Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10: Tìm kiếm

602 0 6 0

  “Lâu tỷ mau xem!" Thẩm Mão Mão giơ một cặp kính được phát hiện trong đống gạch lên, lớn tiếng gọi Tiểu Lâu.

  Ánh mắt mọi người xung quanh đều tập trung vào tay cô, mọi người đều thấy cặp kính vỡ vụn, rồi lại không quan tâm di chuyển ánh mắt.

  Chỉ là một cặp mắt kính mà thôi, cùng lắm là chứng minh được đêm qua Mắt Kính có tới đây, không có nói ra được điều gì.

  Tiểu Lâu nhận lấy mắt kính, chậm rãi xem vài cái, đứng dậy bước qua bức tường bọn họ đang xây, nhảy xuống hồ nước, đặt mắt kính xuống chính giữa trung tâm hồ nước.

  ——Nơi này còn chôn Đinh Hậu .

  Chỉ một động tác đơn giản, triệt để tuyên bố cái chết của mắt kính.

  Đợi cô ấy trở lại, Thẩm Mão Mão nhịn không nổi hỏi: "Hết cứu rồi hả?”

  Tiểu Lâu nói: "Uh.”

  Mắt Kính tự dưng biến mất, chỉ để lại cặp kính nát vụn, bọn họ thậm chí còn không biết tên của hắn…… Cho dù hắn không phải là người tốt, nhưng Thẩm Mão Mão cũng khó tránh khỏi cảm thấy thỏ chết cáo thương.

  Trong một hoàn cảnh kinh dị không biết được tương lai này, ai có thể bảo đảm mình có sống được đến ngày mai? Bọn họ như cá nằm trên thớt, vận mệnh đều nằm trong tay người khác.

  Thẩm Mão Mão đang bi quan khiêng gạch, thì đột nhiên nghe được tiếng huýt sáo. Giai điệu quen thuộc kia, đêm trước cô còn được xem liveshow của nó nữa……

  Định mệnh giờ là ban ngày mà! Ban ngày ban mặt mà gặp ma hả! ! !

  Cô quay mạnh đầu qua, ma đâu không thấy, chỉ thấy một ‘con’ Tiểu Lâu đang chu mỏ ra ——tiếng huýt sáo là cô ấy thổi ra.

  Thẩm Mão Mão xù lông lên: "Lâu tỷ sao chị tự nhiên lại doạ người ta?!"  

  Tiểu Lâu xếp xong gạch của mình, mặt vô tội hỏi: "Hả? Sao vậy?”

  Thẩm Mão Mão: "Chị không có chuyện gì huýt sáo chi!"  

  Tiểu Lâu: "Miệng ở trên người tôi.”

  Thẩm Mão Mão: "……” tức quá đi, nhưng cô ấy nói rất có lý.

  La Hưng Bang đứng cách đó không xa hai mắt sáng lên, tiến lại gần hỏi Tiểu Lâu: "Cô này, cô cũng là người Tấn Sơn sao?”

  Tiểu Lâu: "Tấn Sơn?”

  La Hưng Bang: "Đúng đó, lúc nãy cô thổi bài sơn ca của Tấn Sơn chúng tôi.” nói xong hắn còn nổi hứng thổi một đoạn nữa.

  Thẩm Mão Mão lắng nghe, quả thật là giai điệu bọn họn nghe được đêm trước.

  Tiểu Lâu đáp: "Tôi không phải người Tấn Sơn, chỉ là ngẫu nhiên nghe được có người thổi bài này, cũng không biết ca từ.”

  La Hưng Bang có chút thất vọng: "Bài hát này là Trường Công Ca, là dùng để chửi địa chủ, không có lời cố định, đều là nghĩ ra được cái gì thì hát cái đó.”

  “Thì ra là vậy.”

  La Hưng Bang cũng nhìn ra được là đội của Vân Thắng Tiến không hợp với Tiểu Lâu Thẩm Mão Mão, cho nên sau khi nhận đồng hương thất bại, hắn tự giác quay lại chỗ Nghiêm Nam và Bắc Đẩu, không giao lưu với bọn họ nữa.

  Tiểu Lâu hạ giọng nói với Thẩm Mão Mão: "Mới đầu tôi còn tưởng ‘ma quỷ’ trong game là Quản đốc, nhưng nếu La Hưng Bang không có nói dối thì Quản đốc lại là bình thường.”

  Dù sao Quản đốc không lý gì lại hát chửi mình.

  Đạo lý ai không biết, nhưng lại có tác dụng gì chứ? Là người thì cũng đoán ra được, hiện tượng quái dị ở công trường là có liên quan đến đám công nhân cũ, cho nên đám người đó đi đâu hết rồi?

  Thẩm Mão Mão nhớ lại lúc trước Nghiêm Nam có hỏi Quản đốc về đám công nhân cũ, rồi biểu cảm cao thâm khó đoán của quản đốc. Cô nhỏ tiếng kể lại hết cho Tiểu Lâu nghe, Tiểu Lâu nói rất chắc chắn: "Đại khái tôi biết được rồi……”

  Rốt cuộc là biết được gì thì Tiểu Lâu không có nói.

  Lại bận rộn thêm một ngày nữa, hôm nay Quản đốc không có bắt ai tăng ca, mọi người ai cũng thở phào. Mọi người sau khi ăn cơm xong thì tản ra tự tìm manh mối.

  Công trường rất lớn, nếu mù quáng do thám chỉ lãng phí thời gian mà thôi, cho nên Tiểu Lâu không có giống mấy người kia tìm kiếm lung tung. Cô dẫn theo Thẩm Mão Mão, có mục đích đi thẳng đến một toà nhà đã xây dựng xong.

  Kim Mao đi theo sau hai người họ, hỏi: "Lâu tỷ, sao chị biết ở đây có manh mối?”

  Đây cũng là điều Thẩm Mão Mão muốn hỏi.

  “Buổi sáng tôi có theo dõi Quản đốc, ổng ở đây.” Tiểu Lâu ung dung nói, dường như việc theo dõi Quản đốc đơn giản như ăn cơm sườn vậy.

  Kim Mao và Thẩm Mão Mão đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

  Toà nhà này có 12 tầng, bên trong có thang máy, mỗi tầng có 2 hộ, tổng cộng 24 hộ.

  Ở dưới, Tiểu Lâu dặn dò: "Một lát nữa chúng ta chia ra hành động, thấy thứ gì có liên quan đến phó bản này thì gom về hết. Tôi không xác định Quản đốc ở tầng mấy, cũng không rõ gặp hắn có gặp nguy hiểm gì không nữa, hai người phải cẩn thận.”

  Kim Mao mếu máo: "Không đi được không?”

  Tiểu Lâu cười mỉm: "Được .”

  Kim Mao: "Vậy em đi đây?”

  Tiểu Lâu: "Tạm biệt.”

  Kim Mao đi lui lại, chính khí nói: "Em cảm thấy chúng ta nhất định phải điều tra cho kỹ toà nhà này.”

  Đồ nhát gan.

  Thẩm Mão Mão lo lắng nhìn Tiểu Lâu: "Chị nhất định phải tự bảo vệ mình đó……”

  Bảo vệ bản thân chị là bảo vệ em đó! !

  Kim Mao bị tỷ muội tình thâm làm cho cảm động: "Các chị gái, mau đi thôi, lát nữa là trời tối rồi.”

  Tiểu Lâu sắp xếp: "Một người 4 tầng, Thố Tử là con gái, đi 1234, Kim Mao đi 4567, tôi đi 4 tầng cuối.”

  Kim Mao: "Đã nói em không phải là Kim Mao mà???”

  Thẩm Mão Mão nắm lấy tay Tiểu Lâu: "Chị chẳng lẽ không phải là con gái?”

  Càng lên tầng trên cao thì càng khó bỏ chạy, Tiểu Lâu không nhất thiết giành nơi nguy hiểm cho bản thân mình.

  Kim Mao cũng phản ứng ra, tiến lại gần nói: "Tiểu Lâu tỷ, tụi mình đổi đi……”

  Tiểu Lâu trực tiếp đẩy đầu hắn ra: "Kêu cậu làm gì thì làm đó, bớt phí lời.” Cô dặn dò: "Bất luận có phát hiện được gì không, chỉ cần đèn đường sáng lên là phải xuống dưới tập hợp ngay lập tức, tôi sẽ ở dưới đợi 10 phút, không cần biết hai người có đến được không, quá giờ tôi cũng sẽ rời khỏi.”

  “Nghe rõ!"  

  Ba người mau chóng chạy vào toà nhà.

  Đây là toà nhà hiếm có được trang bị đầy đủ trong công trường này. Toà nhà đã được lắp cửa nẻo, đi vào sẽ ngửi được mùi sơn dầu hăng mũi.

  Tất cả cửa được mở toang ra, bởi vì không có đồ gia dụng nên cảm thấy cực kỳ rộng rãi. Mỗi bước đi của họ, đều có thể nghe được tiếng vọng lại.

  Thang máy không có điện, cho nên chỉ còn cách leo cầu thang thôi.

  Khi đi đến cầu thang, Tiểu Lâu đột nhiên nói: "Đợi chút, Thố Tử cô đổi với tôi.”

  Thẩm Mão Mão: "hả?”

  Tiểu Lâu nói: "Cô bắt đầu từ tầng 12 xuống, tôi tìm 4 tầng dưới.”

  “Tại sao?”

  Tiểu Lâu  nói: "Không có thang máy, Quản đốc rất có thể sẽ ở 4 tầng dưới.”

  Thẩm Mão Mão: "...Ừ thì đoán.”

  Cô leo lên cầu thang trước, Kim Mao đi theo sau, Tiểu Lâu từ bắt đầu kiểm tra tầng 1.

  Biểu cảm của Thẩm Mão Mão và Kim Mao đều rất nghiêm trọng, sau khi lên đến tầng 5, Kim Mao rẽ sang căn hộ bên trái bắt đầu điều tra, Thẩm Mão Mão thì bắt đầu đi lên trên.

  Leo cầu thang đối với một cô gái yếu đuối như cô mà nói là điều đau khổ mà. Cô sợ trễ nãi nên không dám đi chậm lại, khi leo tới tầng 10 thì chân bắt đầu nhấc không nổi nữa rồi. Thẩm Mão Mão gian nan tiếp tục leo lên trên, tim cứ đập loạn xạ, động mạch trên cổ cũng đập mạnh theo từng nhịp.

  ——Một phần do mệt, phần khác do căng thẳng cực độ.

  Cuối cùng cũng leo đến tầng 12, cô bắt đầu kiểm tra bên trái.

  Trời đã bắt đầu nhá nhem tối, bên ngoài mây đen bao phủ, đã không còn nhìn được bóng dáng ông mặt trời rồi. Trong nhà không có đèn, gần cửa sổ vẫn còn ánh sáng, đủ để cô thấy được bố cục trong phòng.

  Nhìn vào trong, trong nhà không có bất kỳ vật dụng nào, không có cửa, không có lót sàn, đây hoàn toàn là một căn phòng thô. Nhưng khi cô nhìn sang bên trái thì thấy một cái chăn đôi. Cái chăn bị vứt trên đất, không có xếp lại, cửa sổ kế bên có hai đống chén đũa, giống như là có người sinh hoạt ở đây.

  Thẩm Mão Mão bụng nghĩ mĩnh không lẽ xui xẻo vậy, vừa tìm là thấy được phòng của Quản đốc ?

  Quản đốc nhìn béo vậy, ngày nào cũng leo lên tầng 12 không mệt hả?

