Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17

560 0 5 0

Tiểu Lâu cười mỉa mai, hạ giọng nói: "Lại thêm một tên vô ơn.”

Bân Tử biến sắc, nhưng rất nhanh là hồi phục lại, coi như không nghe thấy gì.

Chỉ có Thẩm Mão Mão ngơ ngác hỏi: "Lâu tỷ chị nói gì?! Lớn tiếng chút, em không nghe thấy!"

Mấy người kia cười như không cười, sắc mặt Bân Tử khó coi đến cực điểm.

Tiểu Lâu liếc mắt một cái: "Ăn cơm của cô đi!"

“Ồ ồ……”

Kim Mao hỏi Tiểu Lâu: "Lâu tỷ, hai người làm sao sống sót được vậy?”

Mọi người đều dựng lỗ tai lên, muốn nghe đáp án của Tiểu Lâu.

Tiểu Lâu cũng không giấu giếm gì: "Cũng may có Thố Tử, cô ấy nghe không thấy nên mới lôi tôi về được.”

Nói ra thì mấy người khác cũng chả làm theo được. Một là tự làm mình bị điếc, hai là giao phó tính mạng cho Thẩm Mão Mão——chả có cái nào khả thi.

Cơm ăn được một nửa, một người mở cửa nhà ăn ra, lảo đảo đi vào.

——Là Lãnh Băng Băng bị bắt đi tăng ca đêm qua. Sắc mặt hắn phờ phác trắng bệch, không giao lưu với bất kỳ ai, ngồi thẳng vào vị trí của mình.

Bân Tử hỏi: "Long ca đâu?!"

Lãnh Băng Băng hỏi ngược lại hắn: "Hắn là đi thay cho cậu, liên quan gì đến tôi?”

Bân Tử á khẩu, không tự chuốc lấy nỗi nhục nữa, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Đợi ăn cơm xong là phải đi rửa chén, Thẩm Mão Mão giờ mới cảm thấy sợ. Thi thể Đinh Hậu không biết có còn ở đó không nữa, bất luận là có còn ở đó hay không thì đều là tiết tấu của phim kinh dị. Hơn nữa nhiệm vụ của cô vẫn chưa hoàn thành, không biết bị Quản đốc phát hiện sẽ có hậu quả gì nữa.

Trong nhà bếp, hai lu nước đã được đậy nắp lại, giống như là chiếc hộp Pandora mê hoặc lòng người, đang chờ loài người mở ra, phóng thích bệnh tật và tai nạn.

Thẩm Mão Mão lấy hết can đảm mở nắp lu ra, bên trong trống không, chỉ còn lại một ít nước máu lưu lại dưới đáy lu.

Hoặc là Đinh Hậu đã bị ăn thịt đêm qua rồi, hoặc là Đinh Hậu hoàn toàn sống dậy rồi.

Cô thở phào, là không cần lo làm sao ăn nói với Quản đốc, cũng không cần đối diện với xác chết. Nhưng Nghiêm Nam thì lại không hay rồi. Bà ta thấy trong lu không có gì, rồi lại liên tưởng đến câu nói tối qua của Thẩm Mão Mão “Đinh Hậu sống lại rồi”, thì không ngồi nổi nữa.

Thẩm Mão Mão nhìn bà ta rời khỏi. Nhìn phương hướng, chắc là đi đến hồ nước.

Cô cúi đầu xuống rửa chén, sau đó tiếp tục ướp số thịt heo còn lại, đậy nắp lu lại.

Sau khi làm xong mọi chuyện, cô chuẩn bị đi ra khiêng gạch, ai ngờ ở cửa lại gặp được Quản đốc đang đi qua đây.

Quản đốc đánh chữ hỏi cô: 【Công việc đêm qua cô vẫn chưa làm xong?】

Thẩm Mão Mão bịa: "Tôi làm xong rồi mà, tất cả đều làm xong rồi, nhưng thịt đột nhiên sống lại! Còn có một con quái vật đầy mặt trên bụng, nó đánh nhau với đống thịt nên tôi phải bỏ chạy.”

Quản đốc đột nhiên trở nên rất căng thẳng, tốc độ đánh chữ nhanh hơn gấp bội: 【Con quái vật đó xuất hiện khi nào?】

Thẩm Mão Mão nói: "Thì nửa đêm hôm qua, tôi suýt bị doạ chết rồi, Quản đốc, công trường của tụi mình không an toàn chút nào! Rốt cuộc giờ phải làm sao đây?!"

Quản đốc hoảng hốt, miệng lẩm bẩm gì đó. Qua một lát sau, ổng mới tỉnh táo lại, dặn dò Thẩm Mão Mão: 【Chuyện này đừng để người khác biết! Cô cũng mau đi làm việc đi, kêu mấy người sơn tường cũng đi khiêng gạch đi, động tác mau lẹ lên! 】

……

Vợ chồng Vân Thắng Tiến hình như có xảy ra mâu thuẫn gì đó với Bắc Đẩu.

Đêm qua với sáng nay lúc ăn cơm thấy vẫn còn ngồi chung với nhau. Nhưng khi khiêng gạhh, Thẩm Mão Mão thấy ba người họ tụm lại nói chuyện gì đó, rồi hình như bất đồng ý kiến. Bắc Đẩu tức giận đùng đùng rời khỏi đội, chạy đến một chỗ cách xa bọn họ bắt đầu khiêng gạch, xem ra chắc là tính tách riêng ra rồi.

Tiểu Lâu đẩy cô một cái, nói cô đừng đứng xem phim nữa.

Lúc nãy bọn họ đã tìm hết một vòng, cũng giống như Mắt Kính vậy, Long ca cũng biến mất không để lại dấu vết gì.

Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Mão Mão thật ra không ghét người này cho lắm.

Hắn tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, cứ luôn lấy lỗ mũi nhìn người, mứt dại, còn thường xuyên trung tình lên não nữa……Cô vốn cứ tưởng người như vậy sẽ chết trên người nữ quỷ tỷ tỷ nữa chứ, ai ngờ cuối cùng hắn lại đi chết thay cho anh em của mình.

Còn người anh em đó……

Hơ hơ.

Thẩm Mão Mão liếc nhìn Bân Tử đang vùi đầu làm việc, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Y chang tên Vệ Cố kia, đều là thứ chẳng ra gì.

Tính ra đến nay game đã tiến hành được 4 ngày rồi, người chơi thì chết hết 5 mạng. Dựa theo cách nói của Tiểu Lâu, thời gian càng về sau thì sự hạn chế ma quỷ càng nhỏ lại, đến ngày cuối cùng là bị chúng đồ sát.

Cảnh tượng đó chả ai muốn nó xảy ra, cho nên bọn họ phải mau chóng tìm được manh mối.

……

“Cho nên tại sao lại là em?” Kim Mao mếu máo, đứng trên giàn giáo có chết cũng không thèm xuống.

Gió thổi cành cây xào xạc, công trường yên tĩnh một cách khác thường. Gió lạnh về chiều đã không còn cách nào thổi tới hồ nước sau hàng rào, từng miếng gạch đỏ ngay ngắn hình vuông phong kín khu vực này, giống như là một nhà giam kín mít vậy.

Tiểu Lâu nói rất chính đáng: "Nếu không cậu tính để cho hai đứa con gái tụi tôi lăn lộn trong bùn lầy à?”

Thẩm Mão Mão nghe không thấy bọn họ nói gì, nhưng cũng nhìn ra được là Kim Mao không muốn làm, cô nói lý lẽ: "Cậu xem lại mình đi, ngoại trừ ăn ngủ ra thì biết làm gì nữa hả, không nỗ lực không lẽ nằm đợi chiến thắng tự mò đến à?”

Kim Mao biết cô ấy có thể nghe được âm thanh cực lớn, cho nên lớn tiếng hét: "Em! Không dám! Đi tắm! Một mình!"

Thẩm Mão Mão: "Thì đi tìm một thau nước! Dội từ trên xuống là được!"

Tiểu Lâu: "Lạy hai đứa nhỏ tiếng chút!"

——Đứa nào đứa nấy họng to chà bá lửa.

Kim Mao ‘nhõng nhẽo’ một lát, cũng hiểu rõ mình không thể nào ôm cây đợi thỏ được. Anh vứt cái xẻng xuống dưới trước, sau đó cột chặt dây thừng vào eo mình, rồi trèo xuống dưới.

Nước ở dưới đáy hồ vẫn chưa khô, chân vừa đặt xuống dưới là chìm vào bùn lầy. Anh nhặt lấy cái xẻng, nắm chặt dây thừng, bì bõm đi vào chính giữa hồ nước.

Thẩm Mão Mão và Tiểu Lâu nghi ngờ Quản đốc có chôn qua thi thể ở đây, nhiệm vụ của anh là đào từ chính giữa hồ, nói không chừng đào được chìa khoá thoát khỏi game thì sao.

Anh đào trái đào phải, đào chưa được bao lâu thì cảm thấy cải xẻng chạm vào vật gì đó cứng cứng.

“Ơ!" Anh hét lên với Tiểu Lâu và Thẩm Mão Mão, “Có gì nè!"

Tiểu Lâu: "Đào!"

Kim Mao: "Oimeoi! Lâu tỷ! HÌnh như là cái đầu mà Nghiêm Nam Vân Thắng Tiến vứt xuống đây!"

Nói đến đây, Kim Mao lập tức nhớ lại chuyện hồi chiều qua, bùn đất dưới chân bỗng thấy nóng chân.

Nói đến thì trùng hợp, ngoại trừ hút hết máu và cái đầu ra thì trọng lượng phần còn lại của Đinh Hậu vừa đúng 140 cân. Cho nên Nghiêm Nam và Vân Thắng Tiến chặt đầu với hút hết máu của Đinh Hậu ở hồ nước này, chỉ lấy đi cơ thể của hắn.

Kim Mao sắp phát khóc rồi: "Hay là đổi chỗ khác đào nha……em không dám!"

Tiểu Lâu nói: "Đừng sợ! Bọn tôi sẽ không bảo vệ cậu đâu! Cậu tự mình cố lên!"

“Được!" Kim Mao ngớ người, “Đợi đã?! Không bảo vệ em?! QwQ”

Tiểu Lâu: "Đào hố của cậu đi!"

Thẩm Mão Mão nghe thấy Tiểu Lâu cứ hét lớn tiếng, cảm thấy may mắn vì mình là một cô gái yếu đuối.

Kim Mao cẩn thận đặt cái đầu của Đinh Hậu qua một bên, tiếp tục đào xuống dưới.

Mặt trời dần dần xuống núi, tầm nhìn ngày càng hẹp đi. Không biết đào được bao lâu, cái xẻng trong tay anh lại ngừng một lần nữa, không thể đào xuống được…

Anh lau mặt một cái, giờ mới phát hiện mình thì ra đã đào được cái hố sâu cao khoảng một thân người rồi.

Nỗi sợ hãi đột nhiên bao trùm lấy anh, anh kéo dây điên cuồng, ra hiệu Thẩm Mão Mão và Tiểu Lâu kéo mình lên.

Nhưng đầu dây bên kia chả có phản ứng gì hết.

Kim Mao suýt khóc rồi, hét lớn: "Lâu tỷ?! Thố Tử tỷ?! Hai người đừng doạ em mà?!"

Phía trên vẫn chả có phản ứng gì.

Anh không dám đào tiếp nữa. Xung quanh đều là tường đất ẩm ướt, anh hiện giờ như con ếch ngồi đáy giếng vậy, chỉ có thể thấy được một chút bầu trời màu đen trên kia thôi.

Xung quanh yên tĩnh quá rồi, không có tiếng gió, không có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng thở nặng nề của một mình anh ……

Ơ Không! Hình như là của hai người! ! !

Anh nín thở, rõ rãng nghe thấy được từ dưới chân truyền lên tiếng thở vô cùng đều đặn.

Một nhịp lại một nhịp, như đang gõ vào thần kinh yếu đuối của anh.

Anh run cầy sấy lên, bản năng sinh tồn hối thúc anh dẫm lên cái xẻng cố trèo lên trên. Cũng may bùn đất đủ ẩm ướt, có thể đạp mũi chân vào đó; cũng may bùn đất đủ cứng, có thể giữ được trọng lượng của anh không làm người rớt xuống.

Anh bán sống bán chết trèo lên trên, nhưng bất luận là trèo bao lâu đi nữa, miệng hố vẫn cách anh rất xa, bất luận anh cố gắng thế nào cũng không lên đó được.

Đợi anh trèo mệt rồi cúi đầu xuống nhìn, thì thấy mình vẫn ở dưới đáy hố, chỉ cách đáy một bước chân mà thôi.

Anh suy sụp thiệt rồi. Anh khóc thét lên, lớn tiếng kêu cứu: "Chu mi nga——! Huhuhu ai cứu tôi với! !"

“Soạt——” một tiếng, có gì đó chui ra từ đất, rồi bắt lấy cổ chân, kéo anh vào trong bùn đất.

Kim Mao điên cuồng vùng vẫy: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! ! !" Nhưng các sức lực như bóp nát cổ chân anh vẫn tiếp tục kéo về phía dưới.

Trong lúc anh đang tuyệt vọng khóc lóc thì dây thừng ở eo đột nhiên chặt lại, một lực kéo lớn mạnh hơn cái thứ ở dưới đất kia, kéo anh ra khỏi bùn đất, sau đó từ từ kéo anh lên mặt đất.

Bùn đất dưới đó bắt đầu sùng sục lên, vô số bàn tay giơ lên, cố bắt lấy anh.

Thẩm Mão Mão và Tiểu Lâu cố sức kéo dây lên.

——Kim Mao xuống dưới nửa tiếng đột nhiên không có động tĩnh gì hết. Tiểu Lâu thử gọi hai tiếng nhưng cũng không thấy trả lời. Vừa hay bọn họ định kéo dây lên thì đầu dây bên kia đột nhiên nặng trĩu.

Hai người lập tức hiểu ra Kim Mao gặp chuyện rồi, bắt đầu dùng sức kéo sợi dây. Khó khăn lắm mới kéo được Kim Mao ra khỏi hồ nước, lại phải chiến đấu với cái đống tay hình thù kỳ quái đột nhiên xuất hiện kia.

Sở dĩ nói là hình thù kỳ quái, bởi vì mấy cái tay này đã mục rữa rồi, có tay chỉ trơ xương.

Kim Mao đã bị doạ tè ra quần rồi——là tè thật đó bà con.

Vụ đi đường ban đêm hôm trước cũng chẳng đáng sợ bằng hôm nay.

Cũng may là đám tay đó sức lực không mạnh lắm, Thẩm Mão Mão và Tiểu Lâu hai người hợp sức kéo Kim Mao mình đầy bùn đất, trên người treo đầy tay lên.

Kim Mao suy sụp khóc nức nở.

Một nửa là bị doạ, một nửa là do tè ra quần mất mặt quá.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: