Thẩm Mão Mão ý thức được đây là thời cơ tốt nhất để bọn họ chạy.
Quản đốc đã rời khỏi, cô tăng tốc chạy xuống lầu. Lúc nãy đã không cần quan tâm đến có kinh động đến đám quỷ quái trong nhà hay không rồi, cô hét lớn tên của Kim Mao: "Kim Mao! Mau chạy!"
Dưới lầu truyền lên tiếng trả lời: "Em không phải là Kim Mao! !"
Hai người phi nhanh xuống lầu, khắp cầu thang vang vọng tiếng bước chân cực lớn.
Thẩm Mão Mão không dám nhìn số tầng, cô sợ mình sẽ nhìn thấy vĩnh viễn mãi là tầng 6 hoặc tầng 1 vô cùng tận.
Cầu thang cực kỳ tối, chỉ có một ô cửa sổ trên cao loé lên chút ánh sáng. Bọn họ tựa như tù nhân trong lao ngục, chỉ có thể ngắm sao thông qua ô cửa sổ.
Ngoại trừ tối hơn chút nhưng lại không có xảy ra chuyện kinh dị gì. Rất nhanh cô đã xuống tới dưới đất, họp mặt với Kim Mao. Hai người không có ở lại lâu, vòng qua hướng Quản đốc rời khỏi rồi chạy về nhà.
Một ánh sáng màu tím loé lên trên trời, một tiếng sét chói tai vang lên khi bọn họ chạy ra khỏi toà nhà, tiếp theo đó là mưa lớn như trút nước.
Thẩm Mão Mão và Kim Mao bất ngờ biến thanh hai con chuột lột. Hai người chạy bán mạng về ký túc xá, không ai dám quay đầu lại nhìn đằng sau rốt cuộc có xảy ra chuyện gì.
Trên đường bình an vô sự, Kim Mao cực kỳ trượng nghĩa đưa Thẩm Mão Mão về ký túc xá trước, sau đó dầm mưa chuồn đi mất.
Ký túc xá lúc này chỉ mình Thẩm Mão Mão, mấy người khác không ngờ vẫn chưa về. Thẩm Mão Mão kéo cửa đi vào, mở đèn.
Đồng hồ trên tường đã chỉ sang số 8, sắp 8 giờ rồi.
Tiểu Lâu đã đi dụ Quản đốc, bây giờ không biết ra sao rồi……
Thẩm Mão Mão cởi áo khoác ướt sũng ra, ngồi xếp bằng trên giường lau tóc. Trong phòng không có kéo rèm, từng hạt mưa nặng trĩu đánh vào cửa sổ, hình thành từng đoá hoa nước nhỏ kêu lách ta lách tách.
Cô đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng đợi được người thứ nhất về. Không phải Tiểu Lâu người mà cô đang lo lắng, mà là Tuyết Hoa girl lạnh lùng.
Tuyết Hoa sắc mặt trắng bệch, tóc tai ướt nhem, nước mưa thuận theo mặt cô ta chảy xuống, cuối cùng là rơi vào trong đồng phục đầy bụi bậm kia. Cô ta đứng ở cửa vịn lấy cửa nhưng không có vào trong, nhìn chằm chằm vào Thẩm Mão Mão.
Thẩm Mão Mão bị nhìn tới rợn người: "Cô làm gì mà cứ nhìn tôi?”
Tuyết Hoa mở miệng nói: "Tôi lạnh quá……”
Trời mưa không lạnh mới lạ đó.
Gió từ cửa lùa vào, lạnh tới run hết cả người. Thẩm Mão Mão như con mèo bị dẫm phải đuôi, cô chui rúc vào góc tường, trùm cái chăn nhỏ của mình lên, cố ra vẻ tự nhiên nói: "Tôi không lạnh.”
Tuyết Hoa: "……?”
Thẩm Mão Mão: "Cô tốt nhất tránh xa tôi ra, tôi đụng ai là người đó có thai!"
Hai người cứ thế giằng co, một người ở ngoài cửa, một người ở góc tường. Thẩm Mão Mão trừng mắt nhìn cô ta, tuy trong lòng sợ muốn chết, nhưng ngoài mặt không lộ vẻ sợ hãi gì cả——nếu như không phải cô đang ôm chặt cái chăn không buông.
Tuyết Hoa u oán nói: "Tôi lạnh quá, có thể vào trong ngồi không?”
Thẩm Mão Mão giả ngu: "Hả? Gió lớn quá! Tôi không nghe thấy gì hết!"
Tuyết Hoa: "……”
Thẩm Mão Mão giả bộ nằm xuống: "Ây da buồn ngủ quá, đi ngủ đây.” nói xong là ngáy liền.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cho dù cô không ngẩng đầu lên xem thì cũng biết Tuyết Hoa vẫn chưa rời khỏi, cửa vẫn chưa được đóng lại——bởi vì từng cơn gió lạnh vẫn thổi qua đầu cô, lạnh đến thấu xương.
Cô cũng không biết Tuyết Hoa muốn làm gì, nhưng cô biết là nếu có ma quỷ gõ cửa, thì tuyệt đối không được đồng ý cho nó vào, ai mà biết cho nó vào sẽ có hậu quả gì.
Có lẽ Tuyết Hoa không phải là ma nhưng cô ta chắc chắc có vấn đề. Thẩm Mão Mão đã quyết định rồi, bất luận Tuyết Hoa có nói gì đi nữa, cô cũng sẽ không trả lời.
Không trả lời, xác suất xảy ra chuyện sẽ thấp hơn chút.
Khoảng 9 giờ kém hai phút, ở cửa đột nhiên truyền lại tiếng bước chân. Cô quả thật nhịn không nổi nữa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bóng dáng Tuyết Hoa rời khỏi.
Tiếp theo đó là cửa ký túc xá được mở hẳn ra, một người chui vào, hỏi: "Sao cô không đóng cửa?”
Lần này là Tiểu Lâu! !
Thẩm Mão Mão như gặp được cứu tinh, nước mắt đầm đìa vén chăn ra chạy bay xuống dưới: "Lâu tỷ! Cuối cùng chị cũng về rồi! Làm em sợ muốn chết!"
Tiểu Lâu đóng cửa lại, lấy khăn lau mặt: "Sao, sợ tôi chết sẽ dùng cô thế mạng à?”
Thẩm Mão Mão lắc đầu lia lịa: "Không phải——Lúc nãy Tuyết Hoa chạy ra ngoài rồi! Chị không thấy hả?!"
Tiểu Lâu nhíu mày lại: "Không có, tôi không thấy ai chạy ra ngoài hết.”
“Oa QAQ sợ chết em rồi! Lúc nãy Tuyết Hoa đứng ở cửa cứ kêu là cô ấy lạnh quá……” Thẩm Mão Mão dùng khăn giấy lau mũi, “Cô ấy còn hỏi là em có thể vào trong ngồi không ……em run muốn chết……”
Tiểu Lâu: "Cô cũng thông minh nhỉ?”
Thẩm Mão Mão nức nở: "Truyện ma đều kể lại vậy mà, không được cho cô ấy vào nhà.”
Tiểu Lâu vỗ vai cô: "Có lẽ truyện ma đã cứu cô một mạng.”
Thời gian đã qua 9 giờ rồi, Nghiêm Nam và Tuyết Hoa vẫn chưa về. Tuyết Hoa rất có khả năng đã xảy ra chuyện rồi, còn Nghiêm Nam thì không biết sao……
Tiểu Lâu kéo rèm lại, hai người thu dọn bản thân, cởi áo ướt ra treo lên phơi khô, chỉ mặc mỗi pantsu rồi chui vào chăn.
Hai người đều không có buồn ngủ, Thẩm Mão Mão nhích người về phía Tiểu Lâu, hỏi: "Lâu tỷ, chị phát hiện ra gì rồi phải không?”
“Tôi tìm thấy được một tờ báo, trên đó có viết về chuyện công nhân Thuỷ Thiên Thương Đồng tự sát.”
“Sao?”
Tiểu Lâu trèo dậy, nguyên cả bộ ngực trực tiếp để lộ trước mặt Thẩm Mão Mão, vừa trắng vừa tròn vừa to……
Thẩm Mão Mão sờ sờ hai trái chanh của mình, tủi thân quá đi.
Tiểu Lâu lấy ra một tờ báo từ túi áo ướt nhem đang treo bên cửa sổ: "Không nói suýt chút nữa là quên.”
Cô cẩn thận mở tờ báo ra, đưa cho Thẩm Mão Mão xem: "Thuỷ Thiên Nhất Sắc khởi công chưa được bao lâu thì xảy ra vụ công nhân mất tích. Vợ của công nhân mất tích đến công trường đại náo, cuối cùng là treo cổ tự sát trước phòng ngủ, tiếp theo đó là công trường thường xuyên xảy ra chuyện kỳ quái, không ngừng có người mất tích. Sau đó là công trình này trở thành hoang phế rồi.”
Treo cổ? Giống cái chết của Đinh Hậu ……
Tờ báo này Thẩm Mão Mão không dám cầm mạnh, cứ sợ nó sẽ nát vụn.
Chỉ thấy trên báo ghi là——Thuỷ Thiên Thương Đồng liên tiếp xảy ra sự cố, nhiều lần cầu phúc không thành cuối cùng phải mời pháp sư về làm phép!
Trên đó tất nhiên là không có miêu tả làm phép thế nào, mà ngược lại phê bình hành vi có bệnh vái tứ phương của Thuỷ Thiên Thương Đồng từ góc nhìn của khoa học, còn giới thiệu một gói bảo hiểm dành cho đoàn thể công trình khi xảy ra sự cố……
Thẩm Mão Mão: "……” quả nhiên phù hợp với phong cách hoa quốc!
Tiểu Lâu nói: "Tôi đụng mặt Quản đốc ở phòng 301, thời gian ông ta biến mất đều là trốn trong đây, bên trong dán rất nhiều bùa chú.”
Xem ra Quản đốc biết chuyện công trường có ma.
Nếu đã sợ như vậy, sao còn không rời khỏi mà lại tuyển người vào đây làm việc?
Thẩm Mão Mão cũng nói phát hiện của mình cho Tiểu Lâu nghe: "Em kiểm tra được 3 tầng, mỗi tầng đều có đồ dùng sinh hoạt, còn phát hiện 4 chữ cái SXSB ở phòng 1201 nữa, chắc là mật mã mở khoá gì đó!"
Biểu cảm Tiểu Lâu có chút cạn lời.
Thẩm Mão Mão khó hiểu: "Sao……Sao vậy?”
Tiểu Lâu nói: "Quản đốc tên Thạch Tín……”
Thẩm Mão Mão: "Thạch Tín (Shi xin)? S, X?? Cho nên câu đó là Thạch Tín ngu đần (傻逼 sha bi)?”
Tiểu Lâu nhịn không nổi: "Chắc vậy.”
Thẩm Mão Mão: "……” Mệt rồi, không muốn nói chuyện nữa.
……
Nghiêm Nam Tuyết Hoa cả đêm không về.
Thẩm Mão Mão và Tiểu Lâu đã dậy từ sớm, chuẩn bị nói tin tức này cho bên đám đàn ông biết.
Nhưng điều làm họ không ngờ tới là Vân Thắng Tiến cũng không có về.
La Hưng Bang và Vệ Cố hoảng rồi. Vân Thắng Tiến mất tích, Bắc Đẩu không thèm ngó ngàng gì bọn họ……
Trong thế giới này, mất tích gần như đồng nghĩa với tử vong.
Bất luận Vân Thắng Tiến có mục đích gì khi có lòng tốt dẫn dắt người mới, bọn họ cũng sẽ không gặp được người lãnh đạo như thế. Cho nên hai người họ nôn nóng hơn ai khác.
Vệ Cố thành khẩn nói: "Các người làm ơn giúp đỡ tìm giúp với, nói không chừng sẽ tìm ra được người mất tích……”
Lãnh Băng Băng thì vẫn cứ cao lãnh như thường ngày, không nói không rằng rời khỏi.
Long ca khoanh tay trước ngực, quăng cho một câu: "Liên quan gì đến bố.” nói xong dắt Bân Tử đi mất.
La Hưng Bang nhìn sang Bắc Đẩu: "Vân ca có khả năng còn sống không?”
Bắc Đẩu hoàn toàn không muốn dính vào, lạnh nhạt nói: "Tôi với Vân Thắng Tiến chỉ là tổ đội tạm thời, nếu hắn đã chết rồi thì quan hệ hợp tác chấm dứt tại đây, hai người đừng có bám lấy tôi nữa.”
Chỉ trong chốc lát là có 4 người rời khỏi, Vệ Cố ngồi bệt xuống đất, hơi suy sụp: "Làm……sao bây giờ? Làm sao bây giờ hả……” lẩm bẩm một hồi, hắn đột nhiên nhìn sang Tiểu Lâu, như vớ được phao cứu sinh cuối cùng, lết qua ôm chân Tiểu Lâu: "Lâu tỷ! Lâu tỷ……chị kéo theo tụi tôi được không?! Tôi có ích hơn con mắm kia……chị kéo bọn tôi đỡ hơn kéo nó!"
Thẩm Mão Mão: "Đậu mía nhà ngươi? Ba ngươi là ta vẫn chưa chết mà muốn làm cô nhi rồi hả? Ta……beep……beep……” nói xong còn muốn qua đó cho hắn một đạp.
Kim Mao mau qua cản lại: "Thố Tử tỷ! Thố Tử tỷ! Nhịn nhịn! Không đáng!"
Tiểu Lâu mặt không biểu cảm lắc lắc chân, thoát khỏi hắn, đi qua một bên, nói: "Ít ra cô ấy không nhân lúc tôi mất tích, tìm cũng không tìm mà muốn đổi chủ.”
Thẩm Mão Mão: "Đúng! Tôi có thể chết thay cho Lâu tỷ! Mấy người không thể!"
Vệ Cố trợn to mắt ra, dường như không tin nổi là chỉ trong mấy ngày mà hai người này có thể nảy sinh tình cảm chị em sâu đậm đến thế.
Kim Mao cũng rất ngưỡng mộ: "Lâu tỷ Thố Tử tỷ, tình cảm hai người tốt thật……”
Thẩm Mão Mão vỗ vỗ vai Kim Mao: "Chú không hiểu đâu.” Không ai có thể hiểu nổi nỗi khổ của cô.
Tiểu Lâu nói: "Vẫn còn chút thời gian, Thố Tử cô đi làm bữa sáng đi, Nghiêm Nam không có ở đây, cô làm đại vài món ăn được là được . Hai người——” Cô chỉ vào La Hưng Bang và Vệ Cố, “Hai người theo tôi đi tìm người, trước 7 giờ rưỡi tập trung ở nhà ăn.”
La Hưng Bang liền đáp: "Vâng Lâu tỷ.” nói xong vội vã rời khỏi tìm kiếm.
Vệ Cố thì vẫn bất động ở đó, giống như bị đả kích vẫn chưa hồi phục được, hoặc có lẽ là không muốn đặt mình vào nguy hiểm ……
Tiểu Lâu mỉa mai nhếch môi lên, dẫn theo Kim Mao rời khỏi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)