  Cô quay đầu ra nhìn cửa, xác định không có ai mới đi vào lục lọi cái chăn. Cái chăn đó vừa chạm vào là cảm thấy lạnh ngắt, lạnh đến nỗi cô rùng cả mình.

  Trong chăn không có gì cả, cô cẩn thận quan sát một vòng, chỉ phát hiện trên tường có 4 chữ cái không biết dùng vật dụng gì để khắc lên——SXSB.

  Tuy không hiểu là gì, nhưng cảm thấy chắc chắc sẽ hữu ích, nói không chừng là mật mã mở khoá gì đó, mấy game room escape đều vậy mà! Thẩm Mão Mão lặng lẽ ghi nhớ 4 chữ cái này, lại nhìn xung quanh lần nữa, rồi rời khỏi phòng này, đi qua phòng đối diện.

  Vừa vào phòng là thấy ngay một cái chiếu to, trên đó vẫn còn đặt một bộ bài. Căn phòng nhỏ bên trong thì có hai cái chăn đơn, cách nhau không xa, ở giữa còn có hai cọng dây sạc.

  Xem ra, hai căn phòng cô đã vào không phải là của Quản đốc, mà là của tốp công nhân trước.

  Tinh thần Thẩm Mão Mão căng thăng cao độ, mau chóng kiểm tra xong 3 tầng trên cùng.

  Mỗi lần bước vào một căn phòng mới là một sự dày vò, bởi vì cô không chắc chắn là bên trong có đụng boss lớn không.

  Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi rồi, sắc trời đã biến thành màu xanh đậm, đèn đường tạm thời vẫn chưa sáng, trong phòng cực kỳ tối.

  Do vẫn chưa đến thời gian hẹn nên Thẩm Mão Mão vẫn chưa rời khỏi. Cô đứng ở cửa phòng bên trái tầng 9, vừa chuẩn bị vào đó thì nghe bên trong có tiếng nói chuyện của một người đàn ông.

  “Chuyện này rốt cuộc có nên nói với cấp trên không? Tên họ Thạch đó không phải là người mà.”

  Thẩm Mão Mão giật nảy mình. Cô điều hoà lại hơi thở, cẩn thận khom người xuống, nhìn vào khe cửa.

  Chỉ thấy hai cái bóng đen mập mờ đứng bên cửa sổ, trong bóng tối có hai đốm đỏ đang lấp lánh.

  ——Bọn họ đang hút thuốc.

  Bóng đen còn lại nói: "Phải nói. Nhưng chúng ta làm sao nói, chưa gặp được cấp trên, tên họ Thạch chắc đã bóp chết chúng ta rồi.”

  Người bên trái quăng điếu thuốc xuống dưới chân dẫm, tức giận nói: "Cái lùm má, tôi nhịn hết nổi rồi, hắn dám——”

  Hắn mới được một nửa, thì dưới lầu đột nhiên có một loạt tiếng bước chân, kèm theo là tiếng hét của Quản đốc: "Ai?!"  

  Thẩm Mão Mão nhìn xuống cầu thang một cái, sau khi quay đầu lại nhìn thì thấy hai cái bóng đen kia đã biến mất không để lại dấu vết.

  Cô còn tưởng hai người là npc! Ai ngờ rốt cuộc lại là ma?! !

  Không ngờ cô nghe lén được cuộc đối thoại của hai con ma!

  Lúc nãy không thấy gì, bây giờ thì thấy có hơi nổi da gà.

  Cô không dám ở lại đây nữa, nhè nhẹ đi xuống lầu.

  Đèn đường bỗng vụt sáng trong khoảnh khắc này, Thẩm Mão Mão nhìn xuống dưới thì thấy một cái bóng mảnh khảnh chạy nhanh ra ngoài, một cái bóng to béo khác đuổi theo sau.

  Là Tiểu Lâu và Quản đốc!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: