lại girl lạnh lùng kia, 90% là bỏ mạng rồi.”

  Hai người vừa thì thầm vài câu thì Nghiêm Nam đi qua đây.

  Bà ta đi đến trước mặt Thẩm Mão Mão, lạnh giọng nói: "Tôi là người, nhìn kỹ đi!"

  Thẩm Mão Mão ngượng ngùng cười: "Nhìn kỹ rồi nhìn kỹ rồi, hai người không sao quả thật tốt quá hahaha.”

  “Buổi sáng làm phiền cô rồi, chén bữa trưa để tôi rửa.” Nói xong câu khẳng định này, bà ta quay người về chỗ làm việc.

  Thẩm Mão Mão thè lưỡi làm mặt quỷ sau lưng bà ta.

  Giống như là có hẹn với nhau trước vậy, không ai nhắc đến Tuyết Hoa nữa.

  Thiếu nữ mười mấy tuổi đó thế là đã  mất tích trong trò chơi, ấn tượng duy nhất của cô ấy đối với Thẩm Mão Mão là khuôn mặt không có sinh khí kia.

  Tiểu Lâu nhìn lên bầu trời không ngừng tụ mây đen kia, nói khẽ: "Chết đối với cô ấy mà nói nhiều khi lại là giải thoát.”

  Tuyết Hoa xem ra rất giống học sinh cấp 3, nhưng trên mặt cô ấy lại không thấy được có nét ngây thơ hoạt bát mà một học sinh nên có. Thế giới trong game chỉ có nỗi sợ hãi vô cùng tận, người chơi lạnh lùng, vô cảm, đề phòng lẫn nhau. Sự ích kỷ được phóng đại lên gấp nhiều lần, sống cũng trở thành một sự đau khổ……

  Cô ấy dùng bàn tay đầy bụi xoa đầu Thẩm Mão Mão: "Nhưng mà không có liên quan gì đến cô, chăm chỉ khiêng gạch mới là chân lý.”

  Thẩm Mão Mão: "Trời ơi tay chị không có sạch sẽ! Đừng có sờ đầu em! Em không dám đi gội đầu một mình! !"

  ……

  Đến công trường 3 ngày, làm việc hết 2 ngày, hiện nay tường rào hồ nước đã cao nửa thân người, bọn họ cần phải leo lên giàn giáo tiếp tục xếp. (Cái này đọc không hiểu cho lắm)

  Cũng may hôm nay trời râm, nếu không đứng trên cao làm việc cả buổi chắc chết người quá.

  Mệt nhoài cả người, Thẩm Mão Mão nằm nhoài trên tầng trên cùng nhìn vào hồ nước.

  Diện tích hồ nước không lớn lắm, do đêm qua trời mưa nên có tích tụ lại ít bùn nước. Cô nhớ lại tên của tiểu khu này——Thuỷ Thiên Nhất Sắc. Gần đây không có dòng nước chảy qua, cũng không có nước hồ nước sông, cho nên nhà đầu tư chọn đào một hồ nước không lưu động ở trung tâm, nuôi một đám nước chết.

  Còn nhiệm vụ hiện tại của bọn họ, nhìn đám nước này bị phong toả triệt để……

  Cộng thêm đêm qua bọn họ có hỏi Quản đốc nên chôn Đinh Hậu ở đâu, Quản đốc buột miệng nói "Vậy thì ở giữa đi, chỗ cái hồ đang xây tường, tuyệt đối là nơi tốt.”, cô có lý do nghi ngờ Quản đốc đã từng làm qua chuyện như vậy tại chỗ như thế này!

  Khi nghĩ đến đây thì cô không kiềm nổi nữa, lập tức đi tìm Tiểu Lâu nói rõ tình hình.

  Sau khi nghe xong suy luận của cô, Tiểu Lâu nhìn vào đống bùn đất trong hồ nước, cự tuyệt nói: "Trừ phi nước cạn hết, còn lâu tôi mới xuống đó.”

  Hồ nước hiện giờ quả thật không thích hợp để xuống chân……Nhưng giờ đâu phải là lúc giữ sạch sẽ?!

  Thẩm Mão Mão ưỡn ngực lên, chính nghĩa nói: "Kêu Kim Mao làm!"

  Tiểu Lâu với cô tư tưởng lớn gặp nhau: "Tôi thấy được đó.”

  Hai người nhìn nhau cười, còn Kim Mao trên cao kia hắt hơi một cái thật mạnh, cảnh giác nhìn xung quanh.

——Cứ cảm thấy như đang bị ai tính kế vậy.

  ……

  Điều may mắn là, trò chơi không bỏ đói bọn họ.

  Buổi trưa khi Thẩm Mão Mão và Nghiêm Nam quay về nấu cơm, Quản đốc có mang lại ít rau cải tươi xanh.

  Cũng đủ cho bữa trưa rồi.

  Vẫn như cũ là Nghiêm Nam nấu chính, Thẩm Mão Mão phụ việc. Nhưng lần này Quản đốc lại đứng ở nhà bếp canh chừng bọn họ, làm cho hai người họ cảm thấy không thoải mái.

  Đợi nấu xong cơm, Quản đốc nói với hai người họ: "Chiều nay hai người khỏi khiêng gạch nữa, trong bếp thiếu lương thực, rau cải tôi còn có thể giải quyết, nhưng công nhân làm việc nặng không thể nào thiếu thịt được. Hai người ra ngoài mua đi, mua 140 cân, nhớ lấy hoá đơn, về tôi sẽ trả lại.”

  Sắc mặt Nghiêm Nam bỗng chốc trở nên rất khó coi, Thẩm Mão Mão cũng bối rối không biết làm sao.

  Khoan nói đến bên ngoài là đám quỷ quái không biết là người hay ma kia, chỉ nói đến việc bọn họ không có tiền thì đã có thể trực tiếp tuyên bố nhiệm vụ thất bại rồi.

  Nghiêm Nam nói: "Quản đốc, trên người tụi tôi không có đủ tiền……”

  Quản đốc cau mày lại, hơi bất mãn: "Tôi đâu phải là không trả liền lại, hai người mau lên, nhớ về trước khi làm bữa tối.” nói xong hắn vỗ mông đi mất.

  Xem ra vụ này căng à nha.

  Hai người trầm tư suy nghĩ, Nghiêm Nam nghiêm túc nhìn Thẩm Mão Mão nói: "Tôi có cách không cần ra ngoài nhưng vẫn tìm được thịt, có muốn làm theo tôi không thì tuỳ cô. Nhưng mà nếu cô chọn theo tôi thì phải nghe theo lời tôi.”

  “Hả?” Thẩm Mão Mão mặt ngơ ngác, “Đi đâu tìm?”

  Nghiêm Nam nhìn sang hồ nước cách đó không xa: "Ở đó có sẵn……”

  Thẩm Mão Mão trợn to mắt lên, không kiềm nổi lui ra sau hai bước.

  Nghiêm Nam không ngờ lại muốn động vào xác chết!

  Bọn họ khi còn sống đã chịu khổ rồi, sau khi chết còn bị đem ra sử dụng triệt để?

  Thẩm Mão Mão không thể chấp nhận được.

  Nghiêm Nam nhìn ra cô không đồng ý, chế giễu: "Người cũng đã chết rồi, cũng không biết cô giả tạo cho ai coi. Nếu cô đã chọn xong thì tự mình ra ngoài mua thịt đi, thịt tôi làm ra không chia cho cô đâu!"

  Thức ăn đã bày xong ra bàn, người chơi khác làm việc ở công trường cũng đã đến nhà ăn, Nghiêm Nam kéo Vân Thắng Tiến ra ngoài thì thầm. Thẩm Mão Mão không chấp nhận được cách làm của Nghiêm Nam, nhưng bản thân cô thì lại không có cách nào khác, chỉ còn cách dùng ánh mắt rạo rực nhìn Tiểu Lâu.

  Tiểu Lâu nuốt nước bọt: "Làm gì đó?”

  Thẩm Mão Mão: "Lâu tỷ cứu em!"

  Tiểu Lâu: "Sao?”

  Thẩm Mão Mão đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra: "Ông nội Quản đốc kêu em với Nghiêm Nam ra ngoài mua thịt nhưng lại không đưa tiền, em với Nghiêm Nam lại bất đồng ý kiến, chia ra hành động rồi.”

  “Vậy à——” Tiểu Lâu cực kỳ khó xử, “Xem ra ở trận sau tôi phải tìm người khác ở chung với nhau vậy.”

  Quần chúng nghe lén xung quanh đều lộ ra vẻ kinh ngạc “cái gì, thì ra hai người đã ở chung với nhau rồi à”.

  Thẩm Mão Mão: "……Chị có thể nào đừng nói những lời làm người ta hiểu lầm được không, sau này em còn muốn tìm tiểu ca ca yêu đương nữa đó……”

  Tiểu Lâu: "Tiểu ca ca thì không có, quỷ ca ca thì nhiều lắm.”

  Thẩm Mão Mão: "……”. 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: