Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 23 Sơ Cuồng

644 1 6 0

Tôi nên dưới gầm xe, không nên ở trong xe. (Lời bài hát nam chính muốn tạo bất ngờ nên trốn trong xe, ai ngờ thấy được bạn gái chim chuột với người ta)

Rõ ràng là bộ phim của ba người, nhưng đến phút cuối vẫn không có tên tôi……

Thẩm Mão Mão cảm thấy đầu mình chập mạch nên mới đi cùng bạn thân đến gặp bạn thân của cô ấy.

Người ta thường nói một núi không thể có hai hổ, bạn thân tốt nhất chỉ nên có một người. Từ tình huống lúc nãy cho thấy, người đó chắc chắn không phải là cô.

Cô vốn muốn ở lại quan sát bà sư phụ đó, nhìn xem người đó có chỗ nào không bình thường không, nhưng bầu không khí ngượng ngùng lúc nãy quả thật làm cô không thể tiếp tục ở lại được nữa.

Dù sao thì đối phương cũng đã bắt được cô đi thế mạng, trong thời gian ngắn chắc sẽ không có hành động nữa.

Sau khi về trường, cô bắt đầu lên mạng điều tra về trò chơi, muốn xem xem có ai khác cũng bị giống cô không, nhưng lại không search được gì hết.

”Game Sám Hối” dường như được lấy tên từ thánh lễ xưng tội trong Thiên Chúa Giáo. Dựa theo cách nói bên đó: Thượng Đế kiến tạo thánh lễ xưng tội, dùng để miễn xá tội lỗi mà các tín đồ phạm phải. Phạm vi của tội lỗi rất rộng, không chỉ bao gồm hành động ác ý, mà còn bao gồm hành vi do sơ suất, thấy chết không cứu ……

Nhà chế tạo game tự ví mình như thần, kéo những người có tội vào trong nỗi sợ hãi vô tận. Nhưng nếu xét về mặt khác, game đã hại chết nhiều người như vậy—— cho dù mấy người đó đều không phải người tốt, vậy nhà chế tạo game không có tội sao? Chắc ‘hắn’ mới là tội nhân lớn nhất.

Nhìn độ thành thạo của Tiểu Lâu, chắc cô ấy cũng tham gia không ít trận rồi. Cho nên trò chơi này vận hành bao lâu rồi? Người chơi rốt cuộc có bao nhiêu người? Vậy những người chơi bị chết trong trò chơi, ngoài đời sẽ chết như thế nào?

Sau khi bị kéo vào trò chơi thì phải cứ thế chơi tiếp, vậy trận thứ hai của cô khi nào mới bắt đầu? Rồi sao vào đó được? Tất cả đều rất mơ hồ.

Cô vẫn còn nhiều chỗ không hiểu về trò chơi này, cho nên——

Tiểu Lâu rốt cuộc chừng nào mới đến tìm cô đây? ! Đừng nói là không đến nha?

……

Sau khi rời khỏi trò chơi, cuộc sống của cô lại trở về quỹ đạo thường ngày.

Cô thấp thỏm lo âu đợi gần hết nửa tháng, Tiểu Lâu và phó bản tiếp theo cũng chả thấy đâu.

Những trải nghiệm huyền ảo đó tựa như là giấc mơ, ngoại trừ cực kỳ rõ nét ra thì không khác gì các giấc mơ kia, đều là bong bóng vừa chạm là vỡ.

Thời tiết cuối tháng 4 biến đổi thất thường, đêm qua vẫn mây đen mù mịt, vậy mà sáng nay bầu trời trong xanh cực kỳ.

Thẩm Mão Mão cố ý trang điểm nhẹ, mặc cái váy mới mua, đi tham gia buổi ký tặng của nữ thần của cô.

Nữ thần của cô có bút danh【Sơ Cuồng】, tiểu thuyết gia trinh thám cực nổi tiếng, đã xuất bản hơn chục cuốn tiểu thuyết, mỗi một cuốn đều là cực phẩm. Nghe nói năm nay cô ấy mới 27 tuổi, rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, nhưng lại muốn dựa vào tài hoa. Thử hỏi có nữ sinh nào thích đọc tiểu thuyết trinh thám lại không sùng bái một nữ thần tài sắc vẹn toàn như thế chứ?

Buổi ký tặng cuốn sách mới Ngừng Linh của Sơ Cuồng vừa hay diễn ra ở trường của cô, còn cô cực kỳ may mắn chỉ mua có một quyển sách mà có được một suất trong buổi ký tặng, hạnh phúc quá đi!

Nhậm Nguyệt bất mãn vì còn sớm như vậy mà bị kêu dậy, không tình nguyện đi theo sau cô ấy, cho đến khi thấy được hiện trường buổi ký tặng có nhiều giai đẹp thì mới có lại chút tinh thần.

Cách một biển người mênh mông, Thẩm Mão Mão vừa nhìn là chú ý thấy được góc nhìn nghiêng thần thánh của nữ thần đang cúi đầu chăm chú ký tên.

Cô u mê nhìn rồi kéo cánh tay của Nhậm Nguyệt, kích động nói: "Nữ thần của tớ xinh thật! Hạ phàm chắc cực khổ lắm đây!"

Nhậm Nguyệt trợn mắt lên tận mây xanh: "Mau đi xếp hàng đi, tớ ở đây đợi cậu.”

“Đi liền!" Thẩm Mão Mão ôm quyển Ngừng Linh, bừng bừng khí thế đứng vào cuối hàng.

Hiện trường hôm nay rất nhiều người, xếp hàng hơn nửa tiếng mới đến lượt Thẩm Mão Mão.

Thẩm Mão Mão đặt sách lên bàn, mở bìa sách ra, kích động đến không nói nên lời: "Nữ……nữ thần vất vả rồi!"

Fan nam của Sơ Cuồng cực nhiều, cái hàng dài này chỉ có 3, 4 nữ sinh thôi, Thẩm Mão Mão vinh hạnh là người đầu tiên, tất nhiên thu hút được sự chú ý của nữ thần đại đại.

“Cám ơn.” Sơ Cuồng ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, tiện tay viết lên trang đầu chữ To đẹp mắt, sau đó hỏi, “Cô tên là gì?”

! ! !

Thẩm Mão Mão thiếu điều muốn hét lên.

Cô chắc chắn là mèo mù vớ được cá rán! Nếu không tại sao lại may mắn đến thế!

“Thẩm Mão Mão!" Thẩm Mão Mão kích động nói, “Em tên Thẩm Mão Mão, Thẩm có ba chấm thuỷ, Mão của tuổi Mão!" (Tuổi Mão bên trung quốc là con thỏ nên mới có biệt danh là Thố Tử)

Tay viết chữ của Sơ Cuồng khựng lại, rồi nhìn cô ấy một cái, sau đó thêm chữ Thẩm Mão Mão rồng bay phượng múa phía sau chữ To, bên dưới còn viết một hàng chữ nhỏ——Chúc sức khoẻ dồi dào, học tốt thi tốt.

Thẩm Mão Mão hạnh phúc đến thiếu điều ngất đi.

Nữ thần chữ giống như tên, bút ý sơ cuồng! Có điều không biết tại sao lại thấy hơi quen mắt, hình như thấy qua ở đâu rồi ta.

Sau khi ký tên xong, Sơ Cuồng vén tóc mái ra sau tai, ngẩng mắt lên cong môi với cô, sau đó đưa sách lại cho cô.

“Cám ơn nữ thần!" Thẩm Mão Mão như đang đi trên mây, hạnh phúc đến không biết phải làm sao, bước cao bước thấp trở về bên cạnh Nhậm Nguyệt.

Buổi ký tặng kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, sau thời gian ký tên thì Sơ Cuồng đại đại cũng trả lời một vài câu hỏi nhỏ của fans và phóng viên. Lần này Thẩm Mão Mão không được chọn, nhưng cô vẫn rất kích động ngồi nghe đến hết.

Nhậm Nguyệt cực kỳ khinh thường dáng vẻ u mê này của cô ấy, bất lực kéo cánh tay cô ấy đến căn tin ăn cơm.

Cơm canh nóng hổi được bê lên, Thẩm Mão Mão cẩn thận đặt sách lên ghế, sợ sẽ bị thức ăn bắn lên đó.

Nhậm Nguyệt: "Có cần vậy không.”

Thẩm Mão Mão: "Cậu không hiểu!" hạnh phúc của cô Nhậm Nguyệt không thể hiểu!

Bên đây hai người đang ăn cơm, thì bên kia có một người phụ nữ đeo kính mát đột nhiên đi đến bên cạnh họ, hỏi: "Xin hỏi tôi ngồi ở đây có tiện không?”

Thẩm Mão Mão thiếu điều tắt thở. Cô nuốt ực cơm xuống, trợn to mắt nhìn người phụ nữ không mời mà đến này, một tiếng ‘nữ thần’ nghẹn lại trong họng không nói nên lời.

Sơ Cuồng giơ ngón trỏ đặt lên môi, suỵt một tiếng.

Thẩm Mão Mão lập tức im miệng, cầm Ngừng Linh lên để nữ thần ngồi bên cạnh mình: "Nữ thần mời ngồi!"

Sơ Cuồng vén vạt áo lên, nho nhã ngồi xuống.

Thẩm Mão Mão hỏi: "Nữ thần tìm em hả? !"

Sơ Cuồng gật nhẹ đầu.

“Có chuyện gì cần đến em sao? !"

Sơ Cuồng thú vị nhìn Nhậm Nguyệt một cái, Nhậm Nguyệt hứ một tiếng.

Một bên là bạn thân, một bên là nữ thần thầm thương trộm nhớ. Có ngốc cũng biết nên chọn bên nào.

Thẩm Mão Mão lập tức móc ra 50 tệ vỗ lên bàn: "Chị em! Thời tiết nóng nực, mời cậu uống trà sữa nè! Cậu đi về trước đi!"

Nhậm Nguyệt lấy tiền, cũng không có ý kiến gì, nói một câu ‘Hai người từ từ trò chuyện’, rồi đi ra khỏi căn tin.

Tiếp theo là thời gian được ở riêng với nữ thần, Thẩm Mão Mão kích động đến không nói nên lời.

Hiện đang là giờ cơm trưa, trong căn tin đông nghẹt người, ồn ào náo nhiệt, đủ loại mùi thơm của thức ăn hoà quyện với nhau. Và cũng chính vì do đông người nên không ai phát hiện ra được là nhân vật chính của buổi ký tặng lại ngồi bên cạnh bọn họ.

Thẩm Mão Mão vừa định nói chuyện, thì nghe Sơ Cuồng nói: "Nghe không ra giọng của tôi, cũng không nhận ra chữ của tôi luôn à?”

Thẩm Mão Mão: "Hở? ?”

Sơ Cuồng tháo kính mát xuống, nhướng mày với cô ấy: "Mỹ nữ, bán mạng không?”

Thẩm Mão Mão: "Mèn đét ơi? ? ? ! ! !"

Wth? ? ? ? !

Tiểu Lâu ? ! ! ! !

Ảo ma canada quá đi.

Nữ thần của cô không ngờ lại là ‘cặp đùi’ phúc hắc trong game? ! Không đúng, Tiểu Lâu không ngờ lại là nữ thần của cô? ? !

Nữ thần giơ tay phải ra, nói: "Làm quen lại lần nữa, tôi tên Lâu Kinh Mặc.”

Thẩm Mão Mão giơ tay ra nắm lấy, vẫn còn chút ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa.

Lâu Kinh Mặc nói: "Đi thôi, tìm nơi nào đó không có người.”

……

Và cái nơi không người ấy, chính là một gian phòng trong quán lẩu sau trường.

Lâu Kinh Mặc tháo kính mát đặt lên bàn, vào thẳng vấn đề: "Tôi cần phải biết tại sao em lại vào trò chơi bằng khuôn mặt của người bạn kia.”

“Chị không phải cũng không dùng mặt của mình hả?”

“Em chỉ cần nói chuyện của em là được, mặc kệ tôi.”

Vẫn là khẩu khí mệnh lệnh quen thuộc, làm cho Thẩm Mão Mão cảm thấy như trở về những ngày bị chị đại sai bảo, lập tức tuôn ra hết tất cả mọi chuyện xảy ra khi đó.

Nửa tháng đã trôi qua, cô cứ tưởng mình đã quên chuyện kinh khủng này. Nhưng khi nhắc đến nó lần nữa, cô mới ý thức được——cô không có quên.

Cô vẫn cón nhớ ngữ khí ghê rợn khi tên điên đó gọi tên mình, còn nhớ được cánh tay lạnh lẽo khi đặt lên vai cô.

Nói xong, cô hỏi: "Nữ thần……không phải, Lâu tỷ, chị biết chuyện này là sao không?”

“Không biết.” Lâu Kinh Mặc trước giờ đều trả lời cực thẳng thắn dứt khoát.

Thẩm Mão Mão: "……”

“Nhưng mà……” cô chuyển chủ đề, “Chuyện này tôi cần phải điều tra.”

Muốn kiếm được người thay thế vào game, không phải chỉ cần dùng cách gọi hồn thế mạng của dân gian là có thể làm được, người đã được Thẩm Mão Mão thế mạng rất có khả năng là nhận được vật phẩm như vậy trong game.

Còn về chuyện sau khi thay thế, Thẩm Mão Mão sẽ phải thay thế hết các trận hay chỉ có thể thay thế một lần; sau khi thay thế Thẩm Mão Mão có phải cứ dùng khuôn mặt của Nhậm Nguyệt luôn không, chuyện này phải xem tiếp theo sau Thẩm Mão Mão có bị kéo vào game nữa không.

Lâu Kinh Mặc nói: "Thông thường người chơi lần đầu tiên vào game sau khi vượt ải thì sẽ có trận tiếp theo vào nửa tháng sau, trận thứ hai của em chắc sẽ trong mấy ngày nay, cho nên tôi trực tiếp qua đây tìm em nè.”

Nói đến đây, cô lộ ra một nụ cười trêu chọc: "Chỉ là, tôi không ngờ em lại là fan của tôi.”

Không những là fan, mà còn là fan não tàn nữa.

Thẩm Mão Mão ôm mặt lại.

Mất mặt, mất mặt quá đi.

Tiểu Lâu biết dừng đúng lúc, nói: "Nhân lúc tâm trạng tôi tốt, có vấn đề gì muốn hỏi thì cứ việc hỏi.”

Thẩm Mão Mão có nhiều chuyện muốn hỏi lắm: "Lâu tỷ, em muốn hỏi là, trận sau chị có đi cùng em không?”

Lâu Kinh Mặc: "Nhảm nhí.”

Thẩm Mão Mão mắt sáng rực lên: "Vậy em không có vấn đề gì nữa.”

Lâu Kinh Mặc: "……”.

Thẩm Mão Mão nhìn ra được sự chê bai trong mắt cô ấy, liền đặt ra câu hỏi: "Lâu tỷ, chị sao biết được em có thể vào cùng một phó bản với chị? Tụi mình tổ đội được hả?” hỏi xong thì cô mới cảm thấy mình hỏi ngu quá, nếu không thể tổ đội, Vân Thắng Tiến bọn họ sao lại vào chung với nhau được?

Tiểu Lâu cũng dùng ánh mắt nhìn tên ngốc nhìn cô.

Cô không có trả lời câu hỏi ngâu xi này, mà hỏi ngược lại Thẩm Mão Mão: "Em có muốn biết chuyện gì xảy ra sau khi em rời khỏi không?” 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: