Manh mối A: Quản đốc tên là Thạch Tín, bị các công nhân ghét bỏ, còn bị một người nào đó nắm thóp; Manh mối B: hắn cực kỳ sợ quái vật xuất hiện ở công trường, dán đầy bùa trong phòng, nhưng lại không thể nào rời khỏi công trường; Manh mối C: Báo×1, ghi chép Thuỷ Thiên Thương Đồng không có mua bảo hiểm tai nạn cho công nhân. Cầu: Cách rời khỏi.
Thẩm Mão Mão: "……” Giải bằng niềm tin à.
Cô chỉ nghe được Vân Thắng Tiến có nói sơ về cách rời khỏi, đại khái là phải tìm được cốt truyện chính trong phó bản là có thể qua ải, nhưng làm sao thì mới tìm ra được cốt truyện chính? Rồi sau khi tìm ra được có cần hét lên cho mọi người biết không?
Nghe xong suy đoán của cô, Tiểu Lâu dùng ánh mắt nhìn tên ngốc nhìn cô.
Tiểu Lâu viết trên giấy: 【Tìm ra điểm quan trọng nhất trong cốt truyện chính thì có thể tìm được lối ra. Chỉ cần đánh bại boss thủ hộ, hoặc là thoát khỏi tay boss là có thể thoát được. Người đầu tiên tìm được lối ra còn có xác suất mở được nhiệm vụ lựa chọn. 】
Nhiệm vụ lựa chọn lại là cái quái gì thế? Cái này trựu tượng quá, Thẩm Mão Mão cảm thấy cái IQ của mình hoàn toàn không đủ trình để hiểu nổi. Nhưng mà chắc chắn cô tuyệt đối không phải là người đầu tiên tìm được lối ra, có giải thích cũng thấy rất phiền phức, nên cô không hỏi.
Thời gian dành cho bọn họ không còn nhiều nữa. Trễ lắm là đêm nay, nếu như không tìm được cách rời khỏi, ba người bọn họ sẽ bị thài.
Dù sao Thẩm Mão Mão cũng không thấy, Tiểu Lâu chủ yếu giao lưu với Kim Mao: "Tôi đã biết đại khái hướng đi của phó bản này rồi, về cách thoát khỏi cũng có được ý tưởng cụ thể.”
Kim Mao hoàn toàn không ở trạng thái: "Hả? Lâu tỷ sao chị biết được?”
“Thì điều tra.” Tiểu Lâu nói theo lẽ đương nhiên.
Kim Mao cũng rất nỗ lực điều tra nhưng chả tra ra được gì: "……”
Tiểu Lâu: "Trong phó bản này chỉ xuất hiện một NPC còn sống, chính là Quản đốc Thạch Tín. Thạch Tín không phải là một Quản đốc được người kính trọng, mà ngược lại, ổng với công nhân tích oán đã lâu. Theo tôi biết, Thạch Tín tham ô của công, khất hẹn trả lương công nhân……”
Vào cái ngày đi điều toà nhà Quản đốc ở, cô nhìn thấy được nhiều thứ hơn Thẩm Mão Mão nhiều.
Khi cắt được đuôi Quản đốc rồi quay trở về, cô nhìn thấy có hai bóng đen đang giằng co trên tầng thượng, một bàn tay hơi béo giơ ra, một bóng đen cao gầy rơi xuống đất, phát ra một tiếng ‘bịch’ lớn. Lúc đó Thẩm Mão Mão và Kim Mao đang bỏ chạy cũng nghe được tiếng này, nhưng bọn họ không dám quay đầu lại nhìn.
Cộng thêm tờ báo sau này tìm được, Đinh Hậu treo cổ chết trước phòng bọn họ, cuộc đối thoại trong phòng tắm nam, và bùa dán trong phòng Quản đốc Thạch Tín ……
Cô suy đoán: Thạch Tín đã đẩy người nắm thóp mình xuống lầu rồi nhân đêm tối chôn thi thể dưới hồ nước vẫn chưa xây xong này. Nhưng vợ của công nhân lại không tin chồng mình đột nhiên mất tích; hoặc có lẽ cô ấy biết chồng mình nắm giữ chứng cứ của Quản đốc, cho nên nghi ngờ Quản đốc sát hại chồng mình, do đó đến công trường làm lớn chuyện lên, sau đó tự sát, hoặc là bị giết sau đó nguỵ trang thành tự sát. Tiếp theo đó các công nhân khác bắt đầu lần lượt mất tích, cho đến hiện tại chỉ còn lại mình Quản đốc. Rồi sau đó cái hồ nước có chôn thi thể lại phát sinh dị biến, cho nên ổng mới nôn nóng vội vã kêu người chơi mau bít nó lại, để bảo vệ tính mạng của mình.
Còn về con quái vật Thẩm Mão Mão gặp được ở siêu thị——Tiểu Lâu sơ bộ phán đoán, trước khi Thẩm Mão Mão đến siêu thị, ban ngày nó lảng vảng ở bên ngoài, ban đêm thì đến công trường. Những tạp âm mà bọn họ nghe được đều phát ra từ mấy khuôn mặt trên bụng quái vật. Mấy âm thanh này làm nhiễu loạn tâm lý con người, đơn độc xuất hiện cùng lắm có thể làm cho người ta nảy sinh ý định tự sát, nếu phối hợp với tiếng huýt sáo thì ……làm cho người ta đau đầu tột độ sống không bằng chết.
Và sau khi Thẩm Mão Mão từ siêu thị trở về, con quái vật cũng trở về theo, tất cả đã bị đảo loạn, không ai biết tiếp theo sau nó sẽ có những hành động như thế nào nữa.
Tổng hợp lại, cô cho rằng vật phẩm quan trọng nhất game này một là chứng cứ của Quản đốc, hai là cái thi thể bị chôn dưới hồ nước.
Kim Mao sau khi nghe cô ấy diễn giải: "……?” Cô Văn Nan tái thế.
Thẩm Mão Mão: "……” nghe không được tức ghê.
Tiểu Lâu bất lực nhắm mắt lại, kiềm nén ngọn lửa trong lòng mình. Cô không hiểu tại sao mình lại dẫn theo hai tên ngốc này theo chi vậy trời, nhưng mà dẫn thì cũng dẫn rồi, giúp người thì giúp cho trót.
Do đó cô trực tiếp nói: "Bây giờ có hai con đường, một là tìm chứng cứ của Quản đốc; hai là đợi sau khi Quản đốc rời khỏi rồi đến hồ nước tìm lối ra.”
Dù sao thời gian cũng còn dư dả, bọn họ có thể làm từng việc một.
Chứng cứ của Quản đốc chắc đã xuất hiện trong game. Vật như thế có thể là sổ sách của công trường, cũng có thể là đoạn thu âm Quản đốc, hoặc là bị Quản đốc phát hiện rồi tiêu huỷ, hoặc là bị công nhân giấu ở nơi nào đó đến giờ vẫn chưa bị phát hiện ……
Cho nên khi điều tra cũng được xem là một công trình lớn.
Cũng may giờ Quản đốc đang vội phong kín hồ nước, không có thời gian về nhà xem. Hơn nữa lại thiếu đi ba nhân lực, nên cho dù ổng có tăng ca thì cũng không thể nào làm xong trong đêm nay, bọn họ có thể yên tâm đi tìm kiếm.
Ba người chia nhau ra, bắt đầu tìm kiếm toàn diện công trường. Tìm hết cả buổi chiều nhưng không phát hiện được gì hết. Công trường còn sạch sẽ hơn cái mặt bọn họ nữa, ngoại trừ những bản thiết kế ra thì ngay đến tờ giấy trắng cũng không có, nói chi đến sổ sách.
Đợi đến khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, ba người hoàn toàn không có thu hoạch gì gặp nhau tại hồ nước.
Thẩm Mão Mão hơi sốt ruột: "Lâu tỷ, trời sắp tối rồi, chúng ta có còn được không?”
Tiểu Lâu liếc nhìn một cái, Thẩm Mão Mão kỳ dị đọc hiểu được ý nghĩa là “Phụ nữ không thể nói không được”. (Câu gốc là đàn ông không thể nói không được, không được tức là bị yếu sinh lý)
Thẩm Mão Mão: "……?”
Tiểu Lâu sờ cằm suy nghĩ: "Không thể nào……” khả năng Quản đốc đã tiêu huỷ chứng cứ không cao, nếu không trò chơi cũng không cần phải nhắc khéo bọn họ.
Trước giờ cô rất tự tin về những phán đoán của mình, đây cũng là điều cô cảm thấy rất tự hào, cho nên hiện giờ có khả năng là tư duy của cô vẫn chưa đủ linh hoạt, không nghĩ ra được cách tìm được vật phẩm.
Cách đó không xa, đám người chơi bận tối tăm mặt mũi cuối cùng cũng được tan ca. Quản đốc như chuột bị mèo đuổi vậy, chạy bay về căn phòng dán đầy bùa của mình.
Không cần biết mấy bùa này có hiệu quả thực tế hay không, nhưng chắc chắn cực hiệu quả về mặt tâm lý.
Hôm nay tan ca trễ hơn mọi ngày, Quản đốc đã ép bọn họ tăng ca hai tiếng đồng hồ, đám người chơi này chắc chắn đang oán trách ba tên đầu sỏ hại bọn họ phải tăng ca.
Tiểu Lâu nhấn giữ Thẩm Mão Mão đang muốn đi tìm chứng cứ tiếp, đợi đến khi bóng dáng đám người kia hoàn toàn mất hút thì mới dẫn hai người họ đi.
Càng đến gần hồ nước, hai chân của Kim Mao càng run rẩy.
Buổi sáng trên đó làm việc thấy không có gì, bây giờ lại đến hồ nước lần nữa, anh không cách nào khống chế được hai chân của mình.
Tường gạch vốn dĩ màu cam giờ đã được trét thêm lớp xi măng bên ngoài. Đỉnh trần bên trên hồ nước chỉ còn một nửa là chưa được phong kín, ngoại trừ một nửa này, thì những chỗ khác của hồ nước bị che đến kín mít.
Đợi đến khi được lát hết, chắc cái thứ trong hồ nước sẽ bị che giấu vĩnh viễn, trừ phi nhà đầu tư tiếp nhận công trình lại, nếu không sẽ vĩnh viễn không được đưa ra ánh sáng.
Bọn họ vòng qua những nơi trên tường có vết máu, cột sợi dây chôm được lên trên giàn giáo, sau đó leo xuống hồ nước.
Do không được tiếp xúc với ánh mặt trời, bùn đất dưới đáy hồ nước vẫn chưa khô, cổ chân của ba người hoàn toàn chìm xuống dưới bùn đất. Nhìn biểu cảm của Kim Mao chắc là muốn nhảy lên ôm cổ hai người Thẩm Mão Mão và Tiểu Lâu.
Thẩm Mão Mão: "Đồ nhát cấy!"
Kim Mao: "Đêm đó chị mà xuống đó với em thì chị sẽ biết nó ghê đến cỡ nào.”
Thẩm Mão Mão: "Nói gì đó, nghe không thấy.”
Kim Mao: "……” Chơi bẩn.
Tiểu Lâu dùng chân dẫm xung quanh, hỏi: "Hố cậu đào đâu?”
Kim Mao chủ động dẫn đường: "Ở……ở đây.”
Cái hố đó sâu chưa tới 3m, hơn nữa tường bên trong ẩm ướt, còn để lại dấu vết Kim Mao để lại trên đó.
Kim Mao vẫn còn thấy sợ: "Lúc đó em ở bên dưới nghe được tiếng thở của ai đó, rồi trèo cỡ nào cũng không trèo lên được. Đợi khi hai chị kéo em lên thì trong hồ nước xuất hiện cả đống bàn tay muốn kéo em xuống.”
Nói xong, anh lại đi một vòng, kỳ lạ nói: "Sao không có phản ứng gì hết vậy?”
Tiểu Lâu lạnh nhạt nói: "Vội cái gì?”
Cũng đúng, trời vẫn chưa tối.
Ba người ở bên dưới hồ nước tìm kiếm một vòng, ngoại trừ cái đầu của Đinh Hậu ra thì không phát hiện gì hết.
Trong một hoàn cảnh như vậy mà chờ đợi trời tối là một chuyện rất kinh dị. Bên dưới không khí không lưu thông, yên tĩnh đến tiếng gió cũng chả có, còn có cái đầu của Đinh Hậu nằm đó bầu bạn, Thẩm Mão Mão cảm thấy lúc về chắc sẽ nằm mơ thấy ác mộng quá.
Mặt trời dần dần chìm xuống phía tây, mùi máu tanh ngày càng nồng nặc, giống như một vũng máu đã đông lại từ từ tan ra, dần dần gặm nhấm tinh thần của hai người chơi mới.
Sau 8 giờ tối, vạn vật tĩnh lặng. Công trường như là một nghĩa địa, còn bị trí của bọn họ hiện tại, giống như một ngôi mộ.
Ba người đứng đó mấy tiếng đồng hồ rồi, bầu trời không ngừng tối lại tựa như sinh mệnh của bọn họ không ngừng đi đến điểm cuối.
Thẩm Mão Mão đang suy ngẫm xem di chúc nên viết thế nào để ba mẹ khỏi đau lòng.
Không biết có phải là đã đến 9 giờ rồi không, đằng xa bắt đầu xuất hiện tiếng huýt sáo quen thuộc và tiếng nói chuyện, bùn đất dưới chân bọn họ bắt đầu sùng sục, vô số bàn tay trồi lên mặt đất bắt lấy chân và quần của bọn họ.
Kim Mao nhũn chân thiếu điều quỳ xuống, Thẩm Mão Mão cũng không khống chế được kêu thét lên, tay chân đánh loạn xạ vào đống tay này.
Tiểu Lâu bịt tai lại, hét lớn: "Thố Tử! Hát!!"
Thẩm Mão Mão nghe lệnh hành sự, mở to họng ra rống, hát cả buổi chả có câu nào đúng điệu.
Cái giọng hát kinh khủng này đã tiếp thêm dũng khí cho Kim Mao, anh đang sợ muốn chết, nhưng vẫn dám hét lớn một câu: "Thố Tử tỷ! Chị hát còn hay hơn Tree Poo nữa! !"
Tiếng huýt sáo như phát giác được thiên địch, liền im bặt, đống bàn tay cũng toàn bộ rụt trở về. Nhưng giọng hát của Thẩm Mão Mão vẫn tiếp tục, như ma âm xuyên tai, nghe lâu chắc sẽ khó bảo toàn tính mạng.
Vì để cho không bị chết trong tay đồng đội mình, Tiểu Lâu giơ tay ra bịt miệng cô ấy, tay kia đặt lên môi nói 1 câu: "Suỵt——”
Thẩm Mão Mão lập tức im lặng, chờ đợi chủ nhân ra lệnh cho phép biểu diễn lần nữa.
Nhưng tiếng huýt sáo đã không còn, cô cũng hết giá trị lợi dụng rồi. Tiểu Lâu vứt cho cô một cái xẻng, chỉ vào một chỗ, nói: "Ở đây! !" Tiếng huýt sáo lúc nãy phát ra từ bên dưới chỗ này!
Thẩm Mão Mão liền làm theo, cần cù đào hố với Kim Mao, rất nhanh là đào được một cái hố lớn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)