Bữa cơm này ăn rất nặng nề.
Người chơi cũ dường như là có hẹn nhau trước trong những tình huống như vậy, ai nấy đều biết rõ, nhưng không ai nói thẳng ra. Duy chỉ có hai người mới Thẩm Mão Mão và Kim Mao sợ sệt trốn bên cạnh Tiểu Lâu, thành khẩn cầu lão đại bảo hộ.
Sau khi ăn xong cơm, Quản đốc lại xuất hiện. Ổng hơi vội vã, hối thúc người chơi mau đi làm việc: "Tôi vừa mới tới hồ nước xem, độ cao đã đủ rồi, bây giờ chỉ thiếu phần đỉnh. Mấy người động tác nhanh nhẹn chút, lát gạch đá lên đó. Tôi đã cho xe trộn xi măng qua đó rồi, đợi lát xong gạch đá thì trét xi măng vào tất cả khe hở, rõ chưa?” (Mị không hiểu mấy vụ xây dựng này cho lắm :( )
Vân Thắng Tiến hỏi: "Quản đốc, trên đỉnh không có cốt thép, làm sao lát gạch đá được?”
Quản đốc giống như không nghe thấy vậy, nói: "Mau đi làm việc đi, đừng lề mề!"
Mấy người khác đi làm việc như thường lệ, Nghiêm Nam và Thẩm Mão Mão ở lại rửa chén.
Nghiêm Nam chê bai nói chuyện với một đứa điếc tốn hơi quá, cũng chả buồn mỉa mai nữa; Thẩm Mão Mão càng không muốn giao lưu với bà ta. Hai người yên lặng làm xong công việc, một trước một sau đi ra hồ nước.
Tường gạch xung quanh hồ nước đã cao khoảng một thân người rồi, Thẩm Mão Mão tin rằng mình nếu không có sự trợ giúp từ bên ngoài chắc chắn rất khó trèo lên đó. Cách đó không xa có một chiếc xe bồn trộn xi măng đậu đó.
Thẩm Mão Mão trèo lên đỉnh, cũng không hỏi bọn họ sao không khiêng gạch nữa mà lại đi lát gạch đá, người ta làm cái gì cô học làm theo cái đó. (Tội nghịp bé điếc)
Việc lát trần xi măng này cùng một động tác với xếp gạch. Chắc trò chơi có cân nhắc đến việc người chơi không có kinh nghiệm phụ hồ nên chỉ cần đặt gạch lên là tự dính lại với nhau.
Chuyện này phản khoa học quá rồi.
Dựa theo cái tình hình này, Quản đốc dự định bít chết hồ nước này lại——Chưa có từng nghe nói qua trong khu nhà lại xây một tường gạch phong kín như vậy. Kết hợp thêm dị biến xảy ra vào đêm qua, Quản đốc chắc là biết được gì đó nên mới ra quyết định như vậy.
Tiểu khu Thuỷ Thiên Nhất Sắc mất đi “Thuỷ”, nói ra cũng thấy kỳ thật.
Tiểu Lâu lát đến bên cạnh cô, viết chữ【Làm chậm chút】trước mặt cô.
Thẩm Mão Mão vừa tính hỏi tại sao, thì bị cô ấy dùng bàn tay dơ bẩn bịt miệng lại.
“Phụt phụt phụt……” cô đẩy Tiểu Lâu ra, nhỏ tiếng phun nước miếng vài cái.
Tiểu Lâu chỉ về hướng bên tay trái.
Cô quay đầu qua nhìn, phát hiện người đội nón bảo hiểm đang vùi đầu làm việc không ngờ lại là Quản đốc!
Trước đó cô không nhìn kỹ, cũng không đếm trên công trường có mấy người nữa, giờ mới để ý thấy Quản đốc đang trà trộn trong đó.
Quản đốc đội mũ bảo hiểm màu vàng, chăm chỉ hơn ai hết, đầu cũng không ngẩng lên, rất nhanh là lát xong một dãy. Xem ra ổng đang rất nóng vội, thậm chí như không thể chờ thêm được nữa.
……
Đợi đến đầu giờ chiều lên ca lần nữa, gạch đã được lát một nửa.
Quản đốc khởi động xe bồn trộn xi măng, một đống xi măng màu đỏ tràn ra, lan toả một mùi máu tanh nồng nặc.
“Trời!" Thẩm Mão Mão thiếu điền rớt xuống giàn giáo.
Đổ được một lát, bồn xe đột nhiên “Rắc rắc rắc” mấy tiếng, ngừng hoạt động.
Quản đốc nhảy xuống xe, đạp một cái, cái bồn hơi rung nhẹ nhưng vẫn không hoạt động.
Âm thanh trong bồn kêu vang đến Kim Mao thấy đau răng. Anh rụt người ra sau Thẩm Mão Mão và Tiểu Lâu, nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Bên trong là……”
Vẫn chưa nói xong thì, Quản đốc chỉ vào Bân Tử: "Thằng kia, qua đây giúp một tay!"
Bây giờ không còn Long ca giúp hắn nữa, Bân Tử hoảng loạn nói: "Tôi không biết!"
Quản đốc nói: "Không cần ngươi biết, qua đây nhìn một cái là được, mau lên”
Bân Tử bất mãn trèo xuống giàn giáo, mấy người khác cũng đứng trên đó nhìn hắn.
Quản đốc kêu hắn trèo lên trên mở nắp bồn ra xem bên trong bị trục trặc gì.
Bân Tử bất lực nhìn xung quanh, không ai có thể giúp hắn, và cũng không ai muốn giúp hắn. Hắn tức giận chửi một câu, dường như là nhớ mối thù này với mấy người kia.
Tiểu Lâu khinh thường cong môi lên, hoàn toàn không để tâm ánh mắt thù địch của hắn.
Hắn từ từ chậm rãi trèo lên đó, hai tay run rẩy mở nắp bồn ra, thò đầu vào xem.
Một màu đỏ kinh dị như đốt cháy đôi mắt hắn, mùi máu tanh rình làm hắn không cách nào thở được. Bên trong bồn xi măng đỏ rực, có 6 cái xác trồi lên, trong đó còn có một người bị mắc kẹt ở giữa quạt thông gió. Cũng do vậy mà bồn xe mới ngừng hoạt động.
Hắn nhìn một cái rồi không dám nhìn nữa, mau chóng chui đầu ra, ngồi quỳ trên bồn hét với Quản đốc: "Bên trong có gì đó! Kẹt lại rồi……”
Quản đốc: "Vậy thì lôi nó ra!"
“Không được……tôi không làm!" nói xong rồi muốn nhảy xuống xe.
Chính ngay lúc này, dị biến phát sinh.
Một đôi tay đầy xi măng màu đỏ giơ ra, kéo lấy chân của Bân Tử, lôi hắn vào trong bồn xe.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, những người khác hoàn toàn không phản ứng kịp. “Bang” một tiếng, nắp bồn đóng lại, cái bồn bắt đầu chuyển động trở lại. Bên trong truyền ra tiếng thét thảm thiết, âm thanh to đến nổi Thẩm Mão Mão cũng nghe thấy.
Quản đốc ngồi trong buồng lái vui mừng hét lớn: "Chạy rồi chạy rồi!" nói xong thì đẩy cần gạt, tiếp tục đổ ra xi măng màu đỏ.
“Đ*!" Thẩm Mão Mão trợn to mắt ra, không dám tin rằng ổng lại trực tiếp khởi động bồn trộn.
Người khác hoàn toàn không quan tâm chuyện này, lạnh nhạt nhìn bồn xe chuyển động. Mỗi một vòng chuyển động đều có một tiếng kêu thảm thiết phát ra.
Thẩm Mão Mão nắm chặt nắm tay lại, muốn lên tiếng ngăn chặn ông Quản đốc điên rồ này, nhưng lại bi ai phát hiện mình không có đủ dũng khí. Cô cắn chặt môi, cơ thể do căng thẳng tột độ mà không ngừng run rẩy, chân thì lại như bị mọc rễ, bất luận trong lòng cô muốn làm gì cũng không nhấc nổi chân lên.
Tiểu Lâu nhìn cô ấy một cái, mau chóng nhảy xuống giàn giáo, đi đến bên trái xe kéo cửa xe ra, mở miệng nói: "Mau tắt!"
Quản đốc quay đầu sang nhìn, ánh mắt nham hiểm nói: "Người bên trong nhiều vậy, ai ngươi cũng muốn quản sao? Hay là muốn thế chỗ hắn vào đó?”
Tiểu Lâu hoàn toàn không sợ, lạnh lùng lặp lại: "Mau tắt ngay!"
Thẩm Mão Mão cảm động đến phát khóc!
Tiểu Lâu vốn không phải tính cách thích lo chuyện bao đồng, cô ấy chịu lên tiếng, chắc là nhìn ra được nỗi niềm của cô, chủ động thay cô làm chuyện mà cô không dám làm!
Cô mau chóng trèo xuống, Kim Mao cũng trèo xuống theo. Hai người một trái một phải đứng bên cạnh Tiểu Lâu, như là tả hữu hộ pháp trung thành nhất.
Quản đốc chửi thề hai câu, đẩy cần gạt xuống.
Tiếng thét trong bồn cũng im lặng theo, Tiểu Lâu đẩy Kim Mao một cái: "Đi, lên đó coi có ai còn sống không.”
Kim Mao: "QAQ Sao lại là em nữa?!"
Tiểu Lâu nói: "Yên tâm đi, bọn tôi sẽ giữ lấy cậu.”
Kim Mao nhát gan, nhưng lại được cái nghe lời. Cho dù anh rất sợ nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Tiểu Lâu, run rẩy trèo lên trên.
Tiểu Lâu cũng theo sau, Thẩm Mão Mão cũng muốn trèo lên, nhưng bị cô cự tuyệt. Cô chỉ chỉ vào chân mình, Thẩm Mão Mão hiểu ý liền ở dưới ôm lấy chân cô ấy.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Kim Mao cẩn thận mở nắp bồn ra, lấy hết can đảm nhìn vào trong, sau đó hết hồn ngẩng đầu lên.
Tiểu Lâu hỏi: "Sao?”
Kim Mao đáp: "Bên trong có bảy cái xác……”
6 người mất tích kia thì ra đều ở đây. Bà thím lúc đầu, Mắt Kính, Tuyết Hoa, Long ca, La Hưng Bang, Vệ Cố, cộng thêm Bân Tử, nằm la liệt trong đó.
Sau khi xác nhận mấy người bên trong hết cứu được rồi, Kim Mao khiếp sợ nhảy xuống, cho đến khi chân anh bình an tiếp đất, mấy thứ trong bồn xe cũng không có giơ ra bắt anh như bắt Bân Tử lúc nãy.
Quản đốc làu bàu: "Làm chuyện dư hơi, lãng phí thời gian……” nói xong lại khởi động máy.
Thẩm Mão Mão tức đến nổi muốn đánh ổng một trận, cô nhỏ tiếng hỏi Tiểu Lâu: "Có đánh NPC được không ?”
Tiểu Lâu viết vào lòng bàn tay cô ấy: 【Đừng manh động. 】
Được rồi, biết là không được rồi.
Rõ ràng là thêm một người bị kéo vào trong đó nhưng bồn xe lần này chuyển động rất trôi chảy, quay vài vòng rồi đổ xi măng ra ngoài.
Thẩm Mão Mão cầm lòng không đặng, nghiêng đầu qua không muốn nhìn cảnh tượng này.
Nghiêm Nam cười lạnh: "Không ngờ tham gia trò chơi này mà cũng có đại thánh mẫu, hiếm thấy thật.”
Tiểu Lâu lạnh lùng nhìn bà ta một cái, sau đó lại nhìn trở về Thẩm Mão Mão.
Quản đốc nói: "Được rồi, mau trét xi măng lên tường, mỗi một khe hở đều phải trét hết, tuyệt đối không được để lọt hơi ra ngoài.”
Bốn người còn lại kiềm chế nỗi sợ và ghê tởm, cầm lấy cái bay làm theo.
Thẩm Mão Mão nhìn động tác của bọn họ, trong lòng cảm thấy bi ai.
Nếu mục đích của trò chơi này là dày vò con người, vậy thì nó làm được rồi đó.
Cô dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn sang Tiểu Lâu: "Lâu tỷ……em không muốn làm……” cô quả thật không làm được.
Tiểu Lâu suy nghĩ vài giây, kéo cô ấy xuống giàn giáo, hùng hồn nói với Quản đốc: "Chúng tôi không làm nữa!"
Quản đốc hoảng rồi: "Có ai làm việc như mấy người không! Bộ mấy người không muốn lãnh lương hả?!"
Tiểu Lâu nói: "Tiền lương bọn tôi không cần nữa, nhưng mà Thạch Tín, chứng cứ của ông nằm trong tay bọn tôi nè.”
Quản đốc biến sắc, hắn trợn to mắt ra, như là thông qua Tiểu Lâu nhìn thấy bóng hình của một người nào đó.
Cho dù người đó đã chết rồi, nhưng vẫn đem lại không ít nỗi khiếp sợ cho ổng.
Tiểu Lâu mặc kệ ổng có phản ứng như thế nào, kéo tay Thẩm Mão Mão rời khỏi hồ nước.
“A! Đợi em với!" Kim Mao cũng nhảy xuống giàn giáo, ba chân bốn cẳng đuổi theo hai người họ.
Quản đốc bị giọng nói này thức tỉnh, nhìn sang bốn người còn lại, đột nhiên hỏi rất dân chủ: "Mấy người cũng muốn rời khỏi hả?”
Vân Thắng Tiến im lặng. Hắn nhìn sang người vợ hoàn toàn tin tưởng hắn, lại nhìn sang Bắc Đẩu đã rạn nứt quan hệ và Lãnh Băng Băng lạnh lùng, cắn răng nói: "Bọn tôi ở lại.”
Hai người đàn ông còn lại không có phản bác, xem như là mặc nhận rồi.
Nguyên tắc đầu tiên của trò chơi, là không được trực tiếp từ chối npc, nếu không sẽ bị phản dame cực mạnh. Bọn họ cũng đoán được Quản đốc trong phó bản này không phải là người tốt lành gì, hoặc có lẽ sự lựa chọn của bọn họ là đang trợ giúp cái ác ……
Nhưng không phải ai cũng có dũng khí phá vỡ quy tắc, đẩy mình vào nguy hiểm.
Ánh nắng chói chang mau chóng làm khô đi lớp xi măng mà bọn họ đã trét, mùi máu cũng tan đi không ít. Xi măng máu thu hút không ít ruồi muỗi, cứ ong ong kêu xung quanh bọn họ.
……
Đầu bên kia Thẩm Mão Mão: "Lâu tỷ bá khí! Vậy tiếp theo tụi mình làm gì?!"
Tiểu Lâu cười, cố ý lại gần lỗ tai cô ấy lớn tiếng nói: "Nhất định phải tìm cho được lối ra trước sáng mai! Nếu không chúng ta đều phải chết!"
Thẩm Mão Mão: "??Vậy sao nãy chị nói chắc nịch vậy?!" trời đất ơi bây giờ quay về còn kịp không??
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)